Chương 162: Tâm kế của Lý Mộng Tiều, lễ vật của Liễu Phượng Ngâm.
°°°
°°°
Bạch Ký Lam ôm Trình Như Phong ngủ cả đêm, lúc tỉnh hay trong mộng đều nắm chặt tay nàng không buông, cũng không có cùng nàng giao hợp.
Thế cho nên sáng ngày hôm sau lúc hai huynh đệ song sinh tới hầu hạ Trình Như Phong rửa mặt, Lý Mộng Tiều đều nhịn không được có điểm hiếu kỳ nói: "Bạch chân quân đêm qua thoạt nhìn tức giận như vậy, ta còn tưởng rằng nàng sẽ câu lấy hắn tiết hỏa thêm vài lần, kết quả thế mà không có làm? Nàng rốt cuộc là dỗ hắn như thế nào vậy?"
Đáy lòng của Trình Như Phong lập tức dâng lên một nỗi áy náy.
Nói đến cùng, nàng chẳng qua chính là đang lợi dụng tâm ý của Bạch Ký Lam đối với nàng.
Nàng không thể đáp lại cảm tình đơn thuần mãnh liệt của Bạch Ký Lam, lại không muốn cùng hắn quyết liệt gây gắt vào lúc này, không muốn hắn phát hỏa ở chỗ này, không muốn hắn thương tổn những người khác...... vì vậy nàng dỗ ngọt hắn, làm nũng với hắn.
Kỳ thật, Thần Huy cũng thường gọi nàng là kẻ lừa gạt, điểm kỹ xảo này của nàng có thể lừa gạt được Bạch Ký Lam bao lâu?
Trừ phi chính là hắn nguyện ý bao dung nàng.
Nếu Bạch Ký Lam trong cơn thịnh nộ hung hăng lăn lộn nàng một phen, thì lòng nàng có thể ngược lại bình tĩnh hơn, nhưng......
Bạch Ký Lam tuy rằng là bá đạo bắt lấy nàng không bỏ, rồi lại thật cẩn thận như vậy, coi như trân bảo.
Trong lòng Trình Như Phong liền có chút rối loạn.
Nhưng Lý Mộng Tiều lại hỏi: "Liễu công tử ngày hôm qua tặng nàng cái gì?"
Trình Như Phong nâng mắt lên, từ trong gương nhìn về phía Lý Mộng Tiều đang giúp nàng chải đầu.
Nhìn đến có chút lâu, động tác của Lý Mộng Tiều không khỏi ngừng lại, sau đó liền thu hồi thần sắc vui cười trên mặt, trực tiếp quỳ xuống. "Ta......"
Trình Như Phong vươn một ngón tay, ấn lên trên môi Lý Mộng Tiều, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ta đã nói rồi muốn xem các ngươi như là bằng hữu, không được hở chút là quỳ xuống, là lời thật lòng. Nhưng ...... chút tâm tư nhỏ của ngươi, tốt nhất cũng thu lại đi, một lần hai lần thì xem như là tình thú, còn nhiều quá thật là phiền lòng, ta không có tinh lực cả ngày bồi ngươi chơi những thứ đó."
Lý Mộng Tiều rũ mắt, nhỏ giọng đáp lại một tiếng.
Y chần chờ một lát, vẫn là quỳ đó không đứng lên, dùng đầu gối di chuyển về phía Trình Như Phong, nhẹ nhàng dán người lên đùi nàng, nhỏ giọng, nói: "Ta chỉ là...... có chút sợ."
Trình Như Phong thở dài, duỗi tay kéo Lý Mộng Tiều đứng lên, "Tứ Phương Lâu rốt cuộc đã dạy ngươi những gì! Ngươi có tay có chân còn là một tu sĩ, có chỗ nào mà sống không nổi?"
Lý Mộng Tiều ngậm miệng, tâm tình càng tệ hơn.
Tứ Phương Lâu dạy y cái gì?
Y là được bồi dưỡng dạy dỗ làm tính nô hầu hạ người, còn có thể dạy y cái gì?
Đơn giản chính là một bộ a dua nịnh nọt tranh sủng hậu trạch tranh đấu.
Y đối với vị trí của mình cũng rất rõ ràng.
Y không có thân thế không có tu vi, ở trong đám nam nhân của Trình Như Phong, ngoại hình cũng chỉ tính bình thường, Trình Như Phong đối với y ...... đại khái cũng không có cảm tình gì. Huynh đệ bọn họ chẳng qua là bị nhét cho Trình Như Phong mà thôi, nhiều lắm chính là coi trọng song sinh mà có vài phần hứng thú hiếm lạ, còn so với cái gì giao tình từ nhỏ đến lớn hoặc là duyên phận nhất kiến chung tình, y cái gì cũng không bằng.
Y có thể làm chính là không biết xấu hổ thêm chuyện chọc cười, điều hòa xúc tiến thúc đẩy quan hệ ở giữa các nam nhân của nàng.
Cho tới nay cũng đích xác làm được thực không tồi.
Chính là......
Bạch Ký Lam không giống như những người khác.
Hắn đối với Trình Như Phong có khác, Trình Như Phong đối với hắn...... đại khái cũng không giống như đối với người khác.
Nếu bọn họ thật sự có thể kết làm đạo lữ, những người khác khẳng định một người cũng lưu lại không được.
Huynh đệ bọn họ thì càng không cần phải nói.
Khi còn nhỏ y bị trưởng bối trong nhà bán qua một lần, tới Tứ Phương Lâu rồi, lại bị Yến Vân tùy tay tặng người.
Đến bây giờ thật vất vả cảm thấy có nơi nương tựa ......
Trình Như Phong nói không sai, y có tay có chân lại không ngốc, ở đâu mà sống không được?
Nhưng y không muốn đi.
Cho nên khi Trình Như Phong tâm loạn do dự, y liền cố ý nhắc tới Liễu Phượng Ngâm.
Là cắt ngang suy nghĩ của nàng, cũng là nhắc nhở nàng.
Y biết chính mình đã quá phận.
Nhưng......
Y chính là không muốn đi.
Trình Như Phong cũng đứng lên, hai người dán thật sự gần, lấy thân cao của nàng, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đang mím chặt của Lý Mộng Tiều.
Nàng lại thở dài, duỗi tay sờ khóe môi y, "Ngươi sao phải như vậy? Tự do tự tại không tốt sao?"
Lý Mộng Tiều không đáp lời, lui ra phía sau một bước, tiếp tục giúp nàng sửa sang lại kiểu tóc quần áo.
Trình Như Phong đứng đó không nhúc nhích, mặc cho y làm những chuyện nhỏ nhặt đó, sau một lúc lâu mới nói: "Yên tâm, chỉ cần chính ngươi không muốn đi, không ai có thể đuổi ngươi đi."
Lý Mộng Tiều đang ngồi xổm người xuống giúp nàng sửa sang lại rũ tua dưới vạt áo, nghe nàng nói như vậy liền trực tiếp ôm lấy chân nàng, đầu dán ở trên bụng nhỏ của nàng cọ cọ, giống như một con chó lớn ngoan ngoãn.
"Ừm, biết tiểu Trân Châu đối với người ta tốt nhất."
Trình Như Phong có điểm bất đắc dĩ mà sờ đầu Lý Mộng Tiều, lại không khỏi suy nghĩ, ý nghĩ của Lý Mộng Ngư có lẽ là tương phản với Lý Mộng Tiều đi? Không biết đến lúc đó hai anh em họ phải phối hợp như thế nào.
Bạch Ký Lam đối với Lý Mộng Tiều kỳ thật ngược lại không có địch ý gì.
Chẳng qua chỉ là một hạ nhân mà thôi.
Bạch gia là một trong những thế gia lớn ở Thiên Kiếm Tông, trong nhà nô bộc thị nữ vô số kể, bản nhân hắn cũng là hô nô gọi tì lớn lên. Cho dù là tu sĩ, bên người cũng luôn có người làm tạp vụ, có mấy người hầu hạ, là chuyện hết sức bình thường.
Thật giống như ở trong mắt đại đa số tu sĩ mà nói, phàm nhân đều không tính là người.
Đối với Bạch gia loại thế gia tôn quý mà nói, hạ nhân...... Ha ha, đại khái còn không bằng linh thú pháp bảo mà.
Chỉ cần đối phương an thủ bổn phận, Bạch Ký Lam cũng sẽ không hạ thấp thân phận mà đi so đo với một tên hạ nhân.
Cho nên Lý Mộng Tiều hầu hạ Trình Như Phong rửa mặt chải đầu thay quần áo, Lý Mộng Ngư chuẩn bị cơm sáng, vẻ mặt của Bạch Ký Lam nghiêm trang như bình thường.
Chính hắn kỳ thật đã sớm tích cốc, nhưng hắn biết Trình Như Phong yêu mĩ thực, nàng thích ăn, hắn liền bồi nàng ăn.
Một bữa sáng vô cùng hài hòa ấm áp.
Chờ bọn họ ăn xong, huynh đệ Lý gia dọn dẹp bữa sáng, lại pha trà bưng lên.
Bạch Ký Lam nói: "Ta phải đi gặp đại ca, nàng ......"
Hắn nói đến một nửa thì ngừng lại.
Hắn kỳ thật không muốn cùng nàng tách ra một khắc nào, nhưng giữa hắn cùng đại ca hắn cần thiết phải nói chuyện rõ ràng, nếu nàng có mặt ở đó thì không tiện cho mấy.
Hắn rất muốn nàng ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hắn trở về, lại nhớ tới chính mình đã đáp ứng nàng sẽ không nhốt nàng lại sẽ không can thiệp nàng......
Bạch Ký Lam nhất thời liền có chút đau đầu.
Trình Như Phong lại gật gật đầu, thực tự nhiên nói: "Huynh đệ các ngươi cũng đã lâu không gặp rồi? Ánh Sơn ở tại đình viện dành cho khách bên kia, một hồi ta kêu người dẫn ngươi đi qua. Lát nữa ta sẽ đi tìm các ngươi ăn trưa?"
Nàng an bài như vậy, Bạch Ký Lam cũng gật đầu theo.
Ngồi một hồi, Lý Mộng Ngư đến dẫn Bạch Ký Lam đi tìm Bạch Ánh Sơn.
Trình Như Phong tiễn Bạch Ký Lam đến cửa, sau khi xoay người trở về, mới rảnh xem lễ vật kết Đan mà Liễu Phượng Ngâm tặng cho nàng.
Trong cái hộp, là một vỏ ốc nho nhỏ.
Trong suốt long lanh đáng yêu.
Đây là một loại pháp bảo, kêu Lưu Âm Ốc, hiệu quả không khác gì máy ghi âm ở kiếp trước của Trình Như Phong. Không tính là đồ vật hiếm lạ gì. Nhưng vỏ ốc này xinh đẹp như vậy, có thể là rất trân quý.
Có điều nếu là Liễu Phượng Ngâm đưa, hẳn là sẽ không phải chỉ là ngắm nhìn nó xinh đẹp đi.
Trình Như Phong cầm ở trong tay ngắm một hồi, liền truyền một tia linh lực vào.
Giọng nói giống như rượu ngon nguyên chất động lòng người của Liễu Phượng Ngâm tức khắc liền vang lên.
"Như Phong." Liễu Phượng Ngâm gọi một tiếng, lại tạm dừng thật lâu, mới cười khẽ lên, "À, thật muốn lưu âm cho nàng nghe, nhưng nhất thời cũng không biết phải nói gì."
Trình Như Phong tức khắc liền cảm thấy lỗ tai tê ngứa, biết rõ chỉ là lưu âm, Liễu Phượng Ngâm cũng không ở chỗ này, lại vẫn như cũ lẩm bẩm trả lời: "Ờ, Liễu công tử nói cái gì cũng được mà."
Giọng nói của Liễu Phượng Ngâm trong Ốc Lưu Âm tiếp tục vang lên: "Vậy ...... Ta hát một bài cho nàng nghe."
Trình Như Phong mở to mắt.
Nàng cùng Liễu Phượng Ngâm ở Cập Thời Hành Lạc Đồ ở chung lâu như vậy, thường xuyên có thể nghe thấy Liễu Phượng Ngâm đánh đàn, nhưng mà chính Liễu Phượng Ngâm ca hát, đây vẫn là lần đầu tiên.
Liễu Phượng Ngâm lần này không có đánh đàn, chỉ là hát.
Một bản tình ca cổ xưa.
Âm thanh của Liễu Phượng Ngâm giống như gió thoảng qua, lại giống như nước chảy, dịu dàng thắm thiết, nhẹ nhàng phất qua tim nàng.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy cả người đều giống như muốn bay lên.
Bản tình ca cũng không dài, Liễu Phượng Ngâm thực mau liền hát xong rồi.
Giọng nói của Liễu Phượng Ngâm lại giống như hơi xấu hổ, nhẹ nhàng khụ hai tiếng, thỏ thẻ nói: "Cho dù ta không ở bên cạnh nàng, nhưng cũng hy vọng có thể bồi nàng. Mỗi lần nàng nghe bài hát này, đó chính là ta đang nhớ nàng."
Trong lòng Trình Như Phong bỗng kinh hoàng.
Cái gì ta không ở bên cạnh nàng, cái gì ta đang nhớ nàng.
Liễu Phượng Ngâm rõ ràng liền ở chỗ này mà.
Nàng thoáng cái nhảy dựng lên, trực tiếp chạy đi ra ngoài.
Nàng muốn đi gặp Liễu Phượng Ngâm, hiện giờ, ngay bây giờ.
°°° hết chương 162°°°