Chương 16: Thâm nhập sào huyệt

Nếu có thể tiên đoán trước số phận, thì đã chẳng gọi là số phận nữa.

Tuy chẳng thể biết trước và bị bao phủ trong bức màn hư vô mờ mịt, nhưng sau khi mọi chuyện đã xảy ra, bạn lại cảm thấy tất cả đều như đã được định trước, muốn trốn tránh cũng chẳng được. Đó là thứ gọi là số phận. Đôi khi số phận của một bài hát cũng chìm nổi tựa con người.

Tôi từng được nghe kể về câu chuyện phía sau một bài hát.

Năm đó, Châu Bình Trị viết một bài hát cho Lương Triều Vỹ. Thực ra con người tuyệt vời này có tên là Châu Trị Bình. Nhưng do vào thời điểm tiếng tăm nhất, khoản thù lao anh ta được nhận – chỉ cho một bài hát của mình, nhiều đến mức đủ để mua một chiếc Bình Trị[1] (Mercedes Benz), nên anh ta mới có biệt danh là Châu Bình Trị. Tôi đang mường tượng đến khi nào tôi có thể mua được một chiếc Bình Trị? Không, không, chỉ cần là một chiếc Hạ Lợi[2] bằng chính khoản nhuận bút được trả cho một bài viết của mình, là cũng đủ đã thấy thèm nhỏ dãi.

[1]Nhãn hiệu xe hơi của Đức, dịch theo cách gọi của người Trung Quốc.

[2]Nhãn hiệu xe hơi nội địa của Trung Quốc.

Ảo tưởng rất dễ trở thành quá đà. Chu Bình Trị viết được kha khá bài hát cho một album của Lương Triều Vỹ, nhưng chưa thấy bài nào đủ khả năng để trở thành “hit”. Nhìn thời hạn sắp đến gần mà lòng anh vô cùng lo lắng, lo mình sẽ phá hỏng danh tiếng của bản thân. Nhưng rồi nhờ vào linh cảm bất chợt, anh đã viết được bài: “Bối rối vì tình”, và thế là Châu Bình Trị đã cho cắt bỏ bài hát đầu – trong số những bài hát đã viết, mà thay vào đó bằng bài: “Bối rối vì tình”. Về đó, album này quả nhiên bán rất chạy.

Bài hát bị cắt bỏ kia lại được bán cho một ca sĩ ít tên tuổi, song do người này thấy sự nghiệp ca hát của bản thân không có nhiều triển vọng, dù làm cách gì cũng chẳng trở nên nổi tiếng, nên cuối cùng đã chấp nhận chuyển nghề, bài hát đó lại được nhượng lại cho một ca sĩ vô danh khác. Thế nhưng, chính nhờ vì đã hát bài hát này mà ca sĩ vô danh đó lập tức trở thành nổi tiếng suốt từ nam chí bắc, ở cả bên đại lục lẫn Hồng Kông. Ca sĩ đó nghệ danh là Dick Cowboy, và bài hát đã giúp anh nổi tiếng chính là bài: “Có bao yêu thương có thể quay về”.

Nếu bài hát đó được hát theo chất giọng và phong cách hát của Lương Triều Vỹ cùng Châu Trị Bình, thì chắc chắn nó chẳng thể nào trở nên nổi tiếng. Năm đó Châu Trị Bình đã rất sáng suốt khi đổi bài hát này, chỉ đến khi nó lọt vào tay Dick Cowboy, thì sức sống mãnh liệt của nó mới được thể hiện.

Có bao yêu thương có thể quay về. Có bao yêu thương đáng để ta chờ đợi.

Tôi giữ hơi kết thúc bài hát, rồi chọn tiếp bài: “Phản bội”.

Đây là bài hát của Tào Cách. Rất nhiều người có thể chưa biết đến ca sĩ này, bởi anh ấy không được xem là ca sĩ nổi tiếng. Bài “Phản bội” ban đầu vốn cũng không nổi tiếng, song vì nó đã được Dương Tông Vĩ và đặc biệt là Tiêu Kính Đằng hát trong một chương trình phát hiện tài năng âm nhạc bên Đài Loan, nên mới trở thành bài hát được nhiều người chọn nhiều nhất trong các quán Karaoke ở bên này. Cách hát của Tào Cách thì nhẹ nhàng, trữ tình, trong khi cách của Tiêu Kính Đằng lại rất sôi nổi, nên những người chọn bài hát này trong quán Karaoke đều hát theo phong cách của Tiêu Kính Đằng. Anh phản bội chính mình để đạt được kì vọng nơi em. Từ “kì” sang “vọng” là một quãng chuyển đẹp từ âm thấp lên âm cao, nên tôi vận hết khí đan điền đưa từ cổ họng lên trán.

“Lệch tông rồi!”

Hà Tịch đẩy cửa bằng đầu ngón chân, tay bưng một chiếc đĩa to bước vào, ngay câu đầu tiên thốt ra đã khiến tôi tiu nghỉu.

“Anh tập rất lâu rồi đấy!”

“Nhưng vẫn lệch tông!” – Câu đáp lại của Hà Tịch khiến tôi cảm thấy lời biện bạch vừa xong của bản thân quá ư xuẩn ngốc.

Hà Tịch đặt chiếc đĩa ú ụ đồ ăn lên bàn, còn tôi trố mắt ra nhìn.

“Sao nhiều thế này, ba suất sushi, hơn hai suất thịt bò nướng cùng một đống thịt bò viên. Chẳng phải có quy định với các món được làm ngay tại chỗ là mỗi người chỉ được lấy một suất nhỏ mỗi lần hay sao?”

“Sao em biết được, bảo họ cho thêm chút nữa thì họ bốc cho thành vậy”.

“Thật bất công, thế món tôm bao bột rán sao chỉ được mỗi một con?”

“Anh muốn thêm thì tự đi mà lấy!” – Hà Tịch lườm tôi một cái.

Lúc tự đi lấy, tôi mới biết nguyên nhân, vì chỉ có đầu bếp phụ trách món tôm bao bột rán là phụ nữ, còn lại mấy người phụ trách món khác đều là đàn ông…

“Em định đến đâu ăn?” – Một tiếng trước tôi đã hỏi Hà Tịch như vậy.

“Ngoài ăn ra anh còn biết cái gì nữa không?”

Tôi rất muốn trưng ra vẻ mặt gian tà và bảo cô ấy: “Thực ra anh biết rất nhiều thứ, hứ ha ha ha…”, nhưng tiếc là tôi chẳng có lá gan hùm to vậy, nên cuối cùng đành rủ cô ấy đi hát karaoke, dù sao ở đó cũng có đồ ăn tự phục vụ làm bữa tối.

Tôi nghĩ mình thực sự cần được hát để thư giãn, bằng không cái đầu suốt ngày luẩn quẩn bên những nút thắt chưa thể giải đáp của bản thân cũng sẽ khiến tôi chết ngạt mất.

Hồi nhỏ, Hà Tịch từng sống mấy năm trong cô nhi viện ở đặc khu Hồng Kông, rồi sau mới qua sống bên Thụy Sĩ, nên cô ấy không có nhiều cơ hội tiếp xúc với các bài hát tiếng Trung. Lúc Hà Tịch còn bé, cha nuôi thỉnh thoảng mang về cho cô ấy vài băng đĩa ca nhạc của Hồng Kông, sau đó là những bài hát mà cô tình cờ nghe được sau mấy tháng về làm giám định viên pháp y ở Thượng Hải mới đây.

Bài cô đang hát là “Hồng trà quán” của Trần Tuệ Nhàn, ca sĩ cấp Thiên Hậu của Hồng Kông một thời, song bây giờ còn mấy người biết?

Âm giọng nhỏ trầm của Hà Tịch rất có sức hút, nhưng sâu trong trí nhớ tôi hãy còn đôi chút ấn tượng về bài hát này, nhưng tại sao ấn tượng này lại không giống giai điệu cô ấy đang hát?

“Em hát đúng không đấy?”. Đợi cô ấy hát xong tôi nghi hoặc hỏi.

“Không”. – Hà Tịch thẳng thắn đáp, “Em quên giai điệu ban đầu của bài này rồi”.

“Em đúng là bá đạo!” – Tôi thành thật nói.

Không nhớ giai điệu mà vẫn hát được hết bài một cách nhập tâm và tràn đầy cảm xúc theo một giai điệu khác, và nếu chẳng phải từng nghe qua bài này, thì đúng là tôi chẳng dám khẳng định cô ấy hát sau giai điêu.

“Điều này chứng tỏ em có nhạc cảm tốt!” – Hà Tịch nói.

Tôi chợt nhận ra da mặt Hà Tịch cũng rất dày.

“Điện thoại di động của anh đang kêu đấy!” – Cô nhắc tôi.

Tôi cầm điện thoại di động đặt trên bàn lên, vừa đưa mắt lướt qua màn hình, sắc mặt tôi đã chợt thay đổi.

“Sao thế, ai gọi vậy?”

“Viên Cát, tín đồ hội Thánh Nữ giáo. Anh đã đợi cuộc gọi này của anh ta từ lâu”.

“Alô, Na Đa phải không, tôi Viên Cát đây!” – Giọng Viên Cát vọng ra từ điện thoại, còn tiếng nhạc vang vang bốn phía

xung quang bỗng dưng biến mất, Hà Tịch đã nhấn nút chuyển màn hình về chế độ im lặng.

“À vâng, chào anh”.

“Chiều hôm kia cậu đến tòa dự không?”

“Có”.

“Mãi không thấy cậu gọi, tôi tưởng là cậu không đi chứ. Vậy chắc cậu biết thần tích tôi nói là gì rồi phải không?”

Tôi chầm chậm hít vào một hơi.

Hôm kia, khi phát hiện thấy bóng dáng Tiết Dĩnh và Chu Tiêm Tiêm được ghi lại trong cuốn băng của camera giám sát, tôi nhất thời tưởng mình đã lần ra manh mối giải đáp cho sự biến mất của Lã Vãn Cường, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.

Không ai tin việc hai người họ xuất hiện vào đúng thời điểm đó, tại ngay chỗ đó, là sự ngẫu nhiên. Thế nhưng, đúng như những gì viên cảnh sát “Mũi đỏ” của tòa án nói, họ chỉ đứng nhìn một lát rồi đi ngay. Căn cứ theo hình ảnh trên băng ghi hình thì cũng không thấy họ có bất kì hành động gì khác lạ, vậy lẽ nào họ chỉ cần đừng một lát ngoài nhà vệ sinh là có thể hô biến một người trưởng thành còn sống sờ sờ ở trong đó hay sao?

Kết quả đối chiếu vết nước tiểu và dấu chân tìm được trong nhà vệ sinh cho thấy chúng đúng là của Lã Vãn Cường, ngoài ra, không còn bất kì dấu vết nào khác.

Tất cả điều này đã đặt ra một dấu hỏi lớn cho kế hoạch bỏ trốn từ trước của Lã Vãn Cường.

Lối thông gió và đường ống nước, những nơi con người chẳng thể chui qua, đều đã được kiểm tra, và hoàn toàn không có dấu hiệu tác động khác thường nào. Từ trần nhà cho đến bốn bức tường xung quanh nhà vệ sinh đều đã được gõ kiểm tra một lượt, cho thấy không có cửa âm nào. Đội hình sự đã đào sâu ba thước xuống dưới nền nhà vệ sinh, nói như cảnh sát trưởng Vương, thì dù Lã Vãn Cường có đột nhiên cháy thành tro lúc đang đi tiểu nửa chừng, cũng chẳng thể biến mất không chút dấu vết thế này.

Rốt cuộc thì sau khi giả dạng thường dân đến dự phiên tòa và lọt vào bên trong tòa án, Tiết Dĩnh và Chu Tiêm Tiêm đã làm những gì?

“Phiên tòa xét xử hôm đó bất ngờ tuyên bố kéo dài thời gian nghỉ giải lao, không tuyên án ngay trong ngày, cũng chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì.” – Tôi nói, trong vai một người đến dự bình thường thì tôi chỉ có thể biết chút chừng đó.

“Ha, cái gì mà kéo dài thời gian nghỉ giải lao, tôi nghe bằng hữu đến dự phiên tòa ngày hôm đó nói chủ tọa phiên tòa đã quay lại phòng xét xử, đợi một lúc lâu mới bất ngờ tuyên bố vậy, cậu không thấy lạ à?”

“Đúng là rất lạ.”

“Để tôi cho cậu biết sự thật, đó là vì bị cáo đột nhiên biến mất, biến mất ngay trước mũi bọn họ. Không còn bị cáo, phiên tòa xét xử đó đương nhiên chẳng thể tiếp tục”.

“Đột nhiên biến mất? Cậu ta đã trốn thoát?” – Tôi thử dò hỏi.

“Không, chẳng phải là trốn thoát. Mà là biến mất, người đó không còn tồn tại trên cõi đời này nữa”.

“Cậu ta chết rồi?” – Tôi thấy hơi ngạc nhiên hỏi.

“Có thể coi là vậy, song cũng không thể nói vậy. Đấy là thần tích, là khả năng thần thánh vĩ đại mà Thiên Tôn đã phô bày. Cậu ta đã quay về với hư vô ban đầu.”

Trong đầu tôi còn quá nhiều nghi vấn, nhưng tôi nghĩ, đây chưa phải lúc đưa ra những câu hỏi này. Điều tôi cần làm bây giờ là phải thể hiện một thái độ khiến Viên Cát hài lòng.

“Thật khó tin, lẽ nào trên đời này có thần thánh thật sao? Trời đất quỷ thần ạ! Mong anh thông cảm, tâm trạng tôi hiện giờ hơi phức tap.”

“Có phải cậu thấy vừa hơi kích động, hơi mê hoặc, vừa hơi khó tin không?” –

Viên Cát cười “ha ha” hai tiếng rồi nói tiếp: “Không vấn đề gì, tín đồ đích thực nào mà chẳng phải trải qua giai đoạn này lúc đầu. Trước sự vĩ đại của thần linh, ta thấy khiếp sợ vì bản thân mình quá ư nhỏ bé. Giờ tôi mời cậu nhập hội cùng chúng tôi để đắm mình trong ánh hào quang của thần thánh, nhìn ra chân tướng sau cùng của thế giới.”

Tôi bỏ điện thoại xuống, nét mặt có phần phấn khởi.

“Hắn ta nói gì?” – Hà Tịch hỏi tôi.

“Hắn muốn anh gia nhập hội Thánh Nữ giáo, đến dự buổi lễ tuyên truyền, giảng giải giáo lý chính thức và quan trọng hơn.”

“Bao giờ?”

“Hắn nói đợi khi anh suy nghĩ kĩ và đã quyết định, hắn sẽ báo lai thời gian và địa điểm cụ thể sau. Anh chưa nhận lời ngay, còn phải vờn một chút rồi mới gọi, thế cho hợp lẽ thường. Hắn nói, nếu trở thành tín đồ chính thức, rất có thể thần tích lại giáng hiện.”

“Cho em đi cùng nhé, thời gian này chẳng có thứ gì để mổ xẻ nên thấy hơi tẻ nhạt.”

“Chớ, chớ.” – Tôi liên tục lắc đầu, “Thế sao được, đây là thâm nhập vào hang ổ địch, cũng không phải là trò đóng kịch của trẻ con.”

Tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vì thấy Hà Tịch đã nheo nheo cặp mắt xanh nhạt của cô lại.

“Hóa ra anh nghĩ em là đứa thích chơi trò đóng kịch của trẻ con đấy”.

“Không, không, không, đương nhiên không phải thế, đương nhiên không phải thế rồi…”

Trước khi trả lời Viên Cát, tôi định liên lạc với chị trưởng ban múp míp kia. Mặc dù cứ nghĩ đến dáng người chi ta là tôi đã thấy ớn như bị một tảng thịt mỡ ngáng lại, nhưng một khi đã nhận lời Viên Cát, tức là tôi sẽ phải dẫn sâu hơn vào chuyện này; đến chừng đó, có thể tôi sẽ phải đối mặt với một số tình huống mà bản thân không biết phải xử lí ra sao, lúc đó chị ta cần phải góp ý và đưa ra sự bảo đảm thiết yếu cho tôi.

Kể từ lần đến tìm tôi vào buổi tối đó, tôi chưa thấy có động tĩnh gì khác từ chị ta, khiến tôi thực sự không rõ rốt cuộc chị ta định đem con bỏ chợ, để tôi muốn làm gì thì làm, hay thực ra chị ta vẫn nắm rõ mọi nhất cử nhất động của tôi. Tuy cả hai giả thuyết này đều đáng sợ như nhau, song dựa trên mức độ “khó xơi” của chị ta, tôi nghĩ giả thuyêt thứ hai có nhiều khả ngăn hơn.

Trong lúc ân cần đưa Hạ Tịch về tận nhà, tôi đã nghĩ ngợi đâu vào đó cả rồi. Lát nữa về đến nhà, tôi sẽ đi tắm rồi vào mạng hoặc xem ti vi một lúc, đợi đến nửa đêm về sáng mới gọi điện hành chị ta cho bõ ghét. Tận đến lúc nhìn thấy chiếc Buick đen đỗ ngay cổng chính của tiểu khu, tôi hãy còn mải tâm đắc với kế hoạch trả thù của mình.

Trừng mắt nhìn chiếc xe, tôi nhủ thầm: phải chăng chỉ là ngẫu nhiên, vì tại Thượng Hải này, ít nhất cũng có cả ngàn chiếc xe tương tự vậy.

Phần kính sậm màu trên cửa sổ xe đã khiến tôi chẳng thể nhìn rõ bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy nổ ì ì phát ra từ động cơ xe.

Tôi gõ cửa xe: “Có ai không?”

Cửa xe tự động từ từ mở ra.

“Mời vào!”

Tôi nhìn vào khuôn mặt đầy đặn đó, hơi bất ngờ hỏi: “Sao? Lần này chị không chặn tôi ở chỗ trước cửa nhà nữa à?”

“Vì tôi biết cậu là cậu bé ngoan thích chủ động.” – Chị ta cười hì hì bảo.

Lòng tôi dậy lên cảm giác bất lực, vốn định giành lại chút thế chủ động, mà ngay tâm tư này của tôi chị ta cũng đoán ra; có lẽ tôi nên ăm mừng vì không đứng ở thế đối đầu với người phụ nữ trung niên này.

“Xem ra cậu hiểu rất rõ đạo lý kết hợp làm việc với vui chơi giải trí đấy, tôi biết mình không chọn nhầm người mà!” – Vẻ mặt và giọng điệu chị ta thường luôn hiền hòa như vậy.

Kết hợp làm việc với vui chơi giải trí ư? Tôi ngẩn ra một hồi, rồi lập tức hiểu ra, chị ta đang nói về chuyện tôi và Hà Tịch hẹn nhau đi hát hò. Đó là câu nói mỉa nhằm vào tôi.

“Trong bữa tối nay, Viên Cát đã gọi điện cho tôi.” – Với trình độ của tôi thì quanh co trước nhân vật dạng này là điều vô ích. Thực lực cùng kinh nghiệm đã đặt chúng tôi vào hai thế không cân xứng, nên vào đề thẳng sẽ tốt hơn. Chị ta đưa mắt nhìn tôi một cái, với vẻ hơi khen ngợi, song điều đó càng khiến tôi bứt rứt hơn, nhanh chóng thuật lại toàn bộ cuộc trò chuyện qua điện thoại với Viên Cát liền một mạch.

“Tốt, tới đây sẽ trông cả vào anh!”

Giọng nói này khiến tôi giật bắn mình, bởi nó không phát ra từ chị béo, mà từ người tài xế ngồi ở ghế trước đột nhiên quay đầu lại phát biểu.

Chẳng phải vị tài xế này là nhân vật luôn im lặng từ đầu chí cuối sao?

Sau đó tôi mới nhận ra, người này chính là cảnh sát trưởng Vương.

“Tôi đã nói là chúng tôi thường phải hợp tác với các đơn vị, cơ quan khác” – chị ta lên tiếng, “Tổ chức tà giáo này tuy chưa được coi là lớn mạnh, song những việc nó đang làm lại khiến ta phải giật mình. Bởi thế không thể ngồi chờ tiếp nữa, chúng tôi bắt tay hợp tác với bên cảnh sát, chuẩn bị hành động”.

“Na Đa, khi thâm nhập vào ổ quỷ lần này, anh nhất định phải làm rõ xem chúng đưa Lã Vãn Cường thoát khỏi tòa bằng cách nào. Cho dù tên Lã Vãn Cường đã chết đi nữa, thì ta cũng phải tìm ra hắn”.

Hai ngày hôm nay cảnh sát trưởng Vương đã vô cùng khốn đốn, tuy nói người bỗng dưng biến mất ở tòa, song phía cảnh sát đã được báo trước mà chẳng thể là gì thì đúng là quá bị động.

“Theo tôi, Viên Cát cũng chưa chắc đã biết tình hình cụ thể, hắn lúc nào cũng “thần tích, thần tích,” còn bảo quay trở lại với hư vô ban đầu gì gì đó, tôi nghĩ hắn đã bị tẩy não sạch bách rồi. Có lẽ chỉ một vài nhân vật cao cấp trong hội tà giáo mới biết bí mật về sự xuất hiện của thần tích, còn tín đồ loại thường thường chắc chỉ biết được phần nào thôi.” – Tôi nói.

“Na Đa, mai cậu gọi điện cho Viên Cát, bảo hắn là cậu muốn gia nhập. Theo thông tin chúng tôi có thì tham dự buổi lễ tuyên truyền và giảng giải đạo lý, cũng gần như nhập giáo rồi. Hơn nữa, mỗi khi có tín đồ nhập giáo đều có nhân vật cao cấp của hội đứng ra cử hành nghi lễ đặc biệt, nên cũng rất có khả năng sẽ nhìn thấy Thánh Nữ của chúng. Chúng tôi sẽ bố trí nhiều cảnh sát bao vây quanh địa điểm nhóm họp, ngay khi xác nhận Thánh Nữ đã xuất hiện là lập tức tiến hành bao vây ngay. Nếu cậu chưa thể làm rõ thần tích của chúng rốt cuộc là thế nào thì cũng chẳng sao, đợi đến lúc cả bọn vào tù, chúng tôi khắc có thời gian làm rõ!” – Chị trưởng ban vừa cười ha ha vừa thốt ra lời lẽ đầy lòng thương xót.

“Có nghĩa nếu Thánh Nữ không xuất hiện, thì kế hoạch hành động lần này sẽ bị hủy bỏ?”

“Đúng, Thánh Nữ là mấu chốt, nhân vật Tiết Dĩnh kia cũng rất quan trọng. Nếu không có hai người này, những kẻ còn lại chẳng thể gây sóng gió gì”.

“Vậy nếu Viên Cát không báo trước cho tôi địa điểm tập trung thì sao?”

“Cái đó không vấn đề gì, theo đuôi người thì tôi đã có cách. Nhưng…” – Chị ta nghĩ ngợi một lát, đoạn tiếp: “Nếu đến lúc đó cậu xác định thực sự có một vài chuyện xảy ra nằm ngoài hiểu biết thông thường, ý tôi là phải cần đến bộ phận cảnh sát đặc biệt hoặc đơn vị nào khác mới có thể xử lý được, thì cậu phải kịp thời báo ra ngoài. Chúng tôi sẽ căn cứ vào tình hình để quyết định có tiếp tục hay không?”

Lúc nhắc đến “đơn vị nào khác”, chị ta nhìn tôi cười cười. Chắc chị ta biết rõ tôi có mối liên hệ dây mơ rễ má với đơn vị chuyên nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên X, hoặc giả còn nắm được nhiều thông tin hơn lượng thông tin về tôi được lưu ở đơn vị cảnh sát đặc biệt.

“Vậy người vào sinh ra tử như tôi thì sẽ được gì?” Tôi chuẩn bị mặc cả với chị ta.

“Cậu cần tiền không?” – Chị ta cười, rồi lắc đầu: “Không, tôi biết thứ cậu muốn có nhất chính là chân tướng sự thật”.

Tôi cần tiền chứ, không ít hơn trăm vạn chẳng nhiều hơn nghìn vạn! – Tôi thầm gào lên.

“Tôi đã sẵn sang!” – Tôi bảo Viên Cát.

“Tôi thực sự thấy mừng cho cậu. Vậy, cậu nhớ dành cho tôi cả ngày thứ ba tuần sau đấy nhé!”

“Địa điểm ở đâu vậy?”

“À… hôm đó tôi sẽ đến đón cậu”.

“Tôi cần chuẩn bị gì không?”

“Ha ha, không gì cả, cậu chỉ cần giữ cho mình một cái tâm nhún nhường là được rồi. Hãy nhớ là trước sức mạnh vô song của thần thánh, chúng ta đều vô cùng nhỏ bé. Thực ra nên nói là, đứng trước thần thánh, tất cả đều là hư ảo. Tôi biết nhất định cậu sẽ thấy nghi ngờ, nhưng chẳng cần vội hỏi ngay bây giờ, đến hôm ấy cậu khắc sẽ rõ”.

Đặt điện thoại xuống, Hà Tịch ở cạnh đang nhìn tôi.

“Đến thứ ba tuần sau khắc rõ!” – Tôi nhún vai.

“Em cũng đi”.

Tôi liền ra vẻ sầu thảm như đưa đám: “Bà cô ơi, bà đừng đùa con nữa”.