Chương 116: **Quyển 4: Kim Đan** Im back

Quyển 4: Kim Đan.

Chương 116: Im back

o O o

Mặt trời đã xuống núi.

Gió lạnh mùa đông cuốn bay lá rụng khô vàng, gào thét quét qua cửa cô nhi viện Nhân Ái.

Một bé gái nho nhỏ ngồi ở bậc thang trước cửa, co rúm cuộn mình lại, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen nhánh, ngơ ngác mà nhìn về phía trước.

"Lệ ngốc, ngốc thật ngốc,

Ngồi ở cửa chờ mẹ.

Mẹ nó không cần nó,

Lệ ngốc khóc thành mù."

Một đám con nít lớn nhỏ bốn năm đứa từ bên trong chạy ra, vòng quanh nó, vỗ tay, hát bài ca dao cũng không biết là ai làm ra, giễu cợt nó.

Nó vẫn không nhúc nhích, căn bản không để ý tới bọn họ.

Cái này đã khiến cho đứa bé trai cầm đầu khoảng bảy tám tuổi không vui lắm, đứa bé trai ấy duỗi tay đẩy nó một cái, "Mày có phải ngu ngốc hay không? Tao sớm đã nói với mày là mẹ mày sẽ không đến nữa."

Nó bị đẩy đến thân thể nghiêng qua một bên, xém chút nữa lăn xuống bậc thang, thật vất vả mới ngồi vững lại lần nữa, cẩn thận xê dịch qua một bên, ấp úng nói: "Mẹ có nói, chỉ cần em ngoan ngoãn, mẹ sẽ tới đón em."

"Mới không có! Nơi này là cô nhi viện, cô nhi viện mày có hiểu hay không? Không cha không mẹ mới kêu là cô nhi. Bà ta ném mày đến nơi đây chính là không cần mày nữa."

Đứa bé trai nói xong, mấy đứa khác cũng nháo lên.

"Không muốn mày nữa!"

"Không muốn mày nữa!"

"Có ai muốn một đứa ngốc!"

"Đồ ngốc!"

Đứa bé trai lại đẩy nó một cái, nó bị va mạnh vào khung cửa. Cũng không biết là do đau hay là bởi vì lời nói của đứa bé trai, cặp mắt đen nhánh của nó trào ra nước mắt trong suốt.

Nó mới không ngốc, nó chỉ là...... nhớ mẹ nó mà thôi.

"Khóc nhè, xấu hổ xấu hổ."

Nhóm con nít lại kêu lên.

"Mày là cái đồ ngốc, mẹ mày là cái người nhẫn tâm, bà ta không cần mày nữa."

"Anh nói bậy!" Nó bị đẩy vài cái cũng không có phản kháng, lúc này nghe được đứa bé trai mắng mẹ của mình, mới nhảy dựng lên, lấy đầu húc lên trên bụng đứa bé trai, "Mẹ của em tốt nhất."

"Ai da."

Đứa bé trai bị nó húc té ngồi xuống trên mặt đất, sao có thể nhịn được?

Đứa bé trai la lên một tiếng "Mày dám đánh tao!" Duỗi tay nắm lấy tóc nó liền bắt đầu tay đấm chân đá.

Nó không thể tránh thoát, bèn bắt lấy tay đứa bé trai, cắn một cái.

Mấy đứa khác vừa thấy đánh nhau, có đứa đi lên hỗ trợ cho bé trai, có đứa nhát gan thét chói tai chạy đi tìm người.

Chỉ chốc lát có hai nhân viên cô nhi viện chạy tới, đem đám con nít đánh thành một đoàn tách ra. Mấy đứa khác còn tốt một chút, nhưng nó đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tay của đứa bé trai cũng bị cắn chảy ra máu.

Lưu Văn Trân hơn ba mươi tuổi tính tình vốn rất nghiêm khắc, hôm nay tâm tình lại không vui, gặp phải mấy đứa nhỏ còn nháo ra chuyện này, sắc mặt càng khó coi, lớn tiếng la rầy, "Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Lệ ngốc cắn con." Đứa bé trai cáo trạng trước, duỗi tay cho Lưu Văn Trân xem, "Dì xem, không những ngốc, còn điên nữa, cắn người giống như con chó vậy."

"Không phải, là nó đánh con trước, nó còn mắng mẹ con." Đứa bé gái biện bạch.

"Rõ ràng là mày cắn người trước."

"Mày đẩy người trước."

Mắt thấy hai đứa nhỏ lại muốn đấu nhau, Lưu Văn Trân vội vàng kêu lên: "Đều câm miệng. Tiểu Vân con nói đi."

Đứa bé bị điểm danh là một bé gái vóc dáng nhỏ, da trắng, thoạt nhìn điềm đạm nho nhã, các dì trong cô nhi viện đều thực thích nó.

Tiểu Vân nhìn hai dì, lại nhìn mắt của đứa bé trai lộ ra hung quang, liền duỗi tay chỉ bé gái mặt mũi bầm tím, "Chúng con ở trong sân ca hát, nó đột nhiên xông tới, đánh vào bụng tiểu Cường"

"Không phải, là nó ra tay trước!" Đứa bé gái tuy rằng còn đang cãi lại, nhưng đến cùng hai nhân viên cô nhi viện tin lời nói của Tiểu Vân, nó nói cái gì cũng không còn quan trọng.

Đám con nít bị la rầy một trận, còn nó bị phạt nặng, nó bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tự kiểm điểm.

Trong phòng thực tối, không có đèn, cửa sắt đóng chặt, chỉ có một cái cửa sổ thoáng khí trên cao.

Nó chỉ có thể cuộn tròn thân thể ngồi ở trong một góc.

Lưu Văn Trân thực chán ghét nó, một đứa không làm cho người thích còn gây chuyện, ngay cả vết thương trên người nó cũng không giúp nó xử lý.

Nước mắt lướt qua trên mặt vết thương, đau đến thấu tim.

Nó khóc cũng không dám khóc.

Vì sao......

Rõ ràng là bọn nó đến gây chuyện, rõ ràng là bọn nó ra tay trước, vì sao chỉ mình nó bị xử phạt?

Nó đã làm sai cái gì?

Nó chỉ là muốn ở cửa chờ mẹ của nó tới đón nó cũng không được sao?

Mẹ...

Thật sự không cần nó sao?

Nó ngoan như vậy, vì sao không cần nó?

Vì sao...... không có ai muốn nó?

"Giết nó......"

Đột nhiên, nó giống như nghe được có tiếng gì đó, nó ngẩng đầu lên.

Cửa sắt cũng không có mở ra, bên người nó cũng không có ai khác.

Âm thanh kia thật giống như vang lên ở trong đầu nó.

"Giết......"

"...... dám khi dễ ngươi......"

"...... Giết sạch."

Rất nhỏ, mơ hồ, rồi lại một lần lại một lần không ngừng vang lên.

Nó bị dọa sợ.

Nó run rẩy hỏi: "Là ai đang nói chuyện?"

"Ta......"

"Ngươi là ai?" Nó hỏi.

"...... Linh sủng......"

"Linh cái gì?"

"Thiên...... Đằng......"

Âm thanh kia vẫn cứ đứt quãng, nhưng có hỏi có đáp như vậy làm cho nó hơi thả lỏng một chút, thậm chí sinh ra vài phần quen thuộc.

Thật giống như nó cùng âm thanh này đã từng gắn bó làm bạn vô số ngày đêm.

"Ngươi có thể làm bạn của ta không?" Nó dề dặt mà khát vọng hỏi.

"...... Không phải...... bạn......"

Nó có chút thất vọng buồn bã, "Ô, ta liền biết, không có ai muốn làm bạn với ta."

"Linh sủng...... Cùng sống...... cùng chết......"

Nó vẫn là không hiểu rõ, nhưng nghe ra hình như còn thân mật hơn so với bạn bè, nó đột nhiên gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy cái linh sủng gì đó, "Ngươi ở đâu? Ta có thể nhìn thấy ngươi không?"

"Ta...... ở ...... thân thể ngươi...... Chỉ cần ngươi...... muốn...... ta ra......"

Những lời này nó vẫn là nghe không hoàn chỉnh, nó nghiêng nghiêng đầu, "Ngươi là nói, ta chỉ cần tập trung suy nghĩ muốn nhìn thấy ngươi, ngươi là có thể ra ?"

"...... Đúng."

Nó ngồi ngay ngắn, đôi tay hợp lại, nỗ lực tập trung khẩn cầu.

Nó sợ quá.

Rất lạnh.

Thân thể đau quá.

Linh sủng gì đó cũng đươc...... Có thể ở chung cùng nó thì tốt rồi......

...... Xuất hiện đi.

Ra đây đi!

Trái tim đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn, lại nhanh chóng lan tỏa khắp cả người.

Nó đau đến không khỏi thét ra tiếng.

Sau đó thì nhìn thấy đầu ngón tay của mình nhô ra một chồi non nho nhỏ.

Ngay khi mầm non mọc ra, trong đầu tựa hồ cũng có cái gì đó "Răng rắc" một tiếng vỡ vụn, vô số ký ức cùng suy nghĩ giống như sóng to gió lớn trào dâng mà đến.

Đại não của nó căn bản chịu không nổi, hai mắt lật ngược liền hôn mê bất tỉnh.

°°° hết chương 116°°°°