Chương 153: Rõ ràng đều do ngươi

Chương 153: Rõ ràng đều do ngươi.

o O o

Chính sự nói xong, khi dừng lại, phòng khách lập tức lại lâm vào trong an tĩnh xấu hổ.

Cũng may lúc này đôi huynh đệ Lý gia dâng trà lên.

Lý Mộng Tiều đánh giá không khí trong đại sảnh, thử đưa ra kiến nghị: "Hôm nay rốt cuộc là một ngày lành, lễ mừng tuy bị phá hỏng, nhưng hiện tại ở đây không có người gây mất hứng, không bằng tự chúng ta chúc mừng một phen?"

Bạch Ánh Sơn liền gật đầu trước, "Như Phong kết Đan, đương nhiên phải chúc mừng một cái."

"Ta đây lập tức đi tìm Phương Lưu Vân, chúng ta sẽ bố trí ở Thúy Hoa Phong." Thần Huy bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Hôm nay cũng là lễ mừng kết Đan của y, y trọng mặt mũi một hai phải muốn cái nghi thức kia, chỉ là không thể hiểu tại sao lại thành như vậy, y lại không giúp sức được gì, trong lòng cũng nghẹn hết mức. Hiện tại lại làm vô cùng náo nhiệt lên, làm cho những thủ vệ của Ưng Dương Phủ tức chết cũng được.

Liễu Phượng Ngâm cũng nói: "Ta còn có chuẩn bị lễ vật cho Như Phong."

Bạch Ký Lam liền ngẩn ra một cái.

Hắn vội vàng tới đây, không mang theo lễ vật gì.

Hơn nữa, hắn mới xuất quan, đại ca lại không có ở đó, cũng không có ai sẽ giúp hắn xử lý những chuyện đó, hắn căn bản là không biết kết Đan là phải tặng cái gì, đương nhiên cũng không có khả năng chuẩn bị.

Trữ vật pháp bảo hắn thật ra có mang theo, nhưng bên trong chính là đồ dùng hằng ngày của hắn. Kiếm tu mà, chỉ tu nhất kiếm, hắn căn bản không có thói quen tích trữ đồ vật, nhiều nhất còn có chút đan dược, tặng đan dược được không? Hắn nhớ rõ Trình Như Phong cũng biết luyện đan, những đan dược đó của hắn tuy rằng cũng đều là thượng phẩm, nhưng công dụng lại là tầm thường, giống như không có thành ý cho mấy.

Nếu không, trực tiếp cho linh thạch?

Có phải cũng không tốt lắm hay không?

Bạch Ký Lam theo bản năng liền nhìn về phía Bạch Ánh Sơn, theo thói quen muốn hỏi ý kiến của đại ca.

Bạch Ánh Sơn vừa lúc che miệng lại ho khan hai tiếng.

Y vừa rồi ở Kim Chung Sơn là thật sự bị thương, sau đó có phục đan dược, lúc này xem như miễn cưỡng có thể ngồi ở chỗ này.

Trình Như Phong có chút đau lòng, nói: "Đừng quản mấy chuyện này, ngươi phải dưỡng thương trước mới là chuyện chính đáng."

"Sao có thể mặc kệ? Cả đời, cũng chỉ có một lần kết Đan." Bạch Ánh Sơn cười cười, "Ta không có việc gì."

"Huynh cũng đừng cậy mạnh." Liễu Phượng Ngâm nói, "Như vầy đi, ta bồi huynh trở về nghỉ ngơi trước, đến tối bố trí xong, huynh lại qua đây? Nhiều người như vậy cũng không thiếu một mình huynh, buổi tối chúc mừng cũng được."

Nói giống như là chỉ nói về chuyện Bạch Ánh Sơn bị thương và chuyện bố trí lễ mừng, nhưng trong lời nói còn có ý khác.

Bạch Ánh Sơn hơi nhướng mày, nhưng cũng không có phản đối.

Liễu Phượng Ngâm liền hướng Bạch Ký Lam chắp tay cáo từ, đỡ Bạch Ánh Sơn đi ra ngoài.

Bạch Ký Lam nhìn bóng dáng bọn họ, mày nhăn lại, "Y từ khi nào cùng đại ca ta quan hệ tốt đến như vậy?"

Trình Như Phong quay đầu nhìn Bạch Ký Lam, "Y cùng với ngươi, quan hệ chẳng lẽ không tốt sao?"

"Không tốt."

Bạch Ký Lam hừ lạnh một tiếng, nhớ lại Liễu Phượng Ngâm cùng Trình Như Phong ở Cao Ninh Thành, lòng muốn giết y, hắn đều có. Khi nãy là có bọn Chu chân quân, sau đó Trình Như Phong lại tố cáo Nam Cung Hữu, hắn còn chưa kịp so đo việc này.

Chuyện Liễu Phượng Ngâm từ sau khi ra khỏi Cao Ninh Thành, cũng đang tìm Trình Như Phong, Bạch Ký Lam đương nhiên biết, nhưng lấy hiểu biết trước kia của hắn về Phượng Cầm công tử, là có cá tính hiền hoà tiêu sái, cũng không phải là một người chấp nhất như vậy, thật đúng là không ngờ tới năm nay lại ở chỗ này gặp được y.

Hơn nữa thoạt nhìn, Liễu Phượng Ngâm chẳng những cùng Trình Như Phong quan hệ ái muội, cùng với những người khác ở chung đến hình như không tồi.

Bạch Ký Lam nghiến răng, nhìn chằm chằm Trình Như Phong hỏi: "Nàng cùng y từ lúc ở Cao Ninh Thành đến giờ vẫn luôn không dứt?"

Trình Như Phong bị sát khí trong mắt hắn làm cho hoảng sợ, quả thực thật giống như chỉ cần nàng gật đầu, hắn có thể đuổi theo một kiếm bổ Liễu Phượng Ngâm ra.

Tức khắc nàng liền nhớ tới sự đánh giá của Yến Vân đối với hắn.

Hắn có lẽ thật sự sẽ vì loại sự tình này giết người.

Trình Như Phong đương nhiên không muốn hắn giết Liễu Phượng Ngâm.

Nhưng cũng không xác định trạng thái này của hắn có thể nghe vô lời giải thích của nàng hay không, huống chi nàng kỳ thật cũng không có gì có thể giải thích.

Hơn nữa không tính mấy tháng kia ở Cao Ninh Thành, buổi tối ngày đó mới vừa kết Đan, nàng còn cùng Liễu Phượng Ngâm cùng nhau ngủ nữa mà.

Cũng không có khả năng vẫn luôn gạt Bạch Ký Lam.

Hắn lại không phải ngốc, có thể lừa gạt được nhất thời, chờ tự hắn phát hiện, hậu quả có thể càng nghiêm trọng.

Trình Như Phong có chút đau đầu, cũng hỏi lại: "Ngươi vì sao nói với Liễu công tử ta là vị hôn thê của ngươi?"

Bạch Ký Lam tức khắc liền nghẹn một cái.

Hắn đời này, cũng chỉ nói một lời nói dối kia.

Lúc này bị giáp mặt chọc thủng, Ngạo Nguyệt công tử cả đời chính trực hơi đỏ mặt, lại cứng cổ nói: "Chẳng lẽ không phải? Chúng ta không phải đã nói chờ nàng kết Đan liền kết thành đạo lữ sao?"

"Ta đáp ứng với ngươi khi nào?"

Nghe được Trình Như Phong nói như vậy, Bạch Ký Lam nhớ tới chuyện tối hôm đó, mặt đỏ lại từ từ biến trắng, "Cho nên, nàng quả nhiên là thích đại ca ta?"

Trình Như Phong mím môi, "Ngươi có thể đừng cố chấp bắt lấy cái này không bỏ hay không. Ta vừa mới nói chuyện thiếu chút nữa chết ở trong tay Nam Cung Hữu, ngươi còn nhớ rõ không? Có nhìn thấy đại ca ngươi tóc bạc không? Khi ta tỉnh lại, cảnh giới của Ánh Sơn đã rớt đến Kim Đan sơ kỳ, ngươi muốn ta phải thế nào?"

Chỉ trích Bạch Ánh Sơn không nên cứu nàng sao?

Nhưng ở đảo Sương Mù cái nơi đó, ngăn cách với thế giới bên ngoài, lại không có thuốc men, còn có Trường Không công tử muốn mạng nàng, không biết đang ở đâu chờ nàng, Bạch Ánh Sơn có thể làm thế nào?

Chẳng lẽ nhìn nàng đi tìm chết sao?

"Bạch Ánh Sơn đã cứu ta, đối với ta tốt như vậy, ta chẳng lẽ còn có thể lạnh nhạt không để ý tới không màng tới sao? Ai có tâm địa thật sự làm bằng sắt đá. Còn về Liễu công tử nếu không phải y, ta còn chưa đợi được bị Nam Cung Hữu giết chết, thì đã chết ở Cao Ninh Thành rồi. Người ta còn giúp ta độ kiếp tâm ma. Lúc ta bị người bắt lấy, lúc ta sắp chết, lúc ta sắp tẩu hỏa nhập ma, ngươi ở nơi nào? Ta có thể thế nào? Chẳng lẽ ta không muốn thuận lợi bình an sao? Đến bây giờ ngươi còn muốn tới trách ta?" Trình Như Phong ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt đáng thương, vành mắt đỏ ửng, trong ánh mắt đều hàm nước mắt.

Bạch Ký Lam không thể biện giải.

Hắn trong lòng biết rõ sự lựa chọn của hắn là đúng, nếu hắn không bế quan tu luyện sớm ngày kết Anh, hắn cũng bảo hộ không được cô nương mà mình âu yếm thương nhớ, không nói cái khác, hôm nay nàng sẽ phải chết ở trong tay Chu chân quân.

Nhưng mà.

Hắn ở trong sinh mệnh của nàng, đích thật vắng mặt quá nhiều.

Hắn bỏ lỡ mỗi một lần nguy nan mà nàng gặp phải, bây giờ thì có lập trường gì tới trách nàng?

Tu vi của nàng như vậy, xuất thân như vậy, ở trong thế đạo như vậy, bất quá cũng là vẫn luôn gian nan cầu sinh tồn mà thôi.

Nàng có làm sai cái gì?

Lúc Trình Như Phong đối mặt với hai vị Nguyên Anh, cũng không khóc, lúc này lại ở trước mặt hắn nhu nhược rơi lệ như vậy, có thể thấy được sự ủy khuất trong lòng.

Bạch Ký Lam vừa áy náy lại vừa hoảng loạn: "Ta không phải có ý tứ kia, ta..... "

Trình Như Phong không để hắn nói xong, cả người nhào vào trong lòng ngực hắn, mặt chôn ở trên ngực hắn, bấu quần áo hắn, hàm hàm hồ hồ mà nức nở: "Ngày đó vừa mở mắt đã bị người bắt đến nơi xa ngàn dặm, lại bị mang tiến vào Cao Ninh Thành, cái nơi quỷ quái đó ngươi có biết ta sợ biết bao không? Thật vất vả mới ra được, lại là tranh đấu lại là đuổi giết còn bị người ta coi là Ma tu, đến bây giờ cả ngươi cũng khi dễ ta, ngươi sao có thể như vậy, rõ ràng đều do ngươi."

Tâm của Bạch Ký Lam thật giống như vạt áo kia, bị bấu thành một đống.

Đích xác đều do hắn.

Nếu không phải vì giúp hắn chữa bệnh, nàng cũng sẽ không đi Thiên Kiếm Tông, sẽ không bị người lập kế bắt đi.

Sau khi nàng rời khỏi hắn, rốt cuộc đã ăn bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu kinh hoảng?

Nàng còn nhỏ như vậy.

Thân thể mềm mại dựa vào trong lòng ngực hắn, nho nhỏ một khối, co rúm lại, run nhè nhẹ.

Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.

Giờ khắc này, đại ca, Liễu Phượng Ngâm gì đó, Bạch Ký Lam cũng không còn tâm trạng nghĩ đến, trong đầu đều chỉ là đau lòng thương xót thiếu nữ trong lòng ngực.

Hắn xiết chặt hai tay ôm lấy nàng, nhỏ giọng trấn an, "Ừ, đều do ta. Về sau sẽ không như vậy nữa. Ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất nữa, càng không khi dễ nàng."

Trình Như Phong thút tha thút thít nâng một đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn hắn, "Thật không?"

Bạch Ký Lam gật đầu đáp lại, "Thật."

Nàng lại dò thử run giọng xác nhận: "Sẽ không bỏ rơi mặc kệ ta nữa?"

"Sẽ không."

"Sẽ không đem ta giam lại nữa?"

"Sẽ không."

"Sẽ không can thiệp vào sinh hoạt của ta, bức ta làm chuyện ta không muốn làm?"

"Sẽ không."

Trình Như Phong liền lại lần nữa áp vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt hắn, nỉ non nói: "Ngươi thật tốt."

Lúc này Ngạo Nguyệt công tử còn hoàn toàn không có ý thức được chính mình rốt cuộc đã hứa hẹn cái gì, ôm thân thể ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nghe âm thanh ngọt ngào mềm mại mà mình tưởng niệm đã lâu, chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim đều là mềm mại, lại lên tiếng, "Ừ."

°°°° hết chương 153°°