Chương 118: Sợ là đúng rồi!
o O o
Lúc này A Hạ vẫn là một bộ dáng tốt đẹp nhất trong trí nhớ của Trình Như Phong.
Sạch sẽ, ưu nhã, yếu đuối.
Hắn duỗi tay đến trước mặt Trình Như Phong, trong lòng bàn tay nho nhỏ, có một mảnh nha đam không biết lấy ở đâu ra.
"Chà lên." Hắn chỉ chỉ vết bầm trên mặt Trình Như Phong, "Như vậy sẽ không đau."
Trình Như Phong không biết là ai dạy hắn, cũng không biết rốt cuộc có thật hữu dụng hay không, nhưng thực hiển nhiên, hắn là cố ý bày tỏ ý tốt đối với nàng.
A Hạ đã từng, ngẫu nhiên sẽ ở khi nàng bị cướp đi màn thầu bữa sáng, đem màn thầu của mình lặng lẽ phân một nửa cho nàng. Ngẫu nhiên sẽ ở sau khi nàng bị đánh bị phạt, ngồi ở bên cạnh nàng lẳng lặng bồi nàng.
Trình Như Phong lúc đầu nghĩ là đồng tình, sau lại nghĩ là tình yêu, đến cuối cùng...... mới biết được chỉ là đầu tư.
Trình Lệ kiếp trước sẽ bởi vì điểm này mà ấm áp, thay hắn làm việc, dấu giếm đồ ăn khó có được cùng chia sẻ với hắn, kiếm tiền học cho hắn, vì hắn...... trả giá hết thảy.
Mà lúc này, Trình Như Phong nhìn tia lấy lòng trong ánh mắt của một đứa bé trai, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Hắn lúc này còn quá nhỏ, không giống như sau này biết che dấu như vậy.
Khi nàng ở đời trước, có đôi khi sẽ tưởng rằng, A Hạ có phải sau khi bước vào xã hội mới bắt đầu trở nên hư vinh danh lợi như vậy? Tựa như chính nàng, còn không phải cũng giống nhau sẽ bởi vì tình thế mà co được dãn được?
Hiện giờ ngẫm lại, bất quá là lừa mình dối người.
Nhìn xem.
Kỳ thật hắn khi còn nhỏ như vậy, đã hiểu rõ cách sinh tồn ở thế giới này.
Hắn có lẽ cũng không có thấy rõ Trình Như Phong rốt cuộc là đánh A Cường như thế nào, nhưng A Cường đoạt màn thầu của Trình Như Phong không được, ngược lại mình bị ăn đánh là sự thật.
Cho nên, cho dù lúc này Trình Như Phong cũng không cần nửa cái màn thầu, hắn vẫn là đi qua đây lấy lòng.
Bởi vì ở chỗ này, muốn không bị khi dễ, hoặc là chính mình phải rất lợi hại, hoặc là, ngươi phải đứng cùng một bên với người lợi hại.
Trình Như Phong đột nhiên ý thức được, nàng có được tu chân công pháp cùng Thiên Hương Đằng, ở chỗ này nàng đã có thể xem như là kẻ mạnh.
Làm một kẻ mạnh, nàng vì sao còn muốn ở trong cái cô nhi viện giống như c.ứ.t chó, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, tuân thủ cách sinh tồn c.ứ.t chó này?
Trình Lệ kiếp trước, bởi vì giữ vững lời hứa "ngoan ngoãn nghe lời, mẹ liền sẽ tới đón con", mà cự tuyệt rất nhiều cơ hội được nhận nuôi. Nhưng Trình Như Phong đã sớm biết, mẹ của nàng vĩnh viễn cũng sẽ không đến. Cho nên thực nhanh đã cho mình tìm một gia đình nhận nuôi thích hợp.
Hộ gia đình này cũng họ Trình, vợ làm cô giáo dạy cấp hai, chồng là bác sĩ ngoại khoa, thực phù hợp giá trị quan của một gia đình trung sản, lại bởi vì chồng có chứng vô sinh vẫn luôn không có con. Sau khi nhận nuôi Trình Như Phong, thật sự đối đãi nàng như trân như bảo. Cái loại ấm áp này, ngay cả Thiên Hương Đằng thô bạo cũng bị trấn an xuống, càng không cần phải nói chính Trình Như Phong.
Nàng thật sự tình nguyện chính mình vẫn chỉ có năm tuổi, vùng vẫy trong cô nhi viện cùng xã hội kiếp trước cũng được, yêu hận tình thù trong thế giới tu chân cũng được, cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ nguyện vẫn luôn như vậy vô ưu vô lo mà sống.
Khi Trình Như Phong lên cấp hai, lại gặp được A Hạ.
"Tiểu Lệ." A Hạ nhiệt tình chào hỏi.
A Hạ tuy rằng là cô nhi, nhưng là bởi vì thành tích đứng đầu cuộc thi toàn thành phố, được miễn phí đặc biệt vào trường trung học trọng điểm. Cũng bởi vì là đối tượng tuyên truyền trọng điểm của trường học, hắn được mọi người chú ý. Nhìn thấy hắn đối với Trình Như Phong thân cận như vậy, liền có người hỏi: "A Hạ, các ngươi quen biết à?"
A Hạ gật gật đầu, "Tiểu Lệ trước kia cùng ta ở cùng một cô nhi viện, chúng ta là bạn tốt."
"Ồ."
Mới nãy các bạn học còn đang hâm mộ Trình Như Phong có mẹ là cô giáo ba là bác sĩ tức khắc lộ ra biểu tình khinh thường.
Trình Như Phong không nhìn bọn họ, chỉ nhìn A Hạ.
Thiếu niên nho nhỏ, vẫn là sạch sẽ thanh tú như vậy, đã học xong cách che dấu chút tâm cơ của mình, ngay cả đôi mắt cũng thật trong sáng thanh triệt.
Trình Như Phong cười rộ lên.
Nàng thật đúng là không ngờ tới, có một ngày sẽ ở trên người A Hạ nhìn đến cảm xúc như vậy.
Hắn ghen ghét nàng.
Ghen ghét nàng hiện giờ có cuộc sống ấm áp giàu có.
Cho nên, hắn muốn đem nàng kéo trở về.
Nếu như là Trình Lệ trước kia, đại khái sẽ khổ sở đến muốn khóc đi.
Nhưng Trình Như Phong đã sống qua hai đời sao lại để ý cái chuyện này.
Nàng chỉ là mỉm cười, nói: "Đúng vậy, đã lâu không gặp. Lâu đến...... anh Hạ anh chắc cũng quên mất, năm đó anh rốt cuộc là vì cái gì mới muốn làm bạn với tôi đi?"
Biểu tình trên mặt của thiếu niên tức khắc cương cứng, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Đúng lúc này, một vệt sáng màu xanh thẫm nhanh đến làm người cảm thấy chỉ là hoa mắt ở dưới chân hắn vòng một vòng, A Hạ căn bản không kịp phản ứng, vấp ngã một cái miệng toàn là bụi đất.
"Ai nha, người đã lớn như vậy rồi, đi đường phải cẩn thận một chút."
Trình Như Phong cười duỗi tay đi dìu hắn.
Nửa bên mặt của thiếu niên đều là bụi đất, cái mũi cũng chảy máu.
Nhưng lúc này cũng không dám kêu đau.
Vừa rồi hắn sao bị té ngã, người khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng hắn rất rõ.
Thời gian Trình Như Phong ở cô nhi viện cũng không lâu, nhưng khi có ai khi dễ nàng hoặc là có ý đồ khi dễ nàng đều phát sinh qua chuyện "Ngoài ý muốn" như vậy.
Khi nãy hắn...là bị ma ám sao mà muốn ra vẻ với nàng?
Hắn chỉ là...... không cam lòng.
Rõ ràng đều giống nhau là bị cha mẹ vứt bỏ ở cô nhi viện, vì sao nàng quay người lại là có thể tiếp tục sống giống như một tiểu công chúa, hắn lại không thể không tiếp tục ở nơi đó nhận hết khuất nhục.
Hắn......
A Hạ nâng đầu, ánh mắt cùng Trình Như Phong giao nhau, về điểm không cam lòng này tức khắc liền ở trong mắt nàng giống như lạnh băng tan biến trong bóng đêm.
Nàng đã biểu đạt thật rõ ràng, đây chỉ là một lần cảnh cáo nho nhỏ.
Nàng không cho phép bất luận kẻ nào tới phá hư cuộc sống hiện tại của nàng.
A Hạ nắm chặt đôi tay phát run của mình, mím môi, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, tiểu Lệ, tôi sai rồi. Về sau cũng không dám nữa."
Trình Như Phong cao cao tại thượng mà nhìn hắn, giống như nhìn xuống một con kiến.
Đã từng...... một màn này là hoàn toàn trái lại.
Khi đó hắn nhìn nàng, khinh miệt, khinh bỉ, chán ghét...... Thật giống như nhìn vết bùn dính ở trên giày.
Nhưng lúc này, cùng một người, đôi mắt vẫn vậy, bên trong chỉ có hèn mọn cùng sợ hãi.
Sợ không?
Trình Như Phong nhướng mày.
Sợ là đúng rồi!
°°° hết chương 118°°°