Lãnh Sương Linh nháy mắt đáy lòng tràn ngập sợ hãi, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra cứng rắn, ả đã sớm biết Lãnh Ly không hề ngu dại như bên ngoài nói, nhưng nghĩ cũng không nghĩ nàng ta lợi hại đến mức này, ngay cả Lãnh Phong cũng không làm gì được.
"Lãnh Ly! Ngươi chờ đó! Ta nhất định kêu phụ thân giải quyết chuyện hôm nay, đừng hòng để yên cho loại tiện nhân như ngươi!" Lãnh Sương Linh hiện tại vô cùng túng quẫn, nói chuyện bất chấp, nói lăng hỗn loạn.
Ả nói xong, vội vàng đỡ Lãnh Phong thoát khỏi Túy lâu. Lãnh Ly trong lòng thoáng bất an, mọi việc bất ngờ hôm nay dồn đến quá nhiều, đầu tiên là Liễu quý phi, giờ lại đến chuyện này. Chắc không lâu nữa Lãnh Thiệu sẽ đến tìm nàng tính sổ. Ngẫm nghĩ một nát, thầm hạ quyết tâm, vậy thì đã sao, nàng đã thề đời này sẽ không bao giờ bước theo vết xe đổ của đời trước, mặc cho người bắt nạt, tính kế, chuyện gì đến cứ đến đi.
Đang đắm mình trong hồi tưởng, tay đột nhiên được bao phủ bởi sự ấm áp làm nàng giật mình ngây ngốc, quay đầu lại liền nhìn thấy Hách Liên Hiên đang cười ôn hòa với nàng. Ánh mắt y không có sự chán ghét xa cách hay đề phòng thù hận, một dòng nước ấm như len lỏi đáy lòng Lãnh Ly. Đúng vậy, bây giờ chỉ cần bảo vệ y, chỉ có y mới vô tâm vô tính không hại nàng, khóe môi hiếm hoi dâng lên mạt ý cười trong trẻo.
Không lâu sau, sự việc tạo Túy lâu đã lan ra toàn bộ kinh thành. Từ thân phận Tứ tiểu thư Lãnh phủ hèn mọn giờ đã trở thành Ngũ vương phi tàn nhẫn lợi hại, vô luận câu chuyện nào nhắc đến nàng đều không có gì tốt, họ chỉ biết nàng của hiện tại lãnh khốc vô tình, có thể nhắm mắt mà ra tay hủy hoại thân nhân, mà không hề biết trước đấy nàng đã trải qua những gì, bị người đời ức hiếp, bị huynh muội khi dễ ra sao, họ không hề biết!
Đúng như Lãnh Ly đã đoán trước, ngày thứ hai sau khi hồi phủ, Lãnh gia đã phái người đến truyền tin kêu nàng mau mau về gặp. Không khí lúc này trong Lãnh phủ không khá hơn là bao, người hầu nơm nớp lo sợ dưới sự tức giận của Lãnh Thiệu, chỉ sợ Lãnh Ly nàng không tới mà bọn họ phải chịu tội. Bất quá, Lãnh Ly lúc này không chút nào để ý, vốn Hách Liên Hiên còn định cùng nàng trở về nhưng đã bị nàng thẳng thừng cự tuyệt. Nàng không muốn y vướng vào mớ rắc rối gia tộc này.
Lần này trở về, nàng cũng không nghĩ quá nhiều, sớm đã chuẩn bị đầy đủ, nếu Lãnh Thiệu muốn từ nàng thì nàng cũng không ngại phân rõ giới hạn, điều này đáng lẽ nên làm từ sớm. Lãnh phủ đối với nguyên chủ như thế nào có lẽ nàng không rõ, nhưng đối với Lãnh Ly của hiện tại thì không một chút tình cảm dư thừa, nếu ở đây chịu mọi ủy khuất nhẫn nhục, hà cớ chi còn vương vấn.
Trong lễ đại thọ hôm qua, trong mắt người ngoài thì nàng cùng Lãnh Thiệu tình cha con biết bao thân cận, nhưng chỉ có nàng mới biết mình chiếm được bao nhiêu phân lượng trong lòng hắn. Có lẽ hắn còn không muốn có đứa con như nàng.
Lãnh Ly thấy Lãnh Thiệu đang ngồi vị trí chủ vị trên đại đường, cao cao tại thượng, vẫn cao ngạo như thế, uy nghiêm như thế, không lộ ra buồn vui hay tức giận nhưng so với hôm qua thì xem vẻ tiều tụy đi không ít. Mà ngay lúc này, khi nhìn thấy nàng, phẫn nộ trong mắt liền bộc phát.
Lãnh Ly thấy cũng không hề sợ hãi, không hề có ý tứ nhận sai với chuyện ngày hôm qua. Lãnh Thiệu vốn đã tức giận mười phần, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ bất cần của nàng lửa giận lại càng dâng. Tưởng rằng nàng sẽ hối lỗi phần nào, nhưng ông đã lầm.
Lãnh Phong hôm qua trở về, đau đớn người không ra người, đại phu mời đến không biết bao nhiêu vị cũng không làm được gì. Chỉ phán một câu làm ông suýt nữa ngất đi, hai mắt của hắn hiện tại chỉ sợ không phục hồi được, muốn đỡ hơn thì sợ rằng cần nhiều thảo dược quý hiếm bồi dưỡng nhiều năm.
"Lãnh Ly, ngươi lòng dạ ác độc, chính đại ca ngươi mà ngươi cũng hạ thủ! Ngươi đã biết tội của mình?!" Lãnh Thiệu khống chế lại cảm xúc, trừng mắt chất vấn.
Lãnh Ly mặt vô biểu tình, trái tim trầm xuống, ẩn ẩn đau lòng thay nguyên chủ, nàng ở Lãnh phủ chịu bao ủy khuất, còn suýt chút nữa bị Lãnh Phong lấy đi tính mạng, Lãnh Sương Linh thì ngày ngày buông lời nhục mạ. Nếu là trước kia ngu ngu dại dại, thì chỉ cần sự việc tại Túy lâu chắc chắn nàng không còn đứng được tại chỗ này. Hắn không hỏi nguyên nhân, không điều tra, chỉ biết tại đây liền quy tội danh cho nàng, thật nực cười! Nếu đổi lại người bị hủy mắt là nàng, thì hẳn Lãnh Thiệu cũng không nhúc nhích nổi tâm tình đi?!
"Không có lửa thì sao có khói thưa phụ thân? Ngày hôm qua, chính đại ca muốn lấy mạng ta trước, ta chưa lấy mạng hắn đã là nét tình thân, chỉ hủy đi hai mắt đã là hết tình hết nghĩa, vậy con hỏi tội ta ở chỗ nào?!" Lãnh Ly lời nói kiên định, ngữ khí kịch liệt. Lãnh Phong lấy mạng nàng thì đương nhiên, mà nàng hủy đi mắt hắn lại thành tội lớn? Quá nực cười, chuyện cười thiên hạ. Mà nàng đã niệm tình không hủy hoàn toàn, còn để cho hắn cơ hội hồi phục.
Lãnh Thiệu bị lời của Lãnh Ly nghẹn họng, tích giận không nhẹ, thân thể run lên. Ông trong tối ngoài sáng biết Lãnh Phong cùng Lãnh Sương Linh luôn tìm cách hãm hại Lãnh Ly, nhưng chuyện hôm qua làm náo động kinh thành, hơn nữa Lãnh Phong còn là trưởng tử, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp, mặc dù thị lực có thể hồi phục nhưng cần thời gian rất lâu, sao có thể kịp.
"Ngươi đừng vội chối cãi! Ngay cả sự việc mừng thọ mới đây, ta vốn tưởng ngươi tâm ý bao nhiêu, không ngờ được lại đi dùng loại thủ đoạn thâm độc đó. Cho dù trước đây đại ca ngươi đối ngươi không tốt, nhưng ngươi cũng chưa bị tổn hại cọng tóc nào, giờ ngươi đi hủy mắt nó, đáng giận!" Lãnh Thiệu biết lời này thiên vị, nhưng giờ phút này sao có thể để ý, sớm đã tức sùi bọt mép muốn tuôn ra.
"Hôm qua chúng ta vốn chỉ giả vờ cho người ngoài thấy mà thôi, phân lượng ta và ngài như thế nào chắc không cần ta nhắc đúng chứ phụ thân?! Ngươi có khi nào không chê ta ngu ngu dại dại, từ bao giờ lại xuất hiện tâm tư tình cảm thân tình đây. Lãnh Phong hắn bao nhiêu lần muốn lấy mạng của ta, sao ngươi không nhắc. Ngay cả chuyện hôm nay, toàn bộ kinh thành ai ai đều thấy chính Lãnh Phong ra tay trước, ta chẳng qua chỉ tự bảo vệ mình mà thôi. Còn về phần Lãnh Sương Linh, cô ta năm lần bảy lượt hướng ta khó dễ, ngài có bao giờ để tâm qua!?" Lãnh Ly lúc này không còn quan tâm cái gì lễ nghĩa, nhìn thẳng Lãnh Thiệu quát lên, muốn mang toàn bộ ủy khuất trước nay phơi bày.
Lãnh Thiệu bị nàng nói chỉ biết lặng thinh, không dùng lời nào phản bác được, tức giận trong lòng nghẹn lại không thể phát tiết. Quả thật chính mình đối nàng chưa bao giờ để tâm, Lãnh Phong cùng Lãnh Sương Linh đối nàng như nào ông đều ngầm biết, chưa từng mặt ngăn cản. Tuy nhiên, đối với việc của Lãnh Phong, nếu ông không giáo huấn lại nàng, vậy uy nghiêm chính mình sẽ bị dẫm đạp không manh giáp, làm người khác chê cười, sao có thể chịu đựng.
"Đại ca ngươi nếu hắn làm sai, ta chắc chắn không bao che xử lý, nhưng mắt hắn do ngươi hại, nếu ngươi nhận tội, ta sẽ niệm tình nương tay." Lãnh Thiệu lời nói có chút dịu đi, dù sao nàng cũng là nữ nhi của mình, nếu làm quá sẽ bị người đời nói ông tuyệt tình.
Lãnh Ly hừ lạnh, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, nhìn về phía Lãnh Thiệu hờ hững đi mấy phần. "Ta có tội gì? Hay là đường đường một Lãnh tướng quân lại muốn ngay tại đây bức ép ta nhận tội? Thưa Lãnh tướng quân, nếu ngài cảm thấy một mình Lãnh đại thiếu gia bị thì quá cô đơn, ta cũng có thể từ bi đem Tam tiểu thư đến bầu bạn cùng, hai người cũng bị sẽ đỡ hơn một phải không?"
Lãnh Thiệu chấn động không nói lên lời, không biết tại sao, nhưng ông chắc chắn nàng nói được làm được, không phải hù dọa. Ông trên chiến trường trải qua bao nhiêu trận chiến, giết người bị người truy giết cũng chưa từng sợ, nhưng ngay tại thời khắc này lòng ông lại nổi lên hoảng hốt.
"Ngươi dám uy hiếp ta? Ngươi biết mình đang đứng trước ai không?" Lãnh Thiệu bị chọc tức không nhẹ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hai tay nắm chặt.
"Ta kính ngài trưởng bối, còn là phụ thân, nên vẫn giữ lại kiên nhẫn. Nếu ngài cảm thấy nữ nhi như ta quá mức mất mặt, xin hãy trục xuất ta khỏi gia phả, từ nay về sau, ta cùng Lãnh phủ đến chết cũng không liên quan." Lời này của nàng không phải vì bực tức mà phát ra, vốn dĩ nàng không phải người Lãnh gia, mà nơi đây cũng không dung nàng, thì nàng cần gì ở lại, làm người ta thêm chán ghét.
Lại nói, theo tính cách của Lãnh Thiệu, vì danh dự sẽ không đem chuyện này lan truyền ra ngoài. Chỉ cần có danh tiếng ông ta để tránh phiền toái cho Hách Liên Hiên là được.
Lãnh Thiệu sắc mặt khó coi, tay run run chỉ vào nàng: " Hỗn trướng, bất hiếu lời như thế cũng có thể nói ra, thật sự chết cũng không đủ tội"
"Ta bây giờ không còn là người Lãnh phủ, mà là người của Ngũ vương gia Hách Liên Hiên Duyên quốc! Lãnh tướng quân muốn định tội ta, sợ là chưa đủ tư cách. Nếu một mức muốn tính mạng của ta, xin ngài tùy thời có thể đến Vương phủ, ta không ngại." Biết nếu dây dưa thêm không chỗ nào tốt, nàng không đợi ông ta phản ứng, liền đã xoay người rời đi.
Lãnh Thiệu hô hấp trở lên dồn dập, cổ họng ẩn chứa mùi vị mặn chát, không phát ra nổi thanh âm. Muốn gọi người ngăn cản Lãnh Ly cũng không còn khí lực, chỉ oán hận nhìn bóng lưng nàng, không lâu sau cũng ngã xuống hôn mê.