Chương 23: Một quả sơ tâm

Song trảo vồ tới, nhanh chóng, ác liệt, trảo ảnh đi trước hướng vùng cổ thiếu niên áo đen quét ngang, một trảo này là toàn lực, dùng tu vi Luyện Khí tầng thứ tư làm căn cơ, bộ pháp của hắn biến hoá đa đoan, người tinh tường liền nhận ra, thiếu niên thanh sam nhìn như chủ động tấn công nhưng hắn lấy công làm thủ, mỗi một bước chân đều có tính toán, để lại đường thối.

Thiếu niên áo đen bình tĩnh, lạnh nhạt, hắn hoàn toàn không đặt công kích của đối phương vào mắt, động tác rút kiếm nhìn như chậm chạp kỳ thực rất nhanh, nhanh hơn một trảo kia nhiều lắm, bộ pháp triển khai, hai chân lướt trên mặt đất, bước về phía trước ba bước, đồng thời đại kiếm chẻ đôi khoảng không gào thét rơi xuống.

Một kiếm này không thấy sắc bén nhưng mang theo một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố, tựa hồ có thể khai địa liệt thạch, người dùng kiếm thường coi trọng sắc bén linh hoạt, nhưng thiếu niên áo đen lại khác, dùng lực lượng tuyệt đối trấn áp hết thảy.

Kiếm này chỉ có tránh né, không thể đón đỡ.

Đại kiếm vốn dĩ rất nặng, chí ít 50 cân, cùng lực cánh tay Luyện Thể kỳ trọng điệp một chỗ hoá thành trọng kiếm ngàn cân, xé gió mà rơi không gì cản được.

Thiếu niên thanh sam cảm thấy công kích của mình không đủ nhanh, chưa thể làm khó đối phương, muốn gia tăng tốc độ, nhưng lúc này trọng kiếm đã gào thét chém xuống, kiếm khí nổ tung trên đỉnh đầu hắn, một cỗ cảm giác áp bách nặng nề đè xuống.

"Tại sao có thể nhanh như vậy?" Đồng tử hai mắt co rút, cơ nhục toàn thân gào thét hô ứng, cảnh báo cho hắn biết, nếu như không tránh đi, để một kiếm này chém trúng nhất định thịt nát xương tan, mà hắn cũng là người quả quyết, vừa cảm nhận được nguy cơ lập tức thay đổi bộ pháp, gót chân nện xuống mặt đất ép cơ thể lùi lại, thu trảo, rút từ bên hông một cây côn sắt nâng lên che ngang đỉnh đầu, đề phòng nếu như không thể tránh thoát, cũng có thể giảm bớt lực kiếm.

Kiếm này bổ xuống không thể thu hồi, rất khó thay đổi phương vị, bởi bản thân đại kiếm rất nặng, lực kiếm cũng quá mạnh, chỉ cần hắn chạy ra khỏi phạm vi công kích liền an toàn, nhưng hắn không ngờ được đối phương vậy mà xoay cổ tay, đem đại kiếm đảo hướng, vốn dĩ thẳng tắp chém xuống, chớp mắt từ bên hông tung hoành quét ngang.

Kiếm đi trước, thiếu niên áo đen cũng lập tức áp sát đuổi theo thiếu niên thanh sam, không cho đối phương bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, trong mắt hắn bốc lên một cỗ sát phạt chi hoả, như lời hắn nói trước đó.

Chỉ dùng một kiếm, kiếm rời lưng phải thấy máu.

Tuyết Sinh co rút hai mắt nhìn một kiếm thao thiên bạt địa quét ngang, nếu là hắn ở trong tình cảnh của thiếu niên thanh sam chỉ sợ cũng không có cách nào tránh né, Tuyết Sinh quả quyết nói thầm.

"May mắn lá thăm kia không đưa ta gặp hắn, bằng không thì..!"

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, suy nghĩ của Tuyết Sinh cũng vậy, chớp nhoáng xuất hiện.

"Ta chịu thua!" Không thể tránh né, thiếu niên thanh sam hoảng hốt gào thét, cái chết đến rất gần, mà đối phương hình như cũng không có ý định lưu thủ.

Xoát một tiếng.

Máu tươi bắn về bốn phía võ trường khiến cho đám thiếu niên thiếu nữ tái xám mặt mày hoảng hốt lùi lại, Tuyết Sinh cũng vậy, không muốn máu tươi dính bẩn.

Kiếm kia nhìn như nhụt cùn lại có thể chém đứt ngang hông thiếu niên thanh sam, cả người hắn đổ sụp xuống, chỉ còn một mảng da lưng bám lại trên hai nửa cơ thể.

Võ trường tanh nồng huyết tinh, đám người trên lương đình chòng chọc nhìn xuống, thiếu niên áo đen xuất thủ quá mức hung ác, hắn hoàn toàn có thể thu lực, nhưng mà một kiếm kia lại trực tiếp đoạt mạng.

"Tốt! Chiến đấu phải như vậy! Đệ tử La Sát Môn nên như vậy!" Lão giả bạch phát nhếch môi cười nhạt, tán thưởng nói.

Trung niên tử y trầm mặc.

Nữ nhân bạch y cảm nhận được mùi máu tươi, chán ghét nhíu mày một cái.

Mấy tên đệ tử niên trước tâm tình khác biệt, một vài người nheo mắt nhìn xuống, không có kinh ngạc chỉ có chiến ý bùng lên, tràng cảnh này càng kích thích bọn hắn.

Võ trường xôn xao không lâu, một tên áo tím lạnh nhạt đi lên, hướng thi thể thiếu niên thanh sam vung vẩy một thứ bột trắng, đám thiếu niên thiếu nữ há hốc mồm nhìn thấy cốt nhục tại chỗ phân rã hoá thành một vũng bùn máu, mà bùn máu tiếp tục bốc hơi.

Thiếu niên thanh sam bị lau mất, như chưa từng xuất hiện trên thế gian này vậy.

Rất nhiều người trong số bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy một cái thi thể biến thành bùn máu, cảnh tượng này giống như tiếng chuông đánh vào tâm thần.

Mất hết hy vọng, mất đi hướng tới chỉ còn lại sợ hãi cùng bất an mãnh liệt.

"Tiên Môn cũng chỉ đến thế, không khác gì chốn Biên Hoang Man Địa, hủy thi diệt tích, chém giết tranh đoạt lại diễn ra công khai lưu loát, đây không phải Tiên Môn, là một cái Tà Môn mới đúng!" Tuyết Sinh thì thào nói thầm.

Trong trí nhớ của hắn, Cổ Sử tường thuật, tại vô số năm tháng trước có một thời kỳ gọi Viễn Cổ Thần Linh, lúc Thần Linh vẫn còn sừng sững trấn áp nhân gian, thiên hạ không loạn như bây giờ.

Tiên Môn khi đó đều là Hạo Nhật tông môn, lấy chính nghĩa làm mục đích tồn tại, bọn hắn phụng chí Thần Linh bảo hộ nhân gian, duy trì trật tự phiến thế giới này.

Trong bóng tối vẫn có các thế lực Tà Ma cùng tồn tại, Thần Linh ngầm chấp nhận, coi như lưỡng cực cân bằng trắng đen đối xứng, nhưng triệt để trấn áp khiến cho Tà Ma không thể xuất hiện bên ngoài ánh sáng.

Thời đại kia huy hoàng, cũng là thời kỳ thái bình nhất, Tiên Môn là chỗ mà người người hướng tới, Thần Linh như cội nguồn hương hoả.

Ba năm trước Tuyết Sinh vẫn cho rằng thế gian này phải thật đặc sắc tươi đẹp, đối với Tiên Môn hắn từng vô cùng khao khát, nhưng đó là khi tâm linh hắn chưa ô nhiễm, còn trong sạch như suối nguồn.

Bản thân hắn hiện tại cũng như phiến thế giới này, từ một trang giấy trắng tinh bị mực đen vấy bẩn, hắn học được cách thích nghi, tìm ra cách để có thể sinh tồn..

Rằng lợi ích cá nhân cao hơn hết thảy.

Nhưng hắn chưa bao giờ quên đi sơ tâm, lợi ích cá nhân của hắn là cứu thoát gia quyến trong ngục tối, là bảo vệ cho những người hắn quen biết, những người hắn nhìn thành tri giao bằng hữu, là giết sạch Dị Tộc thủ hộ muôn dân.

Lợi ích của hắn bao trùm lên những gì hắn từng trải nghiệm, từng cho rằng đáng được tồn tại, lòng hắn có hắn mới hiểu, mà sơ tâm trước sau chỉ một khoả, kiên định bất biến.

Giữa võ trường thiếu niên áo đen hờ hững thu kiếm, Thái Dương cũng lên rất cao, ánh nắng khắc nghiệt rơi trên lưỡi kiếm đốt cháy huyết tinh, tựa hồ độ hoá.

"Người thắng đi lên lương đình!" Thanh niên áo tím xuất hiện, dẫn thiếu niên áo đen nhập lương đình, sau khi chào hỏi ba người bên trong được sắp xếp đứng phía sau đám đệ tử niên trước.

Chiến đấu tiếp tục.

Ba trận liên tiếp không mấy đặc sắc, có máu tươi nhưng không xuất hiện tử vong, trận thứ năm giằng co rất lâu, song phương đều là Luyện Khí sáu tầng, mãi cho đến khi một trong hai người sử dụng ám chiêu, đem kim độc giải quyết đối thủ, cắt xuống đầu lâu, người này khiến cho Tuyết Sinh nhìn chằm chằm, mà phía trên lương đình cũng có mấy đạo ánh mắt nóng bỏng rơi xuống.

Đối phương tuổi đời rất nhỏ, nhỏ nhất trong mấy chục khảo nghiệm giả ở đây, nhìn bề ngoài tựa hồ 11-12 tuổi mà thôi, tu vi của hắn khiến cho tất cả bất ngờ, thủ đoạn của hắn cũng vô cùng âm hiểm.

Ban đầu tỏ ra chật vật, chống đỡ khó khăn, nhiều lần rơi vào hiểm cảnh nhưng một khi tìm thấy sơ hở lập tức biến hoá, đem kim độc cắm vào trái tim đối phương, tiện tay cắt đầu, lạnh lùng ném xuống Huyền Vũ Thăng.

Không quy tắc cho nên không ai ý kiến, nhưng đều có chung nhận định, thiếu niên kia hết sức tà môn.

Tuyết Sinh nghe được, có người gọi hắn là Ngô Viên.

Chu Nhất Tiên đánh trận thứ sáu, đối thủ của hắn quá yếu, mà hắn cũng hung ác không kém gì Ngô Viên lúc trước.

Đối phương chưa kịp mở miệng chịu thua liền bị một kiếm giết chết.

Trận thứ bảy.

Tuyết Sinh lặng lẽ đi vào võ trường, đảo mắt bốn phía tìm kiếm đối thủ của mình, rất nhanh một thiếu nữ bẩn thỉu rón rén đi lên, nàng ta khiến cho chúng nhân đổ dồn ánh mắt, không phải xinh đẹp tuyệt luân, mà luộm thuộm xấu xí một cách khó hiểu.

Nữ nhân trên đời đều rất sợ bản thân xuất hiện bằng vẻ ngoài xấu xí trước mặt quá nhiều người, nhưng nàng lại khác, giống như cố tình đem bùn đất bôi lên cơ thể.

Mà bước chân có phần rón rén kia cũng không phải e ngại diện mạo bản thân, ít nhất Tuyết Sinh không cho là như vậy, bởi trên cơ thể nàng Tuyết Sinh cảm nhận được một cỗ hoang dã tràn ngập, nữ nhân như vậy tuyệt không tầm thường.

"Không nhìn thấy tu vi, hoặc là sử dụng thủ thuật ẩn tàng, hoặc thể chất khác người!" Tuyết Sinh nhìn nàng, cẩn thận phán đoán.

Ngô Viên để lại cho Tuyết Sinh ấn tượng rất sâu, cũng là bước chân rón rén, vẻ mặt ngờ nghệch mang theo hoảng sợ, nhưng xuất thủ lại âm hiểm như rắn độc.

"Mặc dù không giống mong đợi, nhưng trận này hấp dẫn không kém..Thiếu niên Phục Cân nhất đoạn thực lực đại khái Luyện Khí sáu, bảy tầng, gặp một cái thiếu nữ thể chất Dị Loại" Trung niên tử y hứng thú nói nhỏ.

Lão giả bạch phát liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười.

"Ngươi sai lầm! Nếu ta nhìn không sai thì công pháp Luyện Thể của thiếu niên cùng Ma Thiên Thể Quyết là đồng nguyên, hắn chín phần xuất thân Doanh Binh hoặc có liên quan đến Doanh Binh..Phục Cân nhất đoạn Ma Thiên Thể Quyết!! Thực lực chí ít Luyện Khí tám tầng..Thiếu nữ kia là Cấm Thể..Hai cái hạt giống tốt như vậy nhất định phải thu!".

Trung niên tử y trầm mặc lắng nghe, trong mắt có ánh sáng loé lên..Thì thào.

"Doanh Binh..Hèn gì lại có bậc ấy sát khí!".