Ý tưởng của hắn rất điên, hắn định sẽ nhìn chằm chằm vào quyển vở, cho đến khi hệ thống nhắc nhở tạo được kỹ năng thì thôi. Dù sao hệ thống cũng bảo con đường này là cách cực đoan, vậy thì cứ cực đoan đi.
Hệ Thống
'...'
'Chọn nhầm tên tâm thần làm ký chủ'
Vừa bước vào lớp học hắn và Văn Thắng chọn bàn cuối cùng trong góc lớp. Vị trí quen thuộc của hai con người cao ráo, hắn tuy không đô con nhưng cao 1m8 còn Văn Thắng cao đến 1m9. Có lần đội trưởng clb bóng rổ trong trường ngõ lời mời cả hai vào đội, nhưng Văn Thắng thì ham chơi, còn đối với Du Trí dù cao thì cao nhưng hắn không có hứng thú với vận động. Hắn thích làm học sinh nho nhã, gắn liền với sách vở.
Hắn vừa ngồi xuống, vội mở balo lấy ra một tờ giấy và viết rồi ghi ghi viết viết. Văn Thắng bên cạnh làm vẻ khó hiểu, đầu năm học thì có bài tập nào sao, sao hắn không biết, hắn vừa định hỏi thì Du Trí đẩy tờ giấy sang.
'Hôm nay ngày lành tháng tốt, ta nhập đạo, lấy 1000 phút tĩnh tu đèn sách, chớ làm phiền'
Văn Thắng nuốt ngược câu hỏi vào trong miệng, nhìn qua Du Trí tỏ vẻ bi thương, dường như vụ tai nạn đã cướp đi sự tỉnh táo của người bạn thân hắn. Mà lúc này Du Trí đã bắt đầu lấy đại một quyển sách ra nhìn chằm chằm, không quan tâm gì đến xung quanh. 1000 phút cũng tầm 16 tiếng đồng hồ, Văn Thắng định hỏi nhưng lại thôi. Trường bọn hắn có quy củ,tạo điều kiện cho học sinh lớp 12 không gian để ôn tập cho việc thi đại học, học sinh có thể ở lại trường vào buổi tối để học. Nhưng đây là đầu năm.... Thời gian dần trôi qua, mọi người xung quanh cảm thấy hắn không phụ danh là học sinh giỏi, rất chăm chỉ.
Giáo viên chủ nhiệm toán là một cô giáo trẻ rất khó tính vừa về trường năm ngoái, nhưng cũng phải gật đầu hài lòng với Du Trí, cô mừng vì trong lớp có học sinh giỏi chăm ngoan như thế. Cô giáo còn chỉ mặt hắn cho các bạn, yêu cầu với các bạn lấy hắn làm gương, khiến bọn nó mặt ủ mày châu, chỉ có điều lạ là học sinh giỏi này không mở miệng nói câu nào vẫn cứ cấm đầu nhìn chằm chằm vào quyển sách. Văn Thắng ngồi bên cạnh nhìn một màng này mà rất muốn gào thét.
'Không phải, hắn là bị tai nạn nên tâm thần hư hại, sách hắn đọc là sách sinh học, cũng không phải sách toán của cô đâu'
Giờ ra chơi hắn cũng không ra chơi, giờ nghỉ trưa buổi chiều hắn cũng không nhúc nhích, mồ hôi cứ chảy ròng rã nhưng hắn vẫn mặt kệ, cấm đầu nhìn chằm chằm quyển sách, như đang thi gang với hệ thống, sao vẫn còn chưa cho ra kỹ năng.
Buổi chiều một cô bạn xinh đẹp thắt tóc bím, hoa khôi Mỹ Vân đi đến bên bàn hắn, đặt lên một lon coca. Nhắc nhở hắn một câu nghỉ ngơi nhưng hắn vẫn không để tâm, còn không biết bàn mình có lon nước bao giờ. Văn Thắng đành khéo léo kéo Mỹ Vân đi nơi khác bắt chuyện, sợ người ta đánh giá bạn hắn bị thần kinh, thì sau này bạn hắn cả đời độc thân mất.
Mặt trời đã lặn, mọi người ra về hết từ chiều, đến Văn Thắng cũng lắc đầu về trước, tưởng hắn chỉ nói đùa, xem ra là thật. Cho đến 10 giờ tối, bảo vệ của trường đi kiểm tra cũng bắt đầu nóng nảy. Mắng đứa nhỏ này tìm thêm việc cho ông. Bảo vệ mở cửa đi vào lớp hùng hùng hổ hổ định mắng thì cậu học sinh chăm ngoan lại ngẩng đầu lên nhìn, mắt Du Trí chảy nước ròng ròng, làm bảo vệ sửng sờ té ngửa, bệnh đau tim tái phát.
"Được rồi !!!"
Ting
'Hành động đặc biệt nhìn chằm chằm sách vở 1000 phút của ký chủ mở ra kỹ năng mới'
'Tạo Kỹ Năng bị động: Tập Trung cấp 1 (nhập môn)'
'Học sinh chăm ngoan thì phải biết tập trung, khi đọc sách, học tập suy luận vấn đề sẽ dễ dàng thông suốt, khi làm việc liên quan nghiên cứu sách vở trí tuệ tăng 10%, lúc bình thường trí tuệ tăng 5%'
Ting
'Hành động khổ luyện đặc biệt quan sát một vật 1000 phút của ký chủ mở ra kỹ năng nhân vật mới'
'Kỹ Năng Nhân Vật không thuộc Kỹ Năng của chức nghiệp'
'Mở ra Kỹ Năng Nhân Vật: Quan Sát'
'Quan sát là bản năng của con người, khi quan sát có hai hình thái bị động và chủ chủ động, ở hình thái bị động chỉ có thể quan sát được thông tin nhân nhật của người khác, khi chủ động có thể quan sát thông tin của vật phẩm ở mức độ nhất định'
'Chú ý Kỹ Năng Nhân Vật không thể tăng lên theo cách thông thường'
---
Rầm
Một bàn tay đập mạnh xuống bàn khiến mặt bàn gỗ in lên dấu bàn tay. Một tên đầu trọc và một tên đầu đinh với bộ dạng sẹo chưa lành trong rất đáng sợ đang ngồi ở một quán ven đường,
Tên đầu trọc nghiến răng nghiến lợi giận dữ.
"Đáng hận, rank F như chúng ta còn không bằng cả một con chó, Lang Côn ta bôn ba xã hội còn lâu hơn tên thiếu chủ đó có mặt trên đời, vậy mà cũng chịu cảnh này"
Tên đầu đinh biến sắc.
"Suỵt, suỵt .... Đại ca lỡ miệng rủi chúng ta bị bắt đánh nữa thì xong đời"
Bốp
Lang Côn ký mạnh vào đầu tên đầu đinh.
"Ngu xuẩn, hắn là thần hay sao, cũng không rảnh theo dõi chúng ta để nghe lén, tao chửi cho sướng miệng thì vấn đề gì"
"Tiểu Đinh, mày theo tao cũng lâu rồi, tao đang tìm cách gia nhập một bang mạnh rồi leo lên cao xong trả lại gắp trăm lần tên chó con cạy mạnh đó, mày theo tao không"
Tiểu Đinh vẫn còn ôm đầu than đau do vết thương muốn mở miệng, nghe vậy than vãn.
"Đại ca, em không theo anh thì theo ai, em chỉ còn anh để nương tựa, bà mẹ già không cho tiền cũng đành, em không theo anh kiếm tiền thì theo ai đây"
Lang Côn gật đầu tỏ vẽ hài lòng, bỗng hắn nhìn sang bên đường thì tỏ vẻ sửng sờ một lúc, sau đó lại làm bộ mặt hung ác.
"Trước khi trả thù, phải giết một con kiến đã, con kiến cắn bậy"
Tiểu đinh thắc mắc ngó theo hướng Lang Côn đang nhìn thì cũng sững sờ theo, sau đó cắn răng tức giận.
"Đại ca, em nhớ thằng đó, nó đánh vào đầu đại ca rồi cứu con điếm kia chạy, vậy mà còn là học sinh, để em đi bẻ chân tay nó mang lại cho đại ca"
"Không cần vội, đi theo nó tới nhà nó đi, giết cả gia đình nó trước mặt nó cho nó thấy sự tuyệt vọng tao đã chịu đựng"
---
Du Trí vui vẻ đi bộ về nhà, buổi sáng trước khi đi học hắn đã tính trước nói với dì là qua nhà Văn Thắng chơi, đến tối mới về. Hắn đói rã rời, ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua mấy cái bánh ngọt cầm đói, sau đó thì thấy quầy văn phòng phẩm bổng sáng mắt.
"Bây giờ mình nên mua sẵn nhiều viết chì, mình chỉ có một kỹ năng coi là gây sát thương, dù không biết để đánh với ai nhưng mà rủi gặp cướp thì sao, cũng có cái mà phòng thân"
Hắn vui vẻ mua thêm 3 4 hộp bút chì, mỗi hộp tằm 20 cây thủ sẵn trong balo, đây cũng không phải vũ khí lạnh, cảnh sát sẽ không bắt đâu nhỉ.
Trên con đường đi học về khu nhà hôm nay bỗng nhiên vắng vẻ lạ thường, đèn còn hư vài cái chổ tối chổ sáng làm hắn rờn rợn, hơn 10 giờ đêm gió lạnh thổi qua người khiến hắn rùng mình. Hắn có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, kỹ năng Tập trung còn giúp hắn tỉnh táo hơn lúc bình thường.
Du Trí lẩm bẩm.
"Sẽ không phải miệng quạ đen chứ, lúc nãy nhắc tới cướp thì sắp có cướp liền sao ?"
Đang tiếp tục cấm đầu đi thì phía trước chỗ một cái cột đèn đường bị vỡ có một người đứng đó, bóng tối khiến Du Trí không nhìn rõ là ai. Trong lòng lộp bộp bảo không lành, hắn quay đầu đi về hướng ngược lại. Điều làm hắn lông dựng đứng tim đánh loạn xạ cả lên, sau lưng hắn chỗ một cái đèn đường vỡ cũng có một bóng người đang đứng.
"Hỏng rồi, khu này mà cũng có cướp được sao"
Người trước mặt bước tới, hắn lùi lại nhưng không dám lùi nhanh, sau lưng hắn còn một tên nữa đấy. Cho đến lúc ánh đèn rọi rõ là ai đang ép sát hắn thì trong lòng Du Trí trầm xuống.
Cái đầu trọc mà hắn từng nhìn thấy cũng không nhiều đâu, tính ra lúc đấy cũng là lần đầu tiên hắn thấy có người để đầu trọc. Du Trí chẳng lẽ còn không biết tình huống của mình sao cho được.