Chương 159: Khiến cho vui lòng đẹp mắt

Chương 159: Khiến cho vui lòng đẹp mắt

°°°°°

°°

Rượu trái cây do phàm nhân ở Thúy Hoa Phong tự ủ, nồng độ tuy rằng thấp, nhưng dẫu sao vẫn là rượu.

Trình Như Phong cũng không biết là do say rượu, hay là do chiều nay Bạch Ký Lam rất dễ dụ, nên nàng có chút lâng lâng, lúc này vậy mà còn cười với Bạch Ký Lam.

Đôi mắt long lanh ánh nước vũ mị như tơ, ngón tay thuận thế khều khều cổ tay Bạch Ký Lam, nghiêng người về phía hắn, nhỏ giọng nói: "Bằng không ngươi nhảy cho ta xem?"

Bạch Ký Lam:......

Những người khác:.......

Chỉ thấy Ngạo Nguyệt công tử một khuôn mặt tuấn tú nháy mắt liền trở nên đỏ bừng, trực tiếp hất tay Trình Như Phong ra, đứng lên chỉ vào nàng, nhưng lại nửa ngày cũng không thể nói ra lời nào.

Dưới sự tức giận nhất thời của Bạch Ký Lam, cả người Trình Như Phong loạn choạng, Liễu Phượng Ngâm cách gần nhất vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng, sau khi chờ nàng ngồi vững lại, cũng không có buông tay, cứ bảo trì tư thế như vậy nhẹ nhàng ôm nàng, nhìn Bạch Ký Lam cũng không nói gì, nhưng ý bảo vệ đã thực rõ ràng.

Bạch Ánh Sơn ngồi ở bên cạnh Bạch Ký Lam cũng duỗi tay qua, đè xuống cái tay Bạch Ký Lam đang chỉ vào Trình Như Phong, thấp giọng khuyên nhủ: "Hôm nay là lễ mừng kết Đan của Như Phong, đệ thu lại tính tình một chút đi, nháo cái gì?"

Bạch Ký Lam thoắt một cái xoay đầu nhìn đại ca nhà mình, đây là hắn đang cáu kỉnh sao?

Nghe thử xem nàng nói cái gì!

Nàng suy nghĩ cái gì!

Cái này còn có thể nhẫn nhịn sao?

Nhưng vẻ mặt của đại ca lại bình tĩnh, tựa hồ đây căn bản không tính là chuyện gì.

Trong lòng Bạch Ký Lam hơi trầm xuống, ánh mắt quét qua trên người của các nam nhân ở đây.

Cũng đúng, ngủ cũng đã từng ngủ qua rồi, nhìn một cái múa thoát y thì tính là cái gì?

Bạch Ký Lam cắn răng, ánh mắt không tốt, bầu không khí trong đại điện tức khắc thấp đi vài độ.

Trình Như Phong thậm chí nhịn không được rút vào trong lòng ngực Liễu Phượng Ngâm.

Bạch Ký Lam lại càng khó chịu.

Mắt thấy cái bàn đều bắt đầu lay động không ngừng ở trong áp lực vô hình, ly chén đũa đĩa không ngừng vang lên, chỉ e giây tiếp theo liền phải vỡ vụn toàn bộ, Bạch Ánh Sơn thở dài, lại lần nữa vỗ vỗ tay Bạch Ký Lam, nói:

"Ký Lam đệ mới vừa kết Anh xong liền vội vàng chạy băng băng ngàn dặm, cảnh giới có phải còn có chút không ổn hay không? Có muốn đi về trước nghỉ ngơi một chút hay không?"

Bạch Ký Lam nhìn đại ca mình.

Từ nhỏ đến lớn, vị đại ca này vẫn luôn là lo lắng chiếu cố hắn vô điều kiện, lúc nào cũng suôn theo ý hắn, cầu gì được nấy.

Nhiều năm như thế chỉ có hai lần không phải đứng về phía hắn.

Hai lần đều là vì Trình Như Phong.

Một lần là lúc trước, thời điểm Trình Như Phong giúp hắn "Chữa bệnh", còn một lần chính là hiện giờ.

Lần trước đại ca mang Trình Như Phong đi.

Lần này đại ca khuyên hắn đi.

Nhưng Trình Như Phong rõ ràng là của hắn.

Từ lúc ban đầu chính là của hắn!

Bạch Ký Lam vừa bực tức lại vừa ủy khuất, hầu như tròng mắt cũng đã đỏ lên.

Nhưng ánh mắt dừng ở trên mớ tóc bạc của Bạch Ánh Sơn, lửa giận tràn đầy trong bụng chậm rãi nghẹn trở về.

Là hắn không bảo vệ tốt Trình Như Phong.

Cũng không bảo vệ được đại ca.

Cho tới hôm nay có lập trường gì mà tới phát lửa giận?

Bạch Ký Lam nghiến răng, vung tay áo lại ngồi xuống.

Bàn ghế chén đũa cũng theo đó khôi phục bình thường.

Mọi người mới tính nhẹ nhàng thở ra.

Trình Như Phong cũng coi như thanh tỉnh một chút, lại thầm mắng chính mình một câu tìm đường chết, một mặt dựa đến bên người Bạch Ký Lam, kéo tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đừng như vậy, nếu ngươi không vui, chúng ta không chơi nữa là được."

Bạch Ký Lam buồn bực nói: "Ta không có việc gì."

"Đừng như vậy." Trình Như Phong lại rót rượu cho hắn, "Trò chơi mà, vốn dĩ chỉ là giúp vui, chính là làm cho mọi người vui vẻ mới chơi mà, không vui thì đừng miễn cưỡng. Mọi người uống xong ly này thì giải tán hết đi."

Nàng vừa nói như vậy, Bạch Ký Lam ngược lại có chút bất an cảm thấy có lỗi.

Một lễ mừng, qua loa như vậy cho xong việc, thật giống như là bị hắn nháo. Hắn nhấp môi, nói: "Tiếp tục đi, bằng không đối với bọn họ không công bằng."

Không nói đến Liễu Phượng Ngâm tự phơi bày chuyện riêng tư, Phương Lưu Vân cũng đã biến thành heo một lần.

Còn về sự khó chịu không vui của hắn, lát nữa kết thúc quay về phòng tính sổ với nàng.

Trình Như Phong liền thò lại gần hôn hắn một cái, quay đầu kêu Sở Dương múa.

Những người khác: .....

Thần Huy nghiến răng, dùng khẩu hình mắng "Kẻ lừa gạt".

Trình Như Phong liếc xéo Thần Huy một cái, càng dán vào trong lòng ngực Bạch Ký Lam.

Kẻ lừa gạt cũng được, cái gì cũng được, trước mắt là có thể dỗ ngọt cái vị tổ tông này là được.

Sở Dương đương nhiên không dám nhảy múa thoát y gì, hắn lúc này ngay cả chân cũng nhũn ra.

Liễu Phượng Ngâm gõ ly chén làm nhạc đệm cho Sở Dương, hắn chỉ có thể tùy ý múa may vài cái cho có lệ.

Cũng may Bạch Ký Lam mới vừa phát uy, lúc này cũng không có ai bắt bẻ cái gì.

Chỉ là cái chai tới tay Sở Dương, hắn lại càng thêm nơm nớp lo sợ, bàn tay xoay cái chai cũng run rẩy, chỉ trông ngàn vạn đừng có dừng lại ở trước mặt mấy vị công tử đây.

Nhưng vận khí thật sự không có gì đặc biệt.

Mắt thấy cái chai lảo đảo lắc lư liền chuyển hướng về phía Bạch Ký Lam, cái trán của Sở Dương đều đã đỗ mồ hôi lạnh.

Bạch Ký Lam nhìn cái chai kia, khuôn mặt tuấn tú cũng lại lần nữa sắp hỏng mất.

Trình Như Phong nhìn thoáng qua, liền cười gắp thức ăn đút cho Bạch Ký Lam, trong quá trình cánh tay khẽ chạm cái bàn một cái, miệng cái chai liền nhảy qua Bạch Ký Lam, dừng ở trước mặt Bạch Ánh Sơn.

Động tác nhỏ rõ ràng gian lận này, đương nhiên không giấu được những người ở đây.

Nhưng không có ai chọc thủng nó.

Lúc này, để Bạch Ký Lam chơi trò chơi thật không phải thời cơ tốt, có thể nhảy qua một vòng đương nhiên là tốt nhất.

Ngay cả Bạch Ký Lam cũng ngoan ngoãn há mồm tiếp nhận thức ăn mà Trình Như Phong đút cho mình, cái gì cũng không nói.

Bạch Ánh Sơn chọn đại mạo hiểm.

Sở Dương cũng là đệ tử Dục Linh Tông, Bạch Ánh Sơn chỉ sợ Sở Dương hỏi vấn đề tương tự Phương Lưu Vân.

Hơn nữa Bạch Ánh Sơn chẳng những đã sớm không có nguyên dương, lúc trước trong phủ còn có thị thiếp nữa. Bạch Ánh Sơn không ngại Trình Như Phong biết, nhưng ở trước mặt mọi người như vậy mà nói ra vẫn là có chút ngượng ngùng.

Như vậy Sở Dương càng sợ hãi, hắn nào dám mệnh lệnh Bạch chân nhân làm cái gì?

Nhưng hắn rốt cục cũng còn có vài phần nhanh trí, bèn lấy xúc xắc ra đưa cho Bạch Ánh Sơn, nói: "Mời chân nhân tùy ý ném ra một con số đi, rồi đếm từ bên phải đếm qua đút rượu cho người đó."

Biện pháp này rất tốt, ánh mắt của mấy người trên bàn đều sáng lên. Chủ yếu là xúc xắc chính mình ném ra, cũng không sợ đắc tội với ai, còn nhiều thêm vài phần trông chờ nữa.

Bạch Ánh Sơn cũng cười cười, tiếp nhận xúc xắc, tiện tay ném đi.

Bốn điểm.

Trình Như Phong vỗ tay giúp Bạch Ánh Sơn đếm qua, lại là Phương Lưu Vân.

Bạch Ánh Sơn hỏi: "Đút là muốn đút như thế nào?"

Sở Dương nơi nào còn dám nhiều lời, chỉ nói: "Tùy ý."

Trình Như Phong thật ra có nghĩ tới cách trêu chọc, nhưng nhìn Bạch Ký Lam, vẫn là nuốt xuống, chỉ lộ nụ cười ái muội.

Bạch Ánh Sơn liền bưng một ly rượu, trực tiếp đưa tới bên môi Phương Lưu Vân.

Phương Lưu Vân thật hào phóng nói với Bạch Ánh Sơn một tiếng "làm phiền", cúi đầu một hơi uống cạn.

Ly rượu bằng sứ, ngón tay thon dài mảnh khảnh của Bạch Ánh Sơn.

Rượu trái cây màu hổ phách, cánh môi hồng nhuận tuyệt đẹp của Phương Lưu Vân.

Thật là khiến cho vui lòng đẹp mắt mà.

Trình Như Phong dẫn đầu vỗ tay, Liễu Phượng Ngâm rất phối hợp vỗ tay theo, lại hỏi: "Nàng mới vừa rồi cười cái gì?"

Còn có thể có cái gì? Chẳng qua là hồn hủ nữ phát ngứa mà thôi.

Trình Như Phong quay đầu lại nhìn Liễu Phượng Ngâm, lại nhớ tới cảnh tượng ngày đó hắn đánh đàn Phương Lưu Vân pha trà, cảm thấy cũng rất xứng.

Lúc này đương nhiên khó mà nói ra, chỉ là cười đến càng thêm ái muội.

Liễu Phượng Ngâm cảm thấy sau lưng lành lạnh, đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Cái chai này ngàn vạn đừng rơi vào trong tay nàng mới được.

Bạch Ánh Sơn tiếp nhận cái chai.

°°° hết chương 159°°°°