Chương 103: Còn không phải là dương khí sao? Lấy đi! (h)
o O o
Ở một nơi bên trong khu rừng rậm, Bạch Ánh Sơn đang ngồi ở trên mặt đất điều tức, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa bỗng nổ tung hiện ra một đám huyết quang.
Trong lòng hắn tức khắc lộp bộp một cái, cái cửa ải này chẳng lẽ còn chưa xong sao?
Hắn vừa mới qua một cửa ải có thể nói là vô cùng nguy hiểm, thiếu chút nữa thì mất mạng, vừa mới ngồi điều tức một lúc, cũng mới bất quá chỉ xem như bình phục một chút khí tức, chưa kể đến vết thương trước đó, cả trạng thái linh lực cũng vẫn như cũ là gần như cạn kiệt.
Nếu như còn có khảo nghiệm nào khác......
Bạch Ánh Sơn cắn chặt răng, chống kiếm, đứng lên.
Nhưng bên kia lại hình như cũng không có động tĩnh nào khác.
Hắn do dự một hồi, quyết định đi đến đó nhìn xem sao.
Nương theo cây cối rậm rạp, Bạch Ánh Sơn lẳng lặng không tiếng động mà tiếp cận nơi xuất hiện huyết quang.
Nhưng nơi đó cũng không có yêu thú, cũng không có cơ quan...... chỉ có một người.
Thoạt nhìn hẳn là một nữ tử trẻ tuổi, vẫn không nhúc nhích mà nằm nghiêng trên mặt đất, thấy không rõ mặt, tóc tai tán loạn, váy áo đều bị máu nhuộm thành màu đỏ, nhìn thấy ghê người.
"Cô nương?" Bạch Ánh Sơn thử kêu một tiếng.
Đối phương cũng không có đáp lại.
"Đã chết rồi sao?"
Bạch Ánh Sơn nhăn mày lại, đi qua cẩn thận dùng mũi kiếm đem nàng ta lật qua...... Trong nháy mắt, cả người đều kinh sợ.
"Như Phong?!"
Đó là một khuôn mặt hắn mơ thấy qua vô số lần, lại rất quen thuộc.
Nhưng lúc này hai mắt nhắm nghiền, màu da tái nhợt, đầy mặt đều là dính máu.
Nàng nói muốn đi tìm Thương Ngô, là thật sự đi theo lên đảo sao?
Nhưng trận pháp trên đảo Sương Mù không phải sẽ đem người ngăn cách ra sao? Nàng như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Một thân đầy thương tích lại là chuyện như thế nào?
Nhưng hiện giờ cũng không phải lúc truy vấn những vấn đề này, Bạch Ánh Sơn nhất thời bất chấp thật hay giả, trực tiếp ngồi xổm người xuống xem xét trạng thái của Trình Như Phong.
Trình Như Phong lúc này còn chưa có chết, nhưng đại khái là cách cái chết cũng không xa lắm.
Yết hầu của nàng có một vòng xanh đen, xương sườn bị gãy hai cái, kinh mạch toàn thân cũng có nhiều nơi bị đứt, trước mắt đừng nói là mở miệng nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng thực khó khăn, hơn nữa mất máu quá nhiều, thân thể đã bắt đầu dần dần lạnh đi.
Bạch Ánh Sơn theo ý thức đi sờ túi trữ vật của mình, nhưng lại cái gì cũng lấy không ra.
Hắn cắn răng, đem một chút linh lực còn lại trong cơ thể truyền vào trong cơ thể Trình Như Phong "Như Phong, nàng chống đỡ một lát, nơi này rất nhiều linh khí, chỉ cần vận chuyển công pháp, thì có thể khôi phục......" Hắn nói nói, âm thanh cũng từ từ nhỏ xuống.
Hắn đây là...... lừa ai?
Kinh mạch của nàng đều bị đứt hết......phải vận chuyển công pháp như thế nào?
Trong tay hắn không phải không có linh đan cứu mạng, nhưng lúc này lại căn bản lấy không ra.
Hắn chỉ hận chính mình tu hành quá chậm, nếu linh lực của hắn sớm khôi phục, cho dù chỉ khôi phục một nửa, cũng có thể cứu nàng...... Nhưng lúc này...... hắn chỉ có thể một bên liều mạng vận chuyển công pháp hấp thụ linh khí chung quanh, một bên lại truyền vào trong cơ thể của Trình Như Phong.
Nhưng......
Quá ít......
Quá chậm......
Không đủ.
Thật không đủ.
Bạch Ánh Sơn cảm thụ được thân thể thiếu nữ dưới lòng bàn tay trở nên càng ngày càng lạnh, trong ngực hắn một trận đau nhức giống như đứt ruột đứt gan.
Sau khi Bạch Ký Lam bế quan, hắn kỳ thật vẫn luôn không có từ bỏ tìm kiếm Trình Như Phong. Mặc dù biết rằng nàng không muốn quay lại Thiên Kiếm Tông, nhưng vẫn muốn tìm tung tích của nàng, biết nàng bình an thì tốt rồi.
Hắn cũng tưởng tượng qua vô số lần, cùng nàng gặp mặt lại lần nữa sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Nhưng thật là trăm ngàn lần cũng không ngờ tới......
Gặp lại trong trường hợp như vậy, hắn thật là tình nguyện không cần gặp lại!
Bạch Ánh Sơn nhìn thấy một giọt nước rơi xuống trên mặt Trình Như Phong, rồi lại một giọt.
Tầm nhìn dần dần mơ hồ.
Hắn mới đột nhiên ý thức được...... Hắn đang khóc.
Hắn hầu như là đã muốn quên đi cảm giác khóc thút thít là như thế nào.
Nhưng lúc này, nước mắt lại vô luận như thế nào cũng ngăn không được.
Hắn nhìn nước mắt của mình dừng ở trên làn da tái nhợt của Trình Như Phong, lẫn cùng với vết máu trên người nàng, khiến mặt nàng càng thêm rối loạn.
Cái này không được.
Bạch Ánh Sơn nghĩ.
Như Phong của hắn, cho dù phải chết, cũng nên xinh xinh đẹp đẹp.
Hắn kéo tay áo lau mặt nàng.
Từng chút từng chút mà lau sạch sẽ.
Rồi mới cúi đầu......
Hôn nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn môi nàng.
Đại khái...... đây cũng là một lần cuối cùng.
Bạch Ánh Sơn nghĩ như thế, động tác ôn nhu lại chân thành.
Nhưng đúng lúc này Trình Như Phong động đậy.
Nàng vẫn như cũ không có tỉnh, thân thể cũng vẫn là cái trạng thái gần chết kia, nhưng bản năng lại ở trong cái hôn môi kia hấp thu dương khí của Bạch Ánh Sơn.
Bạch Ánh Sơn giật mình, rồi mới bắt đầu mừng rỡ như điên.
Đúng rồi.
Công pháp của Dục linh Tông không giống với các tông môn khác.
Hắn có thể cứu nàng!
Còn không phải là dương khí sao?
Lấy đi, tất cả đều lấy hết đi!
Chỉ cần nàng có thể sống sót thì tốt rồi!
Bạch Ánh Sơn một bên hôn Trình Như Phong, một bên cỡi bỏ quần áo của hai người.
Nhiệt độ cơ thể của Trình Như Phong lúc này đã rất thấp, lúc da thịt thân cận, thậm chí khiến cho hắn rùng mình.
Ở trong nháy mắt kia hắn nhớ tới đệ đệ của mình.
Chính xác ra, là nhớ tới thời điểm đem Trình Như Phong lưu lại "chữa bệnh" cho đệ đệ, nàng nói, trên người Ký Lam lạnh như vậy, nàng không muốn ngủ với Ký Lam.
Rõ ràng đều đã làm rồi, vậy mà vẫn ngây thơ tự nhiên như vậy.
Nàng......
Ký Lam......
Động tác của Bạch Ánh Sơn cương cứng lại.
Nhưng trong nháy mắt hắn do dự, thân thể của Trình Như Phong thật giống như lại lạnh thêm vài phần.
Bạch Ánh Sơn cắn chặt răng, tách chân của Trình Như Phong ra.
Hắn đã từng thấy qua thân thể của Trình Như Phong hai lần, một lần là ở trên giường Bạch Ký Lam, khi đó đóa kiều hoa của nàng, còn hàm chứa cái kia của Bạch Ký Lam...... còn lần khác là ở trong hồ nước của Sướng viên, nàng từ trong nước đi ra, giống như yêu tinh tắm xong bước ra......
Tuy rằng lý trí của Bạch Ánh Sơn nói, hắn hiện tại là vì cứu mạng Trình Như Phong, nhưng thân thể thiếu nữ dưới thân trùng hợp cùng với trong trí nhớ của hắn vẫn là khiến cho thân thể hắn không tự chủ được mà hưng phấn lên.
Thậm chí không cần bước dạo đầu gì, hắn đã nhất trụ kình thiên.
Thời gian đích thật không cho phép hắn lại ấp ủ cảm xúc nào khác, hắn dùng hai ngón tay tách tiểu huyệt của Trình Như Phong ra một chút, liền trực tiếp cắm vào.
Trình Như Phong tuy rằng không phải xử nữ, nhưng tiểu huyệt từ trước đến nay so với người thường càng chặt khít, không khai phá đầy đủ, bất chợt bị dương cụ vừa thô lại vừa cứng xâm nhập, mặc dù nàng còn ở trong hôn mê, nhưng cũng không được thoải mái mà nhíu mày.
"Như Phong...... nàng chống đỡ thêm một chút nữa. Ta đây liền cho nàng...... thật nhanh......" Bạch Ánh Sơn nói. Tuy rằng làm một người nam nhân, nói chính mình "nhanh", hình như có chỗ nào không đúng, nhưng hiện tại hắn thật là một lòng chỉ muốn cứu nàng, trực tiếp ở trong cơ thể nàng bắn tinh là nhanh nhất.
Trên thực tế, cũng không tính khó xử.
Độ ấm trong hoa kính của Trình Như Phong so với trên cơ thể thì hơi cao, nhưng tổng thể vẫn là hơi lạnh. Hắn cắm vào, mị thịt bên trong tựa hồ là theo bản năng lập tức xoắn chặt hắn.
Cái loại nhiệt độ chênh lệch cùng hoa huyệt chặt khít đến độ khó tin cùng với mị thịt mấp máy giống như liếm mút, tựa hồ khiến cho hắn vừa mới cắm vào, liền cảm nhận được khoái cảm giống như sóng triều.
Thật là quá thoải mái.
Trách không được cho dù là người như Ký Lam, cũng là một khi dính vào thì không muốn buông tay.
Bạch Ánh Sơn không biết sao mà lại nghĩ tới chuyện Trình Như Phong tố cáo với mình, nói Bạch Ký Lam "vẫn luôn làm vẫn luôn làm" không cho nàng nghỉ ngơi, tâm tình hắn trở nên có chút phức tạp, có chút xấu hổ, có chút áy náy, nhưng ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn, lại thấp thoáng có vài phần vui sướng mờ ám, côn thịt chôn ở hoa huyệt nàng lại trướng lớn thêm vài phần.
Hắn mím môi, ôm chặt Trình Như Phong.
Không cần kỹ xảo gì, cũng không cần cố tình khống chế, Bạch Ánh Sơn ở trong hoa huyệt của nàng mau vào mau ra thọc vào rút ra mấy trăm lần, tinh dịch nóng bỏng đặc sệt dâng lên tuôn ra.
°°° hết chương 103°°°°