Chương 148: Nhân chứng
o O o
Liễu Phượng Ngâm đúng lúc này cũng đã đi qua, hắn thật ra chưa nói cái gì, chỉ là yên lặng mà cùng Trình Như Phong đứng ở bên nhau.
Huyền Thành chân quân nhìn hắn, lại cười một tiếng, "Liễu hiền chất lần trước cùng Ngạo Nguyệt công tử cùng nhau bao che cho cái ma nữ này, hôm nay lại cùng Ánh Sơn cùng nhau đứng về phía ma nữ, không rời không bỏ. Cũng coi như là dụng tình sâu đậm vô cùng."
Ông ta nói như vậy, cái thứ nhất không thoải mái, chính là sư phụ của Liễu Phượng Ngâm - Linh Hoa chân quân.
Bà ta nhìn về phía Trình Như Phong, chán ghét nhíu mày.
Quan hệ giữa Liễu Phượng Ngâm và Trình Như Phong, bà ta kỳ thật cũng không phải không biết chút nào.
Nhưng lúc trước ở Cao Ninh Thành tình huống đặc thù, Liễu Phượng Ngâm sau khi trở về còn tiến giai, bà ta cũng không để ở trong lòng.
Hơn nữa Liễu Phượng Ngâm là nam nhân mà, đừng nói là sương sớm chi hoan, cho dù là tam thê tứ thiếp, bà ta làm sư phụ cũng thật không thể quản.
Không ngờ tới hắn sẽ chủ động cùng bà ta tới Dục Linh Tông, còn trực tiếp tới ở tại Thúy Hoa Phong, hiện tại càng là công nhiên đứng về phía yêu nữ, tương đương khiến cho Linh Hoa chân quân không vui.
Bà ta tới Dục Linh Tông là vì Truyền Tống Trận, nhưng không có nghĩa là bà ta thật sự có hảo cảm đối với Dục Linh Tông. Cùng là nữ tính, ngược lại bà ta càng thêm chướng mắt yêu nữ Dục Linh Tông mọi người đều có thể làm phu quân.
Nếu chỉ là chơi chơi thì bà ta cũng ngại nói nhiều, nhưng Liễu Phượng Ngâm ở ngay lúc này đã đi qua, cũng không phải là thái độ chỉ chơi đùa.
Chỉ là một cái tiểu yêu nữ Dục Linh Tông, sao có thể xứng đôi với đồ đệ của bà?
Huống chi Liễu Phượng Ngâm hiển nhiên còn không phải là nam nhân duy nhất của nàng, hiện tại bên người nàng có mấy người thì không nói, mới vừa rồi Linh Hoa chân quân còn tận mắt nhìn thấy Trình Như Phong thu "Lễ vật", thật là nhắc tới đều cảm thấy bẩn miệng.
Bà ta trầm giọng gọi đồ đệ: "Phượng Ngâm!"
Liễu Phượng Ngâm cũng không có quay về, mà là trực tiếp quỳ xuống, hướng sư phụ của hắn dập đầu lạy ba cái.
Linh Hoa chân quân cả kinh mở to mắt, "Con đang làm gì vậy?"
Kỳ thật ở đây đều không có kẻ ngu dốt, Liễu Phượng Ngâm có ý tứ gì, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Hắn hôm nay rõ ràng chính là tình nguyện cãi lệnh của sư phụ cũng phải đứng về phía Trình Như Phong.
Quả nhiên Liễu Phượng Ngâm dập đầu xong, thì nhẹ nhàng nói: "Đồ nhi bất hiếu, mong sư tôn thành toàn."
Linh Hoa chân quân tức giận đến ngón tay đều run rẩy.
Huyền Thành chân quân lại vỗ tay: "Thật không tồi, nhân sinh tự thị hữu tình si, về sau chuyện này truyền ra, đại khái cũng có thể coi như là một đoạn giai thoại đi."
Trình Như Phong cũng vỗ tay, cười cười, "Sớm nghe nói Huyền Thành chân quân tu vi cao thâm, thần thông quảng đại, không ngờ tới lại ăn nói bừa bãi chỉ hươu bảo ngựa, bản lĩnh cũng cao minh thật, bội phục bội phục. Kế tiếp, sẽ nói tất cả những người tin tưởng ta, đều là cùng một bọn với ta, đều có khuynh hướng sa vào Ma tộc có phải hay không?"
Tuy rằng Huyền Thành chân quân cùng Chu chân quân lần này tới xác thật không có ý tốt, nhưng đầu tiên là bị Cố Ngôn mắng không biết xấu hổ, lại bị Trình Như Phong chọc thủng như vậy, cũng thật sự có chút không xuống đài được.
Huyền Thành chân quân hơi nheo mắt nhìn Trình Như Phong.
Ông ta xem như đang đánh giá Trình Như Phong.
Ông ta vốn nghĩ, chỉ là một cái Dục Linh Tông, chỉ là một cái tiểu yêu nữ mới vừa kết Đan, bọn họ hai đại Nguyên Anh xuất mã, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Lại không ngờ tới, chẳng những Cố Ngôn lựa chọn cường kháng không nể tình, ngay cả Trình Như Phong cũng không lùi bước chút nào.
Tiểu yêu nữ này không sợ uy lực của Chu chân quân, còn dám mở miệng chống đối với ông ta, thoạt nhìn đích thật có chỗ hơn người.
Huyền Thành chân quân giả bộ dáng tán thưởng, "Ngươi thật ra rất can đảm, trách không được cả Cập Thời Hành Lạc Đồ đều có thể thu phục."
"Vẫn luôn là do các ngươi nói, ta khi nào thừa nhận ta có Cập Thời Hành Lạc Đồ?" Trình Như Phong cười nhạo một tiếng, "Thời điểm Cao Ninh Thành xảy ra chuyện, ta đích thật ở nơi đó, nhưng lúc ấy ta mới là tu vi gì? Có rất nhiều người có thể chứng minh, ta ở Hiệp Hội Đan Sư còn có ký lục rõ ràng, nếu một người mới vừa lên Trúc Cơ chưa đến nửa năm, là có thể thu phục cái loại ma bảo này, lúc ấy ở Cao Ninh Thành còn có nhiều Kim Đan như vậy, chẳng lẽ đều đã chết rồi sao? Nếu nói ta là Ma tộc, mới rồi Cố sư bá đã nói, ta nếu là Ma tộc, thiên kiếp mấy ngày hôm trước chẳng lẽ là ông trời đều giúp ta sao? Vậy ta xem ta cũng không phải Ma tộc, mà là con riêng của ông trời đi. Nói như vậy, các ngươi ỷ thế hiếp người không sợ trời phạt sao?"
Nàng lại không phải ngốc, hiện tại trong đại điện nhiều người như vậy, tam giáo cửu lưu đều có, ai dám bảo đảm không có người tham lam? Nếu thật sự thừa nhận Cập Thời Hành Lạc Đồ ở trên người nàng, nàng sẽ vĩnh viễn không có ngày yên lành.
Chu chân quân hừ một tiếng nói: "Tiểu tiện nhân chết đến nơi rồi còn giảo biện, ngươi cũng nói ngươi khi đó vừa mới lên Trúc Cơ, nếu không phải có được ma bảo, đi tu đường tà đạo, sao có thể hiện giờ đã kết Đan?"
Trình Như Phong càng cười đến quyến rũ hơn, "Chu chân quân là không biết đây là nơi nào sao? Ta là đệ tử Dục Linh Tông, sư phụ dạy thật tốt, đối tượng song tu có tu vi cao lại còn không tiếc bỏ ra tinh nguyên, ta tu hành so người khác nhanh hơn một chút cũng không có cái gì kỳ lạ?"
Nàng vừa nói như vậy, ánh mắt của mọi người liền không khỏi đều dừng ở trên người Liễu Phượng Ngâm và Bạch Ánh Sơn.
Đích xác, Dục Linh Tông loại tông môn tu hành phải dựa vào song tu thải bổ, tu vi tăng lên vốn dĩ liền so với các môn phái khác mau hơn, nếu là đối tượng song tu của nàng đều là Tứ đại công tử cái loại cấp bậc này thì càng không cần phải nói. Hơn nữa tóc bạc trên đầu Bạch Ánh Sơn chói lọi ở nơi đó, người ở đây đều là tu sĩ, có ai nhìn không ra là bởi vì cái gì?
Bọn họ cố ý giúp Trình Như Phong tăng tu vi lên cũng được, đơn thuần chỉ là mê luyến nàng sa vào nhục dục cũng được, ngươi tình ta nguyện, thậm chí chính tu vi của bọn họ cũng tiến thêm một bước, người khác còn có thể nói cái gì?
Nhiều nhất cũng chính là cảm thấy Trình Như Phong thật sự có thể tụ hợp các thanh niên tài tuấn lại với nhau, có chút không thể tưởng tượng được mà thôi.
Dục Linh Tông mà, dạy bảo đệ tử không phải chính là thủ đoạn câu hồn sao?
Đại khái nàng chính là học được đặc biệt giỏi đi.
Thậm chí có người âm thầm ghen ghét nàng.
"Chuyện tới nước này, ngươi còn cảm thấy ngươi có thể xảo ngôn loạn ngữ là có thể lừa dối qua ải sao? Chúng ta nếu đã tới đây rồi, đương nhiên không có khả năng không bằng không chứng."
Huyền Thành chân quân nói xong vỗ vỗ tay, nhóm chiến binh của Ưng Dương Phủ tránh ra chừa một con đường, để cho hai người đi vào.
Một nam một nữ, hai người này Trình Như Phong đều quen biết.
Nam chính là Từ Trú là người năm đó ở Cập Thời Hành Lạc Đồ, nàng cùng Liễu Phượng Ngâm, Viên Tuệ cùng nhau đánh thức y.
Nữ còn lại là Vương Dao, khi nàng cùng Thần Huy gặp lại đã gặp qua nàng ta.
Lúc mới từ Cao Ninh Thành ra, Mặc Bảo đã cảnh cáo Trình Như Phong, phải đề phòng ba người. Hiện giờ Liễu Phượng Ngâm đứng về phía nàng, tiểu sư phụ Viên Tuệ thì không nghe đến tin tức gì, còn tên Từ Trú quả nhiên là có vấn đề.
Còn về Vương Dao......
Thoạt nhìn giống như cùng với việc này không có quan hệ, nhưng nàng ta là nữ nhi của Chưởng môn Hồ Sơn Phái, sau khi Trình Như Phong từ Cao Ninh Thành ra, đã từng bắt được một nhi tử của Chưởng môn Hồ Sơn Phái, hiện giờ còn ở Cập Thời Hành Lạc Đồ làm pin. Lúc ấy nàng tuy rằng là trực tiếp đem đoàn người Vương công tử toàn bộ bắt hết, nhưng Tu Chân giới pháp môn muôn vàn, ai biết Hồ Sơn Phái có biện pháp gì tra ra được manh mối?
Trình Như Phong trên mặt còn vẫn duy trì nét tươi cười, đáy lòng lại hơi nặng trĩu.
Huyền Thành chân quân có thể tìm được hai người này, thật đúng là có chuẩn bị mà đến.
°°°° hết chương 148°°