Chương 109: Rất muốn đánh chết y.
o O o
Trình Như Phong vừa mới đi ra khỏi sương mù dày đặc, huynh đệ Lý Mộng Ngư Lý Mộng Tiều lập tức đi đến đón, thậm chí Lý Mộng Tiều trực tiếp liền ôm nàng vào lòng.
"Tiểu Trân Châu, cuối cùng nàng cũng đã ra rồi."
Trình Như Phong có chút bất ngờ: "Các ngươi sao lại ở chỗ này?"
"Chờ nàng đó." Lý Mộng Tiều ôm nàng, giống như con mèo cọ cọ, "Chúng ta cũng không có nơi nào khác có thể đi."
Trình Như Phong đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi chợt lạnh, ngẩng đầu lên, mới phát hiện không trung thế nhưng có tuyết bay.
Bên ngoài sương mù dày đặc, hoàn toàn là thế giới một mảnh tuyết trắng xóa.
Nàng không khỏi chớp chớp mắt, "Hiện giờ là khi nào? Ta ở bên trong bao lâu rồi?"
"Ngày 27 tháng 11. Nàng ở trong trận đã hơn một năm rồi." Lý Mộng Tiều làm nũng nói, "Ta nhớ nàng nhớ muốn chết luôn."
Trình Như Phong giật mình.
Này thật đúng là......trong núi không có năm tháng.
Lúc tu hành, thật là hoàn toàn không có khái niệm thời gian gì hết. Trách không được có một số người một khi bế quan chính là mấy năm mười mấy năm thậm chí mấy chục năm.
Nàng quay đầu đi nhìn Bạch Ánh Sơn ra cùng chung với nàng, "Thì ra đã qua lâu như vậy?"
Lâu sao?
Bạch Ánh Sơn chỉ cảm thấy thời gian còn quá ngắn, đặc biệt là nhìn thấy nàng vừa ra đã bị nam nhân khác ôm lấy.
Tuy rằng Trình Như Phong sớm nhắc nhở hắn rồi, nàng có nam nhân khác, hắn cũng cảm thấy chính mình đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng chợt vừa nhìn thấy, vẫn như cũ chỉ cảm thấy mình ngập trong cơn lửa giận.
Hơn nữa hai cái nam nhân giống nhau như đúc kia lại trực tiếp làm lơ hắn, thật giống như chỉ coi hắn là người ngẫu nhiên cùng nhau ra trận mà thôi.
Trình Như Phong cũng không có để tâm nhiều, nàng mới ra tới, có quá nhiều chuyện muốn hỏi, "Có tin tức của sư phụ ta không? Những người khác của Dục Linh Tông đâu? Sư huynh ta ra tới chưa?"
"Không có. Cố chưởng môn cùng U Tuyết tiên tử còn ở trong trận, đệ tử Dục Linh Tông vào trận đã xác định có hai người tử vong, những người khác đều đi trở về. Thần Huy ba tháng trước đã ra, cũng trở về Dục Linh Tông để kết Đan, hiện tại đã là Kim Đan chân nhân." Lý Mộng Ngư trả lời từng cái, lúc nói đến Thần Huy, không khỏi có ý hâm mộ.
Huynh đệ bọn họ tư chất hữu hạn, tu vi tới tình trạng hiện giờ, đã khó có thể tiến thêm.
Mấy năm nay có thể nói là trơ mắt nhìn Thần Huy đuổi kịp bọn họ, vượt qua bọn họ, hiện tại thậm chí kết Đan thành công...... Sao có thể không hâm mộ?
"Oa, sư huynh thật là lợi hại!" Trình Như Phong mở to mắt tán thưởng.
"Nàng cũng rất lợi hại nha." Lý Mộng Tiều nhéo nhéo mặt nàng, "Chặc chặc, đã hơn một năm, từ Trúc Cơ tầng thứ sáu, đến đại viên mãn rồi. Lần này ra, cũng là vì ở trong trận không có biện pháp kết Đan chứ gì?"
Trình Như Phong gật đầu.
Khi kết Đan là phải có thiên địa cảm ứng lôi kiếp buông xuống, trận pháp này ngăn cách ngoại giới, ở bên trong căn bản không có biện pháp kết Đan.
"Cho nên nói, lợi hại nhất vẫn là nàng đó. Ngạo Nguyệt công tử, Phượng Cầm công tử, Yến công tử, Thần Huy......" Lý Mộng Tiều bên nói, bên liếc mắt nhìn Bạch Ánh Sơn một cái, "Vị Bạch chân nhân này, ta nhớ rõ một năm trước, là Kim Đan trung kỳ, hiện giờ ...... Xem uy lực áp bức cùng sát khí...... đại khái cũng đã tới hậu kỳ chứ gì?"
"Đừng mê tín......" Trình Như Phong có chút dở khóc dở cười, quay đầu lại, đã bị sắc mặt âm trầm của Bạch Ánh Sơn làm cho hoảng sợ.
...... Thật là có sát khí nha.
Trình Như Phong ho khan một tiếng, vỗ vỗ Lý Mộng Tiều, để y đứng đắn một chút, một mặt giới thiệu với Bạch Ánh Sơn: "Đây là hai huynh đệ Lý Mộng Ngư Lý Mộng Tiều, bọn họ là......"
"Chúng ta là nam sủng của tiểu Trân Châu." Lý Mộng Tiều cướp lời nói trước, gọn gàng dứt khoát.
"A......" Trình Như Phong bị nghẹn một cái, "Các ngươi thật không đi hả?"
Lý Mộng Tiều lập tức liền lộ ra vẻ mặt ủy khuất nói, "Tiểu Trân Châu nàng ăn sạch sẽ rồi thì muốn trở mặt không cần người ta sao?"
Trình Như Phong lại vỗ y một cái, "Nói chuyện đàng hoàng!"
Bạch Ánh Sơn càng không thoải mái.
Tuy rằng Trình Như Phong là đang khiển trách y, nhưng ai nấy đều thấy được, sự thân cận trong đó cũng không phải giả.
Đôi huynh đệ này đích thật rất thân mật với nàng.
Lý Mộng Tiều nhấp môi, cũng không hé răng, chỉ dùng ánh mắt u oán nhìn người phụ tình bạc nghĩa mà nhìn Trình Như Phong.
Lý Mộng Ngư bình thường một chút, nhẹ giọng giải thích, "Chúng ta đã nghiêm túc suy xét qua, vẫn là muốn tiếp tục đi theo nàng."
Ngay từ đầu, biết có thể được lại tự do, bọn họ đích thực đều thực vui vẻ.
Nhưng mà sau đó......
Một là cảm tình với Trình Như Phong đã không giống trước, hai là ...... cũng thật là không biết phải đi đâu.
Bọn họ cũng đi lên đảo xông vào trận, nhưng thực nhanh liền biết giới hạn của chính mình ở đâu, chỉ có thể chuyển biến tốt thì thu, biết khó mà lui.
Nói chung có một số việc, thật không phải chỉ cần nỗ lực là có thể làm được.
Tiếp tục tu hành là không có hy vọng rồi, tiếp theo thì phải làm sao bây giờ? Hai huynh đệ đã nghiêm túc thảo luận thương lượng qua.
Tứ Phương Lâu là không có khả năng trở về.
Lý gia...... Ha ha, lão nhân dùng bọn họ để đổi một viên Duyên Thọ Đan, bất quá chỉ được ba mươi năm, hiện giờ chỉ e ngay cả mộ phần cũng mọc cỏ rồi, trở về đó thì có ý nghĩa gì?
Làm tán tu lang bạt khắp nơi?
Tìm một chỗ thu đồ đệ khai tông lập phái?
Đến cậy nhờ môn phái, gia tộc nào đó làm quản sự cung phụng?
Những lựa chọn đó còn không bằng tiếp tục đi theo Trình Như Phong.
Tốt xấu Trình Như Phong không kênh kiệu, đối đãi người chân thành. Ở phương diện tính sự cũng thực hợp với huynh đệ bọn họ.
Vì thế hai người mới luôn ở chỗ này chờ nàng ra.
Bọn họ nói như vậy, Trình Như Phong cũng không biết phải khuyên như thế nào.
Vả lại bọn họ từ nhỏ đã bị huấn luyện dạy dỗ trở thành nô bộc, đột nhiên nói với bọn họ rằng bọn họ đã được tự do, ngược lại sẽ không biết phải đi đâu về đâu. Loại tình huống này Trình Như Phong cũng có thể hiểu được.
"Vậy thì như vậy đi, các ngươi cũng đừng nói cái gì nô bộc nam sủng, coi như là bằng hữu đi. Khi nào các ngươi có chuyện muốn làm, có nơi muốn đi, đều có thể đi bất cứ lúc nào."
Trình Như Phong nói xong mới nhìn về phía Bạch Ánh Sơn, "Chúng ta...... chính là như vậy đó. Ta biết hiện giờ ngươi thực tức giận, cho dù hiện giờ ngươi chán ghét ta, quay đầu liền rời đi, ta cũng sẽ không trách ngươi......"
Bạch Ánh Sơn nhắm mắt, làm mấy cái hít sâu, mới hỏi huynh đệ Lý gia, "Các ngươi vẫn luôn canh ở chỗ này, có nhìn thấy Trường Không công tử đi ra hay không?"
Lý Mộng Tiều quay đầu không thèm trả lời hắn, Lý Mộng Ngư lại thật cung kính mà đáp, "Y đại khái là nửa năm trước đã ra rồi, vội vàng trở về Ưng Dương Phủ, gần đây cũng không có tin tức mới gì."
Bạch Ánh Sơn nhìn về phía Trình Như Phong, "Y nếu đã ra, khẳng định sẽ có bố trí, nàng nên mau chóng kết Đan mới được."
Trình Như Phong gật gật đầu, "Phải tìm một nơi tuyệt đối an toàn mới được."
Bạch Ánh Sơn nói: "Không bằng cùng ta quay về Thiên Kiếm Tông? Cho dù y có thế nào đi nữa, cũng không dám giương oai tới Thiên Kiếm Tông."
Trình Như Phong lại có chút do dự.
Ở Thiên Kiếm Tông linh khí cũng thực sung túc đầy đủ, lại có Bạch Ánh Sơn hộ pháp, ở nơi đó kết Đan đích xác an toàn, nhưng...... nàng không phải tu sĩ bình thường.
Trong cơ thể nàng còn có Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Nếu nói tu sĩ chính đạo là cùng trời tranh mệnh, còn Ma tu thì hoàn toàn là nghịch thiên mà đi, cho nên, thiên lôi chính là khắc tinh của hết thảy những thứ mang chữ "Ma". Ma tộc, ma tu, ma công...... ma bảo!
Kết Đan khẳng định sẽ có Thiên Lôi kiếp.
Ai biết có thể là bởi vì Cập Thời Hành Lạc Đồ mà phát sinh ra biến cố gì hay không?
Vạn nhất bị nhìn ra thì phải làm sao bây giờ?
Không biết có người nhảy ra trừ ma vệ đạo hay không?
Không biết có người thấy bảo nảy lòng tham hay không?
Chưa nói đến Thiên Kiếm Tông, cho dù là Dục Linh Tông, nàng cũng không yên tâm. Hơn nữa hiện giờ sư phụ sư bá đều không có ở đó, chỉ có Thần Huy vừa mới lên Kim Đan thì chống đỡ được gì.
Cho nên, nàng chẳng những muốn tìm cái nơi an toàn, còn phải tìm một nơi ẩn nấp.
Nàng nhất thời không nói chuyện, Lý Mộng Tiều liền cười nhạt một tiếng, nói: "Ta nhớ không lầm thì, lần trước tiểu Trân Châu chính là ở Thiên Kiếm Tông bị người bắt đi? Còn muốn đi đến đó sao?"
Nói đến cái này, Bạch Ánh Sơn vẫn là hơi chột dạ.
Bạch gia bọn họ...... kỳ thật cũng là một đống lộn xộn, hơn nữa hiện giờ Bạch Ký Lam còn đang bế quan. Nghĩ lại, mang Trình Như Phong trở về hình như cũng đích thật không phải là lựa chọn tốt.
Bạch Ánh Sơn nhíu mày một cái, đột nhiên hỏi: "Trân Châu?"
"Là cách xưng hô yêu thích chuyên dùng của chúng ta nha." Giọng nói của Lý Mộng Tiều ngọt lịm, còn phóng ánh mắt khiêu khích về phía Bạch Ánh Sơn.
Trình Như Phong bất đắc dĩ mà nhéo Lý Mộng Tiều một cái, "Ngươi chính là cố ý đúng không? Chính là muốn tìm người ta động thủ có đúng không? Ngươi lấy đâu ra tự tin nếu thật động thủ rồi thì ta sẽ đứng về phía ngươi?"
Chút tâm kế của mình bị Trình Như Phong trực tiếp làm rõ, Lý Mộng Tiều cũng không còn giả bộ nữa, chỉ liếc mắt đưa tình mà nhìn nàng, "Chẳng lẽ nàng thật nỡ trơ mắt nhìn ta đi chết sao?"
Nàng......
Trình Như Phong bị nghẹn một cái.
Thật đúng là không nỡ mà.
Nàng không muốn tiếp tục cái đề tài này, chỉ nói: "Chúng ta hãy rời khỏi nơi này trước rồi nói sau, miễn cho bị người của Ưng Dương Phủ theo dõi."
Huynh đệ Lý gia tuy rằng không biết nàng vì sao cùng Trường Không công tử kết oán, nhưng nếu nàng nói như vậy, đương nhiên là làm theo.
Bọn họ ở trên đảo ngây người đã hơn một năm, địa hình rất quen thuộc, bèn mang Trình Như Phong cùng Bạch Ánh Sơn từ con đường nhỏ vòng ra bến tàu.
Bạch Ánh Sơn đi ở cuối cùng, nhìn hai huynh đê song sinh ở phía trước, thở ra một ngụm khí tức giận.
Trình Như Phong quay đầu lại nhìn hắn, duỗi tay dắt tay hắn, "Tính tình y chính là như vậy, ngươi không cần so đo với y, ngươi càng nghiêm túc, y càng đắc ý. Không cần để ý là được."
Lý Mộng Tiều ở phía trước quay đầu lại, ủy khuất mà kêu một tiếng, "Tiểu Trân Châu."
Trình Như Phong cho y một cái ánh mắt xem thường.
Bạch Ánh Sơn nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng cười cười, "Không, ta chỉ là...... chưa từng nghĩ tới......"
Hắn cho rằng hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi.
Hắn cho rằng hắn nhiều nhất cũng chính là đối mặt với Bạch Ký Lam Liễu Phượng Ngâm ...... mặc kệ thế nào mọi người cũng có thể thương lượng ra cái phương án......
Nhưng thật không nghĩ tới vậy mà có người ngay cả lời nói còn không có đáp lại cũng đã bắt đầu chơi tâm kế lập bẫy.
Khi nãy hắn đích thực rất tức giận, rất ghen ghét, rất muốn động thủ.
Nhưng nếu động thủ thật, khó xử chính là Trình Như Phong.
Muốn nàng phải thế nào?
Xem hắn giết người của nàng sao? Hay là phải vì một nam sủng mà tranh chấp với hắn?
Lý Mộng Tiều lại cười nhạo một tiếng, "Bạch chân nhân chắc từ nhỏ đến lớn không có tranh sủng qua chứ gì? Chút chuyện nhỏ này thì tình là gì? Cho dù chưa làm qua, chẳng lẽ chưa thấy qua sao? Lấy địa vị tu vi của Bạch chân nhân, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có nữ tu vì Bạch chân nhân tranh giành tình cảm tranh đấu gay gắt ngoài sáng trong tối sao?"
Lần này không cần Trình Như Phong nói toạc ra, Bạch Ánh Sơn cũng có thể nhìn ra được.
Cái tiểu tử này hiển nhiên lại tự mách lẻo, ám chỉ với Trình Như Phong hắn có nữ nhân khác.
Ngực hắn đè nén một cơn tức giận.
Thật sự rất muốn đánh chết y.
Trình Như Phong ở bên cạnh liếc nhìn Lý Mộng Tiều một cái, "Đủ rồi nha, còn như vậy ta giận thật đó. Ngươi cũng chính là khi dễ người ta quang minh lỗi lạc, không thủ đoạn không có đắc tâm dụng ý. Thật coi Kim Đan chân nhân không có biện pháp thu thập ngươi?"
Lý Mộng Tiều liền hì hì cười, "Ừ, ta liền biết tiểu Trân Châu vẫn là đau lòng cho ta."
Trình Như Phong :......
Nàng cũng muốn đánh chết y xem y còn quấy phá như thế nào?
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trình Như Phong, Bạch Ánh Sơn lại nhịn không được cười cười, kề sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta đây cũng muốn."
"Muốn cái gì?" Trình Như Phong mờ mịt mà chớp chớp mắt.
"Xưng hô chuyên dùng."
Trình Như Phong:......
Nàng chỉ có thể thở dài, "Ngươi đừng nghe y nói hươu nói vượn. Lúc ta ở Dục Linh Tông, chính là gọi Trân Châu, toàn tông môn ai cũng đều kêu như vậy."
Bạch Ánh Sơn nói: "Ta đây mặc kệ, dù sao ta phải có một cái."
Hắn lôi kéo tay của Trình Như Phong không buông ra, trong giọng nói đã có vài phần làm nũng cùng vô lại.
Trình Như Phong khóe mắt giựt giựt, đây là xem như học theo sao? Nam nhân muốn học hư, thật sự cũng chỉ ở trong nháy mắt...... Bạch chân nhân, hình tượng của ngươi sắp bị phá vỡ rồi ngươi có biết hay không?
Nhưng...... Nói thực ra, nhìn Bạch Ánh Sơn luôn luôn đứng đắn đến thậm chí có chút cổ hủ đột nhiên nói với nàng như vậy, trái tim của nàng thật đúng là đột nhiên nhảy thêm vài cái, ngữ khí liền mềm xuống, "Được, ngươi muốn gọi cái gì?"
Bạch Ánh Sơn suy nghĩ nói, "Thân ái?"
(Thân ái = anh yêu / em yêu)
Loại xưng hô này nói trắng ra nhiệt tình, kỳ thật cũng không quá phù hợp với hắn người luôn luôn truyền thống. Trình Như Phong lần đầu tiên ở lúc giao hoan kêu ra, hắn thậm chí cảm thấy có chút thẹn.
Nhưng mà, có lẽ là nghe quen rồi, có lẽ là lúc này cảm tình đã không giống trước, lúc này đây gọi ra hai chữ đó, hắn liền cảm thấy rất chính xác.
Nữ tử mà hắn thân nhất yêu nhất.
°°° hết chương 109°°°°