Chương 157: Làm bậy không thể sống.

Chương 157: Làm bậy không thể sống.

°°°°

°°

Ở giữa đại điện bày một cái bàn tròn thật lớn, bên trên đặt một nồi lẩu bằng đồng vàng, chung quanh bày biện các món ăn đủ loại màu sắc giống như khổng tước xòe đuôi.

Trình Như Phong không khỏi dựng ngón tay cái về phía Lý Mộng Tiều.

Thật sự không có bữa tiệc chúc mừng nào náo nhiệt hơn so với mọi người vây quanh cùng nhau ăn lẩu.

"Có thêm một bầu rượu ngon thì hoàn mỹ." Trình Như Phong nói.

"Chỉ dựa vào tửu lượng của nàng.... vậy thì ngoan ngoãn uống trà đi." Bạch Ánh Sơn trực tiếp phủ quyết, còn duỗi tay lấy ấm trà rót cho nàng một ly.

Trình Như Phong cũng có chút ngượng ngùng, cười cười, nói "Các ngươi uống đi, ta chỉ nếm một hớp thôi? Hôm nay mặc kệ nói thế nào, có thể ngồi chung với các ngươi cùng nhau chúc mừng, ta rất là vui vẻ. Vui vẻ mà, uống một chút thì tính là gì?"

Kỳ thật, không nhắc thì còn đỡ, nhắc đến, nàng đã có chút thèm.

Biết chính mình đối với Linh tửu không có tửu lượng, uống say rồi sẽ xảy ra chuyện, nàng vẫn luôn khắc chế.

Nhưng hôm nay là ở Thúy Hoa Phong, chung quanh đều là người mà nàng tín nhiệm, nàng lại thật vui vẻ, thật sự rất muốn uống một ly.

Bạch Ánh Sơn còn muốn khuyên nàng, Phương Lưu Vân đã cầm một vò rượu đặt lên trên bàn, một mặt giải thích: "Đây là rượu trái cây do phàm nô dưới chân núi ủ, nồng độ không cao, Trình chân nhân khi còn nhỏ cũng có thể uống một chút."

Trình Như Phong vội vàng gật đầu, nàng nhớ rõ cái này, thật sự nồng độ rất thấp, so với nước trái cây không khác là bao, nhưng mùi vị lại rất ngon.

Nhìn đôi mắt trông mong của nàng, Bạch Ánh Sơn không nói nữa.

Dẩu sao đã là Kim Đan rồi, uống một chút rượu cũng coi như không là gì cả, tu sĩ khác còn sẽ chê rượu của người phàm không đủ nồng, cũng chính là lần trước Trình Như Phong say rượu đã khắc sâu vào tâm trí của Bạch Ánh Sơn, nên hắn mới muốn ngăn cản nàng.

Tựa như nàng nói, cao hứng vui vẻ mà, ở trong nhà của mình, còn không thể uống một hớp rượu sao?

Huynh đệ Lý gia thật lanh trí đã giúp mọi người rót rượu, Lý Mộng Tiều lại đứng ở bên cạnh Trình Như Phong, chuẩn bị gắp thức ăn cho nàng.

"Ngồi đi." Trình Như Phong kéo Lý Mộng Tiều, lại nhìn thấy Sở Dương câu nệ hơn nữa thậm chí chỉ đứng ở cửa, nói, "Đều ngồi xuống đi, hôm nay chỉ có người trong nhà, không chú ý đến những tôn ti cao thấp gì đó, tự tại một chút ăn uống vui chơi là được."

Tuy rằng nàng nói như thế, nhưng Lý Mộng Tiều nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Ký Lam, rốt cục cũng không dám đoạt vị trí bên cạnh Trình Như Phong, đi vòng ra đầu bên kia mà ngồi.

Bạch Ký Lam ngồi ở bên tay phải Trình Như Phong, Liễu Phượng Ngâm không nhường ai mà ngồi bên trái nàng, tiếp theo là Thần Huy, Phương Lưu Vân, huynh đệ Lý gia, Sở Dương, còn Bạch Ánh Sơn ngồi bên cạnh Bạch Ký Lam.

Vừa lúc đầy một bàn.

Chỉ là bầu không khí vốn dĩ hoà thuận vui vẻ, nhưng sau khi vào ngồi thì trở nên lạnh băng một cách vi diệu.

Cho dù Trình Như Phong nói không để ý đến tôn ti, nhưng trong lòng các nam nhân không có khả năng không so đo, tu vi cao thấp, thân cận hay không thân cận, từ cách lựa chọn số ghế hơn phân nửa cũng có thể nhìn ra được.

Đây là chuyện căn bản không thể tránh.

Trình Như Phong cũng cảm thấy có chút xấu hổ ngượng ngùng, nhưng cũng không có cách nào.

Nguyên Anh chân quân, ở chỗ này chính là tầng cao nhất của kim tự tháp.

Đúng vậy nếu như người có tính tình không tốt muốn so đo, ngươi nhìn nhiều một cái, cũng có thể hỏi ngươi cái tội bất kính. Có thể cùng với tiểu Trúc Cơ ngồi cùng một bàn, đã là cho nàng mặt mũi lắm rồi, lúc này nàng còn muốn nói cái gì mỗi người đều bình đẳng, đối xử bình đẳng, đó chính là tìm đường chết.

Cho dù kiếp trước Trình Như Phong sống ở trong một cái xã hội hiện đại, trên bàn rượu cũng là tường lũy kín chặt, thân phận nào ngồi vào vị trí nào, căn bản không có khả năng có cái gì gọi là công bằng tuyệt đối.

Càng không cần phải nói đến Tu Chân giới cái loại địa phương thực lực vi tôn này, một lời là có thể định người sống hay chết.

Cho dù là Lý Mộng Tiều có thể làm nũng tranh sủng mách lẻo, nhưng trường hợp như vầy cũng chỉ biết thức thời mà an thủ bổn phận.

Trình Như Phong có chút bất đắc dĩ, cũng không thể cứ như thế nhìn bầu không khí tiếp tục giằng co, chỉ có thể bưng ly rượu lên nâng cốc chúc mừng.

"Không nói lời vô nghĩa, ta có thể đi đến kết Đan, đều là nhờ phúc của các ngươi, ta kính mọi người một ly trước."

Những lời này của nàng đều là lời thực lòng.

Nếu không phải có những người đang ngồi ở đây, nàng trăm triệu cũng không có khả năng kết Đan nhanh như thế.

Không nói ai khác, hãy xem Thần Huy hắn cùng với nàng trước sau kết Đan.

Hắn tu hành bao lâu?

Nàng mới bao lâu?

Tính cả thời gian ở ngoại môn, thì chỉ mới có mười một năm.

Ngoài sự cần cù của nàng ra, nguyên nhân lớn nhất, chính là tố chất của các nam nhân cùng song tu với nàng.

Ngoại trừ Sở Dương có chút quẫn bách ra, những người khác đều thản nhiên nâng ly.

Không nói cái khác, mọi người đều là những người hết lòng cống hiến dương tinh cho tiểu Trân Châu.

Nhưng, cũng là có cái nhận thức chung này, mà khiến cho ánh mắt mọi người giao nhau, lại nhiều thêm vài phần dấu diếm đao quang kiếm ảnh.

Nam nhân mà, cho dù là Thần Huy là đệ tử Dục Linh Tông, cho dù hắn không ngại nàng song tu cùng với người khác, nhưng tóm lại vẫn là muốn mình chính là cái người đặc biệt nhất, thậm chí còn có khả năng ấu trĩ mà âm thầm tính toán, rốt cục là ai làm cho tu vi của nàng tăng nhanh hơn.

Đương nhiên càng nhiều ánh mắt kỳ thật vẫn là dừng ở trên người Trình Như Phong.

Tuy rằng nàng có kinh nghiệm sa trường, cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

Nói thật lòng, trêu chọc nhiều nam nhân như thế, thật không phải là ý của nàng. Nàng cũng không ngờ tới, vốn dĩ chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng nói rõ ràng, đối phương lại vẫn là đuổi tới nơi này.

Làm thành cục diện như bây giờ, có thể trách nàng sao?

Nhưng ai cũng nhìn nàng, nàng đều nhịn không được có chút chột dạ.

Hơn nữa bọn họ đối với nàng tốt như vậy, mà nàng thì...... thật sự có chút ủy khuất cho bọn họ.

Lại nói tiếp, ở kiếp trước nàng từng xem tiểu thuyết hậu cung tranh đấu, vai chính rốt cục là đã làm như thế nào khiến cho nhiều người chung sống hài hòa với nhau như vậy?

Nàng thì chỉ cảm thấy thật là tự tìm đường chết, tự làm bậy không thể sống.

Ngay trong lúc Trình Như Phong mắng mình tự tìm đường chết, Lý Mộng Tiều cười nói: "Chỉ có uống rượu thì không có ý tứ gì, không bằng chúng ta chơi trò tửu lệnh đi?"

"Chơi trò tửu lệnh gì?" Liễu Phượng Ngâm hỏi.

Thần Huy liền nói: "Có điều ta nói trước, ngâm thơ đối câu loại chuyện văn nhã gì đó là ta không biết."

Lý Mộng Tiều nói: "Vỗ bảy, đoán đồ vật, đoán số chắc cũng biết chơi phải không?"

Đây đều là trò chơi tửu lệnh cực kỳ đơn giản của phàm thế.

Vỗ bảy chính là đếm theo thứ tự, người đụng phải bảy thì không được lên tiếng, mà là vỗ lên bàn một cái, nhưng bởi vì có phân ngoài bảy và ẩn bảy, ngoài bảy là con số mang bảy, như 7, 17, 27 ...., ẩn bảy là bội số của bảy, như 7, 14, 21.... nếu như người tính nhẩm không nhanh, sẽ dễ bị sai, người sai uống rượu, sau đó tiếp tục đếm tiếp.

Chơi đoán số và đoán đồ vật có điểm giống nhau. Chơi đoán số là nắm lấy hạt dưa hay quân cờ những thứ nho nhỏ linh tinh ở trong tay, để người khác đoán, có quy tắc, tỷ như đoán cụ thể số lượng hoặc là chỉ đoán chẳn lẽ, đoán sai thì uống rượu.Đoán đồ vật là che đậy một thứ nào đó, để mọi người đoán là cái gì. Dễ một chút là có thể nhắc nhở một cái, khó một chút thì tự suy đoán.

So với Nhã lệnh như đoán chữ làm thơ đoán tên hoa, thì mấy trò này đối với bọn quý công tử như Bạch Ký Lam, Bạch Ánh Sơn, Liễu Phượng Ngâm mà nói thì rất mới mẻ, lại dễ chơi, không khí cũng mau vui lên không còn căng thẳng.

Chỉ là mọi người đều là tu sĩ, tai thính mắt tinh phản ứng nhanh nhẹn, cho dù có nói trước là không dùng linh lực thần thức, tóm lại vẫn là quá đơn giản rồi.

Vỗ bảy cái gì, đọc đến hàng trăm luôn rồi mà cũng chẳng có ai uống rượu, hơn nữa các nam nhân cũng không chịu nhận thua, phỏng chừng có thể đếm tới thiên hoang địa lão.

Cứ thế thì có chút ngượng ngùng rồi.

Trình Như Phong ha ha cười rộ lên, nhất thời cũng quên chính mình vừa nãy còn cảm thấy mình tự tìm đường chết, vẫy vẫy tay nói: "Ta chỉ cho các ngươi chơi một trò đơn giản lại có ý tứ."

Mọi người đều dừng lại nhìn nàng.

Trình Như Phong nói: "Trò chơi này tên là "Lời thật lòng, đại mạo hiểm"."

°°° hết chương 157°°°