Chương 167: Ta chỉ cần nàng
o O o
Thúy Hoa Phong trước giờ kỳ thật không có khách khứa gì, khu viện dành cho khách từ trước đến nay chỉ là để bài trí, đương nhiên cũng sẽ không bỏ quá nhiều tâm tư vào bố trí. Nhưng mà hầu như các tiểu viện đều giống nhau như đúc, gia cụ bố trí đều giống nhau, khác nhau lớn nhất đại khái chính là các loại cây trồng trong viện.
Bạch Ký Lam chọn cái viện này, trong viện thậm chí một gốc cây cũng không có, chỉ có mấy đám cỏ xanh mọc nơi góc tường.
Trình Như Phong nhìn một vòng, thì cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng Bạch Ký Lam lại nói: "Nàng mới vừa kết Đan, ta mới vừa kết Anh, đúng lúc cùng nhau bế quan củng cố tu vi."
Trình Như Phong đương nhiên có thể nhìn ra dụng ý của hắn, cười tiến đến bên người hắn, duỗi tay nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng thổi một hơi, "Nhưng mà...... có Ngạo Nguyệt công tử ở chỗ này, sắc đẹp trước mặt, ta chỉ biết tâm viên ý mãn, sao có thể tĩnh tâm tu hành......"
Khuôn mặt nàng non nớt, nhưng ánh mắt cùng động tác ngả ngớn như vậy, rồi lại yêu mị đến tận xương.
Bạch Ký Lam hơi có chút đỏ mặt, nhưng đáy lòng lại phát ngứa.
Hắn bắt được tay nàng, thấp giọng nói: "Vậy thì song tu."
Trình Như Phong hơi câu khóe miệng, "Sao có thể làm chậm trễ việc tu hành của Bạch công tử?"
Hơn nữa hắn lại không phải người của Dục Linh Tông, lợi ích trong việc song tu chỉ có hạn.
Kiếm tu...... tóm lại vẫn là phải khổ công trên kiếm.
Bạch Ký Lam không nói nữa, chỉ là ôm nàng, hôn lên.
Trình Như Phong cũng không kháng cự, mềm mại dựa vào trong lòng ngực hắn, hoàn toàn là một bộ dáng mặc hắn ngắt hái.
Bạch Ký Lam bế nàng lên, đặt tới trên giường.
Nàng lại đột nhiên kêu một tiếng, "Chờ một chút."
Bạch Ký Lam dừng lại nhìn nàng.
Trình Như Phong nhìn trong đan điền của mình.
Thiên Hương Đằng của nàng, không biết có phải là bởi vì bị ma khí xâm nhập đến quá mức hay không, khi kết Đan hao tổn cực lớn, sau khi lịch kiếp thì vẫn luôn rút ở trong đan điền của nàng ngủ say, lúc này rốt cuộc có động tĩnh.
Cũng không thể hóa thành hình, vẫn như cũ là một hạt giống mượt mà.
Chỉ là vốn dĩ xanh biếc có thêm vài vệt hoa văn màu đen, thoạt nhìn quỷ dị lại yêu tà.
Lúc này Thiên Hương Đằng chỉ hướng nàng truyền lại một cái tin tức: "Đói."
Trình Như Phong:......
Ngươi mới là cái đồ tham ăn chân chính đó.
"Làm sao vậy?" Bạch Ký Lam hỏi.
"Không có gì, chính là linh sủng của ta đã tỉnh."
Trình Như Phong khiến Thiên Hương Đằng mọc ra dây đằng mỏng manh từ đầu ngón tay nàng, để nó chào hỏi Bạch Ký Lam một cái.
Bạch Ký Lam thấy qua dây đằng này.
Thời điểm hắn bị bệnh, Trình Như Phong đã dùng dây đằng này trói hắn.
Hắn vốn cho rằng chỉ là pháp thuật, thì ra là linh sủng?
Dưỡng một gốc cây Thiên Hương Đằng làm linh sủng?
Hắn cảm thấy phẩm vị của Trình Như Phong thật đúng là...... ờ, có chút không bình thường, hay là về sau có cơ hội bắt một hai con yêu thú tốt một chút cho nàng làm linh sủng thử xem?
Nhưng lúc này cái sợi dây đằng nho nhỏ ở đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lắc lư, lá non xanh biếc hướng hắn đong đưa, thật sự giống như đang nói "xin chào", hắn lại cảm thấy...... giống như còn có chút đáng yêu?
Thiên Hương Đằng là cái có thói quen gió chiều nào theo chiều ấy, nhạy bén mà cảm giác được cảm xúc biến hóa của Bạch Ký Lam, nhanh chóng lại mọc ra to hơn một chút, quấn lên tay Bạch Ký Lam.
Bạch Ký Lam theo bản năng rụt lại, Thiên Hương Đằng lại theo cánh tay hắn bò lên trên, nhanh chóng bò tới trên vai hắn, dùng chồi non mềm mại chạm vào mặt hắn.
"Nó thích ngươi." Trình Như Phong nói.
Thiên Hương Đằng theo lời nói của nàng mà cong cong, tựa như đang gật đầu.
Nó đương nhiên thích.
Nó nhớ rõ hương vị của Bạch Ký Lam.
Dương tinh của Bạch Ký Lam là mỹ vị nhất mà nó từng ăn qua.
Bạch Ký Lam đương nhiên không biết điểm này, lúc này ngược lại có chút không biết làm sao. Bị một gốc dây đằng thích...... phải thế nào?
Trình Như Phong cười rộ lên, duỗi tay kéo hắn qua, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Ngón tay dọc theo thái dương hắn vói vào tóc hắn, đầu lưỡi ôn nhu phát họa hình dạng cánh môi hắn.
Bạch Ký Lam há miệng ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ của nàng, liền cảm giác được đầu lưỡi nàng cũng mọc ra một sợi dây đằng nho nhỏ, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn.
Đầu lưỡi là một trong những khí quan mẫn cảm nhất của người, dây dưa thân mật đan xen dị vật, giống như có điện lưu nhảy qua thần kinh hắn, cả làn da đều nổi lên run rẩy.
Nhưng hắn lại nhíu mày, duỗi tay đẩy Trình Như Phong, thối lui một chút.
"Như Phong......" Hơi thở của hắn có chút không ổn, nhỏ giọng nói, "Thu về đi."
"Chuyện gì?" Trình Như Phong hỏi.
"Linh sủng, thu về đi." Bạch Ký Lam lúc này đây nói được rất rõ ràng.
Trình Như Phong sờ lên dục căn đã nâng đầu của hắn, cười khẽ hỏi: "Ngươi chẳng lẽ không thích sao?"
"Không thích. Thu về đi." Bạch Ký Lam kiên trì nói lần nữa.
Trình Như Phong nhìn hắn, chớp chớp mắt, rõ ràng chỉ hôn một cái liền cứng mà.
Bạch Ký Lam hít một hơi.
Lúc trước hiểu lầm những sợi dây đằng đó là pháp thuật còn tốt, nếu đã biết là linh sủng...... đã kết Đan, sinh linh trí......
Đó quả thực thật giống như là giữa hắn và Trình Như Phong có kẻ thứ ba gia nhập.
Mới vừa rồi chính là kẻ thứ ba cùng với Trình Như Phong hôn hắn......
Đương nhiên khoái cảm của thân thể là có, nhưng về mặt tâm lí hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận được.
Hắn cúi đầu xuống khẽ hôn khóe miệng Trình Như Phong, "Ta chỉ muốn nàng. Chỉ muốn một mình nàng."
Trong lòng Trình Như Phong tức khắc ấm áp.
Hơn nữa chuyện trên giường, có người thích dùng đạo cụ có người không thích, nàng hoàn toàn tôn trọng thói quen của bạn giường.
Huống chi Bạch Ký Lam đã nói với nàng như vậy rồi... Nàng đương nhiên phải thỏa mãn hắn.
Chỉ là, Bạch Ký Lam ngay cả Thiên Hương Đằng cũng không thể tiếp thu, không biết có ngày nào đó có thể tiếp thu những người khác hay không.
Thiên Hương Đằng ngoan ngoãn mà lại rụt vào trong đan điền của Trình Như Phong.
Từ trước đến nay nó vẫn là biết thức thời.
Nếu Bạch Ký Lam thích, nó đương nhiên có thể ra để trợ hứng, nhưng nếu hắn phản cảm, vậy nó liền không ra để chướng mắt.
Hơn nữa nó thích Bạch Ký Lam vì hắn có thể sản xuất tinh dịch mỹ vị.
Dù sao có Trình Như Phong ở đây, nó cũng có thể được ăn đến.
Thiên Hương Đằng biến mất không thấy, Bạch Ký Lam liền tự tại hơn rất nhiều, cởi bỏ quần áo của Trình Như Phong, phủ lên thân mình lả lướt hấp dẫn của nàng.
Trình Như Phong cười rộ lên.
"Cười cái gì?" Bạch Ký Lam nắm lấy tuyết nhũ đẫy đà của nàng.
Trình Như Phong liền đem ngực ưỡn cao một tí, duỗi tay sờ lưng hắn, thấp giọng cười nói: "Thì ra ngươi thẹn thùng đến như vậy à?"
Bạch Ký Lam không có đáp lời, lại hơi đỏ mặt.
Trình Như Phong ngẩng đầu hôn hắn, "...... Ngươi thật đáng yêu."
Bạch Ký Lam càng thêm xấu hổ buồn bực, không hề để ý đến nàng, trực tiếp kéo chân nàng ra, xông thẳng đi vào.
"Uhm a......" Trình Như Phong ngửa đầu ngưỡng về phía sau, càng thêm quấn chặt hắn, "Người ta không phải là đang khen ngươi sao? Hung dữ như vậy ......"
Thịt non trong hoa huyệt cũng gắt gao siết chặt hắn, không biết là không muốn để hắn đi vào, hay là không muốn để hắn đi ra.
Khoái cảm chật khít ướt át ấm áp khiến cho Bạch Ký Lam nhịn không được than nhẹ ra tiếng, hắn hơi dừng lại, cúi đầu hôn nàng, hàm hồ nói: "Không phải thẹn thùng...... Chỉ là...... không muốn người khác chạm vào ta...... linh sủng cũng không được...... Chỉ có nàng ......"
Hắn lại một lần đem côn thịt của mình thọc tới chỗ sâu nhất, "Ta chỉ cần nàng."
Trình Như Phong ôm hắn, từ thân thể đến tâm, mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
°°°° hết chương 167°°°