Gần giống với phỏng đoán ban đầu của tôi, địa điểm tập trung này của hội Thánh Nữ giáo trước kia vốn là một viện dưỡng lão.
Người cho xây dựng công trình này là một người đứng tuổi. Sau khi phát tài và có chút quyền thế, ông ta đã quay trở về quê hương, dự định xây viện dưỡng lão để báo đáp quê cha đất tổ. Sau khi công trình được xây xong, do việc lo liệu thủ tục giấy tờ liên quan bị đình trệ lại mấy năm nên nơi đây chưa được đưa vào sử dụng, thế rồi ông ta lại gia nhập Thánh Nữ giáo.
Là tín đồ của Thánh Nữ giáo, đã tin thờ thế giới là hư vô, thì vật chất tài sản càng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn thế, tín đồ hạt nhân chỉ cần tu đến một mức nhất định, nếu có nguyện vọng và được Thánh nữ chấp thuận, đều sẽ được cử hành thánh lễ. Thực chất thánh lễ là buổi lễ để vị thần thừa nhận thân phận thánh đồ của tín đồ, tiếp dẫn linh hồn anh ta quay về thiên quốc thần thánh.
Nếu linh hồn đã về với thiên quốc, anh sẽ chẳng còn lưu luyến, vấn vương gì với mọi thứ trên thế gian này. Trước khi làm lễ, tín đồ này sẽ kí văn bản, thỏa thuận chuyển nhượng các tài sản liên quan, rồi chỉ cần buổi lễ này thành công, là mọi tài sản của người này sẽ được chuyển về dưới tên giáo hội.
Buổi lễ thành công là buổi lễ xóa bỏ được sự tồn tại của người này. Nó rất giống vơi thần tích tôi sắp sửa được xem lúc này, chỉ khác ở chỗ: với thần tích tôi sắp xem, Thánh nữ sẽ thực hiện phép màu trên một vật tĩnh, còn ở buổi thánh lễ, cô ta sẽ xóa bỏ sự tồn tại của một người đang sống.
Mọi điều được Viên Cát thuật lại bằng một giọng điệu đương nhiên phải thế, lại khiến tôi phải thầm giật mình.
“Vậy tính đến giờ, đã có tổng cộng bao nhiêu thánh đồ?” – Tôi hỏi.
“Để thành thánh đồ nào phải dễ, tổng cộng chỉ mới có hai người. Song theo như tôi thấy, nếu Tiết thượng sư và Lưu thượng sư chẳng phải lo công việc phàm trần để giáo hội ngày càng lớn mạnh hơn, chắc chắn họ đã đủ tư cách về mặt tâm linh để quay về thiên quốc từ lâu rồi”.
Đó là kiểu cướp đoạt trắng trợn, không chỉ trắng trợn mà còn đẫm máu! Tôi đang nghĩ: nếu Tiết thượng sư và Lưu thượng sư lập ra hội Thánh nữ giáo, nhằm trục lợi cho bản thân, thì kiểu giáo lý giữ lòng thanh thản, trừ bỏ ham muốn này sẽ mang lại gì cho chúng? Hẳn ta đều rõ cả rồi. Cái gì mà tài sản thuộc về giáo hội, Thánh nữ hãy còn nhỏ, có thể hiểu được bao nhiêu? Chắc chắn tất cả những thứ đó đều chui vào túi chúng mà thôi. Nếu chẳng sợ quá nhiều người mất tích sẽ khiến bên công an chú ý, thì có lẽ số lượng thánh đồ không chỉ dừng ở con số hai khiêm tốn đó. Ngoài ra, quy mô giáo hội hiện còn nhỏ, số tín đồ có tiền của lại không nhiều, cũng là một nguyên nhân khác.
Đúng là hội tà giáo đến mức không thể tà hơn được nữa.
Nhưng để đạt được mục đích vơ vét của cải, hai kẻ Tiết, Lưu buộc phải mang lại “sự biến mất hoàn hảo” cho thánh đồ. Chúng không chỉ lẳng lặng giết người mà còn xóa sạch mọi dấu vết. Nếu đã gọi là “thánh lễ”, thì nhất định nó sẽ được cử hành công khai trong nội bộ giáo hội, dưới trăm nghìn con mắt của mọi người.
Tay tôi thầm co lại thành nắm đấm, dù hắn có giở trò gì, tôi nhất định cũng sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Ban nãy khi nghe Lưu Giang Châu nói, tôi còn rất nghi hoặc, khả năng mê hoặc đối phương của hắn quả là lợi hại; còn giờ nghe Viên Cát kể lại câu chuyện về “thánh đồ”, chút nghi hoặc đó đã hoàn toàn biến mất. Nhất định hội Thánh Nữ giáo này phải thông qua một thủ đoạn nào đó để đạt được mục đích cướp của giết người.
Hiện tôi cùng mấy chục tín đồ mới chuẩn bị gia nhập Thánh Nữ giáo, đang đi trên con đường dẫn đến nơi mà kì tích sẽ xảy ra. Thánh Nữ giáo gần như rất tin vào vở kịch này của chúng, đề nghị chúng tôi đến khảo sát trước hiện trường. Ý bảo chúng tôi đến kiểm tra xem chỗ đó có bố trí máy móc, mưu mẹo gì không.
Đương nhiên, tôi sẽ cố gắng tìm ra cái mẹo của chúng đã thực hiện bằng chính cặp mắt của mình.
Con đường chúng tôi đang đi, trên thực tế chẳng thể gọi là đường.
Cách không xa chỗ chúng tôi ngồi nghe thuyết giảng, về phía sát mép hồ có một cái chuồng chó nằm ngay trong địa điểm tập trung. Phía sau chuồng có một cái hố chúng tôi cứ thế đi xuống theo cái hố này.
Bên dưới gần sát hồ, là một cái đầm bị chặn lại. Có thể đấy từng là một đầm cá, nhưng giờ đã cạn khô.
Đáy đầm đương nhiên là bùn, do vừa có trận mưa trước đó, nên rất nhiều chỗ còn chưa khô, bước lên là để lại dấu giày.
Men theo cái đầm đầy bùn vừa hẹp vừa dài về phía trước, chẳng cần cúi đầu nhìn, tôi cũng biết mũi giày nhất định sẽ dính đầy bùn. Trên cái hồ bên cạnh, một con thuyền gỗ nhỏ chầm chậm trôi qua, người lái đang ngồi điều khiển thuyền tò mò đưa mắt nhìn về phía chúng tôi một cái. Nhìn từ chỗ anh ta, đoàn người chúng tôi chỉ để lộ phàn vai và đầu, còn nửa thân dưới thì như hoàn toàn chìm dưới nước.
Quẹo qua một khúc ngoặt là đến cuối đầm. Ở đây có ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, được dựng trên đầm lầy. Quãng đầm này rất vuông vắn, ngôi nhà gỗ được xây ngay chính giữa đầm, tuy không rộng và được xây rất sơ sài, song toàn bộ nhà lại được quét bằng vôi trắng toát, khiến người mới lần đầu nhìn thấy nó liền cảm thấy rất kỳ lạ.
Dù thần tích được thực hiện trong tòa giáo đường nguy nga tráng lệ, hay một căn phòng bí mật giữa lòng đất, thì cũng chẳng thể nào hiệu quả bằng ở ngôi nhà gỗ sơn trắng, được dựng lên giữa đầm cá khô cạn này. Cảm giác thần bí luôn được tạo ra từ sự bất ngờ, và tín ngưỡng thì luôn có mối quan hệ mật thiết với sự thần bí.
Ngôi nhà gỗ được dựng lên bằng cách ghép nhiều tấm gỗ lại với nhau, thoạt nhìn cũng đủ biết nó chẳng thể trụ nổi qua một trận bão, mà nhất định sẽ bị quật đổ. Nếu không được “thần lực” che chở, thì ngôi nhà này chỉ có thể được dựng lại sau mùa mưa bão, may là xây nó không tốn quá nhiều công sức.
Lúc nhìn thấy ngôi nhà gỗ tôi đã nhíu mày. Trò bịp bợm sẽ được biểu diễn ở nơi này sao? Chưa nói đến cái khác, chỉ riêng với thứ bùn sền sệt mà chân tôi đang giẫm đã cho thấy khó có thể tạo được một đường hầm kiên cố tại đây, thứ mà theo suy nghĩ của tôi chính là cách đổi trắng thay đen dễ dàng nhất.
Ngôi nhà gỗ không cửa sổ, người dẫn đường là Lưu thượng sư thuận tay kéo cánh cửa gỗ ra, và bảo: “Lát nữa thần tích sẽ được thực hiện ngay trong ngôi nhà gỗ này. Trước đó chúng tôi sẽ cho đặt vào đây một đồ vật”.
Đoạn ông ta hạ giọng hỏi người đi bên cạnh, rồi tiếp tục nói: “Hôm nay chúng tôi sẽ đặt một chậu cây vào trong đó, ở vị trí ngay chính giữa nhà. Sau khi thánh nữ thể hiện thần uy, chậu cây này sẽ biến mất, không còn tồn tại trên thế giới này.
Trước khi được chứng kiến thành tích, tôi biết nhất định sẽ có người trong số các bạn bán tín bán nghi. Không vấn đề gì, nghi ngờ hôm nay dẫn đến sự tin tưởng sau này. Chỉ còn một lúc nữa thôi là buổi lễ sẽ bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, các bạn có thể kiểm tra, quan sát thật kỹ ngôi nhà, để xem rốt cuộc có thứ máy móc, mưu mẹo nào chăng. Song cần cẩn thận một chút, bởi bên trong khá chật, nên mọi người đừng chen, vì sập nhà đấy, ha ha!”
Sau khi tuôn hết một tràng những lời lẽ bóng bẩy, hắn liền đứng tránh sang một bên.
Liệu có bao nhiêu người không hoài nghi? Dù đã tin Thánh Nữ giáo, họ cũng rất hiếu kỳ với ngôi nhà gỗ nơi thần tích sẽ diễn ra này. Thế nên trong khoảng thời gian tiếp sau đó, những người vào ngôi nhà gỗ đều chăm chú tìm hiểu, nhìn trên ngó dưới, cẩn thận xem xét khắp lượt, hi vọng mình sẽ tìm ra điểm bất thường của ngôi nhà.
Tôi không chen vào cùng tốp “thám tử” này, mà chỉ đi xem xét quanh ngôi nhà gỗ ở phía ngoài vài vòng. Chốc chốc, tôi lại nghe thấy tiếng động khe khẽ và tiu nghỉu vọng ra từ ngôi nhà gỗ, chứng tỏ bên trong đang có người dẫm mạnh chân xuống sàn, nhằm thử xem có mánh khóe gì không, hệt như ý nghĩ tôi đang nung nấu trong đầu.
Nhìn từ phía ngoài, ngôi nhà gỗ thực chẳng có gì khác thường, tôi gõ gõ khớp ngón tay lên bề mặt gỗ khắp một lượt, tiếng gõ vọng lại cho thấy bề dày của những tấm ván gỗ này đều rất mỏng, mỏng đến mức tôi tin một nắm đấm cũng đủ xuyên thủng nó. Với tấm ván mỏng thế này, đương nhiên sẽ chẳng có gì trở ngại.
Đợi khi lượng người vào trong đã ít hơn người đi ra, tôi mới bước vào.
Không gian bên trong ngôi nhà gỗ chưa đầy mười mét vuông. Không cửa sổ, chút ánh sáng lọt vào phòng qua cánh cửa ra vào để mở và khe hở giữa các tấm ván gỗ trên mái nhà chẳng thể rọi đến từng góc nhà.
Bốn bức vách gỗ bên trong đều được sơn trắng toát, trên đó khắc những kí hiệu kì lạ bằng chì than. Tôi hoàn toàn chẳng thể luận ra xuất xứ của những đường thẳng và kí hiệu này, rất có thể bọn Tiết Dĩnh đã tiện tay thêm những dấu loằng ngoằng này vào đây nhằm tô đậm thêm bầu không khí tôn giáo và cảm giác thần bí cho ngôi nhà này.
Cúi đầu nhìn xuống sàn nhà đã bị vấy bẩn bởi vô số dấu chân bùn của những nguời vào ban nãy. Tôi làm một vòng quanh nhà theo đường xoắn trôn ốc từ ngoài dần thu hẹp vào tâm. Mỗi bước, tôi đều cố tình giẫm rất mạnh, mỗi bước tôi đều cảm nhận thấy lực dội ngược trở lại từ nền đất kiên cố. Cho đến chính giữa nhà, là chỗ theo lời Lưu Giang Châu vừa nói ban nãy, sẽ đặt một chậu cây. Tôi giẫm một cái thật mạnh, mà hoàn toàn phớt lờ việc bùn có thể bắn lên ống quần, việc này đã khiến hai người khác trong nhà quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngại.
Âm thanh vọng lại rất bình thường, chứng tỏ phía dưới không có gì khác thường.
Tôi thở ra một hơi, đưa mắt nhìn một vòng bốn vách gỗ xung quanh, rồi lại liếc nhìn từng góc trên mái nhà và đi ra.
Ngôi nhà gỗ không có gì đáng nghi, hay nói cách khác, tôi không thấy nó có vấn đề gì.
Lại chờ thêm một lát, Lưu Giang Châu thấy không ai vào nhà nứa, mới bảo một tín đồ mang một cái cào không răng đến, san phẳng lại nền nhà vừa bị mọi người giẫm bẩn ban nãy.
Tôi nhìn mà thầm cảm giác kinh ngạc,
san bằng nền nhà đầy bùn theo cách đó thì họ còn có thể giở trò gì? Sàn nhà hiện giờ tuy không thể nói là phẳng như gương, song nếu ai đó đi vào tất sẽ phải để lại dấu chân; còn nếu thật sự có đường hầm, thì khi mở ra đóng vào cũng không thể tránh khỏi dấu bùn.
Đây là hành động tự bịt đường rút lui của bản thân, trừ khi chúng vốn chẳng cần đường lui.
“Mong mọi người đợi thêm một lát, khi các tín đồ đến xem lễ đã tề tựu đông đủ là Thánh nữ sẽ bắt đầu thi triển uy năng ngay!” – Lưu Giang Châu nói.
Cửa căn nhà gỗ vẫn được để mở như vậy, ai cũng thấy bên trong không có gì.
“Na Đa, thế nào, tôi thấy ban nãy cậu đã xem xét rất kĩ nhỉ?” – Viên Cát nói.
“Ồ, là thói quen nghề nghiệp ấy mà!”
– Tôi đưa tay sờ mũi cười, “Xem xong, tôi cảm thấy thật khó lý giải, ngôi nhà gỗ đơn sơ như vậy, xem ra thần tích không thể là giả được. Sau khi được chứng kiến tận mắt, tôi nghĩ mình nhất định sẽ càng tin tưởng hơn”.
Tín đồ men theo đầm lầy tới càng lúc càng nhiều, vây kín bốn phía quanh ngôi nhà gỗ, hết vòng này đến vòng khác. Tôi đứng lẫn trong vòng người sát trong cùng, ở vị trí đối diện và gần với cửa ra vào nhất.
Chợt nghe thấy một tiếng hô nhỏ: “Thánh nữ đến”.
Tôi vội ngoảnh đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra.
Đám đông chỗ đó tự động lùi sang hai bên, tạo ra một lối đi. Đầu tiên tôi trông thấy bốn tín đồ gánh hai sọt tre to, trong đựng đầy cỏ khô. Họ rải cỏ, tạo thành một lối đi trên mặt đất đầy bùn, thẳng đến ngôi nhà gỗ. Đi trên lối đi rải cỏ khô như thế, chân sẽ không dính nước và bùn bẩn.
Khi những người này đã làm xong và lùi về một bên, chẳng bao lâu sau, tôi nhìn thấy một bé gái chầm chậm tiến đến trên lối đi rải cỏ khô đó.
Sự việc phán đoán bấy lâu nay, vào giờ khắc này, nó đã trở thành hiện thực; sau hơn ba năm, tôi lại thấy Chu Tiêm Tiêm.
Con bé mặc một chiếc áo dài xám, lưng thắt dải lụa trắng, đó không phải là cách phục sức hiện đại, mà mang chút hơi hướng vừa cổ xưa vừa thần bí.
Ba năm không gặp, dung mạo Chu Tiêm Tiêm chưa có nhiều thay đổi, con bé chỉ cao thêm một chút, chiếc cằm cũng ngày càng thon nhỏ lại. Nét cô độc hồi trước giờ đã chuyển thành sự thờ ơ xa cách. Con bé bước đến, cặp mắt lòng đen và lòng trắng phân minh lướt nhìn đám đông, toát lên một vẻ rất bề trên, cao ngạo, như thể con bé là nữ thần thật, như thể giữa nó với những kẻ phàm trần chúng toi là một hố sâu ngăn cách, chẳng thể vượt qua như đất với trời.
Hẳn đây cũng là một kiểu khí chất, tôi thầm nghĩ. Tựa như người làm lãnh đạo lâu năm sẽ có khí chất của kẻ mũ cao áo rộng, hay như người được đóng phim, lên màn ảnh nhiều, sẽ có khí chất của minh tinh màn bạc, còn con bé, dưới sự nuôi dạy và chăm sóc của Lưu Giang Châu, Tiết Dĩnh cùng một đám tín đồ bất minh, thì có khí chất của một tên vô lại.
Tôi chăm chú nhìn Chu Tiêm Tiêm một hồi, sau đó mới nhận ra Tiết Dĩnh đi sau con bé. Tiết Dĩnh cao hơn Chu Tiêm Tiêm một cái đầu, song mọi sự chú ý của mọi người hiện chỉ dồn vào mình Thánh nữ. Chẳng phải bởi vẻ ngoài xinh đẹp, vì con bé mới mấy tuổi đầu, vốn lớn nhất của người con gái nằm trong quá trình tích lũy nguyên sơ nhất. Lúc trước dân thôn Đại Đường cảm thấy ở con bé thứ tà khí cổ quái, thì bây giờ trong mắt các tín đồ, cảm giác khác lạ đó lại là lời giải thích phù hợp nhất cho thân phận Thánh nữ.
Tiếng nói phát ra từ đám tín đồ xung quanh càng lúc càng rõ hơn, một vài tín đồ đã bắt đầu tung hô “Thánh nữ, Thánh nữ”. Nhưng khi con bé đến đứng trước ngôi nhà gỗ, quay đầu đưa mắt quét nhìn một lượt, đám người liền lập tức trở nên im phăng phắc. Cùng là một động tác, nhưng ở người này thì chỉ khiến tiếng hô càng lúc càng trở nên ồn ào hơn, còn ở người khác lại khiến tất thảy đều yên lặng như tờ.
Trên lối đi mà đám đông nhường đường lúc trước, có người đang tiến lại. Lần này là hai người đàn ông lực lưỡng, khiêng một chậu hoa to chắc phải nặng hơn trăm cân, trong là một loài cây trông tựa như cây ngâu. Họ không đi trên lối đi rải cỏ khô, mà đi sát ngay cạnh, để lại trên nền đất phía sau những hàng dấu chân hằn sâu.
Họ chuyển cây ngâu vào trong một ngôi nhà gỗ. Tôi đứng gần nên nhìn thấy rõ, trước khi ra ngoài cửa, một trong hai người còn dùng cái cào san phẳng lại nền đất, để xóa sạch mọi dấu chân.
Chu Tiêm Tiêm quay đầu nhìn Tiết Dĩnh một cái, như thể đang ra ý hỏi bắt đầu được chưa. Chỉ trong khoảnh khắc này, tôi mới nhận thấy một tia tình cảm tin cậy, thứ tình cảm thường gặp nhất ở những bé gái trạc tầm tuổi đấy trong mắt con bé, tuy nhiên, điều này chỉ tồn tại trong tích tắc vô cùng ngắn ngủi.
Tiết Dĩnh gật nhẹ. Chu Tiêm Tiêm quay đầu lại, đưa tay chỉ về phía cánh cửa gỗ vẫn đang mở, Lưu Giang Châu đứng cạnh liền bước đến đóng cửa lại. Ông ta quay người, lớn tiếng nói: “Xin mọi người hãy chú ý, thần tích sắp sửa xảy ra”.
Chu Tiêm Tiêm nhìn vào cánh cửa đó trong khoảng hai ba giây, rồi tiến đến, mở cửa ra.
Tôi chăm chú theo sát mọi cử động của con bé, muốn xem rốt cuộc nó sẽ làm gì. Nhưng sau khi mở cửa, Chu Tiêm Tiêm không bước vào trong mà quay ngược trở lại.
Tôi nhíu mày, rời mắt khỏi con bé với đôi chút ngỡ ngàng. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy những tiếng hổn hển vang lên xung quanh.
Tôi nhìn vào ngôi nhà gỗ, chậu cây ngâu to nặng kia đã biến mất.
Tôi không thể không há hốc miệng giống những người khác xung quanh, như thể đã bị tạt một gáo nước lạnh.
Từ lúc Lưu Giang Châu đóng cửa, đến khi Chu Tiêm Tiêm mở cửa, chỉ chưa đầy mười giây. Thần tích này xảy ra nhanh như chớp, nhanh đến mức tôi chẳng thể kịp phản ứng, thậm chí nó còn không phát ra bất kì thứ âm thanh gì.