Suốt một đêm ngủ không an giấc lại gặp ác mộng, cuối cùng Vi Như cũng quyết định rời khỏi giường khi sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Nhìn thoáng qua đồng hồ thì hôm nay cô dậy sớm hơn mọi hôm rất nhiều. Đã không ngủ lại được nữa nên Vi Như quyết định rửa mặt rồi ra ngoài chạy bộ.
Cả đêm qua cô toàn mơ thấy KITY, thấy nó đói ăn sủa loạn lên, thấy nó ốm nằm bẹp một góc không có ai chăm sóc, bộ dạng cực kỳ đáng thương. Còn Louis Liệt thì ôm mỹ nữ triền miên trên xe ở bên ngoài.
Khẽ than nhẹ một tiếng, lại nghĩ đến bộ dạng đáng thương của KITY, nghĩ tới nghĩ lui đều sợ nó bị đói nên cô dứt khoát chạy về hướng chỗ ở của Liệt.
Sương mù nương theo sắc trời dần dần sáng lên cũng tan đi, còn lộ ra không khí có chút mát mẻ buổi sớm. Vi Như thẳng hướng khu nhà cách trường không xa chạy tới. Căn nhà lớn bên đó thuộc về bất động sản của gia tộc Louis. Kể từ khi Liệt đi học lại liền đến đó ở, cho tới giờ cậu ta chưa từng ở trong ký túc.
Căn nhà được thiết kế cực kỳ tinh tế, khu vườn bên ngoài còn mang theo vẻ quyến rũ đặc trưng của kiến trúc Mỹ. Bước nhanh lên bậc thang dẫn tới cửa, Vi Như đem chìa khoá mở cửa rồi bước vào nhà. Đây là lần đầu tiên cô tới nhà Liệt. Sở dĩ Vi Như có thể bình thản mở khoá cửa vào nhà như vậy vì cô tin tưởng rằng giờ này Liệt chắc hẳn đang cùng cô nàng Tây Ban Nha kia ngả nghiêng trong khách sạn nào đó bên ngoài.
Bước vào phòng khách, KITY nghe thấy tiếng bước chân vang lên liền chạy từ trên lầu xuống, vừa trông thấy Vi Như nó liền kêu ư ử tỏ ý muốn được cô ôm.
Vi Như cười nhẹ ôm lấy KITY, đưa tay vuốt ve đầu nó, còn KITY cũng le cái lưỡi nhỏ liếm liếm tay cô, chọc cho cô cười không ngừng. “KITY chưa ăn sáng phải không? Để chị chuẩn bị đồ ăn cho cưng nhé. Ăn sáng xong, chúng ta ra ngoài đi dạo. Hôm nay cưng muốn mặc bộ nào đây?”
KITY như hiểu được lời của Vi Như liền khẽ giãy dụa rồi nhảy ra khỏi ngực Vi Như, hưng phấn chạy biến đi một lát, khi quay lại đã ngậm một bộ trang phục yêu thích chạy về phía cô.
Vi Như bị bộ dạng của nó chọc cười, khẽ gật đầu rồi đưa tay vuốt cái mũi xinh của nó một cái, “Nóng lòng vậy sao? Dù thế nào cũng phải ăn điểm tâm đã chứ!” Nói xong, cô liền đi vào bếp, tìm đồ ăn dành cho chó để chuẩn bị bữa sáng cho nó.
Bên cạnh phòng bếp là cầu thang dẫn lên lầu, hướng thẳng tới phòng ngủ trên đó. Lúc mới bước vào bếp, Vi Như cũng không nghe thấy chút tiếng động nào nhưng khi cô đem đồ ăn đã chuẩn bị cho KITY đi ra thì lại nghe thấy những âm thanh mơ hồ từ trên lầu truyền xuống. Thanh âm đó có chút gì đó rất kỳ lạ…
Vừa có chút tò mò lại sợ có ăn trộm lẻn vào nhà, Vi Như liền cầm lấy con dao làm bếp dè dặt bước từng bước lên lầu…
Thanh âm đó giống như rất khẽ, nếu không để ý sẽ rất khó nghe thấy mà Vi Như cũng bước từng bước rất nhẹ lên từng bậc cầu thang. Theo mỗi bước chân của cô, một mùi hương càng lúc càng nồng xuất hiện, hình như đó là mùi nước hoa phụ nữ.
Xem ra phòng ngủ được cách âm rất tốt nên Vi Như đi tới bên cạnh cửa cũng không nghe được rõ ràng thanh âm đó là gì mà chỉ cảm thấy là nó đang phát ra từ bên trong phòng mà thôi. Vô tình đưa tay chống vào cánh cửa, Vi Như không ngờ là cửa phòng không khoá nên vừa mới chạm nhẹ vào đó, cửa phòng đã mở ra.
Vẫn nắm chặt con dao làm bếp trong tay, Vi Như xoay phần lưỡi dao nghiêng đi. Cô chỉ muốn đe doạ kẻ đột nhập chứ không có ý định đả thương người. Cô không muốn bị lưu lại vết nhơ trong hồ sơ của mình vì tội gây thương tích cho người khác chút nào.
Nghĩ vậy nên Vi Như liền chậm rãi bước vào phòng ngủ. Bước qua gian phòng khách trong khuôn viên phòng ngủ, mùi nước hoa càng lúc càng nồng. Đi đến cánh cửa bên trong, nguồn gốc của âm thanh kỳ lạ kia, Vi Như liền đưa tay đẩy cửa.
“Liệt, anh sao vậy? Tối hôm qua vẫn vui vẻ như vậy sao sáng nay lại như biến thành người khác thế?” Trên chiếc giường lớn, Liệt đang lười biếng dựa lưng vào đầu giường, còn cô bạn gái người Tây Ban Nha tối qua thì hệt như một viên kẹo đường quấn lấy anh ta, ngón tay không ngừng làm loạn trên ngực anh ta.
Một chiếc chăn mỏng che đi nửa thân trần của Liệt chỉ để lộ phần ngực trần vạm vỡ đang bị cô gái đầy nhiệt tình kia chiếm giữ. Cô gái kia cũng chẳng buồn quan tâm tới bản thân mình mà thản nhiên dạng chân ngồi lên người Liệt, cố gắng dùng sự nóng bỏng của cơ thể mình nhen nhóm dục vọng của cậu ta.
“Liệt, tối qua anh thật lợi hại nha. Nhưng giờ người ta vẫn muốn…” Cô gái Tây Ban Nha kia rất lớn mật cất tiếng dụ dỗ Liệt, bộ ngực lớn của cô ta cơ hồ sắp dí sát vào mặt cậu ta…
Đứng ở cửa, nhìn thấy một màn này khiến Vi Như trừng lớn đôi mắt. Khung cảnh nóng bỏng thế này đúng là lần đầu tiên cô được chứng kiến. Trời ơi! Người ta đều nói các cô nàng gốc Tây Ban Nha vốn rất nhiệt tình thật không sai chút nào.
Không nhìn thấy vẻ mặt Liệt nên Vi Như cũng không biết cậu ta có cự tuyệt hay là hưởng thụ. Cô rất muốn bỏ đi nhưng hai chân lại như bị đóng chặt xuống sàn, không cách nào cử động.
“Liệt…”
Thanh âm nũng nịu của cô sinh viên Tây Ban Nha kia bị cắt đứt bởi cánh tay mạnh mẽ của Liệt. Dường như rất bực mình với cô ta nên Liệt lập tức đem cô ta đẩy qua một bên, thanh âm lãnh đạm cũng lập tức cất lên, “Tôi đã không còn hứng thú với cô nữa rồi. Đi đi!” Nói xong câu đó, đột nhiên Liệt nhìn thấy đôi mắt kinh hãi của Vi Như đang đứng ở cửa, cậu ta có chút giật mình sửng sốt nhìn sững cô một hồi.
Cô gái kia vẫn đặt tất cả sự chú ý của mình vào Liệt nên cũng không chú ý tới việc ở cửa phòng còn xuất hiện thêm người khác. Cô ta lại lần nữa bổ nhào vào ngực Liệt, “Anh nói gì vậy? Tối qua chẳng phải chúng ta rất vui vẻ hay sao? Anh còn khen em rất nóng bỏng mà…”
“Thật xin lỗi, tối qua tôi thích người phụ nữ nhiệt tình không có nghĩa là hôm nay tôi cũng thích. Cô đi đi. Trong mắt tôi bây giờ cô không có chút quyến rũ nào hết. Cô cũng biết tới giờ tôi vẫn luôn không chạm vào một người phụ nữ nào hai lần mà.” Vẻ mặt của Liệt vẫn cực kỳ tao nhã nhưng ngôn từ lại cực kỳ vô tình.
“Anh…” Cô gái kia cũng có sự kiêu ngạo của bạn thân mình. Khi nghe Liệt nói vậy liền đưa mắt nhìn thân thể mình một hồi rồi phẫn nộ hét lên, “Louis Liệt, anh định bỡn cợt tôi có phải không? Anh dám nói tôi là người vô vị?”
“Cứ coi là vậy đi. Cô so với những người phụ nữ khác cũng không có gì khác biệt.” Liệt khẽ cất tiếng cười lạnh.
“Louis Liệt, anh thật quá đáng!” Cô gái kia cũng không chịu được nữa liền dứt khoát đứng dậy. Bởi tầm mắt cũng thay đổi nên cô ta vô tình quay đầu nhìn về phía cửa rồi lại cất tiếng hét chói tai.
Vi Như vô thức đưa tay bụm miệng, không để cho tiếng hét của mình bật ra. Khung cảnh hỗn loạn trong phòng ngủ không khó để nhận ra hai người họ tối qua đã vận động kịch liệt đến cỡ nào. Không hiểu sao lúc này trong lòng cô lại có chút hỗn loạn.
Cô nàng Tây Ban Nha kia cũng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, hung hăng cầm lấy quần áo đang rơi tán loạn dưới sàn, cũng không vội mặc vào ngay mà cười lạnh nhìn Liệt, “Chẳng trách anh lại thay đổi đột ngột như thế, thì ra là có mục tiêu mới. Nhưng tôi thấy cô ta cũng sẽ không thoả mãn được anh đâu.”
Nói xong, cô ta liền mặc quần áo rồi đi ra cửa, còn hung hăng huých Vi Như một cái, trầm giọng nói, “Cô không soi gương xem lại mình đi. Vóc dáng như vậy mà cũng dám tranh giành với tôi.” Nói xong cô ta lại quay về phía Liệt, “Cho dù thế nào, chỉ cần anh muốn em thì có thể gọi cho em bất kỳ lúc nào.”
Tiếng giày cao gót của cô ta nện xuống sàn cũng dần biến mất.
Suốt cả quá trình, Vi Như cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy. Cô chỉ có thể vô lực dựa vào cánh cửa còn Liệt vẫn liên tục dựa vào đầu giường. Ánh mắt cậu ta thoáng xẹt qua chút phức tạp nhưng rất nhanh lại bị sự tà mị thay thế. Hàng lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại đầy tà ý…
“Aya…Cô đi ra hoặc là vào đây đi!”
“Vào làm gì?” Vi Như vô thức hét lên…
Liệt ngồi thẳng dậy, nở nụ cười rạng rỡ khiến ngũ quan đẹp đẽ hệt một mỹ thần Hy Lạp càng thêm rạng ngời. Nhưng dáng vẻ cùng thái độ tà ác của cậu ta khiến Vi Như cảm giác như sau lưng Liệt hiện ra một đôi cánh màu đen…
“Vừa đúng lúc tôi muốn tìm một người giúp mình tắm rửa.” Nói xong Liệt định tung chăn đứng dậy.
“Khoan đã!” Vi Như vội vàng che đôi mắt lại hét lên, “Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có tự cuồng. Mặc quần áo vào cho tử tế một chút!” Nói xong, cô xoay người chạy vội xuống lầu.
Để mình giúp anh ta tắm rửa? Loại công tử ăn chơi trác táng như vậy sao không chết quách đi cho rồi!
Nhìn xem bộ dạng vội vàng chạy trốn của Vi Như, Liệt không nhịn được cười phá lên.
Cho tới lúc lên lớp, Vi Như vẫn rất hốt hoảng, trong đầu không ngừng hiện lên khung cảnh lúc sáng sớm. Đang phải ghi chép bài vở nhưng cô mãi vẫn không có cách nào tập trung được.
“Tên đàn ông chết tiệt, sao không mắc bệnh phong lưu đi cho rồi. Thật không ngờ anh ta còn dám làm trò quỷ ở nhà.” Nghĩ tới đây, Vi Như vô thức siết chặt ngòi bút trong tay ấn xuống quyển sách.
Nhưng nghĩ lại, vóc dáng của anh ta quả thực rất đẹp. Mặc dù quen biết Liệt lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Vi Như nhìn thấy thân hình cậu ta. Tuy chỉ là nhìn thấy nửa người nhưng Vi Như cũng phải thừa nhận dáng vẻ của Liệt thật sự khiến cả đàn ông và phụ nữ đều phải mê mẩn bởi sự mị hoặc của nó.
Nhưng thân hình của Liệt cũng khiến cho Vi Như được mở rộng tầm mắt. Cậu ta vốn đã có cốt cách cường tráng của một người đàn ông mạnh mẽ, lại không có quần áo che lấp nên sự vạm vỡ càng lộ rõ. Cho tới giờ, Vi Như mới thật sự ý thức được Liệt đã không còn là một đứa trẻ, cậu ta đã là một người đàn ông trưởng thành, có thể đem lại cảm giác an toàn cho phụ nữ và cũng khiến phụ nữ cảm nhận được cậu ta là một người đàn ông nguy hiểm.
Vì Liệt cũng chỉ lớn hơn Vi Như hai tuổi nên trước giờ cô vẫn luôn coi cậu ta là một đứa trẻ mà thôi.
“Khỉ thật! Cho dù thân hình tốt cũng không cần phải khoe mẽ như vây chứ? Chẳng lẽ chỉ có không ngừng thay đổi bạn gái mới thoả mãn tâm lý biến thái của anh ta?”
Đáng ghét!
Một tiếng “cạch” vang lên dứt khoát. Trong cơn tức giận Vi Như đã vô tình ấn mạnh tay xuống khiến chiếc bút trong tay gãy đôi doạ cho cô bạn bên cạnh giật mình, “Cậu sao vậy?”
Vi Như vội vàng nở nụ cười với cô bạn bên cạnh thay cho câu trả lời. Tên Louis Liệt chết tiệt, hại cô mất tự chủ như vậy.
Đến giờ nghỉ trưa, Vi Như cũng không ăn được là bao. Bạn bè của cô tại trường đại học này cũng không nhiều. Đây cũng là chuyện bình thường đối với những người tiếp tục học như cô. Mong muốn của Vi Như cũng hệt như những người tiếp tục việc học sau một thời gian làm việc, đó chính là mau chóng được nhận bằng tốt nghiệp để tiếp tục công tác.
Trên thực tế, mới đầu quan hệ của Vi Như với mọi người cũng rất tốt. Các bạn học nữ đều rất thích nói chuyện với cô bởi sự vui vẻ cùng tính tình thẳng thắn của cô. Nhưng dần dần bởi Louis Liệt cứ mỗi lần đổi một cô bạn gái lại lôi cô ra làm bia đỡ đạn cho nên sau đó tất cả các cô bạn kia đều dần lảng tránh Vi Như. Dù sao phụ nữ cũng rất hay ghen ghét lẫn nhau, mà Vi Như nếu nhìn lướt qua cũng không phải người khuynh quốc khuynh thành.
Luận về tướng mạo, Vi Như không có được vẻ xinh đẹp rạng ngời như Lạc Tranh nhưng cô cũng có sức cuốn hút của riêng mình, không giống như những chú chim nhỏ thích nép mình dưới bóng người khác. Luận về vóc dáng, cô cũng không có dáng vẻ bốc lửa như những cô gái phương Tây. So với các cô sinh viên Tây phương trong trường, Vi Như trông giống như một đứa trẻ vậy.
Cho nên mọi người nghĩ thế nào cũng không hiểu lý do tại sao Louis Liệt lại gần gũi với Vi Như đến vậy.
Bởi buổi chiều không có giờ lên lớp nên Vi Như cũng không vội vàng gì. Chậm rãi uống một ngụm nước trái cây, vừa đặt ly xuống thì Louis Liệt đã bưng một phần cơm trưa ngồi ngay trước mặt cô, thái độ cùng động tác cực kỳ tự nhiên.
“Sao vậy? Không thấy đói bụng à?” Liệt đưa mắt nhìn Vi Như, nở nụ cười đầy tà mị.
Vi Như nhìn anh ta một cái rồi lại cúi xuống, không buồn để ý đến những lời của anh ta rồi cầm lấy ly nước trái cây đứng dậy định rời đi.
“Sao lại không chút thân thiện vậy chứ?” Louis Liệt sao có thể để Vi Như đi dễ dàng như vậy. Anh ta liền nắm lấy cổ tay Vi Như vừa cười vừa nói.
Vi Như đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Có rất nhiều ánh mắt của các sinh viên nữ đang hướng về phía họ. Có rất nhiều người trên mặt lộ rõ vẻ hâm mộ, nhưng cũng có không ít người lộ rõ vẻ ghen ghét. Nếu như ánh mắt của họ có thể giết người thì Vi Như không biết đã chết bao nhiêu lần nữa.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra. Đừng làm ô nhiễm tay tôi!” Vi Như lạnh lùng lên tiếng.
“Ngồi ăn với tôi đi. Ăn xong, muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi. Tôi biết chiều nay cô không có giờ học nào.” Nụ cười trên môi Liệt càng thêm mê người, mà ánh mắt cũng loé lên tia nhìn không chút hảo ý.
Vi Như biết rõ anh ta là người nói được làm được, mà cô cũng không muốn bị người đàn ông này phiền nhiễu nên dứt khoát giật tay ra rồi ngồi trở lại ghế, nhìn anh ta rồi khẽ cau mày, cũng không nói lời nào mà chỉ cầm lấy ly nước trái cây chậm rãi nhấp một chút.
“Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt không!” Liệt nở nụ cười hài lòng rồi cầm lấy phần hamburger cắn một miếng, “À đúng rồi, sáng hôm nay sao cô tới sớm vậy. Tôi còn tưởng rằng…”
Cạch…Khụ khụ…Đang uống nước trái cây, Vi Như không ngờ Liệt lại chủ động đề cập đến chuyện này nên vô thức đặt mạnh ly nước xuống bàn, lại bị sặc nước trong khí quản khiến cô ho không ngừng…
“Ai da, sao lại không cẩn thận như vậy!” Liệt nén cười qua ngồi bên cạnh Vi Như, đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
“Tránh xa tôi một chút!” Vi Như vẫn ho khụ khụ, cố gắng đẩy Liệt ra rồi hít sâu một hơi.
Liệt nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, buồn cười nhìn Vi Như một lúc lâu rồi khẽ nhíu mày, “Vi Như, không phải cô đang ghen đấy chứ?”
Một câu nói này của Liệt khiến Vi Như thiếu chút nữa lại bắt đầu ho sặc sụa. Cô giận dữ trừng mắt liếc cậu ta, “Anh có bệnh không vậy? Tôi ghen với anh để làm cái gì?”
“Không phải là ghen với tôi mà là ghen với người phụ nữ bên cạnh tôi!” Liệt vẫn bình thản khoanh hai tay trước ngực.
Trong lòng Vi Như không khỏi nổi lên một chút cảm giác khác thường, còn có chút không thoải mái. Hàng lông mày của cô càng chau lại chặt hơn, “Phụ nữ bên cạnh anh có gì tốt mà tôi phải ghen với họ? Thay vì ghen, phải nói là tôi thấy thương hại họ mới đúng. Louis Liệt, anh cũng thật quá lắm rồi. Không phải anh vẫn luôn dẫn mấy cô đó tới khách sạn à? Tối qua lại mang về nhà như vậy, thật ghê tởm!”
“Ha…xem ra cô còn rất quan tâm tới hành tung của tôi.” Liệt không chút tức giận mà còn cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Vi Như, “Tiểu thư à, đó là nhà tôi, tôi có quyền làm gì trong nhà của mình thì làm chứ. Làm sao tôi biết cô sẽ đến đó sớm như vậy.”
“Nếu không phải vì sợ KITY bị bỏ đói thì còn lâu tôi mới thèm tới đó. Không ngờ anh còn thành ra cái dạng này, chơi bời cùng phụ nữ đến nỗi ngay cả KITY cũng không chăm sóc.” Vi Như càng nói càng tức giận, ánh mắt nhìn Liệt cơ hồ muốn bốc lửa.
Liệt nghe vậy lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Vi Như, sau này cô sẽ thành đại luật sư, sao có thể nói mà không chịu trách nhiệm với lời nói của mình như vậy? Sự thật là tôi có nhờ cô tới nhà giúp tôi chăm sóc KITY, nhưng cũng đâu có nói muốn cô lập tức tới đó. Còn nữa, đại tiểu thư cô còn không nhìn lại xem sáng sớm hôm nay cô đến nhà tôi là lúc mấy giờ. Còn chưa tới 6h đó. Bình thường cô chạy xong nếu qua đó cũng phải 7h rồi, nếu cô cứ tới như bình thường sẽ không phải chứng kiến một màn đó.”
Vi Như nghe xong có chút kinh ngạc nhìn Liệt, “Nói vậy là anh đang oán hận tôi quấy rầy chuyện tốt của anh?”
“Đâu có, tôi cảm ơn cô còn không kịp nữa là. Nếu không phải cô đến, tôi nghĩ cô nàng kia còn không chịu rời đi đâu. Lần này không thể trách tôi nhé, là cô chủ động tìm tới làm bia đỡ đạn đó.” Liệt cất tiếng cười khẽ.
Vi Như lạnh lùng nhìn cậu ta, “Cho tới giờ tôi chưa từng gặp người đàn ông nào không có lương tâm như anh. Chắc hẳn tối hôm qua cùng Tina phong lưu khoái hoạt thì không nghĩ nhiều như vậy, sáng nay tỉnh dậy mới biến thành kẻ lãnh huyết vô tình.”
“Tina…Tina là ai?” Trên mặt Liệt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Trên mặt Vi Như tràn ngập vẻ kinh hãi, “Trời ạ, tối qua anh ở cùng với ai mà ngay cả tên người ta cũng không biết?”
“Tôi chưa bao giờ thích nhớ tên phụ nữ cả. Hơn nữa, nhớ tên họ để làm gì?” Liệt nhún vai khẽ trả lời, rồi lại nhếch môi cười, khẽ thì thầm, “Nhưng mà phụ nữ Tây Ban Nha quả thực rất nhiệt tình, hệt như hổ đói vồ mồi vậy. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu để cho tôi động vào cô ta lần nữa tôi quả thực không có chút hứng thú nào.”
Vi Như nghe xong cảm giác chán ghét trong lòng lại càng nặng hơn. Khẽ hít sâu một hơi, nén xuống cảm giác muốn mắng người, cô nhẹ nhàng lên tiếng, “Tôi quyết định đưa KITY về chỗ mình.”
“Cô muốn đưa KITY đi? Không được! Tôi đã quen với việc sống chung với nó rồi.” Liệt cũng không chút nghĩ ngợi lập tức lên tiếng cự tuyệt.
“Tôi chỉ là không muốn làm vẩn đục tâm hồn của KITY mà thôi. Anh thường xuyên thay phụ nữ như vậy khiến tôi thật sự sợ KITY sẽ bị nhiễm bệnh độc.” Vi Như nói xong liền khẽ gõ bàn một tiếng, “Quyết định vậy đi, anh chăm sóc cho KITY như vậy rõ ràng là không tốt cho nó chút nào.”