Chương 123: Tiếng đàn
o O o
Nhưng ngay lúc nàng dậm chân, hạt giống Thiên Hương Đằng trong cái chai trên bàn cũng đột nhiên nẩy mầm, rễ xuyên qua cái bàn, cấm xuống đất, hơn mười sợi dây Đằng thô to tản ra khắp mọi nơi.
Tấm chắn của trận pháp nháy mắt đã bị phá tan, người đàn ông mặc áo đạo sĩ căn bản không kịp phản ứng, đã bị dây Đằng cuốn lên, cuốn chặt lấy.
Ông ta hoảng sợ mà mở to mắt, rõ ràng đã xử lý xong hạt giống, sao có thể còn có năng lực như vậy? Trận pháp mà ông ta lấy làm tự hào thế nhưng nháy mắt đã bị phá, sao có thể?
Tu vi của thiếu nữ này rốt cuộc cao bao nhiêu?
Mắt thấy dây Đằng lại biến thành gai nhọn, nhắm ngay tim mình sắp phải đâm vào, ông ta căn bản cả giãy giụa tìm đường sống cũng không có, ông ta hầu như bị dọa sắp muốn tè ra quần, vội vàng hét lớn: "Chờ chút! Cô không muốn biết cha cô ở đâu sao? Tôi...... Tôi có thể mang cô đi gặp ông ta!"
"Không sao, soát hồn xong ta tự mình đi tìm."
Trình Như Phong vung tay lên, Thiên Hương Đằng liền trực tiếp cắm xuống.
Tiếng súng cũng ở cùng thời gian vang lên.
Nơi này còn mai phục không ít binh lính.
Nhưng Trình Như Phong đạt tới cái tu vi này, viên đạn bình thường đối với nàng đã không có lực sát thương gì.
Nàng tâm niệm vừa chuyển, quanh thân linh lực lập tức phóng ra ngoài tạo thành một lớp màn bảo vệ, viên đạn căn bản không bắn vào thân thể nàng được, mà binh lính nổ súng đều bị dây đằng quấn lấy.
Lần này Trình Như Phong cũng không có đại khai sát giới, mà sau khi lục soát hồn người đàn ông mặc áo đạo sĩ tìm được tin tức mà mình muốn biết, liền lập tức rời đi.
Nơi giam giữ Trình phụ, là ở một căn cứ bí mật dưới chân núi.
Lúc Trình Như Phong đuổi tới, nơi này đã đề phòng nghiêm ngặt.
Trình Như Phong đứng ở ngoài cửa lớn, tùy tiện quét liếc mắt một cái, đã nhìn đến hơn mười khẩu súng nhắm về phía nàng.
Nàng thản nhiên cười, bấm tay bắn ra, mấy chục viên hạt giống Thiên Hương Đằng liền bay ra, bén rễ nảy mầm, ngắn ngủn vài giây, toàn bộ căn cứ đã là một mảnh xanh um tươi tốt màu xanh lục.
"Cha mẹ ta đâu?" Trình Như Phong hỏi.
"Trình tiểu thư, Trình tiểu thư...... Có chuyện từ từ thương lượng......" Giọng nói của Hồ trưởng phòng có chút hoảng loạn, nhưng người lại không có lộ diện, âm thanh cũng không biết từ nơi nào truyền ra. "Trình tiên sinh hiện tại tuyệt đối an toàn, cô trước hãy bình tĩnh lại một chút."
Trình Như Phong nói: "Trong vòng mười giây đồng hồ, tôi muốn gặp cha mẹ tôi."
"Chúng tôi thật sự không có ác ý, chỉ là muốn mượn sức của Trình tiểu thư dùng một chút mà thôi. Mười lăm tháng này, Hoàng Cực Kim Dương Giáo có một cuộc đại hội, bọn họ......"
Trình Như Phong ngay cả giây cũng lười đếm, vung tay lên, Thiên Hương Đằng đột nhiên kịch liệt sinh trưởng, bộ rễ thô to mọc đầy trên mặt đất, dây Đằng thật nhỏ lên lỏi vào vách tường...... kết cấu bê tông cốt thép ở trước sức lực tự nhiên không chịu nổi một kích, toàn bộ phòng ở phía bên phải căn cứ lung lay sắp đổ.
Trình Như Phong vẫn như cũ đứng ở cổng lớn, nhìn mọi người kinh hô kêu thảm thiết chạy ra bên ngoài, lạnh nhạt nói: "Nếu như còn không chịu thả cha mẹ ta ra, thì lập tức đến phiên lầu chính."
"Trình tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, ở chỗ này. Trình tiên sinh ở chỗ này."
Theo giọng nói của Hồ trưởng phòng, Trình phụ xuất hiện ở trước cửa sổ lầu chính.
Thực rõ ràng, là bị bắt cóc, còn có một khẩu súng chỉa vào Trình phụ.
Trình phụ vẻ mặt oán giận, rồi lại một bộ dáng giận mà không dám nói gì.
"Mẹ tôi đâu?" Trình Như Phong hỏi.
"Còn ở trên đường...... Trình tiểu thư động tác của cô quá nhanh......"
Cảm xúc lộ ra trong giọng nói của Hồ trưởng phòng, khiến Trình Như Phong có chút hoài nghi.
Thiên Hương Đằng vun ra một sợi dây Đằng, cuốn một người thoạt nhìn như là quân lính lên, treo y ở giữa không trung.
Ở trong tiếng kêu to của đối phương, Trình Như Phong lại hỏi một lần nữa: "Mẹ tôi đâu?"
"Thật sự ở trên đường, lập tức đến liền."
Thiên Hương Đằng giống như con nít chơi trò chơi, đem người quấn lấy ném đến trên vách tường, lại kéo trở về, lại vứt ra. Không đến hai ba cái, người nọ đã kêu lên, "Tôi nói, tôi nói, bà ta có ý muốn chống lại lệnh bắt, bị bắn chết ngay tại chỗ."
"Cái gì?" Người la hoảng trước tiên chính là Trình phụ, Trình phụ quay đầu nhìn về phía Hồ trưởng phòng ở bên cạnh, ánh mắt rạn nứt "Các ngươi! Thế nhưng giết vợ của tôi?"
"Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ông cũng thấy rồi đó, dây Đằng của Trình tiểu thư lợi hại biết bao, lúc ấy Trình thái thái ý đồ phản kháng, bọn lính phản ứng quá kích cũng là trong tình lý......"
"Tình lý cái đầu ông!" Trình phụ làm người hiền lành nhân hậu, cũng nhịn không được mắng, "Các ngươi vì muốn uy hiếp con gái của tôi, giết vợ tôi?! Các ngươi còn tính là cục an toàn của quốc gia sao?"
"Vì đại cục, ngẫu nhiên có một chút hy sinh nhỏ cũng là không thể tránh được......"
"Bịch" một tiếng kịch vang, cắt ngang lời nói của Hồ trưởng phòng, là Thiên Hương Đằng đem cái người bị quấn lấy trực tiếp nện ở trên cửa sổ.
Cửa kiếng chống đạn không có vỡ, nhưng người nọ lại bị bể đầu, óc lẫn máu tươi đem cửa sổ nhuộm thành một mảnh màu đỏ.
"Chúng tôi dạy con gái phải làm người tốt, chúng tôi tin tưởng quốc gia tin tưởng pháp chế, cuối cùng lại biến thành chúng tôi bị hy sinh? Đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ là tôi sai rồi sao?" Trình phụ điên cuồng mà cười lớn, đột nhiên tránh thoát người bắt ông ta, nhào hướng về phía Hồ trưởng phòng.
Hồ trưởng phòng đã bị máu me ngoài cửa sổ dọa sợ, thấy có người xông lại đây, theo tính phản xạ liền bóp cò nổ súng bắn vào giữa ngực Trình phụ, thân thể Trình phụ liền ngã xuống.
"Không!"
Trình Như Phong cùng Thiên Hương Đằng ở ngay khi Trình phụ lao ra, đã phá cửa sổ, nhưng rốt cuộc vẫn là chậm một bước.
Trình Như Phong từ cái lỗ lớn trên vách tường vọt vào, Trình phụ đã ngã xuống trong vũng máu.
"Ba." Trình Như Phong nhào qua ôm lấy Trình phụ.
Trình phụ đã là hơi thở mong manh, miễn cưỡng đối với nàng nở một nụ cười, nâng tay lên.
Trình Như Phong cầm tay Trình phụ, "Ba đừng nói chuyện, con có thể cứu ba. Ba chống đỡ một lúc, một lát sẽ không sao cả."
"Không cần. Để ba đi gặp mẹ con. Một mình ba sống sót không còn ý nghĩa gì?" Trình phụ suy yếu mà nói, "Ba và mẹ con...... chúng ta vẫn luôn cảm thấy, hẳn là phải làm một người tốt...... làm người lương thiện...... Có phải sai rồi hay không? Có phải hay không...... ngay từ đầu chúng ta...... không nên khuyên con, con ...... cứng rắn một chút, thì sẽ không...... có kết quả ...như ...hôm nay?"
Thật giống như Hoàng Cực Kim Dương Giáo, bởi vì ngay từ đầu cho bọn họ đủ kinh sợ, bọn họ cũng không dám ra tay với Trình gia.
Trình phụ mang theo nghi hoặc như vậy, vĩnh viễn nhắm mắt.
"Không, ba, ba không có sai. Sai không phải ba, là bọn họ, là thế giới này."
Trình Như Phong chậm rãi đứng lên.
Trên mặt nước mắt chưa khô, nhưng khi trợn mắt, đã là hai mắt đỏ đậm.
Biện pháp tốt nhất khiến người rơi vào vực sâu, không gì hơn cho họ khát vọng nhất, rồi lại từ từ cướp đi.
Yêu đằng nhảy múa, lửa cháy đốt trời.
Trên người thiếu nữ non nớt thanh tú có khí đen nhàn nhạt lượn lờ, giống như ma thần lâm thế, từng bước bước đi, Hồ trưởng phòng ở phía trước cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa phát ra, đã là cả người nổ thành một chùm huyết quang.
Nàng chậm rãi đi ra, nơi đi qua không lưu lại người sống máu chảy thành sông.
Toàn bộ căn cứ giống như địa ngục nhân gian.
Chiến sĩ cho dù có dũng cảm đi nữa, đối mặt với thực lực chênh lệch khác nhau như trời với đất như vậy, cũng không thể ra sức.
Vương Tuấn Tùng nhìn các đồng liêu run bần bật tránh ở trong căn phòng nhỏ phía sau, lại nhìn thiếu nữ giống như ác ma, y cắn chặt răng, xông ra ngoài.
Y ngăn ở trước mặt Trình Như Phong, giơ lên chiếc lá mà lúc trước nàng cho y, "Cô đã nói đáp ứng với tôi một cái thỉnh cầu, còn tính hay không?"
Trình Như Phong nhìn về phía y, trong ánh mắt đỏ đậm thậm chí nhìn không thấy đồng tử, cũng nhìn không ra cảm xúc, chỉ một mảnh sát ý lạnh lẽo.
Chân của Vương Tuấn Tùng có chút mềm đi, lại giơ lá cây, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Trình Như Phong cảm thấy thực buồn cười.
Bọn họ giết cha mẹ nàng, lại còn muốn nàng thực hiện lời hứa?
Y sao dám như vậy?
Không sợ lập tức chết ở chỗ này sao?
Là vì những người ở phía sau y?
Trình Như Phong vừa mới giương mắt đi nhìn đám người phía sau y, thì một tiếng đàn reo rắc, đúng lúc này vang lên.
Đàn cổ?
Trình Như Phong nhíu mày một cái, quay đầu nhìn chung quanh, ý đồ tìm kiếm nơi phát ra tiếng đàn.
Toàn bộ căn cứ một mảnh hỗn độn, hiển nhiên không có khả năng có người ở chỗ này đánh đàn, chung quanh cũng không có thiết bị phát âm linh tinh gì đó, vậy tiếng đàn này ở đâu ra?
Nhưng tiếng đàn cũng không có ngừng.
Tiếng đàn lượn lờ, mới đầu du dương réo rắt, từ từ lại chuyển qua thánh thoát, giống như dòng suối trong vắt dưới ngọn núi tuyết trắng xóa, nhẹ nhàng chảy vào trong lòng người.
Những cơn nóng nảy, khát máu thô bạo của phàm trần, bị tiếng đàn nhẹ nhàng êm đềm gột rửa an ủi, thế nhưng dần dần an tĩnh bình lặng xuống.
Trình Như Phong từ từ thở ra, khi mở mắt ra, đôi ngươi đã là phân rõ trắng đen, thanh triệt sáng ngời.
°°° hết chương 123°°°