Chương 60: Hồi 05 - Chương 04

Chương 4: Người đàn ông trong màn sương đêm

Mặc dù văn phòng nằm ở khu trung tâm thành phố nhưng giờ khắc này, Lạc Tranh lại chọn con đường nhỏ xuyên qua khu rừng để đi. Đây là con đường nàng rất thích lui tới. Bởi xe cộ ít qua lại nơi đây cho nên khi màn đêm buông xuống, cả con đường thực vô cùng yên tĩnh.

Từng cơn gió lùa qua những tán cây vang lên tiếng lá khô xào xạc. Gió nhẹ mơn man trên gương mặt khiến Lạc Tranh có cảm giác rất thoải mái mặc dù trong tim vẫn còn cảm giác đau ê ẩm. Nhưng ít ra, nét bi thương trên khuôn mặt nàng lúc này sẽ không có ai trông thấy.

Thời tiết đã vào thu, ban đêm không còn vẻ nóng nực như những ngày hè mà đã bắt đầu chuyển lạnh. Có lẽ do ảnh hưởng của sự thay đổi thời tiết nên cả khu rừng được bao phủ bởi một màn sương đêm mờ mờ, dưới ánh trăng mông lung trông giống như một tầng sa mỏng, toả ra nét nhu hoà vô tận.

Ánh đèn pha xe hơi loé lên thoáng đánh tan màn sương mờ, tiếng bánh xe nghiến trên đường mòn xuyên rừng dần trở nên rõ ràng. Lạc Tranh khẽ đi lui sát vào mép đường để nhường lối, không ngờ đến chiếc xe đó lại dừng cách chỗ nàng không xa.

Bước chân của Lạc Tranh có chút chần chừ, xuyên qua màn sương mờ ảo, nàng cũng không nhìn rõ hình dáng chiếc xe kia, cũng không dám khinh suất mà tiến lên phía trước. Một chiếc xe hơi vô duyên vô cớ dừng lại trên con đường nhỏ chỉ có bóng dáng một mình nàng đương nhiên sẽ khiến Lạc Tranh đề cao cảnh giác.

Cửa xe rất nhanh liền mở ra, liền sau đó được đóng lại cũng nhanh như vậy…

Lạc Tranh chăm chú nhìn về phía đó…

Dưới ánh trăng nhu hoà, trong màn sương mù mông lung dần hiện lên một thân ảnh ưng nhã cao lớn đang bước tới, càng lúc càng xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt Lạc Tranh.

Hô hấp dường như có chút khó khăn, Lạc Tranh chẳng những không có tiến lên mà thậm chí còn vô thức lùi về phía sau vài bước…

Dưới màn sương mờ, cây cối hai bên đường vô cùng yên tĩnh khiến bóng đêm càng trở nên huyễn hoặc giống như một chiếc khăn lụa mềm mại. Ánh trăng nương theo thân ảnh cao lớn của Thương Nghiêu như rắc xuống mặt đường những tia sáng bạc lộng lẫy khiến cho tim Lạc Tranh bất giác rung động, tầm mắt lại không tự chủ được mà chăm chú nhìn về phía hắn. Cho dù còn cách một khoảng khá xa, nàng cũng biết người đàn ông kia là ai.

Hắn ăn mặc rất chỉnh tề, dường như vừa mới xử lý xong công việc. Một thân âu phục, áo sơ mi, cà vạt phối hợp rất hài hoà, không thể chê được điểm nào. Lại thêm dáng vẻ tiêu sái dường như có chút đối lập với sự lo lắng của nàng lúc này. Mỗi bước đi của hắn đều vô cùng trầm ổn, từng bước tiến gần về phía nàng.

Gương mặt cương nghị dần hiện ra dưới ánh trăng dịu dàng. Xuyên qua màn sương mờ ảo, dường như từng đường nét trên khuôn mặt Thương Nghiêu được in sâu trong đáy mắt Lạc Tranh. Hắn giống như Đấng sáng thế có chút bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng, nhưng lại vô cùng hoà hợp với khung cảnh hiện tại, như thể tự nhiên chờ đợi nàng bước tới.

Hình dáng Lạc Tranh thu lại dần trong tầm mắt hắn. Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, từng bước tiến tới, bốn mắt bất giác nhìn nhau…

“Sao lại lang thang như du hồn vậy? Tan làm rồi phải về nhà chứ?” Thương Nghiêu bước tới bên cạnh nàng, trên người hắn là mùi hoắc hương nhè nhẹ xen lẫn hơi sương đêm, vô cùng dễ chịu.

Mà ngữ khí của hắn cũng cực kỳ dịu dàng, không có chút kinh ngạc, cũng không có quá nhiều cảm xúc mà mang theo một vẻ rất tự nhiên, giống như hắn đang đợi nàng về nhà, như thể nàng mới là vợ của hắn vậy.

“Làm sao mà ngay cả giày cũng không đi?” Thương Nghiêu thấy Lạc Tranh không lên tiếng, lại nhìn thấy nàng xách giày trên tay, ánh mắt khẽ liếc về phía bàn chân nhỏ nhắn trắng bóng. Dường như bị bộ dạng của nàng chọc cười, tiếng nói trầm thấp của hắn cất lên mang theo sự sủng ái rõ ràng, “Thực đúng là cô bé con!” Nói vừa dứt lời, hắn đưa tay cầm lấy đôi giày trong tay nàng.

Lạc Tranh sững sờ, không ngờ tới Thương Nghiêu sẽ chủ động xách giày ình, lập tức cảm thấy hơi mất tự nhiên nói, “Không cần, tôi tự xách là được rồi.”

“Đi nào, về nhà thôi.” Thương Nghiêu làm ngơ trước câu nói của nàng, cười nhẹ đưa tay vòng qua eo ôm lấy Lạc Tranh, “Sau này không muốn đi bộ thì gọi điện cho tôi, đi chân không như vậy trông cứ như mới gặp phải cướp vậy.”

Lạc Tranh trong lúc nhất thời không kịp thích ứng với thái độ biến hoá tức thời của hắn, nhất là lời nói vừa nãy.

“Anh…làm sao lại xuất hiện ở nơi này?” Từ khi biết hắn đến nay, Lạc Tranh đã cảm thấy người đàn ông này mỗi lần xuất hiện hay rời đi đều vô cùng thần bí. Thậm chí, nàng cũng không biết hắn ở tại nơi nào, là khách sạn sao? Hắn sao có thể rảnh rỗi như vậy? Sao không cần về Paris làm việc?

Thương Nghiêu nhìn thoáng qua Lạc Tranh trong vòm ngực mình, cười cười, “Em tan làm, tôi đương nhiên muốn tới đón em, nào biết hôm nay em sẽ đi đường này. Tôi ước chừng đã vòng đi vòng lại khoảng hai lượt rồi.”

“Anh đón tôi? Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tâm tình Lạc Tranh thoáng chốc nổi lên sự khẩn trương.

“Về nhà, em tan làm không trở về nhà chả lẽ muốn đi hẹn hò với người đàn ông khác sao?” Thương Nghiêu trả lời vô cùng tự nhiên, thậm chí còn có chút bất ngờ khiến Lạc Tranh cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hắn, muốn đưa nàng về nhà?

Đùa kiểu gì vậy?

Thấy toàn thân Lạc Tranh toát lên vẻ đề phòng, Thương Nghiêu khẽ cúi đầu cười nhẹ, cũng không nói thêm lời nào, chỉ là ôm lấy nàng đặt vào trong xe. Trong chớp mắt, cả chiếc xe liền chìm vào màn đêm dày đặc.

Xe một đường chạy nhanh theo hướng lưng chừng núi, xuyên qua khu vực có địa thế tuyệt đẹp dành cho những người giàu có, rốt cục cũng dừng lại. Suốt chặng đường từ gara ngầm dưới mặt đất đến biệt thự, Lạc Tranh đều bị Thương Nghiêu ôm chặt. Bàn tay to lớn của hắn cầm theo đôi giày cao gót của nàng, nhìn vào vừa có cảm giác ấm áp lại thêm vài phần ngọt ngào.

Đương nhiên, đây là cảm giác của người ngoài cuộc nhìn vào….

Lạc Tranh thì lại không nghĩ như vậy!

Khi Lạc Tranh bị ôm vào phòng khách chính trong biệt thự, trong lòng chợt có cảm giác vô cùng khiếp sợ. Thương Nghiêu vừa đặt nàng xuống sofa trong phòng khách, Lạc Tranh liền đứng dậy, cảnh giác nhìn hắn.

"Đây là nơi nào?"

Điều khiến Lạc Tranh giật mình nhất không phải là chuyện nơi này có căn biệt thự mà là phong cách thiết kế cùng sự bài trí đồ đạc ở nơi đây giống hệt như căn biệt thự nàng đã ở tại Paris. Bước vào nơi này, Lạc Tranh lại có cảm giác như trở lại những ngày còn ở Paris.

“Đây là nhà của chúng ta tại Hongkong.” Thương Nghiêu bước tới chỗ tủ rượu, rót hai ly vang đỏ, lững thững đi tới trước mặt Lạc Tranh, đem một ly đưa cho nàng, cười cười, “Phụ nữ cần nhất là cảm giác an toàn, có căn nhà của riêng mình sẽ có cảm giác an tâm hơn.” Vừa nói hắn vừa đi vòng qua sau lưng Lạc Tranh, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói nhỏ, “ Sau này, chỉ cần em tới thành phố nào, tôi sẽ khiến nơi đó có nhà cho em.”

Trong lòng Lạc Tranh có chút hoảng hốt, thậm chí còn có một loại ảo giác, như thể hắn mới thật sự là chồng của nàng. Thậm chí ngay cả lời của hắn, lòng của nàng cũng không hề có ý bài xích, ngược lại còn cảm thấy…ấm áp?

“Anh đến tột cùng muốn thế nào?” Lạc Tranh không có cầm lấy ly rượu, bình tĩnh cất tiếng hỏi hắn.

Thương Nghiêu đem thân thể của nàng nhẹ nhàng xoay lại, cúi đầu cười khẽ, "Tranh, sao vậy? Sao bộ dạng lại nghiêm túc đến thế?”

“Tôi chỉ muốn biết thực ra anh muốn như thế nào?” Lạc Tranh thực sự bị bộ dáng ra vẻ vô tội của hắn hành hạ muốn phát điên. Nàng thực sự không hiểu nổi người đàn ông này.

Bộ dạng thoải mái nhàn nhã của Thương Nghiêu so với cảm giác khẩn trương của Lạc Tranh lúc này quả thực khác biệt như trời và đất. Hắn cũng không có trả lời ngay mà ngược lại, đem ly rượu sóng sánh nhét vào bàn tay nhỏ bé, lại khẽ đưa ly của mình cụng ly với nàng, tiếng nói trầm thấp toát lên vẻ mê hoặc kề sát vành tai nhạy cảm.

“Loại rượu này là đặc biệt vì em mà chuyển tới đây qua đường hàng không. Nếm thử xem có phải hương vị em thích hay không?”

Lạc Tranh chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, có lẽ nàng vĩnh viễn không thể biết được đâu là lời nói thật lòng của hắn. Không khó nhận ra, Lạc Tranh đang cố đè nén lửa giận, nhưng mà ngọn lửa trong mắt dường như không kìm nén được. Cũng khó trách, từ đêm tân hôn tới giờ, nó tích tụ trong tim nàng không có chỗ bộc phát, giờ khắc này như thể là cơ hội để nàng bộc lộ tâm tình.

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh một lời cũng không nói, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, lại đưa mắt nhìn hắn, đem cái ly rỗng trong tay đặt xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Giờ anh có thể nói rồi chứ?”

Thương Nghiêu rõ ràng là bị bộ dạng tức giận của nàng chọc cười không ít, khe khẽ lắc đầu, “Tranh, khẩn trương như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn cùng em trải qua một đêm lãng mạn, sao em lại coi tôi như rắn độc, dã thú vậy?”

Lạc Tranh còn tưởng mình nghe nhầm, nở nụ cười lạnh lùng, “Anh muốn cùng tôi trải qua một đêm lãng mạn, anh có tư cách gì làm như vậy? Anh dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc tôi thích em.” Thương Nghiêu nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói vô cùng tự nhiên. Hắn chăm chú nhìn nàng, nhấp một ngụm vang đỏ, ánh mắt thâm thuý khẽ phác hoạ từng đường nét gương mặt lạnh lùng của nàng, giống như đang quan sát một món bảo vật quý hiếm.

“Anh thích tôi?” Lạc Tranh càng cảm thấy buồn cười hơn, bước đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.

“Anh đừng quên, tôi đã kết hôn!”

“Vậy thì sao?” Thương Nghiêu bình thản tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng của nàng, “Tôi thích em, chuyện này không liên quan đến bất kỳ ai. Đối với việc em kết hôn hay không cũng không có chút liên hệ nào.”

“Thì ra Thương Nghiêu tiên sinh danh tiếng lẫy lừng lại thích chơi trò yêu đương vụng trộm. Đáng tiếc, anh đã tìm nhầm người rồi. Từ hôm qua, tôi đã trở thành vợ của Húc Khiên, cũng là vợ của người bạn tốt của anh. Tôi không muốn cùng anh chơi bất cứ trò gì hết, cũng không muốn trở thành mục tiêu để anh theo đuổi. Nếu như Thương Nghiêu tiên sinh còn giữ được chút ranh giới đạo đức cuối cùng, xin anh từ nay về sau đừng quấy rầy tôi nữa.” Từng câu từng chữ được Lạc Tranh thốt ra vô cùng rõ ràng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng ánh mắt càng toát lên sự kiên quyết, vẻ băng lãnh hệt tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, lại vô cùng xinh đẹp thu hút tầm mắt hắn.

Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, trong đáy mắt toát lên sự tán thưởng cùng yêu thương tột độ. Không kìm lòng được, hắn khẽ duỗi ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Tranh, em làm luật sư không nên có trí nhớ kém như vậy chứ. Tối hôm qua, cuồng nhiệt ở trên giường tân hôn là em và tôi. Nếu nói đến vai trò người chồng, tôi so với Húc Khiên càng thích hợp hơn nhiều.”

“Anh…” Lạc Tranh vô thức nắm chặt tay, tránh khỏi bàn tay đang vươn ra không chút an phận của hắn, “…hèn hạ!” Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.

Lạc Tranh cực kỳ chán ghét cảm giác bị người khác thao túng, ghét đến cùng cực.

Không đợi nàng bước tới bước thứ hai, Lạc Tranh liền bị bàn tay to của hắn kéo về, vòng tay rắn chắc ôm nàng ghì sát vào vòm ngực vững chắc, Thương Nghiêu cúi đầu cười khẽ, “Giận sao? Vậy được, để tôi đùa với em một chút.”

"Thả tôi ra!" Lạc Tranh biết rõ vòng tay của hắn hệt như cây thuốc phiện, nếu không cố gắng dùng lý trí kháng cự lại, nàng sẽ rất nhanh chóng buông thả vào vòm ngực ấm áp của hắn.

“Thả em ra? Tại sao tôi phải thả em ra?” Thương Nghiêu ôm nàng từ phía sau, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm mút vành tai nhỏ cùng lọn tóc mềm mại đang rủ xuống.

“Tôi muốn về nhà!” Lạc Tranh chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, lưỡi của hắn như mang theo hoả chủng đang dần đốt lên cảm giác nóng bỏng quen thuộc trên cơ thể nàng.

"Nhà?" Thương Nghiêu buồn cười nhếch môi, “Không phải tôi đã đón em về nhà sao? Tôi ở nơi nào? Nhà ở nơi nào? Em còn muốn đi đâu?”

Lạc Tranh nhắm mắt lại, cố kìm nén cảm giác tức giận muốn hét lên thành tiếng. Không được, nàng phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Người đàn ông này thích nhất là nhìn thấy bộ dạng mất đi lý trí của đối phương. Nếu đối phương càng mất khống chế, hắn sẽ càng chiếm thế thượng phong.

Một lúc lâu sau, nàng xoay người, ánh mắt lạnh lùng đem lửa giận trong đó hoàn toàn nén xuống, chỉ còn lại sự tỉnh táo tràn ngập.

“Tôi thật sự không hiểu ý của anh. Anh luôn miệng nói thích tôi, lại hy vọng tôi coi nơi này như nhà mình. Nếu đã vậy, vì sao anh còn không cưới tôi?”

Thương Nghiêu không ngờ tới Lạc Tranh sẽ đột ngột hỏi vấn đề này, thậm chí cũng không cho rằng nàng lại có thể khôi phục được sự tỉnh táo nhanh như vậy. Đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, khoé môi tà mị của hắn khẽ cong lên có chút ý nhạo báng. Ngón tay thon dài nhấc lên, khẽ giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng.

"Tranh, mặc dù trước giờ tôi luôn chán ghét những người phụ nữ bám dính lấy mình, nhưng mà em là một ngoại lệ.” Hắn hạ tay xuống, lại thuận thế siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt trên đôi môi đỏ mọng của nàng, khoé miệng toát lên một nụ cười vô cùng vui vẻ, “Em muốn gả cho Ôn Húc Khiên, đó không phải sự chọn lựa của em sao? Tôi thích em, cho nên sẽ dung túng cho những sở thích tuỳ hứng nho nhỏ của em, để em đạt được tâm nguyện của mình cũng tốt mà.”

Lạc Tranh cũng không né tránh động tác mập mờ của hắn, đôi môi anh đào hé mở, cất giọng lạnh lùng, “Sao thế, anh coi chuyện tôi kết hôn chỉ là hành vi tuỳ hứng nho nhỏ? Thương Nghiêu tiên sinh, xin anh hiểu cho hôn nhân đến tột cùng là cái gì? Là trách nhiệm, là sự hỗ trợ lẫn nhau, là chuyện của cả đời.”

"Không, không! Tranh, tôi nghĩ em hoàn toàn hiểu lầm rồi.” Thương Nghiêu cúi người, khẽ tì trán mình lên trán nàng, cười nhẹ.

“Em chỉ là kết hôn với Ôn Húc Khiên. Đó chỉ là một hành động, là hình thức mà thôi. Trách nhiệm cũng được, hỗ trợ cũng được, người em phải ở bên cả đời là tôi chứ không phải người chồng trên danh nghĩa kia. Tôi với em…mới là vợ chồng thực sự.”

Lạc Tranh nghe mấy lời nguỵ biện của hắn, khẽ cười lạnh, “Nói như vậy, anh muốn làm cho Húc Khiên chỉ là người chồng trên danh nghĩa?”

Thương Nghiêu nghe vậy, chỉ cười mà không nói.

"Thả tôi ra!" Lạc Tranh dùng sức đẩy hắn qua một bên, cầm lấy túi xách, lạnh lùng nói, “Anh thích điên loạn là chuyện của anh, anh thích phiêu lưu tình ái cũng là sở thích của anh, xin đừng kéo tôi vào đó. Húc Khiên trước giờ đều rất tin tưởng anh. Nếu như anh còn một chút nhân tính, xin hãy kìm chế bớt hành vi phóng túng của mình!”

“Tôi nghĩ người cần kìm chế bớt hành vi phóng túng không chỉ có mình tôi.” Thương Nghiêu bình thản nói lúc Lạc Tranh quay đi, lại nhìn thấy ngón tay nàng khẽ run lên, giọng điệu có chút nén cười.

“Chuyện nam nữ đến tột cùng đều là hai bên tình nguyện, em cho rằng ở bên tôi là vui thích cũng tốt, yêu đương vụng trộm cũng được, không phải em cũng biết rõ loại chuyện như vậy có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai hay sao? Tranh, trái tim em đã tình nguyện theo tôi đắm chìm trong địa ngục, cần gì phải tự làm khó chính mình như vậy.”

Bàn tay Lạc Tranh nắm chặt lấy tay nắm cửa, sống lưng bất giác cứng lại. Phía sau, hơi thở đàn ông trầm thấp ngày càng sát lại gần, cho đến khi bàn tay to của hắn đặt lên đầu vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Nhưng mà, nếu tâm lý em còn chưa sẵn sàng, tối nay tôi sẽ tạm thời cho em rời đi, để cho em có thể hiểu rõ ràng thực sự bản thân muốn gì cũng là chuyện tốt.”

Thương Nghiêu tiến sát sau lưng nàng, thân hình cao lớn khẽ phác hoạ theo từng đường cong mềm mại. Hắn cúi đầu thì thầm bên vành tai nhỏ xinh, “Nhưng mà, đêm mai em phải ngoan ngoãn trở lại đây, nghe thấy rồi chứ?”

Lạc Tranh có chút kinh ngạc nhìn hắn.

“Sao vậy? Cứ nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội như vậy sẽ khiến tôi đổi ý không để cho em đi nữa.” Thương Nghiêu cười nhẹ.

Lạc Tranh khẽ cắn răng, có trời mới biết để đối phó với loại đàn ông này rốt cuộc phải dùng đến phương pháp thế nào…”

“Nếu như anh thật sự thích tôi, vậy xin anh hãy đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ một chút. Còn nếu như anh chỉ muốn vui đùa trong chốc lát thì làm ơn để tôi đi. Tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra hết.” Tuy Lạc Tranh là một luật sư nổi tiếng nhưng nàng cũng là người phụ nữ khá truyền thống. Tuy rằng bị Thương Nghiêu không ít lần dụ dỗ nhưng nàng vẫn không muốn đánh mất sự tôn nghiêm của bản thân.

Thương Nghiêu nghe vậy lại cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má mịn màng của nàng, “Tranh, lời nói của em trước sau thật mâu thuẫn. Tôi thích em, cho nên tôi mới có thể dễ dàng tha thứ cho những hành động bốc đồng của em, nhưng cũng chỉ có thể dừng ở đó thôi. Tôi sẽ không trơ mắt nhìn người phụ nữ mình thích nằm dưới thân người đàn ông khác.”

“Người đàn ông khác mà anh vừa nói là chồng hợp pháp của tôi.” Lạc Tranh chỉ cảm thấy trong đầu nổi lên một hồi đau nhức, bị hắn làm cho tức điên lên.

“Yên tâm, hắn sẽ không có cơ hội trở thành hợp pháp.” Thương Nghiêu nở nụ cười ra vẻ cực kỳ vô tội.

Lạc Tranh tức đến nỗi toàn thân phát run, “Anh sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Một tiếng cười sảng khoái từ cổ họng Thương Nghiêu bật ra, “Được, được, em nói thế nào thì sẽ như thế, chỉ cần em ở bên tôi, có báo ứng thì sao chứ?”

"Không thể nói lý với anh!" Lạc Tranh hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi tên điên như hắn.

Bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên nắm cửa nhanh chóng bị bàn tay to của hắn bao lấy, đôi mắt tràn ngập nét cười của hắn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của nàng, khẽ nhếch môi, “Tôi đưa em về chỗ hắn!”

"Cảm ơn, không dám phiền đến anh!” Lạc Tranh nghiến răng nhìn Thương Nghiêu.

Hắn tự xem mình là cái gì chứ? Đưa nàng về chỗ Húc Khiên? Đó vốn là nhà của nàng, nơi có Húc Khiên mới là nhà của nàng!

“Đừng giận dỗi, tôi không yên tâm để em đi một mình.” Thương Nghiêu không chút tức giận mà còn cười khẽ, vô cùng nhẫn nại vòng tay ôm qua eo nhỏ của nàng, thuận tay cầm lấy áo khoác, thái độ vô cùng sủng ái cùng ân cần, “Khoác thêm áo của tôi, trời lạnh lắm…”

Lạc Tranh thực sự cảm thấy bối rối…

Xe tiến thẳng vào nội thành, đến gần một khu nhà cao cấp liền dừng lại ở ven đường.

Căn nhà này là phòng tân hôn của nàng và Ôn Húc Khiên. Thành thực mà nói, đó vốn là tài sản của Ôn Húc Khiên. Trước khi kết hôn, hắn từng đề nghị đem tên nàng điền vào giấy tờ sở hữu nhà nhưng bị Lạc Tranh cự tuyệt. Xét cho cùng, Lạc Tranh cũng có một căn hộ của riêng mình, tuy không phải là quá lớn nhưng đó là do sự nỗ lực làm việc của nàng mang lại. Hơn nữa, nàng cảm thấy thực sự có lỗi với Húc Khiên, cho nên, càng không có lý do gì để tiếp nhận tài sản của hắn. Nếu nhận lấy, lòng nàng sẽ cảm thấy càng thêm bất an.

Ánh trăng chiếu lên thân xe hắt chiếc bóng đen sẫm trên đường. Thương Nghiêu tắt máy, cũng không nói thêm lời nào. Hắn đưa mắt hờ hững nhìn căn nhà cách đó không xa, “Tôi thực nghĩ không ra, nơi này thì có gì tốt.”

Lạc Tranh cũng chẳng buồn phản ứng lại lời hắn, đem áo khoác trên người kéo xuống đưa trả lại.

Thương Nghiêu nhận lấy áo khoác, nhưng không hề ném ra ghế phía sau mà ngược lại đem áo khoác choàng lên vai nàng, thái độ cường ngạnh không cho phép phản kháng.

“Khoác thêm vào, người phụ nữ của tôi, nếu không được sự đồng ý của tôi thì cũng không có quyền ngã bệnh.”

Lạc Tranh nghe thấy những lời này, trong lòng nổi lên một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời. Mặc dù ngữ khí của hắn rất cứng nhắc, thái độ cũng rất cường thế, nhưng không biết tại sao những lời vừa rồi lại khiến người ta có một cảm giác mơ màng cùng….cảm động.

Sao có thể như vậy?

Lạc Tranh cũng không có phản ứng lại, chỉ lẳng lặng cầm lấy túi xách, khẽ nói, “Tôi vào đây!” Nói xong, nàng hơi vươn người, mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.

Cánh tay đàn ông rắn chắc đột nhiên siết chặt lấy nàng. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa xe liền bị đóng lại. Toàn thân Lạc Tranh nằm gọn trong vòm ngực Thương Nghiêu. Hắn dường như đang nổi cơn cuồng bạo, giữ lấy chiếc cằm nhỏ của nàng, cúi đầu xuống gặm cắn đôi môi anh đào. Lạc Tranh khó nhọc hít thở, tiếng phản kháng không rõ thành lời, vô lực chống đỡ sức mạnh cường thế của hắn.

Mà bàn tay kia của hắn cũng không chút an phận, xấu xa luồn vào trong áo khoác của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực căng tròn.

"Không!" Lạc Tranh quay đầu kinh hoàng hét lên, lại bị Thương Nghiêu lần nữa giữ lại, càng thêm cuồng bạo mà hôn nàng, bàn tay kia cũng luồn vào trong áo lót, hung hăng chiếm giữ nụ anh đào đã bắt đầu cứng lại.

"Uhm..." Lạc Tranh bị đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, liền đó, nụ anh đào trước ngực đã bị Thương Nghiêu ngậm lấy…

"Đừng..." Thiếu chút nữa tim Lạc Tranh ngừng đập, trước ngực một cảm giác tê dại liên tiếp ập tới, khiến nàng có chút kinh hoàng. Không biết người đàn ông này vì cái gì lại đột nhiên có hành vi điên cuồng như vậy, không phải hắn lại muốn ở chỗ này mà…

Nút áo trước ngực đã sớm bị mở ra, hô hấp của Thương Nghiêu cũng dần trở nên thô cát, những sợi râu mới mọc đâm vào da thịt mềm mại của nàng gây cảm giác đau đớn, lại nương theo hành vi thô lỗ của hắn trào dâng lên một cảm giác hưng phấn khó tả.

Một lúc sau, Thương Nghiêu mới từ từ ngẩng lên từ bầu ngực tròn đầy của nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực hắn. Lạc Tranh có thể cảm nhận được hơi thở không ổn định cùng dục vọng đục ngầu đang cố kìm nén…

“Tiểu yêu tinh, tôi thực muốn ngay tại nơi này điên cuồng mà…..” Đôi môi mỏng tà mị của hắn kề sát vành tai nhỏ tinh tế, giọng nói thô cát trầm thấp vang lên, lại cố ý kéo dài từng câu, từng chữ gần như rỉ bên tai nàng, “….chà đạp em!”

"A..." Lạc Tranh thực sự bị những lời của hắn làm cho kinh hoàng. Sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng khẽ nghiêng người nhìn hắn, cố gắng chống lại con ngươi đen sẫm tràn ngập dục vọng cùng nụ cười tà mị kia. Đây là những lời thẳng thừng nhất mà Lạc Tranh từng nghe, lại thốt ra từ miệng hắn, khiến nàng cảm thấy thật sự bị kích thích.

“Còn không xuống xe, nếu không tôi sẽ lập tức đổi ý.” Thương Nghiêu lại tiến sát gần nàng, nụ cười tà nổi lên, giống như thể con mèo đã thành công lấy đi linh hồn nhỏ bé của con chuột. “Em nên biết, tôi không muốn gã đàn ông khác ngấp nghé sắc đẹp của em, như vậy không khác nào thách thức sự nhẫn nại của tôi.”

Lạc Tranh không còn tâm trạng mà quan tâm chuyện gì khác, hàng lông mi khẽ run lên, lập tức mở cửa xe…

Bàn tay đàn ông lại đặt lên bàn tay nhỏ của nàng, nhẹ nhàng lên tiếng, “Ngày mai tan làm, em biết mình phải về đâu rồi chứ?”

"Anh đừng ép tôi nữa…”

“Bảo bối, hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Tối mai tôi có vụ làm ăn, không thể tới đón em tan làm, vậy nên em phải ngoan ngoãn về nhà, chìa khoá trong túi xách của em.” Giọng nói dịu dàng của hắn lại vang lên nhưng mang theo một cảm giác vô cùng áp bách. Bàn tay lấy ra một chiếc chìa khoá điện tử tinh xảo, khẽ buông ra, chiếc chìa khoá nhanh chóng rơi vào túi xách của nàng.