Chương 13: Truyền thừa Vũ Hoá Kinh

Một chỉ này quang mang lấp lánh, không hề ác ý nhưng đi vào mi tâm lập tức khiến cho não hải Tuyết Sinh nổ vang, một cỗ cảm giác đau đớn giống như kim đâm vào mắt nhức nhối đến cùng cực xâm chiếm toàn bộ tâm thần, bản thân hắn quen đau cũng rất nhiều lần ngược đãi cơ thể, nhưng mà cơn đau này không phải xác thịt, đau tận linh hồn.

Một chỉ chói loà đi vào mi tâm lập tức hoá lớn vô hạn trở thành một cây đại trụ thao thiên quấn lấy thiên ngôn vạn tự chứa đựng những gì tâm đắc nhất mà cả đời Phong Càn đúc rút ra từ Vũ Hoá Kinh, chỉ này rớt vào thức hải, chìm sâu bên trong trở thành lạc ấn.

Cưỡng ép truyền thừa, đem tri thức lĩnh ngộ trực tiếp rót vào.

Thức hải nhân loại là một vị trí vô cùng bí ẩn, nói nhỏ thì nhỏ như hạt bụi, nói lớn liền lớn như thiên địa, một bậc đại lĩnh ngộ thức hải của hắn có thể dung nạp cả vũ trụ, nhưng một kẻ khù khờ thức hải chỉ như cát bụi mà thôi.

Truyền thừa kết thúc, Phong Càn mệt mỏi, tóc mai có chỗ điểm bạc giống như già thêm mười tuổi, nhục thân Kim Đan nhưng tu vi phàm nhân không thể chống đỡ nổi hao tổn Tinh Khí Thần, hắn lẳng lặng đi vào nhà trong, trước khi đi, lưu luyến ngoái nhìn Tuyết Sinh một chút.

Còn Tuyết Sinh đang chìm đắm bên trong tri thức mới, hắn khao khát thực lực bao nhiêu thì cũng khao khát tri thức bấy nhiêu.

"Thiên địa là quán trọ, sinh linh khách vãng lai, ta nguyện Vũ Hoá phụng chí Tu Chân Hành.. Nhân gian là dạo chơi, sinh mệnh như tấm áo, ta nguyện Trường Sinh tùy tâm Tu Chân Hành.. Phúc chí tâm linh, Mệnh Môn hiện!" Tuyết Sinh xếp bằng đả toạ, miệng nhẩm chân ngôn khẩu quyết Vũ Hoá Kinh.

Theo trí nhớ bắt đầu tìm tòi cỗ Tiên Thiên linh khí ẩn hiện trong Mệnh Môn.

Mệnh Môn nhân loại nằm gần cuối xương sống theo một trục từ cổ xuống lưng là một cái huyệt vị bình thường, nhưng Mệnh Môn tu sĩ lại khác, tại thời điểm vừa nội thị nhìn thấy, nó cũng ngay lập tức biến hoá.

Mệnh Môn của Tuyết Sinh hoá hình thành kiếm.

Kiếm Mệnh Chi Môn.

Đây là chỗ kỳ diệu của Pháp Tu.

Nhân loại ngay tại Tiên Thiên, thời khắc bắt đầu sinh mệnh sẽ uẩn dưỡng một loại hình thái Mệnh Môn, phàm nhân nhìn thấy chỉ là huyệt vị nhưng tu sĩ lại nhìn thấy Bản Mệnh Chi Môn của chính mình.

Bởi Tuyết Sinh sở hữu Kiếm Mệnh cho nên chú định, nếu như Phụng Chí Tu Chân sẽ đi theo con đường Kiếm Tu.

Kiếm Mệnh của hắn là một thanh kiếm nhỏ sát phạt màu đỏ tươi như máu, thay thế một đốt sống lưng.

Tuyết Sinh rất cẩn thận, quan sát Kiếm Mệnh thật kỹ, bởi giống như Lão Y Sư từng nói, trong cơ thể hắn có ám thương do Luyện Thể tạo thành, ám thương tụ tại Mệnh Môn.

Lưỡi kiếm có một vệt rạn nứt rất nhỏ không tinh tế sẽ không cách nào nhìn thấy, nếu vội vàng cưỡng ép rút ra Tiên Thiên linh khí chỉ sợ thương tổn càng nặng thậm chí sụp đổ Mệnh Môn.

Quá trình tìm tòi này rất chậm rãi.

Một khi nội thị nhìn thấy Mệnh Môn sẽ hấp dẫn khiến cho Tiên Thiên linh khí xuất hiện, mà Võ Học Tông Sư phàm tục cũng nắm bắt điểm này, trực tiếp rút lấy Tiên Thiên khí hoá thành một bộ phận lực lượng của bản thân, gọi Nội Lực.

Bọn hắn không có công pháp, không có truyền thừa, chỉ tìm tòi bằng cảm ngộ cho nên suốt đời không thể trở thành tu sĩ.

Tuyết Sinh nhìn thấy một sợi linh khí cực kỳ mỏng nhạt tụ tại đầu kiếm, dùng Vũ Hoá Kinh dẫn dắt đưa nó tuần hoàn một vòng khắp kỳ kinh bát mạch, trên đường di chuyển không ngừng cọ rửa cốt nhục khiến cho xương cốt càng nhìn càng sáng.

Quá trình này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lâu, tốc độ di chuyển của Tiên Thiên linh khí càng lúc càng nhanh cuối cùng hoá thành quang ảnh trùng điệp tại một chỗ, đốt sáng huyệt Đan Điền.

Giờ khắc này là mấu chốt.

Thiên Địa linh khí bên ngoài không gian bị điểm sáng kia hấp dẫn, bắt đầu trút xuống, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dữ dội hoá thành vòng xoáy trước ngực, giống như vòi rồng hút hết tất cả vật chất trước mặt tống vào Đan Điền.

Từ Đan Điền linh khí tiếp tục di chuyển, tìm tới xương cốt một lần nữa cọ rửa, xương cốt toàn thân Tuyết Sinh tinh chuẩn sáng bóng chưa từng thấy.

Giờ phút này hắn đã hiểu tại sao thời điểm Phục Cốt lại phải mượn nhờ Thiên Địa linh khí, lần kia cũng là một lần duy nhất khiến cho linh khí trở nên táo bạo, về sau Trùng Huyết, Phục Cân đều không có.

Một vòng, hai vòng..Tám mươi mốt vòng..

Sau khi đi dọc xương sống lần cuối, rốt cuộc trút hết vào Kiếm Mệnh.

Kiếm Mệnh phát sáng, huyết quang loé lên khiến cho cả người Tuyết Sinh cũng bắn ra quang mang đỏ đục.

"Luyện Khí một tầng!" Tuyết Sinh nhỏ giọng thì thầm.

Toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, tràn đầy sinh lực, không hành xác như Luyện Thể, quá trình Luyện Khí vô cùng vui sướng.

Tuyết Sinh bật dậy, hai tay huy quyền loạn xạ, cảm nhận được thực lực bản thân có chỗ tinh tiến, mặc dù chỉ mới Luyện Khí một tầng nhưng hắn cam đoan, nếu phải đối mặt với bản thân một phút trước đây, nhất định có thể nhẹ nhõm chém giết.

Hơn nữa tốc độ của hắn càng nhanh, nhãn quan, tầm mắt, thậm chí trực giác càng thêm thông thuận nhạy bén.

"Lão Y Sư nói đúng, Pháp Thể đồng tu mới là đại đạo..nếu như tu vi Pháp Lực của ta ngang bằng với tu vi Luyện Thể, hai cỗ lực lượng trùng điệp hoàn toàn có thể vượt cấp chém giết!" Tuyết Sinh ngộ ra.

Trước kia hắn nghe Tuyên Thúc nói, Man Vũ tại Phục Cân giết chết Luyện Khí bảy tầng..Nhìn thấy Tần Thu Nhiên rút ra Kim Thân Trúc Cơ đánh lui nữ tử cung trang tu vi Giả Đan..Tuyết Sinh minh bạch, bọn hắn đều là Pháp Thể đồng tu.

Lòng hắn tràn đầy hướng tới.

"Rất nhanh thôi..Chỉ cần hai đạo tu vi đều đạt đến Trúc Cơ ta có thể về nhà..Cứu cha mẹ, đại ca!!" Tuyết Sinh thu tay, đáy lòng nói thầm.

Nhìn vào nhà trong thấy Phong Càn đã ngủ, hắn càng thêm già nua, càng thêm mệt mỏi..Tuyết Sinh hướng cửa phòng, lặng lẽ gập người, bái lạy.

Đối phương dẫn dắt hắn suốt ba năm, từng cứu mạng hắn, hôm nay lại vì hắn mà bỏ ra không ít, cả đời này ngoài người đã chết, người đang sống Tuyết Sinh chỉ lạy qua hai người..Là cha mẹ, hôm nay có thêm Phong Càn.

"Ân này suốt đời khi khắc..Vĩnh thế không quên!".

Phong Càn nằm nghiêng, quay lưng phía cửa, bỗng nhiên mỉm cười, trong mắt có nước mắt nóng hổi chảy xuống..

"Chỉ cần ngươi như vậy là đủ, lòng ta mãn nguyện!".

Cùng Phong Càn ăn tối, thu dọn chén bát xong Tuyết Sinh lặng lẽ đi vào phòng, không một tiếng động, ngồi xuống giường gỗ tiếp tục tu luyện.

Đêm khuya trăng thanh, mặt đường như nở rộ hoa trắng, cây hoè cũng không còn vàng úa, đang ngay tại trong đêm phát ra tinh quang, dường như giờ phút này càng thêm đứng thẳng, không sợ liệt nhật thiêu đốt cho nên không run không lay.

Bên gốc hoè thôn dân tụ tập, bọn hắn hướng về Cấm Khu Biên Hoang thì thầm cầu nguyện, hương trầm nghi ngút khói, sau cùng mang áo giấy tiền vàng ra đốt.

Tro tàn dâng lên không trung bị gió cuốn về nơi xa, giống như Anh Linh tử sĩ tại Âm Minh đang vui vẻ tiếp nhận lòng thành.

Lão Y Sư cũng ở đó, mắt nhìn Biên Hoang thì thầm cái gì không ai biết được.

Tuyết Sinh đi đến bên cạnh góc hoè, hắn lặng lẽ tới cho nên không ai hay biết, chỉ có Lão Y Sư quay đầu nhìn lại, hướng hắn nhẹ gật đầu.

"Hôm nay là bốn mươi chín ngày! Cầu cho các ngươi ở Âm Minh không lạnh lẽo, có thịt để ăn có rượu để uống..Cầu mong các ngươi vui vẻ!" Tuyết Sinh nắm một nắm tiền vàng, châm lửa hoá vàng, nhìn tro tàn dâng lên bay xa, cũng hướng Biên Hoang ôm quyền chân thành xá.

"Luyện Khí một tầng rồi? Thật nhanh..Tiểu tử Phong Càn kia cũng không tệ, nếu như được tu luyện tại Tông Môn giờ này chí ít Nguyên Anh..Bốn mươi tuổi Nguyên Anh...Đáng tiếc!" Lão Y Sư nói thầm trong lòng, cảm khái thở dài.

Cúng bái xong, thôn dân lần lượt tản đi, Tuyết Sinh cũng trở về phòng tiếp tục tu luyện.

Thời gian bên ngoài lần lượt trôi đi, có vài ngôi sao băng lướt qua bầu trời, chìm xuống phía chân trời, thời khắc tan mất dường như không cam tâm cho nên sáng rực.

Mấy lần mây mù che mặt trăng, gió bên ngoài cũng trỗi dậy, quét ngang qua vạn vật.

Ngồi trên giường gỗ, hai mắt thanh minh mở ra, Tuyết Sinh lẩm bẩm nói thầm.

"Cũng sắp đến lúc phải đi, Không biết La Sát Môn bộ dạng thế nào?".

Lòng hắn vô cùng hướng tới.

Hơn một tháng trước đây vẫn chưa thể nhìn thấy đoạn đường phía trước rốt cuộc phải đi ra sao, nhưng rồi trải qua một ít biến cố, một vài cuộc gặp gỡ, đánh tan mây mù trong lòng, hiện tại hắn đã quyết tâm.

"Phong thúc tự lo cho mình được, đi tới La Sát Môn rồi sẽ tìm cách chữa trị Kim Đan cho hắn, chỉ có điều ..Ta không đành nhìn thấy hắn cô độc!".

Tuyết Sinh đứng dậy, cẩn thận gói ghém hành trang, hắn không có gì để mang theo ngoài một vài bộ quần áo, ít tiền tiết kiệm được trong ba năm ở Doanh Binh.

"Đây là cái gì?" Tuyết Sinh lật gối kê lên, nhìn thấy đầu giường một cái bọc nhỏ, mở ra, bên trong có mấy viên đá ngũ sắc cực kỳ đẹp mắt, tổng cộng bảy viên.

"Linh Thạch!" Tuyết Sinh sửng sốt một chút, biết đây là vật Phong Càn tiễn đưa hắn, cho nên trân trọng đặt vào trong ngực.

Linh Thạch cực kỳ quý giá, có thể phụ trợ tu sĩ tu luyện, mỗi một viên đều chứa đựng linh khí vô cùng tinh thuần, mà bảy viên Linh Thạch kia từ màu sắc, kích thước cho thấy đều thuộc về thượng phẩm.

Bảy viên thượng phẩm Linh Thạch là một cái gia tài.