Chương 1: Tất sát

Đêm khuya, ánh trăng màu máu hắt lên mặt sông, hoá thành nguồn sáng duy nhất bên trong trời đất, trăng máu vấy đỏ giang hà, nhìn như thanh kiếm trải qua binh loạn bị người vứt bỏ, sứt mẻ nằm im, trăng cô độc, mà xưa nay sông cũng cô độc, phối cùng một cảnh, để cho mảnh thế giới này thoạt nhìn có vẻ tàn phá, lương bạc vô cùng.

Dưới trăng bên sông, trầm mặc tồn tại một toà thành trì nhấp nhô, ngày xưa có lẽ trù phú nguy nga nhưng hiện tại hoang phế không thành hình dáng.

Dạ Nguyệt phiêu diêu, lương đình ẩn hiện.

Sương đêm chảy trên ngói đỏ, bám quanh tường vách, thẩm vào u tối, lộ ra cô tịch.

Phía trong lương đình, một cái nhân ảnh nhỏ gầy đang yên lặng nhập định, cả người rung rung theo từng nhịp thở.

Toàn thân trường bào đen, tóc dài tán loạn, hắn ngồi ở đó, áo đen như đêm nhiễm lấy huyết nguyệt để cho cơ thể vấy lên tầng tầng máu tươi quỷ dị.

"Hôm nay nhất định vượt qua Luyệt Cốt bước vào Trùng Huyết kỳ!" Thiếu niên thở sâu, nói thầm, bỗng nhiên mở mắt ánh mắt sắc lạnh, con ngươi như mực.

Tay phải thiếu niên quấn một tầng vải bố màu nâu đất để lộ bàn tay ra bên ngoài, bàn tay sưng húp, năm ngón ứ máu, cánh tay thương tổn là ngày hôm qua tự hắn đập gãy.

Ngược đãi cơ thể, chịu vô vàn thống khổ chỉ vì hôm nay tụ khí Luyện Cốt bước vào Trùng Huyết.

"Pháp Kỹ Luyện Thể này quá mức tà môn, người bình thường nhất định không chịu đựng được!" Than thầm một tiếng, nuốt xuống đau nhức, thiếu niên quả quyết nhắm chặt hai mắt.

Miệng lẩm bẩm một đoạn cổ ngữ.

"Xương như kim cương, da thành thiết giáp, cân không thể đoạn, khí huyết thành sông, mắt hoá nhật nguyệt, hồn như tinh thần..Thân thể bất hủ".

Đoạn pháp quyết này là tầng đầu tiên của công pháp Luyện Thể thiếu niên đang tu luyện.

Dứt lời.

Cả người bỗng nhiên dâng lên một tầng sáng bạc, ánh sáng sau khi xoay quanh cơ thể liền đi thẳng vào da thịt, có thể nhìn thấy bằng mắt thường cánh tay gãy đang nhúc nhích, xương cốt bên trong vang lên thanh âm răng rắc nối liền, tốc độ khôi phục vô cùng kinh người, tình huống này thường nhân không thể làm được, ngay như tu sĩ Luyện Khí cũng vậy.

Cổ nhân quan niệm thương cân động cốt là trọng thương rất khó trị liệu.

Vết thương da thịt, thậm chí khí huyết hư bại, một ít Y Sư có thể dùng y năng phối hợp thảo mộc chữa trị ngay lập tức, nhưng cân cốt tổn thương phải cần thời gian rất dài.

Trong đêm, linh khí trời đất như tinh quang vung vẩy nhân gian, giúp thiếu niên nối liền xương gãy, không biết bao lâu sau từ bả vai trở xuống đã tán sưng, năm ngón tay trở lại trắng mịn thon dài mà quá trình này vẫn chưa kết thúc, linh khí như tinh vũ càng trở nên táo bạo hoá thành vòng xoáy, theo thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, hò reo trút xuống.

Đây là chỗ kỳ diệu cũng là chỗ tàn khốc của con đường Luyện Thể.

Tụ khí nối xương, tranh thủ một lần linh khí dư thừa nhất cử luyện hoá xương cốt toàn thân, từ đó đột phá Luyện Cốt bước vào Trùng Huyết.

Mà Trùng Huyết kỳ càng thêm kinh khủng bội phần, xẻ thịt tích huyết ép cơ thể liên tục tái tạo máu huyết đến khi huyết khí đạt đến mức độ tinh thuần cực hạn chính là đại thành.

Sau Trùng Huyết còn có Phục Cân kỳ, Tẩy Tủy kỳ...

Mỗi một bước độ khó tăng cao, nguy hiểm ngàn vạn.

Đêm càng muộn, trăng máu thối lui từ lâu, bị một tầng mây đen lau đi, bốn phía gầm trời tối om thi thoảng hiện lên ánh tím, sau đó ánh tím dồn dập giống như Lôi Đình thịnh nộ, cuối cùng một tiếng gầm gừ chấn động Thiên Khung.

Hoang thành tại vô số năm tháng kiên trì chống chịu mưa giông sấm chớp, tựa hồ một lão nhân tuổi tác đã cao nhưng đối với trắc trở nhân sinh mặc nhiên không kinh không sợ.

Mưa bay tán lạc, tiếng mưa nện xuống vạn vật hoá thành thanh âm duy nhất giờ phút này.

Khung trời tắt nháy, một điểm sáng nhỏ nhoi tồn tại chính là ánh sáng trên cơ thể thiếu niên.

"Thành!" Thiếu niên mệt mỏi hô khẽ.

Ngân quang tung hoành, ở trong một khắc kia da thịt bỗng trở nên trong suốt, nhìn thấy xương cốt toàn thân, sáng bóng óng ánh như ôn ngọc.

Sức lực sung túc, cánh tay không còn cảm thấy đau đớn, lắc nhẹ người, tiếng lắc rắc càng thêm giòn tan, thiếu niên bỗng nhiên bật dậy, huy quyền hướng bầu trời tối đen phía trước đấm ra một đấm.

Một đấm này không rõ uy lực, nhưng ở vô số hạt mưa tuần tự rơi xuống có một hạt bỗng nhiên nổ tung bắn ra bốn phía.

Thiếu niên thu tay, đối với lực lượng mới có phán đoán, vừa lòng nói nhỏ.

"Nếu như gặp lại Tôn Lạc kia, ta nhất định có thể đánh một trận, thậm chí chém giết hắn".

Sát cơ xẹt qua mắt, rất nhanh biến mất vô ảnh, như sấm chớp hành tung bất định.

Mưa tạnh.

Vô số bụi bặm bị trận mưa cuốn đi, hoang thành sạch hơn một chút, nhiều thêm một tia sinh khí.

Từ bên trên mái ngói các toà nhà đổ sụp, nước mưa trút xuống đất bằng, theo hướng lương đình thấp trũng hoá thành thác nước ào ào chảy.

Thiếu niên cũng rời đi từ lâu, mà phương đông mặt trời đang dậy.

Cách hoang thành mấy dặm có một chỗ gọi là Doanh Binh.

Doanh Binh dựa lưng vào núi, bốn bề phân tán sơn đạo, ẩn hiện núi cao hào sâu, người lập ra Doanh này có tầm nhìn cực kỳ thâm trầm đối với chiến lược, địa thế như vậy dễ hành quân cũng tiện lợi phòng thủ.

Mấy ngàn lều vải như nấm mọc sau mưa, lúc mặt trời phủ xuống, Tân Dương đem tia sáng chia sẻ nhân gian, nó cũng bắt đầu tỉnh giấc.

Có người thức dậy sau giấc ngủ, vài người mở mắt từ tu luyện, trong nhãn mục từng người đều mang theo sát khí cực nặng, còn có hoảng hốt bất an vì bọn họ biết, ngày mới hàng lâm cũng là khi chém giết bắt đầu.

Doanh Binh thuộc về giới Tu Chân Thương Quốc, bị một môn phái lớn gọi La Sát Môn quản lý, lập ra để đối phó quỷ quái Dị Tộc, binh sĩ đa phần là phàm nhân cũng có một bộ phận tu sĩ, tu sĩ dạng này tu vi không cao, đều là Luyện Thể Luyện Cốt kỳ hoặc Luyện Khí bốn tầng trở xuống.

Còn phàm nhân bên trong lại vô cùng hỗn tạp, có binh lính Thương Quốc điều động, có lính đánh thuê từ quốc gia khác cũng không thiếu tội phạm lưu đày, bị bắt ép sung quân.

Ba vạn binh sĩ mỗi một giờ phút đều có người bỏ mạng, bị người mới đến thay thế, bọn hắn chết không chỉ vì quỷ quái Dị Tộc, còn có chém giết nội bộ, bệnh dịch, tự sát.

Ở đây chuyện tự sát rất thường gặp, binh sĩ phàm tục không chịu được cảnh bị áp bức, không chịu được máu tanh cùng tử khí, nhỏ yếu như bọn họ nếu đi ra chiến trường sẽ là kết cục khó coi, chết không toàn thân, vải mỏng bọc thây chôn ba thước đất, cho nên cánh rừng nhỏ phía sau Doanh Binh tồn tại một khung cảnh cực kỳ rùng mình.

Mấy ngàn thi thể lúc nhúc trên cây, có người mới treo cổ tự sát hôm qua thi thể còn sắc thái, có xác khô nhăn nhúm, có thịt thối chảy xệ do phơi gió phơi sương bị côn trùng gặm nhấm, phía xa là một mảnh thi cốt trắng xoá, tại mỗi thân cây đều có một vài bộ thi thể chiếm dụng, số lượng quả thực kinh người.

Nhân lực Doanh Binh chia làm ba đội, gọi Tam Vệ

Lam Vệ, Huyết Vệ, Cảm Tử Vệ.

Thiếu niên thuộc Cảm Tử Vệ, là cánh quân đi đầu mọi cuộc chiến.

Thân thế thiếu niên có chút đặc biệt, cha hắn là đại quan Thương Triều, ở ba năm trước trong một lần can gián Hoàng Đế, khiến cho Hoàng Đế thịnh nộ, cả nhà bị bắt giam tống vào ngục tối, một bộ phận thân thích xử tử công khai, còn hắn bị bắt ép sung quân, trong cách nhìn của rất nhiều người thì sung Cảm Tử Vệ cũng đồng nghĩa với đi nhận cái chết.

Mà thiếu niên trong ba năm trải qua vô số chém giết vẫn bình tĩnh trưởng thành.

Như thường lệ, sáng sớm tại Doanh Binh có nghi thức diễu binh.

Một hồi trống trận quanh quẩn thiên địa, rung chuyển thương khung, quân sĩ bên trong lều vải bị đánh động, ùa ra như kiến trước mưa dông.

Một mảnh đen nghịt, lộn xộn bát nháo.

Cảm Tử Vệ đứng trước toàn quân, thiếu niên trầm mặc ngóng nhìn thương khung phía xa, cảnh tượng như vậy ngày đầu tiên đi vào quả thực kinh người, nhưng hiện tại trở nên quen thuộc.

Tay cầm Binh Kỳ đóng xuống mặt đất, vẻ mặt lộ ra biểu cảm lạnh lùng.

Chín tiếng trống vừa dứt, từ bầu trời có một đạo trường hồng gào thét tới gần, những nơi đi qua cuốn theo phong bạo, khiến cho hư vô dâng lên Kinh Lôi, oanh minh quanh quẩn.

Đạo trường hồng dừng phía trên Doanh Binh, hào quang dập tắt, phong bạo lui tán để lộ một nhân ảnh khôi giáp kinh vĩ.

Thân hình cao lớn, bộ dạng trung niên vẻ mặt nghiêm nghị không giận tự uy, hắn ở đó sừng sững như Thần Nhân, cả người phát tán kỳ quang, khí thế như thể muốn Phần Thiên Bạt Địa.

Thân ảnh này đối với thiếu niên cũng vô cùng quen thuộc chỉ có điều mỗi lần sa vào nhãn mục của đối phương sẽ cảm thấy đau nhói tựa kim đâm, sinh ra kính sợ, không dám nhìn thẳng.

"Bái kiến Doanh Chủ!".

Vạn quân cúi đầu đồng thanh, âm lực bạo tạc quét sạch bầu trời.

Doanh Chủ hoành độ hư không lạnh lùng nhìn xuống, nhân tướng của hắn cực kỳ bất phàm.

Nhãn mục nghiêm nghị, lăng lệ ác liệt.

Ngưng một lúc để cho toàn quân im lặng, ổn định trận hình.

"Hôm nay ba quân tiến vào cấm khu..Trong vòng nửa tháng phải lấy lại Mã Nhạc Sơn!" Một câu như Thần Chỉ là thiên địa cộng âm vang vọng trời đất.

"Lấy lại Mã Nhạc Sơn! Quét sạch Dị Tộc" Vạn quân hồi đáp, khí thế như sóng biển, dồn dập không ngừng.

"Chỉ Võ Hoàng mới có thể lăng độ hư không, nhưng người này nhất định không chỉ là Võ Hoàng..Võ Tôn!" Thiếu niên kinh sợ nhíu mày, hắn từng gặp qua Võ Hoàng, là Thương Quốc Đế Vương, quả quyết không thể sánh bằng vị Doanh Chủ trước mắt, mà từ sau khi đột phá đến Trùng Huyết kỳ cảm nhận kia càng sâu, càng thêm khủng bố.

"Hắn không phải tu sĩ Thương Quốc, Thương Quốc không có Võ Tôn.!" Thiếu niên thì thào.

Chuông điểm, trống giục, là âm lệnh xuất quân.

Trận hình thay đổi chóng mặt, tám ngàn Cảm Tử Vệ xếp thành Tuyệt Kiếm Trận, một thanh kiếm hình người hướng Mã Nhạc Sơn mang theo kinh thiên sát phạt.. Tựa hồ đâm tới.

Huyết Vệ tiến sát phía sau.

Lam Vệ hộ tống quân nhu.

Ba chiếc Thú Xa do ba tôn Long Mã chở Thiên Trưởng tam vệ dẫn đầu toàn quân.

Mã Nhạc Sơn trước mặt, chỉ cách mấy chục dặm đường, đặt chân bước vào chính là cấm khu, địa phương mà đại quân Dị Tộc đồn trú, bên trong không chỉ có Dị Tộc còn chứa đựng vô vàn hung hiểm.

Chướng khí, đầm lầy, quái thú.

Bụi đất đầy trời, sát khí lấn nhiễm thương khung.

Kiếm đao sáng loáng, quân âm như sấm, bước chân dồn dập chấn động Mã Nhạc Sơn để cho phi cầm dị thú cảm thấy bất an đồng loạt đào tẩu.

Thiếu niên chìm trong vạn quân, nghiêng đầu hướng Lam Vệ phía sau, ở bên trong có một cỗ khí tức không cần nhìn hắn cũng dễ dàng cảm nhận được.

"Tôn Lạc..Hôm nay là ngày chết của ngươi!" Thiếu niên lạnh lùng nói nhỏ, tại đáy mắt có một tia sát phạt loé lên.

Ở quân doanh hắn không thể trực tiếp giết chết Tôn Lạc, bởi lẽ quân doanh mặc dù hỗn loạn phức tạp nhưng ít nhất cũng có quân luật.

Mã Nhạc Sơn chính là địa phương thích hợp

Giờ phút này tại đỉnh đầu Tôn Lạc có một cỗ hắc khí nồng đậm người ngoài không thể nhìn thấy.

Đây là "Hoành Nguyện Tất Sát".

Đối với kẻ thù phải giết gieo xuống hoành nguyện, lấy thọ nguyên bản thân làm cái giá, giống như cấm chú, một khi gieo xuống có thể khoá định hành tung, nếu như hoành nguyện thất bại bản thân sẽ bị nhân quả cắn trả.

Dùng mạng thế mạng.

Tu sĩ trong giới tu hành không ai không biết pháp này, bởi vì nó quá tà môn, thêm nữa, cái giá phải trả cũng tương đối thảm trọng cho nên chưa tới sinh tử đại thù sẽ rất ít người dùng đến.

Mà là lúc này đỉnh đầu thiếu niên cũng ngưng tụ một đám mây đen.

"Tuyết Sinh..Hôm nay ngươi phải chết!".