"Cô bảo không đau!" biểu cảm trên gương mặt hắn quả nhiên có chút thay đổi, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn cô chăm chú, ngón tay thon dài vuốt vuốt môi cô, trên cánh môi vẫn còn vươn lại một vệt máu đỏ "hay để tôi cắn thêm phát nữa!"
Không chờ cô phản kháng, hắn cúi người áp môi mình lên môi cô.
" Nếu không bị tôi uy hiếp, liệu cô có tình nguyện ở lại bên cạnh tôi không?"
Chính hắn cũng không thể hiểu mình đang nói cái quái gì. Nhưng phụ nữ đối với Tiêu Chính Thuân mà nói, hắn vẫn thích tình nguyện hơn là phải cưỡng cầu. Huống hồ người con gái này lại có những nét vô cùng đặc biệt mà không phải cô gái nào cũng có. Gương mặt cô mười phần thì đã hơn tám phần giống y hệt người ấy. Nếu không nói đến tính cách trái ngược và dáng dốc của cô thì có lẽ hắn đã lầm tưởng cô chính là người ấy trong chính cái hôm bị cô gài ở quán Bar.
Chính vì điểm đặc biệt này hắn mới quyết định tha cho cô và giữ cô lại bên mình. Đơn giản chỉ là hắn muốn dùng cô để xoa dịu một vài vết thương mà năm xưa người con gái ấy đã để lại trong hắn.
Hôm nay quả thật là một ngày hết sức tồi tệ. Chuyện lô hàng bị đánh tráo ở tập đoàn đá quý còn chưa đâu vào đâu thì lòi thêm mấy băng đảng mới nhú lại có ý định động thủ với địa bàn của hắn.
Tuy nhiên, mấy việc kể trên cũng không có gì nghiêm trọng. Chuyện khiến hắn mệt mỏi nhất là hôm nay chính là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Ái Liên - người con gái mà hắn ngày đêm vươn vấn.
Nhắc đến Ái Liên, ai ai cũng phải nghĩ ngay đến mối tình đẹp như mơ của cặp đôi tiên đồng ngọc nữ - một chàng thiếu niên tài ba và một cô gái xinh đẹp, nghiên nước ngã thành. Nhưng đó chỉ là câu chuyện của năm năm về trước. Còn bây giờ, mọi thông tin, kỷ niệm dường như đã được Tiêu Chính Thuân vùi lấp, hạ lệnh tiêu hủy toàn bộ. Tất nhiên, trong suốt năm năm qua không một ai dám hó hé nhắc về vấn đề này, bởi họ không muốn tự mình chuốc họa. Động đến ai thì được chứ động đến Tiêu Chính Thuân là một việc hết sức không nên.
Mặc dù đã tiêu hủy tất cả nhưng Tiêu Chính Thuân vẫn khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, trống trãi đang đày đọa hắn suốt bao năm qua. Hình ảnh một Ái Liên xinh xắn, yêu kiều với nụ cười ngây ngốc, đôi mắt trong veo như mặt hồ mùa thu cứ hiện hữu trong tâm trí mà không cách nào xóa nhòa.
Từ khi còn học trung học, cả hai đã cùng thề non hẹn biển. Rốt cuộc, sau tám năm đấm chìm trong cái mà con người ta gọi là tình yêu vĩnh cửu, người con gái mà hắn hết lòng hết dạ thương yêu, trân trọng cuối cùng lại sa ngã trước cắm dỗ của tiền đồ và danh tiếng. Cô bắt đầu thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, sẵn sàng vứt bỏ tình yêu sâu đậm bao nhiêu năm để đổi lấy thứ mình thích. Nghe đâu, Ái Liên quyết định hiến thân cho một gã đàn ông giàu có để leo lên đỉnh cao trong sự nghiệp ca hát của mình. Cô cho rằng hắn vốn là một kẻ bất tài, vô dụng, không có khả năng mang lại cho cô cuộc sống sang giàu, dư dả như gã đàn ông kia.
Mà cũng đúng thôi!
Khi ấy, Tiêu Chính Thuân chỉ mới là một chàng thiếu niên ưu tú, vừa tốt nghiệp đại học nên vẫn chưa có được tiền đồ như bây giờ.
Hắn tự trách tại sao lúc ấy lại quá nhu nhược, yếu đuối chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình ngã vào vòng tay kẻ khác.
Sau một thời gian suy sụp, Tiêu Chính Thuân cũng thông suốt. Từ hai bàn tay trắng hắn quyết tâm trở thành một tay trùm về mọi lĩnh vực, trở thành bá chủ lĩnh giáo toàn bộ thế giới. Có như thế, những thứ thuộc về hắn mới không bị người khác cướp đoạt.
Nào ngờ, lúc hắn nắm được tất cả trong tay cũng là khi người con gái ấy lại bất ngờ biến mất. Sau một vụ giao chiến giữa tổ chức của hắn và ông ta, không ai còn bất cứ thông tin gì về Ái Liên. Có nhiều nguồn tin cho rằng cô đã chết nhưng nguyên nhân cái chết của cô vẫn là một ẩn số chưa được giải đáp.
Trái tim Tiêu Chính Thuân một lần nữa điêu đứng. Nhưng lần này, tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Giống như lời đồn thổi, tất cả những ai dám động đến Tiêu Chính Thuân đều phải gánh chịu hậu quả khôn lườn. Chỉ sau một đêm, tổ chức mafia của ông ta bị thế lực của hắn hủy diệt hoàn toàn. Đây có lẽ chỉ là lời cảnh cáo, một bài học nhớ đời cho những kẻ có ý định động thủ với hắn.
Chẳng biết tự lúc nào, hắn lại biến thành một con người lãnh khốc, tàn độc đến máu lạnh. Cho đến khi gặp cô, mặc dù biết rõ âm mưu của cô nhưng hắn vẫn để yên cho cô đưa lên tận giường. Không hiểu sao, ngay từ lần đầu nhìn thấy Xảo Xảo hắn cảm giác cô gái này có cái gì đó rất quen thuộc. Và dĩ nhiên sự quen thuộc đó không chỉ mỗi gương mặt.
Xảo Xảo nghe xong thì đầu óc đột nhiên có chút rối mù. Hỏi cô có tình nguyện ở bên cạnh hắn? Đầu tên này hình như hôm nay bị va vào đâu rồi thì phải, không chỉ hành động mà đến lời nói cũng trở nên khó hiểu.
Nhưng không hiểu cớ làm sao mà khi nghe câu nói này của hắn, trái tim trong lồng ngực cô lại đập lỡ mất một nhịp, tâm tư rối bời,
Từ chóp mũi thoang thoảng một mùi hương hơi nồng, cô ngủi thấy cả người hắn toàn hơi men. Giờ đây cô mới phát hiện ra những lời vừa rồi của hắn là do men rượu điều khiển. Hèn gì, hôm nay thái độ của hắn lại khác lạ đến thế . Nghĩ tới đây, trong lòng Xảo Xảo nhẹ nhỏm hẳn, cô thở phào một hơi.
"Nghe đồn, anh không thích nữ sắc."
Xét theo những thông tin mà trong giang hồ đồn thổi cũng như giới truyền thông báo chí thường đề cập thì Tiêu Chính Thuân không bao giờ gần gũi với nữ sắc. Nhưng xem ra, đó chỉ là những tin đồn thứ thiệt mà thôi.
Bàn tay hắn trượt xuống phía dưới kéo váy cô lên khỏi ngực, đem toàn bộ khuôn mặt thanh tú vùi vào chính giữa rãnh ngực cô như đang tìm kiếm một chút hơi ấm. Cơ thể cô tản ra một mùi hương dìu dìu khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Đó chỉ là tin đồn."
Đúng là có trời mới biết, phụ nữ bên cạnh Tiêu Chính Thuân thực chất rất nhiều. Nhưng họ chỉ dám đến một cách âm thầm và ra đi trong im lặng. Không một ai dám hó hé gì về mối giao dịch này. Tất nhiên, sau khi kết thúc mỗi người đều nhận được một khoảng rất chi là hậu hỉnh, có thể nuôi sống cả một dòng họ mười tám đời. Điều cấm kỵ mà bất cứ người phụ nữ nào cũng phải ghi nhớ là không tỷ ai được phép phát sinh tình cảm hay có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực về mối quan hệ này. Sở dĩ, hắn trở nên phóng túng như vậy là để trả thù phụ nữ, đối với hắn thì phụ nữ nào cũng giống như nhau.
Cánh môi mỏng có phần hơi thô của hắn trượt nhẹ sang bên phải, đem nụ hoa nhỏ xinh ngậm vào trong miệng, cắn mạnh một cái. Cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, người không muốn cũng phải ưỡn lên vì đau, sau đó liền co xu hướng né tránh. "Bộ anh là chó hả? Có biết đau không?"
"Ngủ đi, đừng làm ồn."
"Anh như vậy, tôi ngủ chắc được!"
"Cô không muốn ngủ đúng không? Thế thì tôi đành chiều theo ý cô."
Khóe môi hắn cong lên một cách tà ác. Sau đó, không chút lưu tình liền cắn thêm vài phát. Bàn tay thô bạo nắm lấy ngực trái cô bóp bóp. Chọc tức cô khiến tâm trạng hắn cũnng khá lên vài phần. Có thể nói, khuôn mặt cô lúc tức giận nhìn đáng yêu vô cùng. Dù khuôn mặt này đã không ít lần khiến hắn khó chịu trong lòng, nhưng ít ra cô không giống như mấy loại phụ nữ mà hắn từng chơi qua. Cô không hề nịnh nọt hay bày ra bộ mặt giả tạo để lấy lòng hắn.
Đường Xảo Xảo mày nhăn lại, hốc mắt dương lên một luồng sáng đỏ lói, cực kỳ phẫn nộ về hành động vô liêm sỉ này. Cô hận, tại sao số mình lại đen đuỗi đến vậy? Không được, cô nhất định phải tìm cách thoát thân, bất quá cô sẽ giết hắn.
Nghĩ tới đây, Xảo Xảo giật mình nhớ ra thân phận của mình. Tuy cô không phải là một sát thủ quá chuyên nghiệp nhưng tính ra cô cũng đã ra tay với không ít người. Dù cho bọn họ có thực sự đáng chết, dù cho cô là bị người cậu kiêm cha kiêm chủ của mình ép buộc đi chăng nữa thì Đường Xảo Xảo cô cũng không thể phủ nhận những tội ác mà mình từng gây ra.
Thôi thì nốt lần này nữa thôi, rồi cô sẽ làm lại cuộc đời.
Sáng hôm sau, lúc Đường Xảo Xảo tỉnh dậy cũng đã hơn mười một giờ trưa. Theo thói quen, cô nhìn sang chỗ kế bên, phát hiện Tiêu Chính Thuân đã rời khỏi tự lúc nào.
Xảo Xảo nghiến răng ken két, cảm giác toàn thân đau ê ẩm. Trên cơ thể vẫn còn lưu lại những dấu vết đỏ hồng của cuộc kích tình đêm qua .
Mẹ nó! Hắn ta đúng là một tên lưu manh, bệnh hoạn,vô liêm sỉ, đáng ghét, đáng chết, đáng bị trời chu dất diệt.....
Sau khi nguyền rủa hắn một tràn, cô trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê, toang định bước vào nhà tắm lại nghe thấy có tiếng nói chuyện của hai người đàn ông vọng tới, hình như là phát ra từ phòng bên cạnh.
Mặc dù đầu óc vẫn còn đang trong tình trạng mớ ngủ nhưng cô chắc chắn nhận ra giọng của một người trong số đó.
Không khỏi tò mò, cô liền rón rén tới trước cửa phòng nghe ngóng.
May đâu, cô có thể nghe ngóng được chút thông tin về cậu. Mấy ngày nay cũng không biết tên họ Tiêu đáng ghét đó đã làm gì cậu cô chưa.
"Chuyện hôm qua, cậu điều tra tới đâu rồi?"
Khi thanh âm lạnh lẽo, đầy uy quyền của hắn vừa dứt. Đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói hơi run của một người thanh niên, giọng điệu có phần lo sợ.
"Tiêu Thiếu, chuyện đó...." người thanh niên sợ tới mức không nói nên lời, sau đó mới hít lấy một hơi rồi nói tiếp "đối thủ lần này quả thật là quá thâm hiểm, mặc dù người của chúng ta đã tích cực điều tra nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm thấy bất kỳ thông tin nào, vả lại bọn chúng cũng không để lại sơ hở."
Nghe xong, năm ngón tay Tiêu Chính Thuân bất giác cuộn lại thành nắm đấm. Hắn dơ tay đấm mạnh xuống bàn.
"Một lũ vô dụng, tôi cho các cậu một ngày. Không xong, cậu biết hậu quả như nào rồi chứ?"
Đầu dây bên kia im bật, người thanh niên mồ hôi nhễ nhại, chậm rãi đáp lời. "Chúng tôi đã rõ, thưa Tiêu thiếu!"
Im lặng một lát, người thanh tiên mới dám nhỏ giọng hỏi:
"Còn vụ...ở Hắc Lôi xử lí thế nào ạ!'
"Nếu bọn chúng đã ngứa thì Tiêu gia sẽ gãi. Chuyện này tôi giao cậu toàn quyền quyết định. Còn về Thục Bang không cần phải gấp gáp, nhất định phải bắt sống tên Lưu Nhị cầm đầu cho tôi."
" Đã rõ ạ!"
Tiêu Chính Thuân chợt nhớ ra việc gì đó, hắn ừ một tiếng rồi cúp máy, đẩy cửa bước ra ngoài. Đấy mắt lạnh lẽo, không một tia cảm xúc.
Xảo Xảo đầu tóc rối mù, quần áo sập xệch vừa nghe thấy tiếng bước chân thì giật nảy người, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Cmn! Nơi đây đúng là cách âm quá tốt. Cô vảnh tai vảnh cổ cả buổi trời mà chỉ nghe được có mấy tiếng xì xào.
"Đứng lại đó cho tôi!"
"Có chuyện gì sao?"
"Cô dám nghe lén?"
" Tôi...không có!" Cô quay đầu trừng mắt với hắn."bằng chứng đâu anh nói tôi nghe lén, anh...anh..,,a, bỏ tay ra!"
Hắn không nói gì, lông mày nhíu chặt, mặt đằng đằng sát khí, chậm rãi đi tới nắm lấy cằm cô.
Chết tiệt! Sao cô lại có thể sơ ý như vậy chứ? Phen này đúng là toi đời. Cô theo bản năng lùi về sau, được vài bước lưng liền đụng phải cánh cửa.
Hắn ép cô sát vào cửa, bốn mắt nhìn nhau. Từ trên cao nhìn xuống, Tiêu Chính Thuân có thể quan sát tường tận sự bối rối trong đôi mắt cô. Hù dọa một lát hắn mới tốt bụng bỏ cằm cô ra.
"Xuống ăn cơm!"
"Anh đang mời tôi đấy à?"
Xảo Xảo không thể tin, hôm nay cô lại được đặc cách đãi ngộ tới như vậy. Cô được Tiêu Bang chủ trên vạn người mời cơm cơ đấy!
Tiêu Chính Thuân đen mặt, sau đó một tay nắm lấy chốt cửa, tay còn lại túm lấy người cô, trực tiếp đẩy cửa, vứt cô vào trong.
"Tôi cho cô ba phút !"
Cho tớ góp ý với 💟💟💟