Hai tay của Louis Thương Nghiêu nắm chặt bên cạnh bàn, từng đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch chứng tỏ hắn đang chịu đựng một cách khổ sở như thế nào.
Cuối cùng, dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, một bàn tay hắn chế trụ đầu nàng, không ngừng dẫn dắt nàng chuyển động một cách nhịp nhàng về giữa hai chân hắn. Eo của hắn cũng không tự chủ khẽ rướn về phía trước, tăng cường chuyển động.
Lạc Tranh cũng nhanh chóng bắt kịp tiết tấu của hắn, cố gắng cùng hắn đạt tới sự kết hợp hoàn hảo nhất.
Thời khắc này thật kỳ diệu, ít nhất Lạc Tranh cũng có cảm giác như thế. Mà hắn cũng giống như nàng, dường như hoàn toàn bị khống chế bởi lực chuyển động từ chiếc miệng xinh xắn của nàng.
Bàn tay của Louis Thương Nghiêu vẫn vùi trong mái tóc dài của nàng, khẽ vuốt ve một cách vô thức. “Tiểu yêu tinh, em thực sự là báu vật trời ban…” Bên môi Louis Thương Nghiêu bật ra lời tán thưởng, cuối cùng cũng không thể chịu được nữa mà ôm nàng lên, hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường lớn. Lạc Tranh áp lên phía trên người hắn, đôi môi đỏ mọng vừa vặn nuốt trọn dục vọng khổng lồ của hắn.
Mặt của nàng lập tức đỏ ửng lên.
Louis Thương Nghiêu nhìn thấy thế, khẽ cong môi cười, liền đó thay đổi tư thế khiến dục vọng giữa hai chân hắn trở thành một cây trụ thẳng đứng. Khuôn mặt của hắn vẫn đầy nét cương nghị cùng cao quý như trước nhưng ánh mắt lại lóe lên…nét tà mị xấu xa.
“Ngồi lên trên!” Hắn ra lệnh.
“Hả…” Trong lúc nhất thời, Lạc Tranh không hiểu rõ ý tứ của hắn.
“Ngồi lên trên đó!” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu nhanh chóng hướng tới dục vọng đã sớm dâng cao của hắn, nếu nàng đã thích chiếm thế chủ động, thì hắn sẽ cho nàng toại nguyện.
Lạc Tranh lập tức đỏ mặt
“Nhanh lên!” Louis Thương Nghiêu đã sớm căng thẳng đến sắp nổ tung, người phụ nữ này, hắn hận không thể ngay lập tức đè nàng dưới hạ thân, hung hăng mà chiếm hữu…
Lạc Tranh có chút ngây người, tuy nói nàng cũng có chút kinh nghiệm trong quan hệ nam nữ, nhưng việc ngồi lên giữa hai chân của hắn khiến nàng nhất thời không thể nghĩ ra hắn đang muốn yêu cầu cái gì.
Bàn tay của Louis Thương Nghiêu nhấc người nàng lên, rồi sau đó mỉm cười dùng sức, phối hợp với phần mông rắn chắc dùng lực đè xuống thân thể nàng…
“A…” Toàn thân Lạc Tranh bỗng chốc trở nên căng thẳng. Nàng cảm thấy thân thể của mình như bị xé nứt nhưng thẳm sâu trong cơ thể lại nổi lên một cảm giác vô cùng phấn khích.
Ngay sau đó, hắn lại dùng sức kéo mạnh nàng xuống khiến vật cứng rắn của hắn chôn sâu vào trong thân thể nàng.
“A…” Lạc Tranh lại một lần nữa thở gấp. Bầu ngực mềm mại của nàng theo động tác mạnh mẽ của hắn khẽ rung lên.
“Không…” Gò ngực của Lạc Tranh không ngừng phập phồng càng lúc càng kịch liệt. Nàng cảm thấy rất khó chịu bởi vì hoàn toàn bị hắn cường bạo mà bắt thân thể nàng ôm hết lấy vật cứng rắn của hắn, không còn một chút khe hở nào. Mỗi một cử động của hắn đều khiến thân thể của nàng tựa hồ như vỡ vụn ra, giống như muốn nổ tung vậy. Dường như có chút đau đớn nhưng cũng có chút hưng phấn.
“Tranh… Em thật đẹp!” Louis Thương Nghiêu không để cho nàng có thời gian thích ứng, bắt đầu điên cuồng vận động, ngón tay thon dài xoa nắn lấy nơi mẫn cảm nhất của nàng. Giọng nói thô cát, hô hấp đục ngầu, nồng nặc mùi dục vọng cất lên: “Tiểu yêu tinh, mỗi lần đều giống như lần đầu tiên vậy, vô cùng khít khao…”
“Uhm…” Thân thể Lạc Tranh khẽ lắc lư, phần ngực tròn đầy nảy lên như hai chú thỏ ngọc tinh nghịch. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhíu chặt lại, âm thanh rên rỉ phát ra giống như có chút thống khổ nhưng lại chứa đựng sự thỏa mãn. Người đàn ông phía dưới càng lúc càng mãnh liệt khiến nàng không thể không thừa nhận sự chịu đựng của mình đã lên tới cực điểm.
“Đừng… tôi… không chịu nổi…” Nàng thở gấp kèm theo một lời khẩn cầu đến mức nức nở, nghẹn ngào. Bộ dạng đau đớn cùng đáng thương của nàng khiến sự hưng phấn cùng kích tình của Louis Thương Nghiêu lên tới cực độ.
“Bé cưng, mới như vậy đã sớm không chịu nổi?” Louis Thương Nghiêu cười một cách xấu xa, vẫn không ngồi dậy, lại đem nàng hoàn toàn ôm vào lòng, làm cho hai chân nàng vô lực bám chặt trên vòng eo rắn chắc của hắn, bàn tay to lớn lại gắt gao đè lên cơ thế nàng.
“Uhm…đừng…” Lạc Tranh chỉ cảm thấy cảm giác thỏa mãn ngày càng mãnh liệt. Cảm giác bị cường bạo lúc nãy giờ đã biến thành sự phối hợp một cách nhịp nhàng. Sự xấu hổ lúc trước đã sớm không còn lại một chút gì. Giờ khắc này nàng thực sự cảm thấy hạnh phúc, hơn nữa còn xen lẫn cả cảm giác khát vọng!
Thanh âm của nàng bắt đầu trở nên khàn khàn, lý trí đã sớm trôi dạt tận phương nào. Nàng ngước nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Louis Thương Nghiêu. Khóe miệng của hắn cũng không ngừng rên rỉ, hai hàng lông mày đen sẫm cũng hơi nhíu lại cho thấy dáng vẻ nhẫn nại cũng như hưởng thụ của hắn.
Còn đôi mắt hắn đã sớm trở nên u mê bởi cảm giác kích tình lan tỏa, không hề chớp mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Dường như hắn rất hài lòng với biểu hiện trên gương mặt nàng…
Cả người Lạc Tranh mềm nhũn ra, chỉ có thể bám chặt vào cơ thể cường tráng của Louis Thương Nghiêu, dựa vào hắn mà thở hổn hển.
Toàn thân hắn toát lên khí chất nam tính một cách mạnh mẽ. Mùi hoắc hương dịu nhẹ được hòa quyện với sự đam mê ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lạc Tranh để mặc cho thân hình vạm vỡ của hắn ôm chặt lấy mình. Từng cơ bắp săn chắc, làn da màu đồng mê người, khí chất cường hãn hiện ra hết sức rõ nét từ cơ thể trần trụi của hắn. Toàn thân hắn toát ra một sức hút mạnh mẽ khó mà cưỡng lại
Louis Thương Nghiêu cúi đầu, đôi môi khẽ hôn nhẹ lên phía sau cổ của nàng một cách đắm đuối. Một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa, cảm giác lúc hắn chạm vào da thịt như có dòng điện chạy qua làm cho Lạc Tranh theo trực giác né tránh hành động của hắn. Nàng khẽ run lên nhưng lại không dám rời đi, đành hơi nghiêng đầu, dứt khoát nhường cho hắn cả bờ vai phía bên phải của mình.
Nhưng với một người đàn ông thích khống chế như hắn thì sao có thể chịu được hành động như “bố thí” của nàng vừa rồi? Thay vào đó, hắn bắt đầu nhẹ nhàng gặm cắn lên bên phía cổ trái của nàng.
“Đừng… đừng xấu thế…” Lạc Tranh cảm nhận thấy hắn cố tình trêu đùa nàng, giọng nói trở nên run rẩy kèm theo hơi thở ngày càng gấp gáp.
Dường như sợ nàng không chịu nổi sự cường bạo của mình mà ngất đi, Louis Thương Nghiêu bắt đầu tiết chế mỗi lần xâm nhập của cơ thể. Động tác bên hông của hắn bắt đầu chậm lại, nhưng đôi môi ấm nóng vẫn hết sức dịu dàng lướt trên da thịt nàng, dịu dàng tới mức trí mạng.
Hắn dường như nhìn thấu tâm tư nàng, nhưng không hề vội vàng mà vẫn nhẹ nhàng liếm láp, cắn mút phần cổ xinh xắn của nàng, giống như một tên quỷ hút máu người vô cùng tao nhã, phối hợp với nàng bằng cách thức dịu dàng nhất.
“Em có thích sự xấu xa của tôi không?”
“Đừng…” Phần mông trắng trẻo của Lạc Tranh hoàn toàn bị bàn tay to lớn của hắn khống chế. Nàng cảm nhận rất rõ ràng nhịp tim trong lồng ngực hắn không ngừng đập mạnh, từng nhịp, từng nhịp…
“Đừng cái gì?” Giọng nói khàn khàn của Louis Thương Nghiêu lộ rõ ý cợt nhả. Động tác dưới hạ thân vốn dĩ đã dừng lại giờ lại chầm chậm đưa vào, mỗi lúc… mỗi lúc… lại sâu hơn một chút. Đột nhiên, thật nhanh chạm vào chỗ sâu nhất của nàng, rồi lại nhanh chóng rút về.
Động tác lần này của hắn vô cùng xảo quyệt. Hàm răng đang cắn chặt làn môi của Lạc Tranh đột nhiên trở nên vô lực. Cảm giác khó chịu cùng đau đớn khiến nàng vô thức bật ra tiếng thổn thức.
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa, “Thế này?” Nói xong, thân thể hắn khẽ nhấc lên khỏi cơ thể nàng, tạo thành một góc nhỏ so với nàng, không mạnh không nhẹ lại tiến vào lần nữa.
“Hay là...thế này?”
Ngay sau đó hắn hạ người xuống, áp sát vào nàng, từng động tác mạnh nhưng chậm, vào một chút... ra một chút...
Hai động tác đều có một điểm chung duy nhất đó là đỉnh vật đàn ông của hắn chạm sát vào một điểm nào đó sâu bên trong cơ thể nàng. Chạm khẽ... rồi chà mạnh... liên tục... liên tục, không lệch một ly nào.
Đầu óc Lạc Tranh bỗng chốc trống rỗng, cánh tay bị hắn kìm chặt không thể nào thoát ra được. Chỉ mong hắn nhanh một chút, có lẽ, chỉ cần mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút nữa... hoặc nhẹ hơn một chút... chứ đừng hành hạ nàng một cách khổ sở như thế này.
“Đừng... đừng dừng lại...” Lạc Tranh cuối cùng cũng không cưỡng lại được hành động kích tình của hắn, giọng nói yếu ớt cất lên. Thay vì nói đó là lời cầu xin thì chính xác hơn đó chính là tiếng thổn thức.
Nhưng, chỉ cần giọng nói yếu ớt đó vang lên cũng đủ làm cho cơ thể của kẻ nào đó đang tùy tiện trêu đùa nàng cũng phải run lên. Bất ngờ kéo hai tay Lạc Tranh ôm lấy cơ thể mình, hắn bắt đầu luận động một cách cuồng dã, chỉ khác lúc nãy là, trong sự tùy tiện lần này có thêm chút tình cảm ấm áp.
Đầu óc Lạc Tranh lại trở nên trống rỗng, một lúc sau mới thấy tỉnh táo hơn một chút nhưng thân thể nàng thì không được như vậy. Nơi tư mật của nàng vẫn không thể tự chủ được mà không ngừng co rút.
Cảm giác mỏi mệt, bủn rủn, tê dại, đau nhức lan tỏa đến tận đầu ngón tay... Toàn thân nàng hoàn toàn vô lực, thậm chí cả chút sức lực để rút bàn tay đang bám chặt trên cơ thể hắn ra cũng không có. Nàng chỉ có thể cúi đầu thở hổn hển, cảm nhận sự rung động của vật đàn ông thô cứng đang nằm sâu trong cơ thể mình.
Giọng nói mềm mại như lụa của Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng. “Em bảo không dừng, thì tôi sẽ không dừng...” Hô hấp đục ngầu của hắn khiến hai gò má của nàng nóng bừng như bị phỏng.
“Tôi...” Khuôn mặt của Lạc Tranh càng trở nên ửng hồng, nàng không rõ, sự dịu dàng của hắn là chân thành hay giả dối...
Hóa ra hắn lại xấu xa như vậy, xấu xa đến nỗi làm cho nàng tan chảy một cách cam tâm tình nguyện.
Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn...
Giọng nói của Lạc Tranh lúc này đã hoàn toàn khản đặc…
Hai chân của nàng không còn chút sức lực, trở nên mềm nhũn, vô thức trượt xuống phần eo của hắn. Lạc Tranh đưa bàn tay yếu ớt run rẩy khẽ vuốt mái tóc đã sớm ướt đẫm mồ hôi của mình, nào ngờ động tác tưởng như bình thường này lại trở nên cực kỳ khêu gợi, một lần nữa kích thích vật đàn ông vốn đã căng cứng của Louis Thương Nghiêu.
Hắn lập tức vươn bàn tay to ra, xoay cơ thể nàng quay lưng về phía hắn. Khi Lạc Tranh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã để nàng quỳ xuống trước mặt đồng thời nâng ông nàng lên đối diện với hắn. Sau khi mở rộng hai chân nàng, từ phía sau, hắn vội vàng đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.
Bị tấn công một cách bất ngờ khiến Lạc Tranh không kiềm chế được mà bật ra tiếng thổn thức. Cùng với sự kích tình hết sức mạnh mẽ này mà phần hạ thân của nàng cũng dần cử động một cách nhịp nhàng với tiết tấu cuồng dại của hắn.
Vật đàn ông to lớn của hắn càng ngày càng trở nên cương cứng, đâm trái đâm phải hết sức mạnh mẽ, tấn công thần tốc, tùy ý tàn sát trong nơi tư mật ấm áp mà khít khao của nàng. Hơi thở của hai người như hòa quyện vào với nhau, càng lúc càng dồn dập...
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng bỏng, liên tiếp truyền đến tiếng rên rỉ cùng tiếng hét chói tai của hai người. Cả hai như những con cá không biết mệt mỏi, thỏa sức bơi lội chìm đắm trong biển tình bao la...
Sau một hồi hoan ái kịch liệt, Lạc Tranh không còn chút sức lực nằm sấp trên giường, thở hổn hển, nàng còn tưởng rằng mình sẽ chết ngất đi...
Louis Thương Nghiêu thuận thế nằm nghiêng xuống, cánh tay to lớn lướt dọc cơ thể đã sớm ướt đẫm mồ hôi của Lạc Tranh, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Nắm lấy!” Hắn cất giọng khàn khàn bên tai nàng, cùng lúc đưa tay nàng đặt vào vật đàn ông của hắn.
Nàng nghe lời nắm lấy một cách vô thức, chất dịch tình yêu của hai người dính đầy trên tay nàng...
“Ngoan...” Louis Thương Nghiêu dường như rất thích bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, khẽ thấp giọng rên rỉ cùng khen ngợi nàng. Chất dịch tình yêu khiến cho vật đàn ông trong tay nàng không ngừng cử động...
“Dùng thứ này xoa lên ngực em...” Ánh mắt của Louis Thương Nghiêu trở nên sâu thẳm.
Hai bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh đã sớm ướt hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đưa tay phủ lên bầu ngực tròn đầy của mình.Vào thời khắc này, trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác kỳ diệu, nhất là khi từng cử động của nàng đều bị ánh mắt nóng bỏng của hắn theo dõi sát sao.
Nàng từ từ đưa tay xoa sang hai bên, từng nơi vừa được bàn tay nàng bao phủ đều lưu lại vết ướt. Chất dịch đó dính trên ngực nàng, sau khi nàng đưa tay qua, đột nhiên trở nên nhạy cảm, cảm giác như có luồng gió lướt qua. Hai đỉnh hồng mai, dưới tác động của lòng bàn tay nàng, đã sớm căng ra mà dựng đứng lên.
“Tiếp tục….ngoan, bé con, làm rất tốt!” Hô hấp của Louis Thương Nghiêu lại bắt đầu trở nên nặng nề.
Lạc Tranh vẫn vô thức làm theo lời hắn, cảm giác này thật kỳ lạ. Vẫn biết rằng sau khi tỉnh táo lại nàng sẽ cảm thấy nhục nhã bội phần. Nhưng mà giờ phút này nàng như hít phải chất gây nghiện, thế nhưng trong lúc vô thức ngẩng đầu lên, nhắm đôi mắt lại, dùng trái tim cảm nhận từng động tác của đôi tay trơn ướt xoa lên ngực mình, giống như từng đợt sóng khoái cảm dâng trào từ nơi ngực căng tròn của nàng dần dần lan tỏa ra khắp toàn thân...
Đương nhiên Louis Thương Nghiêu không thể cưỡng lại được tư thế vô cùng khêu gợi cùng tuyệt mỹ trước mắt, nhanh chóng lật nàng lại quay lưng về phía hắn. Hắn cúi sát người xuống, bầu ngực của nàng lúc này đã căng lên như mong đợi sự nhào nặn của bàn tay hắn khiến hắn càng không kiềm chế được bản thân mà ra sức đưa tay xoa nắn nó.