Chương 4: Động phòng (1)

Ngày đại hôn, lẽ thường khắp chốn giăng đèn kết hoa, tiếng nói cười ồn ào nhộn nhịp nhưng Ngũ Vương phủ lại không có chút không khí vui mừng nào như vậy, trong phủ cũng mọi người không chút ý tươi cười mừng rỡ, trừ bỏ đại môn dán cái hỉ tự cho có lệ thì thật không nhìn ra Vương gia muốn thành thân. Người đến chúc mừng cũng chỉ vài người ít ỏi, nói xong lời chúc liền vội vã rời đi, bởi vậy có thể thấy được, Ngũ vương gia này thật sự là không được sủng ái!

Kiệu hoa từ Lãnh phủ xuất phát ước chừng 15 phút tới nơi, người đáng lẽ nên ở cửa nghênh đón là Ngũ vương điện hạ lại không thấy tăm hơi, Lãnh Ly tuy không thèm để ý nhưng người khác thì không như vậy, chốc chốc có người buông lời đàm tiếu, cuối cùng vẫn là người hầu trong phủ đem Lãnh Ly đến sương phòng.

Nhận thấy không có người ngoài, lúc này Lãnh Ly mới hạ xuống màn sa, đôi mắt đẹp của nàng quét quanh phòng một lượt, bên trong không bài trí quá nhiều vật quý giá, trên vách tường chỉ treo mấy bức tranh sơn thủy, bàn ghế cũng có chút loang lổ, như là lâu rồi không ai để ý đến, Vương gia này quá mức tiết kiệm rồi đi?

Đang lúc Lãnh Ly nghi hoặc hết sức, một thanh âm mở cửa vang lên, nàng nhìn về phía cửa, một nam tử mặc cẩm y đỏ tươi đang đứng đó, tướng mạo người này bình thường, ném người này vào đám đông thì cũng khó để nhận ra. Thân hình tuy cao lớn nghiêm trang, nhưng lại mang biểu cảm si ngốc, hoảng loạn, bất quá sâu trong đôi mắt kia lại là màu sắc đen láy sâu thẳm, trông cực kì đẹp mắt.

Đối với tướng mạo nam nhân này, Lãnh Ly cũng không để ý nhiều, cũng không ghét bỏ, nàng đời trước có thể nói so với tướng mạo này thì còn xấu xí hơn nhiều. Duy nhất làm nàng kinh ngạc chính là hỉ bào trên người y, hôm nay trong Vương phủ có người thành thân ngoài trừ Ngũ vương gia làm gì còn người nào dám mặc.

Nam tử thấy Lãnh Ly vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, liền si ngốc cười, lại không dám tiến lên, biểu tình nhút nhát.

Hai người tương đối trầm mặc nửa ngày, Lãnh Ly không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: Ngũ vương gia này quả thực không có tư thế bóng dáng của một vương gia a!

Nguc vương gia tất nhiên không biết ý nghĩ trong lòng nàng, nghi hoặc méo miệng, sau đó như là hạ một cái đại quyết tâm tiến đến trước mặt Lãnh Ly, là mỹ nhân trang điểm sắc sảo.

Lãnh Ly không biết y đang có ý gì, chỉ là đột ngột gần nhau như vậy thành ra mẫn cảm, vốn định lùi ra sau một chút, môi lại bất ngờ bị một cổ ấm áp phỉ lên, cánh môi tinh tế cọ xát, Lãnh Ly bị bất thình lình hôn cho một cái mặt biến sắc, theo bản năng phóng ra một chưởng, sau đó hét thảm một tiếng. Lãnh Ly chau mày, sắc mặt âm trầm, không ngờ Ngũ vương gia này tuy là người ngu dốt, nhưng bản tính lại là tên háo sắc.

Mà người bị Lãnh Ly một chưởng đánh ngã đang nằm dưới đất bây giờ chỉ còn lại vẻ mặt sợ hãi, cố nén đau đớn run rẩy đứng lên, không dám tiếp cận nàng, thậm chí còn không dám nhìn một cái.

"Không nghĩ ngu dốt như Ngũ vương gia đây lại là tên hạ lưu!" Lãnh Ly buồn bực lời buột miệng nói ra, nói xong mới thấy có gì đó không đúng, chính mình cùng hắn bái thành phu thê, đây là việc rất bình thường, chính mình mới là người làm việc lỗ mãng, Lãnh Ly thật sự không chú ý, chưởng vừa rồi đánh ra nàng đã dùng rất nhiều công lực, người bình thường căn bản chịu không nổi, nhưng Ngũ vương gia lại có thể đứng dậy.

Ngũ vương gia nghe vây trên mặt có chút hoảng loạn, sốt ruột nói:" Không phải, nghe ta nói, ta nghe hạ nhân trong phủ nói sau thành thân, nam nữ liền phải có quan hệ xác thịt mới được, như vậy sẽ không bị người ngoài chê cười giễu cợt. Ngươi nếu không thích, ta về sau sẽ không như thế, đừng giận được không?"

Nàng không nghĩ tới y sẽ nói những lời như vậy, thần sắc cũng không giống đang nói dối, vừa rồi chính mình đi hiểu lầm hắn! Trong lòng hiện lên áy náy, vừa rồi nhất thời nói ra "ngu dốt đần độn" sợ là đã làm tổn thương y đi, đời trước mình chịu không ít những lời này, cảm giác tự nhiên không dễ chịu.

"Xin lỗi vừa rồi ta lỗ mãng, chỉ là người ta có bệnh, không thể cùng người thân mật, sợ lây cho ngươi thôi" tùy tiện tìm cái lí do, qua loa lấy lệ hơn nữa lí do này cũng tránh sau này y còn muốn động phòng với mình.

Ngũ vương gia nghe vậy, vẻ mặt thoáng chốc tốt lên không ít, đối với một chưởng vừa rồi của Lãnh Ly không để ý đến, nổi lên mạt ý cười, có chút tự giễu:" Ta biết, ngươi vốn không muốn gả cho ta, ta cũng không được sủng ái, tướng mạo thì bình thường, yếu đuối nhát gan, ngươi trong lòng không muốn nói ra ta cũng không ép, chờ thêm mấy ngày ta sẽ hướng phụ hoàng thỉnh làm ngươi hồi Lãnh phủ, sẽ không trách tội lên đầu ngươi!"

Lãnh Ly trong lòng bối rối, y cư nhiên minh bạch, lại không có ý nói dối, còn vì nàng suy nghĩ, trong lòng càng thêm áy náy, mà nàng cũng đối Lãnh phủ kia không chút nào vương vấn mơ tưởng trở về!

"Ta gả cho ngươi là tự nguyện, về sau chính là vương phi của ngươi, ngươi tính tình ôn hòa hiền hậu, thuần lương như vậy cũng tốt, so với đám người ra vẻ đạo mạo lòng dạ thâm hiểm kia thì tốt hơn nhiều!" Lãnh Ly vốn định an ủi y một phen, nhưng nửa câu sau là nói cho chính nàng nghe.

Ngũ vương gia thật sự bị chọc cười, theo sau nghĩ đến cái gì mở miệng nói:" Ngươi đói bụng không?"

Lãnh Ly vốn không cảm thấy, bị hắn nói như vậy lại có chút đói bụng, vì thế gật gật đầu, chỉ động tác nhỏ như vậy kiền làm y cười tươi như hoa, bóng dáng câu lệ nhút nhát lúc nãy cũng không còn, lôi lôi kéo kéo Lãnh Ly ngồi xuống, chỉ bàn điểm tâm :"sư phó trong phủ ta làm điểm tâm ăn rất ngon, ngươi đến nếm thử."

Nàng cầm miếng điểm tâm, chậm rãi để lên miệng, ngọt mà không ngấy, vào miệng là tan, quả là thượng phẩm.

Hai người ăn một lúc, Lãnh Ly nhớ đến nàng chưa biết tên họ y, thấy vẻ mặt người trước mắt thiên chân vô tội nhìn mình, ngữ khí cũng nhẹ đi vài phần:" ngươi kêu gì?"

Đối với câu hỏi đột ngột của Lãnh Ly, y ngốc lăng vài giây, sau đó lập tức thẳng lưng từng câu từng chữ nghiêm túc trả lời: "Ta kêu Hách,Liên,Hiên".