Chương 78: Hồi 05 - Chương 19 phần 1

Chương 19: Người đàn ông hai mặt

Khách sạn Boltzmann, chín giờ tối!

Rời xa khu trung tâm thành phố Paris, Lạc Tranh có chút vội vã đi tới khách sạn để kịp cuộc hẹn bí ẩn kia. Bầu trời nước Pháp ban ngày vốn xanh thẳm nhưng khi màn đêm buông xuống lại toát lên một vẻ đa tình và lãng mạn. Chỉ cần lặng yên lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào những bờ đá nhấp nhô cũng đủ khiến cho người ta trút bỏ hết mọi ưu tư phiền muộn mà hướng tới một cuộc sống an tĩnh, bình dị.

Khách sạn này được xây dựng theo mô hình resort, vườn hoa bên ngoài được thiết kế hoàn toàn theo lối kiến trúc cổ của nước Pháp. Khu vườn rộng lớn bao quanh khuôn viên khách sạn được trồng rất nhiều loại cây cổ thụ như ô liu, cam, chanh, bách…dường như có thể tạo nên một vương quốc sinh thái khổng lồ vậy.

Kiến trúc tráng lệ cùng rực rỡ của khách sạn khiến người ta dễ dàng liên tưởng tới vẻ đẹp, sự đam mê đầy quyến rũ của bờ biển phía Nam nước Pháp này.

Khắp nơi trong khách sạn đều được thắp đèn sáng trưng đủ biết số lượng khách lưu lại nơi này không hề nhỏ. Nhìn qua cũng biết đây là nơi được dành riêng cho giới quý tộc cùng tầng lớp thượng lưu, tất cả chỉ có thể dùng hai từ “xa hoa” mà hình dung.

Đi dọc theo con đường bên ngoài khách sạn Boltzmann, Lạc Tranh vẫn không ngừng suy nghĩ. Nếu nàng nhớ không nhầm, lần đầu tiên cùng với Húc Khiên tới Paris, Thương Nghiêu đã từng nhắc tới khách sạn này. Cũng chính miệng hắn nói, khách sạn này là tài sản thuộc quyền sở hữu của hắn.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp hay sao?

Lạc Tranh không dám nghĩ tiếp nữa. Tới lúc này, thân phận thực sự của Thương Nghiêu vẫn khiến nàng hết sức hoài nghi. Nhiều năm trong nghề luật sư đã sớm rèn luyện cho nàng bản lĩnh cùng con mắt vô cùng tinh tường. Ai có tâm tư gì, hoàn cảnh ra sao đều sẽ bị nàng nhìn thấu một cách dễ dàng. Nhưng trường hợp của Thương Nghiêu, chẳng những hành tung bí ẩn, xuất thân thần bí mà ngay chính bản thân hắn cũng toát lên một vẻ thần bí cực kỳ.

Nếu như, hắn chính là ông chủ đứng phía sau của tập đoàn WORLD…

Mỗi lần nghĩ tới điều này, Lạc Tranh không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này. Nếu như hắn đích thị là ông chủ thần bí của tập đoàn, vậy thì có thể giải thích được tại sao hắn lại có bản lĩnh cùng những thủ đoạn cao siêu như vậy, cũng có thể lý giải nguyên nhân mọi chuyện phát sinh ở Pháp cũng như lý do tại sao vào cùng một thời gian và cùng một địa điểm, ông chủ thần bí kia lại hẹn tới đúng khách sạn này một cách trùng hợp như vậy.

Nếu Thương Nghiêu chính là ông chủ thần bí của tập đoàn, cùng với những nhận định của Lưu Ly là đúng thì hắn thực sự mang dòng dõi vương thất…

Nhưng…

Tất cả những điều này đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì sao?

Tại Pháp, những người có xuất thân cao quý cùng nổi tiếng cũng không ít. Thân phận, địa vị, gia cảnh của mỗi người trong số họ đều không thể coi thường. Mà việc ông chủ thần bí kia chọn khách sạn Boltzmann làm địa điểm gặp gỡ cũng có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên bởi vì ông ta đang đi nghỉ phép tại bờ biển phía Nam nước Pháp này mà thôi…

Những suy nghĩ cứ thế liên tục xuất hiện trong đầu khiến Lạc Tranh gần như bị hành hạ tới phát điên. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy nắm bắt tâm tư của một người đàn ông lại khó khăn đến vậy.

Khi mọi suy luận đều không có được một đáp án rõ ràng, Lạc Tranh đành tạm thời gạt bỏ những suy tư cùng phiền muộn sang một bên, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân tại khách sạn vào bên trong.

Ánh trăng vô cùng yên tĩnh càng khiến cho bóng đêm ánh lên sự nồng nàn quyến rũ.

Nhân viên lễ tân đưa Lạc Tranh vào một chiếc thang máy riêng, ánh sáng lấp lánh từ cánh cửa thang máy phản chiếu gương mặt vô cùng bình tĩnh của nàng.

Tầng này quả thực rất rộng, nhưng lại chỉ có một phòng, không khó nhận ra vẻ đẹp độc nhất vô nhị cùng tôn quý của nó. Phía trên của cánh cửa được thiết kế theo phong cách cung đình có khắc một dòng chữ màu vàng rực rỡ “Hoàng thất F-A”.

Không hiểu tại sao, khi nhìn thấy mấy chữ này, từ tận đáy lòng, Lạc Tranh không khỏi khẽ run lên…

Nhân viên lễ tân có ý bảo Lạc Tranh đứng đợi tại đây để anh ta đi thông báo.

Cảm giác chờ đợi thực sự là một sự dày vò, bởi vì bạn không biết rốt cuộc người đang chờ đợi mình là ai và cũng không biết cái gì đang chờ đợi mình.

Đứng đợi chưa tới một phút mà Lạc Tranh có cảm giác dài như một thế kỷ…

Nhân viên lễ tân đi ra, lễ phép nói với Lạc Tranh, “Lạc luật sư, mời vào!”

Lạc Tranh biết rõ thời khắc này mới chỉ là khởi đầu ọi chuyện. Nàng khẽ hít sâu một hơi, sao đó cất bước đi vào.

Một thanh âm đanh gọn từ phía sau vang lên, liền đó cửa bị đóng lại…

Tâm tư của nàng cũng theo âm thanh của cánh cửa đó bị một phen chấn động không nhỏ.

Không gian tối đen…

Không, chính xác mà nói, không phải là tối đen, mà do nàng đang thích ứng với ánh sáng chói lòa từ những chiếc đèn bên ngoài, nên khi bước vào căn phòng sử dụng thứ ánh sáng mềm mại cùng u tối lại có chút nhu hòa từ những chiếc đèn tường trong phòng khiến trong chốt lát thị giác của nàng không kịp thích nghi với sự thay đổi đột ngột của môi trường ánh sáng.

Nơi này quá ư là rộng lớn.

Không giống với thiết kế bên trong của các khách sạn khác, cả căn phòng này được bao phủ bởi một màu đen quyến rũ. Sự quyến rũ cùng mê hoặc giống như những con thiên nga đen bay lượn trong màn đêm tản ra thứ không khí vô cùng ma mị.

Ngay cả chiếc thảm lông cao cấp trải sàn cũng chỉ có một màu đen tuyền.

Lạc Tranh bước tới, cảm giác mềm mại tựa như đang bước trên những đám mây.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió đêm nhẹ nhàng thổi vào những chiếc rèm cửa màu đen. Rất nhẹ, rất nhẹ, dường như sợ đánh thức một cái gì đó.

Đột nhiên, Lạc Tranh quay về phía cánh cửa lúc bước vào, ánh sáng từ ngọn nến phát ra phản chiếu qua tấm thủy tinh trong suốt, ngưng tụ trong mắt nàng. Đó là nơi phát ra tiếng nước chảy, nhìn kỹ một chút, hóa ra là một bể bơi trong phòng. Bể bơi này tuy không quá lớn nhưng lại góp phần làm không gian rộng lớn nơi này trở lên lộng lẫy hơn.

Màu xanh sâu thẳm phản chiếu trên mặt nước, đưa tới những gợn sóng nhẹ ánh lên trên bức tường xung quanh. Mà ngay cách chỗ đó không xa, một bữa tối vô cùng thịnh soạn cùng với ánh nến dịu nhẹ đã thể hiện sự chu đáo cùng lãng mạn của chủ nhân tạo ra nó…

Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng nhưng tiếc một điều là chẳng thấy người đâu!

Lạc Tranh khẽ nhíu mày, đây là ý gì?

Đang lúc Lạc Tranh đang cẩn thận xem xét xung quanh, nơi cửa phòng truyền đến một tiếng động khiến nàng giật mình. Đột nhiên co rúm người lại, nàng đứng yên đó không hề cử động, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ từ xa đang ngày một tiến tới gần…

Cho đến khi một gương mặt phụ nữ quen thuộc xuất hiện, ánh mắt hai người họ bất giác nhìn sững nhau.

“Chị Tề Lê!”

“Lạc Tranh?”

Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng, đầy kinh ngạc nhìn về phía người đối diện.

Lạc Tranh lập tức bước tới, có chút ngờ vực hỏi, “Chị Tề Lê, sao chị lại có mặt ở đây?”

Nàng cứ nghĩ rằng người sẽ xuất hiện là ông chủ thần bí, không nghĩ tới người bước vào lại là Tề Lê.

Ánh mắt Tề Lê khẽ lóe lên điều gì đó, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lạc Tranh, ngược lại, lập tức hỏi nàng một câu tương tự.

“Lạc Tranh, làm thế nào mà em cũng lại ở đây?”

“Em đã ký hợp đồng với tập đoàn WORLD, hôm nay tới đây để gặp mặt ông chủ.” Lạc Tranh cố gắng để cho ngữ khí của mình trở nên nhẹ nhàng chút ít.

Tề Lê sau khi nghe xong, cẩn thận đánh giá lời nói của nàng, trong mắt bỗng lóe lên một ánh nhìn phức tạp khó có thể nhận thấy. “Anh ta hẹn em?”

“Anh ta?” Lạc Tranh tinh tế nhận ra trong giọng nói của Tề Lê có chút khác thường, giống như…

“Tề Lê, chị đã không nói sự thật cho em đúng không? Và chị cũng đã gặp ông chủ của tập đoàn này.” Lạc Tranh vốn là người cực kỳ thông minh, nhìn thoáng qua đã biết được ẩn sau ánh mắt của Tề Lê đang che dấu điều gì.

Bởi vì chỉ trong nháy mắt vừa rồi, từ trong ánh mắt của Tề Lê, nàng thấy được một chút ghen tị, thậm chí còn chứa đựng một cảm xúc sợ hãi như mất đi một thứ gì đó…

Nếu như những gì Lạc Tranh dự đoán là đúng, thì ắt hẳn Tề Lê đã từng gặp qua ông chủ thần bí kia, thậm chí, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không hề đơn giản.

“Chị…” Tề Lê không ngờ tới Lạc Tranh lại nói đúng tâm can của mình như thế. Thoáng chốc giật mình ngỡ ngàng một lúc lâu, sau mới lạnh nhạt lên tiếng.

“Chị nghĩ là anh ta sớm muộn cũng sẽ tìm gặp em, nên cũng không muốn tiết lộ quá nhiều.”

“Nhưng…”

“Hai vị, ông chủ đang ở bên trong, xin mời vào!” Một nhân viên đứng sau lưng Tề Lê nhẹ nhàng lên tiếng cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người họ, nhẹ nhàng đưa tay phác một động tác lịch sự hướng về phía cửa chính của căn phòng…

Lạc Tranh cùng Tề Lê lập tức ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía sau rồi cùng lúc bước về phía cửa phòng.

Tề Lê lúc này không hề có bất kỳ phản ứng nào nữa. Lạc Tranh thấy vậy, khẽ chau mày, đưa tay gõ vài tiếng lên cánh cửa rồi vươn tay đẩy cửa mở ra…

Ánh sáng trong căn phòng này so với phòng khách chính thì có vẻ mờ ảo hơn một chút bởi vì toàn bộ không gian trong phòng đều bị bao trùm bởi một màu đen huyền bí.

Từ lúc bước chân vào căn phòng này, Lạc Tranh còn lầm tưởng như bọn họ vừa bước chân vào chiếc hộp Pandora thần bí để mở ra bí mật bên trong nó. Nhưng nàng không biết rằng, lần này, cái mà nàng mở ra rốt cuộc là một bí mật hay lại là một âm mưu… khủng khiếp!

Tạm thời không nhắc đến ông chủ thần bí kia, mà ngay cả Tề Lê đang ở bên cạnh cũng khiến Lạc Tranh cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản chút nào…

Thứ ánh sáng trong phòng toả ra một sức hấp dẫn đầy mỹ lệ, giống như những viên pha lê chuyển động linh hoạt hay dòng chảy của ánh sáng được tăng tốc trong màn đêm huyền ảo. Căn phòng lớn đến độ phải mất một lúc tầm mắt của Lạc Tranh mới thích ứng được với khung cảnh nơi này. Bầu không khí trong phòng dường như cũng trở nên gấp gáp hoà quyện với hương chanh thoang thoảng.

Liền đó, Lạc Tranh nhìn thấy một ban công hình tròn. Bên ngoài ban công là một khoảnh đất rộng trồng toàn cây chanh với đủ các chủng loại. Khu vườn ngoài ban công được ánh sáng nhẹ nhàng của ngọn đèn trong căn phòng chiếu rọi, làm nổi bật bóng dáng một người đàn ông đứng thẳng nắm chặt tay quay lưng về phía hai người họ.

Mặc dù ánh sáng từ ngọn đèn khá mờ ảo nhưng cũng đủ phản chiếu được bóng lưng vô cùng vững chãi cùng dáng vẻ cao lớn của người đàn ông kia. Nhìn bóng lưng có thể thấy đó là một người còn khá trẻ chứ không phải là một ông già râu tóc bạc phơ như trong tưởng tượng của Lạc Tranh lúc trước.

Thậm chí… xung quanh người đàn ông kia còn toả ra một thứ áp lực vô hình khá nặng nề khó có thể diễn tả thành lời. Bóng dáng của hắn đổ dài theo ánh đèn tường, tựa như bóng dáng ma quỷ có thể len lỏi vào tận sâu thẳm tâm tư của đối phương.

Lạc Tranh nhìn theo bóng dáng đó mà tâm tư lại có phần hoảng loạn. Ngay sau đó, nàng bỗng cảm thấy hít thở không thông, có lúc tưởng chừng không thở nổi đến nỗi ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia cũng bắt đầu hoa lên…

Nàng bất giác cảm thấy chóng mặt…

Ngón tay cũng khẽ run lên…

Thậm chí…

Nàng thực sự muốn nhanh thoát khỏi nơi này!

Nhưng vào giờ phút này, Tề Lê đang đứng bên cạnh Lạc Tranh đột nhiên biến thành một người hoàn toàn khác.Vẻ mặt của Tề Lê hiện lên một nụ cười tà nịnh hết sức xa lạ, nụ cười này mang theo vẻ mê hoặc nhưng cũng chất chứa đầy nỗi lòng cùng ý tứ bên trong.

“Ngài Louis…” Thanh âm của Tề Lê rất ngọt ngào, rất êm tai, giống như viên kẹo đường hòa tan hết thảy mọi thứ. Trong một đêm như thế này, khiến bầu không khí như toát lên một mùi hương ngọt ngào đầy quyến rũ.

Lạc Tranh cảm thấy đầu mình như vừa bị một thứ gì đó giáng xuống một đòn chí mạng. Toàn bộ lời nói của Lưu Ly trong phút chốc đều hiện lên trong tâm trí nàng.

“Người sinh ra đã có mùi hương này trên cơ thể chỉ có một mà thôi. Dòng máu chảy trong người họ là dòng dõi vương thất cao quý, mà có được dòng máu mày chính là hậu nhân của vua Louis nước Pháp.”

“Mary Catherine cũng bắt đầu không khống chế nổi bản thân mình mà yêu ông ấy. Kể từ khi hai người họ phát sinh quan hệ, mùi hương trên cơ thể bà dường như hòa quyện với mùi hoắc hương đầy nam tính của ông ta càng trở nên mê hoặc.

Bởi vì từ đó trở đi, Louis 14 càng say mê mùi hương điên đảo chúng sinh này, khiến mùi hương thơm mát đó như thấm vào từng mạch máu.

Loại hương thơm này đầy nam tính nhưng cũng hết sức mê hoặc lòng người. Bởi vậy, hậu nhân của ông ta coi mùi hoắc hương này như là đặc trưng cho sự quyến rũ của đàn ông”

“Mùi hương này là do cơ thể con người tiết ra, lan tỏa khắp toàn thân, mà chủ nhân của chiếc áo này thân phận không hề đơn giản, nói không chừng đó chính là hậu nhân của Louis 14.

Huyết thống là chuyện không thể nào sửa đổi, mà mùi hương ẩn trong huyết thống lại càng không cách nào sửa đổi.”

Ngài Louis…

Hậu duệ… Louis 14?

Không!

Lạc Tranh chỉ cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược. Tia hy vọng cuối cùng trong thâm tâm nàng phút chốc hoá thành hư ảo…Trong khoảnh khắc, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dọc theo đầu ngón tay nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân, rồi sau đó lan tỏa tới từng chân tơ kẽ tóc của nàng…

Nàng nhất định là nhìn nhầm, nhìn nhầm rồi!

Trong đầu nàng lúc này lại không ngừng bị kích động bởi giọng nói vô cùng trầm khàn đầy mê hoặc.

“Có tôi ở đây, em không phải lo lắng chuyện gì cả. Hôm nay ngoan ngoãn phục vụ tôi, không được rời đi. Ngày mai tôi sẽ cho em biết phải làm thế nào, được không?...”

“Tranh… Tôi thích em, thật sự thích tất cả những gì thuộc về em…”

“Tiểu yêu tinh, em thật sự biết cách làm cả hai chúng ta đều trở nên hưng phấn”

“Người Trung Quốc có câu “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Em cùng với hắn, nam chưa cưới, nữ chưa gả, tôi đương nhiên có quyền theo đuổi…”

“Húc Khiên là người quá nhu nhược, còn em, lại quá mạnh mẽ. Một người phụ nữ mạnh mẽ thì càng thích hợp với một người đàn ông mạnh mẽ. Như vậy, mới có hứng thú, mới có thể làm cho em trở nên vui vẻ, giống như tôi với em vậy…”

“Tranh Tranh, đây chính là bạn tốt của anh, Thương Nghiêu…”

Thương Nghiêu…

Bạn tốt Thương Nghiêu…

Cổ nàng nhanh chóng ứ nghẹn vì cảm giác bị bỡn cợt, thậm chí nàng còn cảm thấy trên môi có vị mằn mặn. Nụ cười xã giao mới khẽ cong lên sớm đã trở nên cứng nhắc, giống như vừa nhìn thấy ma quỷ vậy…

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen khẽ xoay người lại, dùng ánh mắt hờ hững mà nhìn về phía khuôn mặt hai người họ. Hình dáng cương nghị hiện rõ hơn dưới ánh sáng mờ ảo giống như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, toát lên phong thái hết sức cao quý.

Một lúc lâu sau, khoé môi của người đàn ông kia khẽ nhếch lên một đường cong đầy tà mị. Dáng vẻ của hắn vô cùng tao nhã ẩn chứa sự chín chắn của dòng dõi vương giả cao quý cùng những đường nét tinh tế đầy mê hoặc. Từng bước đi của hắn cũng toát lên vẻ quyền uy đầy mạnh mẽ không cách nào có thể khống chế được.

Ánh mắt của hắn lúc này không còn duy trì vẻ tà mị cùng quyến rũ nữa, mà ánh mắt đó khiến tâm tình người ta trở nên đầy cảnh giác.

Khi ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt Lạc Tranh, nàng chợt cảm thấy như có hai luồng điện vừa xẹt qua toàn thân. Trong khoảnh khắc khi ánh mắt đó chợt loé lên, Lạc Tranh cảm tưởng như vừa nhìn vào một vực sâu không đáy, chất chứa rất nhiều tâm tư trong đó, khiến cho người ta cảm nhận được một sự phức tạp đang ẩn dấu.

Ánh mắt của người đàn ông kia dừng lại trên người Lạc Tranh chỉ trong chốc lát nhưng lại khiến nàng rùng mình. Toàn bộ tế bào trong cơ thể đồng loạt như bị ai đó xâm chiếm một cách mạnh mẽ, giống như bản thân hoàn toàn mất đi kiểm soát, không chịu sự khống chế của não bộ…

Trong chớp mắt, nàng còn nghĩ người mà mình đang nhìn thấy không phải là Thương Nghiêu, mà chỉ là một người có vẻ bề ngoài giống y như hắn mà thôi!

Nhưng mà, sự thực thì hắn đang đứng đó. Mi mắt của hắn, ánh mắt của hắn, đôi môi của hắn… Tất thảy đều quen thuộc tới mức khiến nàng cảm thấy kinh hãi.

Tại sao?

Tại sao lại có thể là hắn?

Mà hắn, vì sao lại có biểu hiện đó vào lúc này?

Bất giác, Lạc Tranh chợt nghĩ đến cái cảm giác hốt hoảng của hai lần trước đó. Nàng vẫn nhớ như in trong ánh mắt hắn cũng thoáng hiện qua vẻ lạnh lùng như lúc này. Rốt cuộc nguyên nhân của ánh mắt đó là gì?

Tề Lê ngược lại không chú ý đến dáng vẻ trợn mắt vì kinh ngạc của Lạc Tranh ngay bên cạnh. Vẻ mặt chị ta vô cùng hớn hở cùng vui vẻ, hướng về phía người đàn ông kia bước tới, từng hành động hết sức tự nhiên, tự nhiên tới mức Lạc Tranh cảm thấy rất chướng mắt…

Thậm chí nàng còn chứng kiến, người đàn ông kia cũng không có ý cự tuyệt, mà còn dang rộng cánh tay ôm Tề Lê vào lồng ngực. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, kết hợp vô cùng ăn ý…

Bọn họ …

Đã từng quen nhau!

Ý nghĩ này đột nhiên thoáng hiện ra trong đầu Lạc Tranh, trong khoảnh khắc đó, trái tim nàng chợt bỏng rát, tựa như bị thanh sắt nóng đỏ của chiếc bàn ủi ấn lên bề mặt, vô cùng đau đớn…

Tề Lê từ trước tới giờ vẫn một mực giấu nàng…

Mà hắn, từ trước tới nay cũng lấy thân phận Thương Nghiêu mà lừa gạt nàng…

Lạc Tranh lúc này hệt như một pho tượng điêu khắc đứng chết trân ở đó, quên mất việc phải xoay người bước đi, cũng quên luôn việc phải bước tới hỏi hắn một câu tại sao. Nàng cứ thế đứng đờ người ra đó…

Dáng vẻ Tề Lê đã hoàn toàn thay đổi, thân thể giống như con rắn nước vùi trọn trong lồng ngực của người đàn ông kia, giọng điệu vô cùng ngọt ngào, âu yếm cất tiếng gọi hắn “Ngài Louis…”

Lạc Tranh hiểu rằng, hắn lại thành công trong việc thu phục trái tim của một người phụ nữ. Tề Lê sống độc thân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại là hắn…

Đau đớn…

Cảm giác vô cùng đau đớn khiến cho nàng không thể thở nồi. Thậm chí nàng còn muốn ngồi thụp xuống để cho trái tim mình bớt đau đớn hơn.

Người đàn ông kia không hề có chút phản ứng nào nhưng ánh mắt hắn lúc này lại khiến Lạc Tranh cảm thấy vô cùng xa lạ. Nàng cũng không dám khẳng định ánh mắt đó rốt cục mang hàm ý gì. Ánh mắt này của hắn dường như là cố tình biểu đạt ra để cho nàng có thể nhìn thấy. Đó giống như một loại mệnh lệnh không lời, thật khó mà tìm được người đàn ông nào lại ra mệnh lệnh theo hình thức đó.

Người đàn ông kia cuối cùng cũng mở miệng. Giọng nói trầm thấp của hắn khiến Lạc Tranh cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như bầu trời đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ, khiến người ta có vô vàn suy nghĩ.

Nhưng hắn lại nhìn vào Tề Lê đang dựa vào ngực mình mà lên tiếng. Từng câu từng chữ của hắn khiến Lạc Tranh thực không có cách nào để đối mặt với thực tế vô cùng tàn nhẫn này…

“Thân thể của cô so với trước kia càng hấp dẫn hơn thì phải. Lại đây nào, để tôi tận hưởng một chút.” Lời nói của hắn đối với Tề Lê cực kỳ khiêu khích.

Nhưng, biểu cảm lạnh băng của hắn lại rất hiếm thấy, còn lời nói thì không hàm chứa chút tình cảm nào.

Lạc Tranh cảm thấy vô cùng chói tai, hóa ra, những lời nói câu dẫn cùng khiêu khích của hắn không chỉ đối với một mình nàng… Nghĩ đến lại thấy nực cười. Trong thoáng chốc nàng cảm thấy có chút bi ai với chính bản thân mình.

Tề Lê dường như đã sớm quen với những hành động cùng lời nói không chút cảm tình này của hắn. Dịu dàng nở nụ cười, chậm rãi cởi bỏ khuy áo của mình, những vẫn có chút ngại ngùng nhìn về hướng Lạc Tranh đang đứng ở phía xa. Sau đó tỏ vẻ làm nũng rồi nói với hắn.

“Nhưng mà, cô ấy…”

Lạc Tranh cũng không thể chịu đựng thêm cảnh tượng trước mắt nữa, liền xoay người muốn rời đi!