Chương 43: Hồi 04 - Chương 13

Chương 13: Sự kiên trì của Ôn Húc Khiên

Diêu Vũ có chút luống cuống khi đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lạc Tranh, một lúc lâu sau mới ấp úng nói, “Tôi làm vậy cũng chỉ vì muốn tranh thủ thêm cơ hội cho vụ giám đốc Từ...”

"Kết quả thì sao? Cô làm được không?" Lạc Tranh khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nghiêm khắc đậm ý không hài lòng nhìn cô ta.

"Chỉ có thể chứng minh vận khí của tôi không tốt mà thôi. Ai ngờ mọi chuyện lại khó khăn như vậy, lén hòa giải cũng không xong, tại sao bên nguyên cứ nhất quyết không chịu buông tay chứ?”

Diêu Vũ xem ra cũng không chịu thua, ngẩng đầu nhìn Lạc Tranh lên tiếng cự lại.

Lửa giận trong mắt Lạc Tranh càng lúc càng bùng cháy.

"Cô nói cái gì? Cô đem những lời vừa rồi nhắc lại cho tôi!"

Diêu Vũ hít sâu một hơi, "Lạc luật sư, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu chỉ dựa theo trình tự tố tụng thông thường, chứng cứ vụ giám đốc Từ căn bản cũng không xác thực. Mục đích của đối phương chính là muốn đòi một món bồi thường kếch sù, tôi làm vậy cũng chỉ là muốn duy trì tính công bằng của pháp luật mà thôi.”

Lạc Tranh lạnh lùng nhìn Diêu Vũ, nhìn vẻ mặt hăng hái tranh cãi của cô ta, nhìn cô ta rõ ràng đã làm sai còn không ngừng ngụy biện, nét mặt cùng giọng nói của nàng càng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

"Cô cho rằng cô là ai? Công tố viên trưởng? Quan toà? Hay là thượng đế? Cô muốn duy trì sự công bằng của luật pháp, lại dùng cách thức đó để duy trì? Luật pháp trong mắt cô phải chăng chỉ là một thứ công cụ mà thôi, cô cho rằng dùng phương thức đó đi đường tắt là duy trì sự công bằng của luật pháp? Cô có tư cách gì mà làm như vậy?”

Tiếng nói lạnh lùng của Lạc Tranh khiến Diêu Vũ vô cùng xấu hổ, gương mặt hết trắng lại đỏ, thái độ vô cùng lúng túng cố vớt vát chút thể diện.

"Lạc luật sư, tôi thừa nhận trước giờ mỗi lần chị lên toà đều vô cùng thuận lợi. Nhưng mỗi luật sư có cách làm việc riêng của mình để giành lấy phần thắng. Lần này chỉ là vận khí của tôi không tốt, tôi vẫn không thấy cách làm của mình có gì sai hết.”

Lạc Tranh nhíu mày nhìn cô ta, căn phòng đột ngột yên lặng khiến trong không khí có một cảm giác chết chóc mơ hồ xuất hiện. Một lúc lâu sau, Lạc Tranh không nói gì thêm, trực tiếp nhấn nút liên lạc với bên ngoài.

"Đến phòng làm việc của tôi một chút."

Chẳng bao lâu, một cô gái trông vô cùng tinh anh gõ cửa bước vào. Cô ta đưa mắt khẽ liếc Diêu Vũ, nhìn về phía Lạc Tranh, cười nói, “Lạc luật sư có chuyện tìm tôi?”

Cô gái này chính là trưởng phòng nhân sự của văn phòng, quản lý hết thảy mọi vấn đề liên quan đến nhân sự, bao gồm từ việc thuê luật sư, điều phối nhân viên cho đến việc tổ chức đánh giá năng lực nghiệp vụ…

Lạc Tranh không buồn nhìn đến Diêu Vũ, giọng nói vô cùng dứt khoát hướng về phía trưởng phòng nhân sự, “Từ hôm nay trở đi, chính thức kết thúc hợp đồng thử việc với Diêu Vũ, dựa theo quy định, bồi thường tiền lương cho thoả đáng, lập tức thi hành.”

Trưởng phòng nhân sự hơi sững sờ, còn tưởng mình nghe lầm, nhìn qua Diêu Vũ, sau lại quay về phía Lạc Tranh nói, “Lạc luật sư, thật ra….”

Lạc Tranh thấy cô ta ấp a ấp úng, khẽ nhíu mày, "Thật ra cái gì?"

"Lạc luật sư, tôi đã kết thúc thời gian thử việc rồi, là Ôn tiên sinh phê chuẩn.” Diêu Vũ không đợi trưởng phòng nhân sự lên tiếng đã nói chen vào, thanh âm vô cùng cao ngạo.

Ánh mắt Lạc Tranh lần nữa quét qua Diêu Vũ rồi dừng lại trên gương mặt trưởng phòng nhân sự.

Trưởng phòng nhân sự khẽ gật đầu, có chút khó xử nói, “Lạc luật sư, Ôn tiên sinh đúng là hai ngày trước đã phê chuẩn việc Diêu Vũ hoàn thành thời gian thử việc.”

Lạc Tranh hiểu ra, hơi cong môi, "Được, vậy cứ theo điều khoản chấm dứt hợp đồng lao động mà tiến hành. Từ ngày mai trở đi, Diêu Vũ không cần đi làm nữa, tổng cộng bồi thường 3 tháng tiền lương, nhân tiện thông báo cho Ôn tiên sinh, đây là quyết định của tôi.”

"Vâng, Lạc luật sư, tôi biết rồi." Trưởng phòng nhân sự khẽ gật đầu, nhìn về phía Diêu Vũ nói, “Diêu Vũ, lát qua phòng làm việc của tôi một chút, hoàn tất mọi thủ tục nghỉ việc.” Nói xong, cô quay người rời đi.

Gương mặt Diêu Vũ thể hiện rõ sự bất mãn, ánh mắt cũng tràn đầy ý đối địch.

"Lạc luật sư, chị làm vậy không công bằng với tôi."

"Đây đã là quyết định công bằng nhất của tôi đối với cô rồi.” Lạc Tranh khẽ chỉ vào chỗ tài liệu trên bàn, “Cô cho rằng như vậy không công bằng, vậy còn giám đốc Từ thì sao? Cô đối với ông ta có công bằng hay không? Không được sự đồng ý của thân chủ đã tự ý dàn xếp, cô có nghĩ tới hậu quả phát sinh về sau sẽ ảnh hưởng thế nào đối với đương sự hay không? Xin lỗi, tôi thấy cô không thích hợp làm luật sư.”

Sắc mặt Diêu Vũ càng lúc càng trắng bệch, cắn răng nhìn Lạc Tranh, hồi lâu mới lên tiếng, “Chị không có tư cách sa thải tôi, tôi là nhân viên của Ôn tiên sinh, không phải của chị.”

"Cô yên tâm, tôi sẽ nói Ôn tiên sinh cho cô một câu trả lời thỏa đáng.” Lạc Tranh lại khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, thong thả lên tiếng.

Diêu Vũ mặt mũi tối sầm, bàn tay co lại thành nắm đấm, một lời cũng không nói, phẫn nộ rời khỏi phòng làm việc của Lạc Tranh.

Lạc Tranh khẽ thở dài, lắc đầu, cầm lấy tập tài liệu trên bàn, cẩn thận giở ra xem. Vụ giám đốc Từ này nàng đành phải nhận lại. Chỉ là, giờ phải xử lý chỗ lộn xộn này như thế nào cho ổn mới là mấu chốt.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Lạc Tranh mới đem tất cả tài liệu của vụ án chỉnh sửa lại rõ ràng. Nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời nàng có ảo giác như thể mình vẫn đang ở Paris. Vô thức quay đầu về phía tường, ngoài cửa sổ sát đất kia chỉ là bức tường dày lạnh lẽo, không phải là bức tường thủy tinh nhìn xuyên thấu kia...

Lạc Tranh khẽ nở nụ cười khổ, tự giễu chính mình. Nàng làm sao vậy? Đây mới là nơi nàng làm việc nhiều năm nay. Hongkong mới là cuộc sống của nàng, còn Paris cùng căn phòng làm việc kia, nàng chỉ là khách qua đường mà thôi.

Khẽ thở dài, đưa tay tắt máy tính, định đứng dậy đã thấy Ôn Húc Khiên gõ cửa rồi bước vào. Thấy nàng đang tắt máy tính, hắn cười cười, “Em xong việc rồi!”

Từ khi Lạc Tranh từ Paris trở lại đến giờ, mới giáp mặt Ôn Húc Khiên lần thứ hai. Lúc ở trên xe nàng cũng không cùng hắn nói chuyện mấy. Hiện giờ là lúc hai người họ chính thức đối diện, trong lòng nàng bất giác nổi lên một hổi khẩn trương.

Khẽ gật đầu, nàng nói, “Vừa rồi bận rộn kiểm tra lại hồ sơ vụ giám đốc Từ, anh cũng vừa xong việc sao?” Giọng nói của nàng dường như có chút lạnh nhạt.

Ôn Húc Khiên tiến lên trước, nhìn nàng, bên môi vẫn là nụ cười ôn nhu thường thấy, “Xong việc sớm hơn em một chút, nhưng thấy phòng làm việc của em vẫn sáng đèn, nên chờ em cùng về, nhân tiện đi hóng gió một chút.”

Trong lòng Lạc Tranh mơ hồ dâng lên cảm giác muốn né tránh, khẽ nở nụ cười có chút ngại ngùng, giọng nói mang theo ý từ chối rõ ràng, “Húc Khiên, hôm nay em thấy rất mệt, muốn về thẳng nhà nghỉ ngơi.”

Dọc đường về văn phòng, Lạc Tranh thật muốn giải thích với hắn. Làm sao để nói rõ ràng chuyện này? Nàng đã nghĩ đi nghĩ lại nhưng cũng không tìm ra cách nào tốt. Nàng không muốn tổn thương Húc Khiên, một chút cũng không muốn, nhưng mà hành vi của nàng đã sớm bán đứng tình cảm của bản thân mất rồi.

"Sao có thể không ăn tối chứ? Từ lúc em xuống máy bay liền về văn phòng xử lý hồ sơ vụ kiện, cứ như vậy thân thể làm sao chịu nổi.” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, dịu dàng nói, “Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng em thích, nếu như em mệt như vậy, cứ đứng ở trước văn phòng chờ anh, anh sẽ lái xe tới cửa đón em.”

Lạc Tranh nhìn hắn, nhìn nét ôn nhu quen thuộc trên gương mặt kia, đành phải gật đầu.

Ôn Húc Khiên mỉm cười, cúi xuống, khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhàng rồi quay người bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng Húc Khiên, Lạc Tranh bất giác trầm tư. Nàng biết rõ, có một số việc không thể trốn tránh nữa, nếu không sẽ càng khiến hai bên phải đau khổ...

Màn đêm yên tĩnh, không khí có chút thanh bình...

Nhà hàng Amber, nằm trong khuôn viên khách sạnLandmark Mandarin Oriental, đây là nơi Lạc Tranh vẫn rất thích tới dùng bữa. Thứ nhất, từ văn phòng tới đây cũng thuận tiện, thứ hai, phong cảnh cùng đồ ăn nơi đây khá hợp với nàng. Tuy nhà hàng Amber không phải nơi có mức phí cao nhất, nhưng thái độ phục vụ vẫn vô cùng chu đáo khiến Lạc Tranh rất hài lòng.

Bởi đã qua thời gian dùng bữa tối từ lâu nên không khí trong nhà hàng khá yên tĩnh, lại thêm khung cảnh thanh nhã khiến bầu không khí càng thêm thơ mộng.

Khi đêm xuống, nhà hàng Amber dường như có vẻ quyến rũ mê người hơn bất kỳ thời điểm nào trong ngày. Tên của nhà hàng này trong tiếng Trung có nghĩa là “Hổ phách”, do nhà thiết kế nổi tiếng Adam Tihany thiết kế. Lúc lên bản vẽ thiết kế chi tiết cho nhà hàng này, ông đã dùng những mẫu đèn phong cách cổ điển với thứ ánh sáng màu hổ phách phối hợp với nhau, tạo nên một không khí vô cùng sang trọng nhưng cũng không kém phần tinh tế và khác biệt.

Lạc Tranh thích nhất chính là những mảng điêu khắc ở trên trần của nhà hàng. Đây cũng chính là nét độc đáo nhất của “Hổ phách”, bao gồm 4.320 miếng trang trí bằng đồng mạ vàng tạo thành, khiến phần trần của nhà hàng hệt như một tác phẩm nghệ thuật. Đắm mình trong đó, có cảm giác như đang thả mình trong một giáo đường vô cùng thánh khiết, tĩnh tâm nghe tiếng đàn du dương.

Bởi Ôn Húc Khiên cùng Lạc Tranh là khách quen của nơi này, cho nên đồ ăn đều do đích thân bếp trưởng đưa lên. Sau khi bày xong đồ ăn, bếp trưởng tươi cười dùng thứ tiếng Quảng còn chút lơ lớ, giới thiệu, "Gan ngỗng, cá viên chiên, nấm truffle đánh kem tươi, salad cải bắp với thịt cua thượng hạng, đều là những món mà bình thường Lạc luật sư thích ăn nhất. Còn nữa, hôm nay tôi đặc biệt làm món tráng miệng là lê om vang đỏ, tôi tin Lạc luật sư nhất định sẽ thích.”

Nói dứt lời, khẽ vỗ tay một tiếng, phục vụ liền bê lên một chiếc khay tinh xảo, còn chưa tới gần đã có thể ngửi thấy mùi rượu thơm ngát, khẽ đặt xuống trước mặt Lạc Tranh.

"Cảm ơn." Lạc Tranh mỉm cười nói với bếp trưởng.

Bếp trưởng vốn là người Hà Lan, tại nhà hàng này sở trường với các món ăn Âu, Lạc Tranh trước giờ vẫn luôn thích tay nghề của ông ta.

"Ôn luật sư, Lạc luật sư, mời hai vị." Bếp trưởng nói xong, lễ phép cười cười, rời đi.

Ngoài tiếng nhạc du dương, chỉ còn lại âm thanh khe khẽ của đồ ăn chạm nhau, không khí giữa hai người họ dường như quá mức yên tĩnh...

Một lúc sau...

"Húc Khiên..."

"Tranh Tranh..."

Hai người đồng thời ngẩng đầu, cùng nhìn về phía đối phương, cũng đồng thời mở miệng, bộ dạng như thể muốn nói lại thôi.

Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng cười, "Tranh Tranh, em nói trước đi."

"Không, anh nói trước đi." Lạc Tranh cố làm ra vẻ trấn định, cầm lấy ly nước chanh, trong đầu lại lơ đãng hiện lên cảnh đêm cuối cùng nàng lưu lại Paris, Thương Nghiêu cầm lấy ly nước chanh của nàng, rất tự nhiên đưa lên uống, trong lòng bất giác có một cảm giác đau nhói.

"Được, vậy để anh nói trước."Ôn Húc Khiên cũng không miễn cưỡng Lạc Tranh, kéo bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt vào tay mình, khẽ vuốt ve, lại cùng nàng đan tay vào nhau, dịu dàng nói, “Chuyện hôm nay em cho Diêu Vũ nghỉ việc anh đã biết rồi, nhất định phải làm vậy sao?”

Lạc Tranh đặt ly xuống, nhìn hắn, mấy giây sau mới nhẹ nhàng trả lời, “Húc Khiên, anh làm luật sư nhiều năm như vâỵ, nên biết rõ ràng ai thích hợp làm luật sư, ai không. Đối với vụ kiện của giám đốc Từ, Diêu Vũ phạm sai lầm lớn như vậy, cô ấy chẳng những không hề tìm cách khắc phục, ngược lại còn khăng khăng rằng việc mình làm là đúng. Người như vậy, nếu giữ lại sẽ rất nguy hiểm, không phải là đối với văn phòng chúng ta, mà là đối với sự phát triển nghề nghiệp tương lai của cô ấy.”

"Anh biết em có ý tốt, Tranh Tranh. Nhưng mà, chỉ cần cảnh cáo cô ấy là được rồi, không nghiêm trọng tới mức phải sa thải.” Ôn Húc Khiên khẽ thở dài, nói tiếp, “Em cũng biết, một khi Diêu Vũ bị văn phòng chúng ta từ chối, chẳng khác nào để lại một vết đen trong hồ sơ. Sau này, còn có văn phòng luật nào dám dùng cô ấy chứ? Công sức học hành của cô ấy bỏ phí cũng thật đáng tiếc.”

Lạc Tranh khẽ rút tay từ trong lòng bàn tay Húc Khiên về, ăn một chút đồ tráng miệng, nhẹ nhàng hỏi, “Cô ấy tới tìm anh?”

"Cô ấy cũng mới tốt nghiệp chưa bao lâu, lần đầu tiên nhận được vụ án lại khó khăn nên phạm sai lầm cũng là điều khó tránh. Hôm nay anh vừa về tới văn phòng, Diêu Vũ khóc sướt mướt tới tìm anh, nói em cho cô ấy nghỉ việc.” Giọng Ôn Húc Khiên vẫn ôn nhu như nước, hắn dường như vẫn luôn là người như vậy, ngoại trừ lần say rượu hôm đó ra, hắn vĩnh viễn không bao giờ tỏ vẻ giận dỗi, giọng nói luôn vững vàng, êm ái như mặt biển yên ả.

"Diêu Vũ hận em cũng là chuyện bình thường, dù sao em cũng là người khiến cô ta mất việc.” Lạc Tranh cũng không có ý thay đổi quyết định của mình, nhíu mày nói, “Thực ra, khi em gặp Diêu Vũ lần đầu tiên, em đã nhận thấy cô ta không có năng khiếu làm luật sư, hôm nay càng khẳng định ý nghĩ này. Anh không chứng kiến thái độ của cô ta hôm nay, thật sự là không thể chấp nhận được. Vì thế em cho rằng, không phải cô ta chỉ làm sai chuyện, mà là ngay cả thái độ cũng không đúng. Nếu như cô ta vẫn kiên trì thái độ cùng hành vi như vậy, con đường sau này sẽ càng khó đi mà thôi.”

"Cô ấy cũng chỉ mới tốt nghiệp thôi, Tranh Tranh, anh cảm thấy em đối với cô ấy hơi hà khắc." Ôn Húc Khiên thấy sắc mặt nàng chuyển lạnh, khẽ thở dài.

Lạc Tranh nhìn về phía Ôn Húc Khiên, đáy mắt nổi lên nghi hoặc.

"Húc Khiên, em thấy sự quan tâm anh dành cho cô ta đã vượt quá mối quan hệ giữa cấp trên và nhân viên rồi.”

Ôn Húc Khiên nghe thấy những lời này, khẽ nở nụ cười khổ, "Tranh Tranh, em nghĩ vớ vẩn gì thế? Em cho là anh thích cô ấy?"

"Anh chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của em, nhưng hôm nay, phản ứng của anh rất không bình thường, em đang tự hỏi mình có nên nghi ngờ hay không đây?” Lạc Tranh ngồi đối diện với hắn, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, giọng nói toát lên sự nghi vấn rõ ràng.

Ôn Húc Khiên khẽ thở dài, nhìn nàng, "Anh biết những lời này sẽ làm em không vui, nhưng mà Tranh Tranh, cho người khác cơ hội cũng là ình một cơ hội. Anh không muốn em sa thải cô ấy cũng bởi vì thấy hoàn cảnh của cô ấy thật đáng thương. Anh chỉ là thấy đồng cảm mà thôi, không có ý gì khác.”

"Anh lại động lòng rồi.” Lạc Tranh biết rõ Ôn Húc Khiên vẫn hay mềm lòng, nghe hắn giải thích như vậy, tâm tư cũng trùng xuống một chút, “Húc Khiên, xét theo điều khiện của Diêu Vũ, cho dù cô ta không làm luật sư cũng có thể làm việc khác, em vẫn không thấy mình đã làm gì sai cả.”

"Được, được, Tranh Tranh, em không nên tức giận, anh không có nói em làm gì sai. Diêu Vũ tuổi còn trẻ, làm việc manh động là chuyện dễ hiểu. Như vậy đi, tạm thời gác chuyện này lại, chờ vụ giám đốc Từ xử lý xong xuôi rồi bàn. Trong khoảng thời gian này, để cho Diêu Vũ nghĩ kỹ xem con đường sau này nên thế nào. Anh nghĩ sau chuyện lần này cô ấy sẽ tỉnh ngộ ít nhiều.” Ôn Húc Khiên xoa dịu nàng, vẻ mặt đầy thâm tình.

Lạc Tranh gật nhẹ, cũng không nói gì thêm, lẳng lặng cúi đầu, cũng không nhìn vào Ôn Húc Khiên nữa.