Chương 17: Sư huynh, huynh muốn muội đi

Chương 17: Sư huynh, huynh muốn muội đi!

°° °° °°

Vài ngày sau đã định ra danh sách đệ tử Dục Linh Tông đi bí cảnh Cửu Trọng Sơn.

Trân Châu quả nhiên có tên ở trên đó.

Thần Huy hóa thân làm "mẹ già" lần đầu tiên đưa nữ nhi ra cửa, từ phải chuẩn bị đồ vật gì, đến trên đường phải chú ý cái gì, phối hợp với đệ tử bổn tông như thế nào, phải đề phòng đệ tử tông khác như thế nào ...... linh tinh vụn vặt dặn dò hết một ngày.

Cuối cùng lại nói: "Một thời gian dài không gặp được muội rồi, hôm nay phải đút cho muội ăn no mới được."

Lại hóa thân làm đại sắc lang, trực tiếp ấn Trân Châu ở dưới thân mình, cái miệng của hắn lập tức cắn lên nụ hoa nho nhỏ ở trước ngực nàng.

Trân Châu rên một tiếng, duỗi tay đấm đấm hắn, "Rốt cuộc là ai đút cho ai ăn? Sư huynh hôm nay không đi tìm các sư tỷ sao? Đói đến như vậy rồi."

"Không có nha, nghĩ đến việc tiểu Trân Châu phải rời khỏi thì không có tâm tình." Thần Huy vẫn như cũ chui đầu vào trước ngực nàng, ngực nàng nho nhỏ mềm mại, tựa như hai cái bánh bao nhỏ thơm ngon, vừa đủ một ngụm một cái.

Trân Châu lại không khỏi trầm mặc.

Nếu...... Thần Huy biết nàng không chỉ là rời khỏi tông môn một thời gian, mà là tính toán không bao giờ trở về......

Nàng nhịn không được ôm lấy đầu của Thần Huy, dịu dàng gọi một tiếng: "Sư huynh......"

Cái miệng của Thần Huy đang vội vàng ăn bánh bao nhỏ, chỉ nâng mắt lên, phát ra giọng mũi, "Hửm?"

"Nếu...... Muội là nói nếu...... muội không thể trở về......"

Thần Huy lúc này mới dừng lại, trường lên hôn môi nàng, nói: "Lần đầu tiên đi ra ngoài rèn luyện, đều sẽ có chút khẩn trương. Không cần phải sợ, muội là do ta dạy ra mà. Phải có nhiều tự tin hơn một chút, lời dặn dò mới vừa rồi của sư huynh muội phải nhớ cho kỹ, đi một cái Cửu Trọng Sơn, có cái gì đáng sợ, chỉ coi như là mình đi chơi một vòng mà thôi."

Nàng không phải là ý này....

Nhưng, nàng cũng không dám nhiều lời.

Nhìn mặt mày anh tuấn của Thần Huy, tâm tình của Trân Châu rất phức tạp.

Dục Linh Tông có tệ bao nhiêu, Thần Huy đối tốt với nàng cũng là chuyện không thể xóa sạch được. Nhưng Thần Huy có tốt cách mấy, nàng cũng không muốn cứ như vậy cùng hắn ở trong vũng bùn dơ bẩn của Dục Linh Tông lăn lộn cả đời.

"Sư huynh......" Trân Châu dịu dàng kêu hắn, lại giơ tay đẩy đẩy hắn ý bảo hắn xoay người, sau đó chính mình nằm phục lên trên người Thần Huy, cúi người hôn môi hắn, "Hôm nay, để muội tới hầu hạ sư huynh đi......"

Môi nàng mềm mại kiều nộn, kề sát lên trên da thịt Thần Huy, chậm rãi dao động, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm mút.

Thần Huy phát ra rên rỉ khó nhịn, trực tiếp duỗi tay nắm lấy eo nàng, kéo nàng xuống.

Trân Châu ngồi xuống trên đùi hắn, nơi riêng tư chống ngay gậy thịt đã ngẩn cao của hắn.

Nàng cọ xát vài cái, liền duỗi tay cầm lấy thân gậy vừa thô vừa dài, gân xanh sần sùi nổi lên trên thân gậy, đem nó áp lên trên người nàng, dán thẳng tắp ở trên cái bụng của nàng, lại làm cái so sánh, nỉ non nói: "Sư huynh...... Lớn như vậy, dài như vậy ...... nếu thật sự cắm vào ...... thì thọc đến đây, ngay cả .... tử cung cũng sẽ bị thọc thủng luôn......"

Mấy năm nay Trân Châu trưởng thành cao lớn không ít, nhưng ở trước thân thể cao lớn cường tráng của Thần Huy, thì vẫn còn rất nhỏ.

Thân thể nhỏ nhắn như nụ hoa, ngồi ở trên người hắn, nắm gậy thịt hắn áp lên trên người mình mà so sánh, hai má ửng đỏ, ánh mắt long lanh, giọng điệu mềm mại dịu dàng, vừa ngây thơ lại vừa dâm đãng.

Cả người Thần Huy sắp nổ tung, cả đôi mắt cũng đỏ rực lên, chỉ hận không thể lập tức thật sự đem gậy thịt của mình đang trướng đến phát đau chọc sâu vào trong bụng nàng, đem cả người nàng đều thọc xuyên qua.

"Tiểu yêu tinh!" Hắn cắn răng gầm nhẹ, khởi động nửa thân người, ấn đầu Trân Châu lên trên gậy thịt của mình, "Không phải muốn hầu hạ ta sao? Ngậm đàng hoàng cho ta."

Trân Châu ngoan ngoãn há miệng, ngậm lấy đầu gậy.

Có đôi khi nàng suy nghĩ, tiềm lực của con người thật là vô tận, trước kia nàng chỉ có thể ngậm nửa cái đầu gậy của hắn thì đã cảm thấy miệng muốn xé rách, hiện giờ hắn lại lớn thêm một vòng, nàng vậy mà có thể ngậm toàn bộ đầu gậy vào.

Đương nhiên nguyên một cây là không có khả năng, quá dài quá thô, chỉ e nếu thật sự đút vào miệng là có thể thọc xuyên qua yết hầu của nàng, cái kiểu thọc sâu vào cổ họng nàng thật sự chơi không nổi, chỉ có thể ngậm lấy đầu gậy cùng một đoạn ngắn, còn dư lại bên ngoài cũng chỉ có thể dùng tay hỗ trợ.

Nhưng nàng còn có thể chơi trò kích thích khác.

Đầu lưỡi nhỏ của nàng vòng quanh đầu gậy cùng khe rãnh phía dưới, đánh vòng hút liếm, lại từ đầu lưỡi mọc ra mấy sợi dây đằng nho nhỏ, cuốn lấy gậy thịt của Thần Huy, theo động tác của nàng mà hoạt động buông lỏng hay thắt chặt, còn có một nhánh chồi non quét qua mắt ngựa trên đỉnh gậy.

Thần Huy cũng là lần đầu thể nghiệm cái này, kích thích đến trực tiếp kêu ra tiếng, "A...... muội...... rất sướng rất sảng khoái ..... Lại nhanh hơn một chút......"

Miệng của Trân Châu bị gậy thịt của hắn lấp kín, cũng nói không ra lời, chỉ ngước mắt lên liếc hắn một cái, ý tứ của ánh mắt thực rõ ràng —— Sung sướng sao? Muội hầu hạ có tốt không?

"Tốt, tiếp tục......" Thần Huy theo bản năng mà ưỡn hạ thân lên, thúc giục Trân Châu, "Tay ở bên ngoài cũng dùng sức một chút......"

Trân Châu ngoan ngoãn làm theo, chẳng những đầu lưỡi cùng tay nhanh thêm vài phần, thậm chí chồi non trong miệng trực tiếp chui vào mắt ngựa, thọc vào rút ra giống như nam nữ giao hợp.

Khoái cảm cực hạn truyền đến, dục hỏa nơi đáy mắt của Thần Huy quả thực giống như đang bốc cháy, máu toàn thân cuồng cuộn sôi trào, nhẫn nại không được mà đè lấy cái gáy Trân Châu, gậy thịt hung hăng đâm sâu vào yết hầu của nàng, dương tinh nồng đậm thình thịch bắn ra.

Trân Châu cũng không lường trước được mới như vậy mà hắn đã bắn ra, nước mắt của nàng đều trào ra, thật vất vả mới đem nùng tinh đầy một miệng nuốt xuống, phun gậy thịt của hắn ra, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Sư huynh hôm nay thật là đói mà? Lại nhanh như vậy?" Nàng cũng chưa có chuẩn bị tốt.

Tiểu yêu tinh này...... Thần Huy cắn răng, xoay người đè nàng ở dưới người mình, "Bình thường ta có phải đối với muội quá tốt rồi hay không?" Còn dám nói hắn nhanh!

Trân Châu có chút ủy khuất, thật sự là chưa có bao lâu mà?

"Há mồm." Thần Huy mệnh lệnh.

Trân Châu ngoan ngoãn mở miệng ra, Thần Huy vói vào một ngón tay, sờ sờ đầu lưỡi của nàng, nhìn nhìn lại hỏi, "Vừa rồi...... cái đó là cái gì?"

"Thiên Hương Đằng." Trân Châu niệm trong lòng, dây đằng nho nhỏ liền từ đầu lưỡi nàng trường ra.

Gốc của Thiên Hương Đằng cắm vào đan điền của nàng, xem như cùng nàng hợp thành một thể, chỉ cần nàng nghĩ đến, dây đằng có thể mọc ra từ bất kỳ nơi nào trên thân thể nàng, còn có thể cùng chung xúc cảm với dây đằng.

Vì muốn triển lãm cho thật tốt, nàng để dây đằng mọc ra từ đầu ngón tay, lay động ở giữa không trung.

Thần Huy cúi đầu hôn lấy môi nàng, cảm giác đầu lưỡi nhỏ của nàng còn có cả sợi dây đằng càn quét ở trong miệng hắn, gậy thịt mới vừa bắn xong tức khắc lại cương cứng lên.

"Ai dạy muội những thứ đó?" Thần Huy thở hổn hển, giọng điệu không vui.

"Đương nhiên là sư huynh." Trân Châu ôm lấy hắn, "Muội có cái gì không phải do huynh dạy?"

"Ta không có dạy muội câu dẫn người ......" Thần Huy tức giận véo một cái lên trên cái mông nhỏ trắng nõn.

Trân Châu đau đớn kêu lên, "Rõ ràng là sư huynh nói Thiên Hương Đằng có thể như thế này như thế kia....."

Được rồi, hắn hình như là có nói qua. Nhưng hắn thật không nghĩ đến nàng sẽ suy một thành ba, chơi ra đủ trò.

"Sư huynh, chẳng lẽ huynh không thích à?" Trân Châu dính lên trên người hắn, hiển nhiên cũng đã có vài phần động tình, da thịt trắng mịn đã ửng hồng, tản mát ra mùi hương ngọt ngào, nàng mị nhãn như tơ, cặp đùi thon dài cọ xát dục vọng đang không ngừng sưng to ở giữa hai chân hắn, "Nhưng tiểu sư huynh ở đây...... Chính là thích được như vậy......"

Thần Huy xác định cái này hắn tuyệt đối không có dạy qua.

"Thật là cái trời sinh phóng đãng, không ai dạy mà biết câu dẫn nam nhân như vầy." Thần Huy cắn răng, lật người Trân Châu qua tới nằm bò, mông nhỏ chu cao lên, đem kiều hoa ướt át đến trước mặt mình, vươn đầu lưỡi, liếm lên.

Bởi vì đã luyện qua Phượng Vũ Lăng Hư Bộ, thân thể của Trân Châu đã uyển chuyển nhẹ nhàng, lại mềm mại, rất nhiều tư thế không thể tưởng tượng đều có thể bày ra, mặc dù không thể thật sự cắm vào hoa huyệt của nàng, Thần Huy cũng có thể ở trên người nàng chơi đến tận hứng.

Không biết là bởi vì thật luyến tiếc nàng rời đi, hay là muốn trả thù lúc nãy nàng nói hắn tiết ra sớm, Thần Huy ước chừng cùng với nàng lăn qua lộn lại hơn nửa đêm, làm cho nàng chết đi sống lại vài lần, cuối cùng mới bắn ra ở trong miệng nàng. Sau đó cũng không đi, liền ôm nàng cùng nhau ngủ.

Trân Châu lại ngủ không được.

Nàng mở to mắt nằm một hồi lâu, vẫn là nhịn không được nhẹ nhàng kéo tay Thần Huy ra, ngồi dậy.

Thần Huy trở mình, cũng không có bộ dáng muốn tỉnh lại.

Trân Châu xuống giường, khoác thêm áo choàng liền đi ra ngoài.

Thúy Hoa Phong ít người, buổi tối luôn luôn yên tĩnh.

Gió đêm hơi lạnh, thổi lên thân thể của Trân Châu vừa mới từ trong vòng ôm nóng rực của Thần Huy ra, khiến nàng không khỏi rùng mình.

Hơi bình tĩnh lại một chút, nàng hít sâu một hơi, vẫn là tiếp tục chạy về phía trước.

Nàng muốn đi tìm Phương Lưu Vân.

Phương Lưu Vân vốn đã ngủ rồi.

Nhưng khi có người động vào cấm chế của Thính Trúc Hiên, y tự nhiên liền tỉnh lại.

Đồng thời cũng cảm giác được đó là ai, Phương Lưu Vân nhắm mắt lại, thở dài ra một hơi, đứng dậy mặc thêm quần áo vào.

Khi Trân Châu mò đến phòng ngủ của Phương Lưu Vân, liền thấy Phương Lưu Vân đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở chỗ kia chờ nàng.

"Phương sư huynh...... Còn chưa ngủ sao?" Trân Châu có chút ngượng ngùng. Tuy rằng nàng cũng không phải thật sự muốn lẻn vào ban đêm, nhưng dù sao cũng là nửa đêm lén lút phá cấm chế của người ta lẻn vào, bị phát hiện, cũng có chút ngượng ngùng.

"Kỹ thuật phá cấm chế của tiểu sư muội không tồi nha." Phương Lưu Vân nói.

Trân Châu cười ha ha, "Đều là do các sư huynh dạy thật tốt."

Không sai, chính Phương Lưu Vân cũng có công lao, khi Thần Huy không ở trên núi, vấn đề về tu hành, nàng đều là thỉnh giáo Phương Lưu Vân.

Phương Lưu Vân ôn nhu dịu dàng hỏi: "Khuya như vậy muộn tìm ta, có chuyện gì?"

Trân Châu mím môi, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai muội phải đi rồi."

Phương Lưu Vân nói: "Ừ. Đồ dùng cần phải mang theo, Thần Huy sư huynh hẳn là đều cầm đi đưa cho muội rồi, ở bên ngoài muội phải cẩn thận."

Lời dặn dò ôn nhu bình đạm, tựa hồ cùng với ngày thường cũng không có gì khác.

Nhưng...... Trân Châu giương mắt nhìn Phương Lưu Vân, người khác đều cho rằng chỉ là một lần ra cửa rèn luyện, chỉ có y là biết rõ, nàng đi rồi thì sẽ không trở lại nữa.

Trân Châu dò xét ở trên mặt Phương Lưu Vân tìm ra một tia biểu tình khác thường, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Nàng có chút muốn khóc, trong lòng rầu rĩ. "Phương sư huynh......"

Phương Lưu Vân nhìn nàng.

Trân Châu trực tiếp tiến lên hai bước, bắt lấy tay Phương Lưu Vân, "Sư huynh, chúng ta cùng nhau đi đi?"

Phương Lưu Vân mặc cho nàng nắm, qua lát sau, mới khe khẽ thở dài, rút tay mình về "Ta không đi được."

Tay Trân Châu ở giữa không trung cứng đờ, "Sư huynh......"

Phương Lưu Vân nói: "Tổ tiên của ta đều ở chỗ này, cha mẹ người nhà của ta cũng ở chỗ này, ta có thể đi nơi nào?"

Trân Châu ngậm miệng.

Nàng không có biện pháp khuyên nữa.

Phương Lưu Vân vì Thúy Hoa Phong bỏ ra tâm sức nhiều như vậy, không đơn giản chỉ là vì chính mình, vì nàng, càng là vì những phàm nô bám vào Thúy Hoa Phong để sinh tồn.

Thân nhân huyết mạch của y đều ở nơi đây.

Nếu Phương Lưu Vân đi cùng nàng, những người đó làm sao bây giờ?

Nhưng nước mắt của nàng vẫn là nổi lên, khụt khịt, lại gọi một tiếng, "Sư huynh......"

Phương Lưu Vân lại than một tiếng, duỗi tay qua lau nước mắt của nàng, "Ngoan, đừng khóc. Muội có thể đi là chuyện tốt, về sau...... Phải sống tốt ...... Muội sống tốt, ta sẽ rất vui vẻ."

Trân Châu nhào vào trong lòng ngực Phương Lưu Vân, ôm chặt y, khóc không thành tiếng.

Phương Lưu Vân không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cứ như vậy để mặc cho nàng ôm.

Trân Châu nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, giọng nói run run: "Sư huynh, huynh muốn muội đi."

"Đừng ngốc như vậy." Phương Lưu Vân chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, như là trấn an một đứa trẻ hồ nháo.

"Nhưng mà sư huynh, huynh rõ ràng thích muội không phải sao? Bằng không vì sao phải cho muội điều chế loại hương này."

Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Trân Châu, tươi mát ưu nhã, giống như hoa lan thanh nhã trong sơn cốc. "Đây là mùi hương sư huynh thích nhất không phải sao?"

Phương Lưu Vân chỉ là lại vỗ vỗ lưng nàng, lại nói lần nữa: "Đừng có ngốc."

Kỳ thật trong lòng Trân Châu rất rõ ràng, Phương Lưu Vân đối với nàng, nếu nói là thích, chi bằng nói nàng là kỳ vọng và ký thác của y.

Bởi vì nàng còn nhỏ, bởi vì tiềm lực tu hành của nàng, bởi vì đáy lòng nàng còn có mong muốn ước ao, y hy vọng nàng có vận mệnh không giống y.

Hy vọng nàng có thể có được tự do và tôn nghiêm mà y không có được.

Cho nên, y sao có thể ở ngay lúc này chạm vào nàng?

Nhưng mà nàng thích Phương Lưu Vân.

...... cứ như vậy thích y.

Trân Châu vẫn ôm chặt Phương Lưu Vân không bỏ, "Vậy để cho muội ôm một cái đi, ôm lâu một chút."

Sau này, nói không chừng, sẽ không còn được ôm nữa..

°°° Hết chương 17 °°°