Chương 4: Vậy, lý do anh kết hôn với em là gì?
Bầu không khí trong phòng khách lúc này cũng an tĩnh hệt như bóng đêm đang bao trùm bên ngoài cửa sổ. Cũng bởi không gian trong phòng quá mức yên tĩnh nên không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.
Lạc Tranh vẫn lặng lẽ ngồi trên sofa, không hề nói câu nào. Đôi mắt trong veo của nàng lúc này cũng an tĩnh hệt như mặt hồ phẳng lặng khiến Louis Thương Nghiêu không thể đoán được nàng đang nghĩ gì. Đôi lúc trong mắt nàng lại ánh lên vẻ bối rối cùng hoang mang vô hạn.
Thấy bộ dạng nàng như vậy, Louis Thương Nghiêu cũng cảm thấy có chút khó xử. Hắn suy nghĩ một chút rồi bước tới gần, ngồi xuống trước mặt nàng, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, khẽ lên tiếng, “Chắc em cũng mệt lắm rồi, uống ly sữa rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đôi mắt đẹp của Lạc Tranh vẫn không hề có chút phản ứng nào, tầm mắt nàng cũng hoàn toàn không đặt vào Louis Thương Nghiêu.
Louis Thương Nghiêu khẽ thở dài, sau đó đứng dậy đi vào bếp. Một lát sau, hắn quay trở lại, trên tay cầm theo một ly sữa nóng cho Lạc Tranh. Nhưng vừa trở lại phòng khách, hắn thấy sofa trống không, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, lại thấy cửa phòng ngủ đã mở ra. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định mang ly sữa lên tầng hai.
Vừa bước vào phòng, hắn liền nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền lại. Khi Lạc Tranh bước ra khỏi phòng tắm, sắc mặt nàng đã hồi phục lại đôi chút. Nàng lặng lẽ đi tới giường, kéo chăn trùm kín người.
Dáng vẻ khác thường của nàng làm Louis Thương Nghiêu càng thêm đau lòng. Hắn đem ly sữa đặt lên đầu giường, ánh mắt nhìn nàng càng thêm phần lo lắng. Đưa tay vén một lọn tóc vương trên má của nàng giắt vào sau tai, hắn cúi xuống thì thầm.
“Tranh, đừng im lặng như thế, em cứ như vậy làm anh rất lo lắng”
Ánh mắt Lạc Tranh khẽ rung động, cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Louis Thương Nghiêu khẽ nói. “Vì sao?”
“Em muốn hỏi điều gì thì cứ hỏi đi, anh sẽ nói tất cả sự thật cho em nghe.” Louis Thương Nghiêu thấy nàng rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, tâm trạng bất an cũng vơi bớt đi phần nào, cảm giác nặng nề như có hòn đá tảng đè lên ngực hắn cũng được xóa bỏ.
Lạc Tranh càng vùi sâu thân thể vào trong chăn, một lúc sau mới ngẩng đầu, khẽ hít sâu một hơi rồi lên tiếng. “Chuyện em và anh đã trở thành vợ chồng có phải là… sự thật không?”
“Là thật!” Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng không hề chớp mắt.
Lạc Tranh nhìn hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của hắn. Sau một hồi sững sờ, nàng lại cất tiếng hỏi, “Nếu vậy, tại sao anh lại để cho em và Ôn Húc Khiên tổ chức hôn lễ?”
“Bởi vì lúc đó, người em yêu là hắn.” Đáy mắt Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên vẻ đau đớn, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh.
“Ở trong lòng em lúc đó, Ôn Húc Khiên là một người rất tuyệt vời. Em lại hoàn toàn không nhìn ra bộ mặt bỉ ổi cùng hèn hạ của hắn ta. Em yêu hắn nhiều như thế, muốn được cưới hắn tới nhường nào. Nếu lúc đó không để hai người kết hôn, không khéo em sẽ hận anh cả đời mất.”
“Mọi chuyện đúng như anh nói, hôn lễ là giả, chú rể cũng là giả sao?” Lạc Tranh cảm thấy có chút tức ngực khi hít thở, giống như có một mớ bông chặn ở cổ nàng, không cách nào gỡ ra được khiến nàng vô cùng khó chịu.
“Đúng vậy. Thực ra, ngay từ lúc em và Ôn Húc Khiên đăng ký kết hôn, anh đã bảo Kỳ Ưng Diêm giở chút thủ đoạn tại nơi đăng ký. Trên thực tế, người mà em lấy là anh chứ không phải là Ôn Húc Khiên. Sở dĩ muốn làm cho cuộc hôn nhân đó trông như thật chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện mà em hằng ấp ủ mà thôi.”
“Ôn Húc Khiên cũng biết rõ những chuyện này sao?” Lạc Tranh nhìn hắn, cất giọng có chút yếu ớt.
“Biết!”
Lạc Tranh kinh ngạc nhìn Louis Thương Nghiêu. Sau khi nghe câu trả lời của hắn, nàng có cảm giác như vừa bị một tia sét đánh trúng ngay giữa lúc trời quang đãng vậy. Một lúc lâu sau, nàng khẽ nở nụ cười có chút đau khổ, “Thì ra trong cuộc hôn nhân đó, chỉ có mình em là nực cười. Mọi người đều biến em thành một con rối không hơn không kém.”
“Tranh…” Louis Thương Nghiêu không thể biện minh được gì nữa. Hắn muốn ôm chặt Lạc Tranh nhưng lại sợ kích thích tâm trạng đang vô cùng hoang mang của nàng nên đành nhẫn nhịn nhỏ giọng.
“Đều tại anh không tốt. Anh biết em sẽ có phản ứng như thế này khi anh nói ra mọi chuyện cho nên mới giấu em tới tận bây giờ.”
“Ôn Húc Khiên đem em bán cho anh, ngay cả hôn lễ anh ta cũng không tha?”
“Anh biết lúc đó mình thật bỉ ổi, lợi dụng lòng tham vô đáy của Ôn Húc Khiên để đưa ra yêu cầu này.” Louis Thương Nghiêu không thể kiềm chế được nữa liền ôm Lạc Tranh vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc dài óng ả của nàng.
“Anh vẫn tưởng rằng mình là một người tự do phóng túng, tưởng rằng mình sẽ không quan tâm tới bất cứ thứ gì. Nhưng khi nhìn em mặc váy cưới, chỉ có trời mới biết anh muốn cướp em chạy khỏi chỗ đó như thế nào. Em xinh đẹp như thế, xinh đẹp tới mức làm trái tim anh cũng phải rung động. Anh tự nhủ không thể để Ôn Húc Khiên có được em, cũng không thể chấp nhận việc hắn động vào em, cho nên…”
“Cho nên ngay trong đêm tân hôn, anh mới thay vị trí của anh ta?” Lạc Tranh khẽ nối tiếp lời của Louis Thương Nghiêu, giọng nói vô cùng mệt mỏi.
“Vì anh mới là chồng của em. Còn hắn ta, chỉ là công cụ để che mắt người khác mà thôi. Là một tên khốn, sẵn sàng bán người yêu vì lợi ích riêng!”
Trái tim Lạc Tranh không còn biết xác định phương hướng nữa, giống như cánh bèo trôi dạt, không nơi nương tựa vậy. Một lúc lâu sau, nàng mới quay lại nhìn Louis Thương Nghiêu.
“Em thực sự không hiểu, nếu hai người đã biết rõ sự tình như thế thì việc đơn ly hôn là thế nào? Nếu kết hôn là giả thì tại sao lại có ly hôn?”
Đối mặt với những chất vấn của Lạc Tranh, sắc mặt của Louis Thương Nghiêu có chút lúng túng. Hắn yên lặng một lát rồi nhìn Lạc Tranh.
“Thực ra cái đó chỉ là diễn cho em xem mà thôi.”
“Cái gì?”
Louis Thương Nghiêu khẽ thở dài. “Khi đó em kiên quyết muốn ly hôn với Ôn Húc Khiên, hơn nữa còn chủ động ký tên vào đơn ly dị. Sau đó, hắn ta cố tình đưa em tới hội quán, mục đích chính là trả thù cho hành vi của anh. Thực ra hắn cũng biết rõ, việc có ký vào đơn ly hôn hay không cũng không quan trọng. Cái mà hắn quan tâm nhất chính là cho em biết những việc mà anh đã làm.
Anh biết rõ tình thế lúc đó nên cũng tương kế tựu kế, lật tẩy hành vi bỉ ổi của Ôn Húc Khiên và cho em biết được chân tướng sự việc. Anh rất hiểu em, nếu Ôn Húc Khiên mà không ký, em sẽ đợi cho tới khi tòa phán quyết. Nếu việc này kinh động tới tòa án, thì ngay lập tức em sẽ biết cuộc hôn nhân đó là giả. Anh không hề muốn em biết chuyện đó, chỉ mong Ôn Húc Khiên ký tên cho em được toại nguyện. Bằng cách thức này, chỉ cần hắn ta ký tên, em mới không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa và việc giả kết hôn giữa hai người cũng sẽ không bị bại lộ.”
Nói tới đây, Louis Thương Nghiêu ngập ngừng một chút rồi nói tiếp. “Anh tưởng chỉ cần Ôn Húc Khiên ký tên vào đơn ly hôn lúc đó thì chuyện kết hôn giả sẽ tạm thời chìm xuống. Nhưng không ngờ, hành động lần này của ông nội thực sự làm anh tức giận. Không còn cách nào khác, anh đành phải nói ra sự thật.”
Lạc Tranh nghe xong, hô hấp có phần khó khăn, tâm trạng rối như tơ vò. Đúng vậy, nàng yêu Louis Thương Nghiêu, nhưng nàng đã từng bị lừa gạt tới mức không thể mở rộng trái tim mình một lần nữa. Những tưởng hai người chỉ đang yêu thương nhau, không ngờ trong phút chốc đã trở thành vợ chồng. Nàng chính là vợ hắn nhưng lại là người cuối cùng biết hết mọi chuyện. Lẽ nào điều này không đáng nực cười hay sao?
Một lúc lâu sau…
“Vậy, anh hãy nói cho em biết, tại sao anh lại cưới em?” Đây chính là câu hỏi mà Lạc Tranh muốn hỏi nhất. Hắn cưới nàng có phải vì tình yêu hay không?
Khi đó Louis Thương Nghiêu hận nàng còn không hết. Chả lẽ vì căm hận sao? Nếu như vì thù hận nàng thì càng không thể làm như thế. Rõ ràng là hận nhưng sao còn lấy nàng làm vợ?
Hay là, như hắn đã từng nói, chỉ vì ham muốn của bản thân? Nhưng lý do này quá vô nghĩa, không đáng để nàng cân nhắc tới khả năng này. Nếu chỉ là ham muốn thì sẽ có rất nhiều cách, không nhất thiết là phải kết hôn. Nàng không hiểu, thực sự không hiểu.
Lạc Tranh cứ nghĩ rằng Louis Thương Nghiêu có thể thoải mái nói cho nàng nghe tất cả mọi chuyện. Ai ngờ sau khi nghe xong câu hỏi của nàng, khuôn mặt vốn luôn tỏ rõ thái độ kiên định của hắn thoáng hiện lên vẻ khó xử. Thậm chí đôi mắt đen sâu thẳm cũng toát lên vẻ ngượng ngùng…
Đây là biểu hiện Lạc Tranh chưa từng thấy bao giờ. Sao tự nhiên Louis Thương Nghiêu lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy?
Lạc Tranh vẫn chăm chú nhìn Louis Thương Nghiêu. Mãi lâu sau mà vẫn không thấy hắn trả lời, ánh mắt nàng có chút nghi hoặc. “Thế nào? Câu hỏi này rất khó trả lời sao?”
Louis Thương Nghiêu há hốc mồm, có chút ngượng ngùng hắng giọng một cái, ôm Lạc Tranh càng chặt hơn, cúi đầu khẽ nói. “Tranh, về câu hỏi này… Có chút vấn đề… Anh có thể không trả lời không?”
Nghe hắn nói xong, Lạc Tranh càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Tâm trạng hoang mang bối rối vừa rồi của nàng cũng thay đổi hoàn toàn. Nàng nghiêng đầu, chăm chú nhìn hắn, nhìn thật lâu, thật lâu. Thế rồi nàng chứng kiến khuôn mặt của Louis Thương Nghiêu dần dần đỏ ửng lên.
Lạc Tranh không khỏi ngạc nhiên mở lớn đôi mắt, đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt của hắn, kinh ngạc hỏi. “Em không có nhìn nhầm đấy chứ? Anh cũng biết đỏ mặt sao?”
Ách…
“Nam nhi đại trượng phu sao lại đỏ mặt chứ? Em nhìn nhầm rồi!” Dáng vẻ của Louis Thương Nghiêu càng mất tự nhiên hơn. Hắn lập tức đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Lạc Tranh sững sờ một lúc lâu. Câu hỏi của nàng kỳ quái quá sao? Chỉ là muốn hỏi hắn vì lý do gì lại cưới nàng thôi mà. Có gì khó trả lời chứ? Chẳng phải chỉ cần nói ra suy nghĩ của mình thôi sao?
Nghĩ tới đây, trong đầu Lạc Tranh không khỏi có chút hiếu kỳ. Không nói năng gì, nàng liền xuống giường, chạy theo hắn vào phòng tắm. Thấy Louis Thương Nghiêu đang dùng nước lạnh để rửa mặt, nàng liền lấy khăn đưa cho hắn.
Louis Thương Nghiêu thấy Lạc Tranh vẫn đứng ở phía sau, liền mỉm cười xoay người ôm lấy nàng, “Tranh, cái đó, chúng ta…”
“Đừng có đánh trống lảng, hãy trả lời em.” Lạc Tranh nghiêng đầu nhìn hắn. “Chẳng phải anh đã nói, em hỏi bất kỳ điều gì cũng đều trả lời hết sao?”
Louis Thương Nghiêu không còn cách nào khác đành kéo Lạc Tranh quay trở lại phòng ngủ. Hắn ngồi xuống, ánh mắt có chút mất tự nhiên nhìn nàng. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới khẽ thì thầm, “Vì…lần đầu tiên của em!”
Lạc Tranh ngạc nhiên đến ngây người, sau đó có chút ngỡ ngàng hỏi lại, “Gì cơ?”
Nàng không nghe lầm chứ? Vì lần đầu tiên của nàng sao? Đây là câu trả lời quái quỷ gì thế này? Sao lại có liên quan tới chuyện đó?
Dường như nhận thấy sự nghi hoặc trong vẻ mặt của Lạc Tranh, Louis Thương Nghiêu nhìn nàng đầy quyến luyến, giọng nói cực kỳ nghiêm túc lại vang lên.
“Không sai, đây chính là nguyên nhân. Vì lần đầu tiên của em dành cho anh nên anh nhất định phải lấy em. Nếu không thì anh trở thành người vô trách nhiệm mất.”
Lạc Tranh nghe xong ngây ngẩn mất một lúc, sau đó đưa tay ra sờ trán hắn. Không có bị sốt mà!
“Anh nói thật lòng đó.” Louis Thương Nghiêu cầm tay kéo nàng lại gần, nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. “Anh đã muốn em, thì tất nhiên phải chịu trách nhiệm với em rồi. Lần đầu tiên của em đã dành cho anh, vì vậy em chỉ có thể gả cho anh mà thôi.”
Những cảm xúc có chút hỗn loạn trong lòng Lạc Tranh cứ đan xen với nhau. Nàng thực sự không biết, với những lời vừa rồi của Louis Thương Nghiêu thì nàng nên cảm động hay nên cười nữa? Tóm lại, dáng vẻ của hắn thực sự đã làm cho đám mây mù tích tụ trong lòng nàng bấy lâu dần dần tan biến.
“Thương Nghiêu, sao anh còn có những suy nghĩ bảo thủ như thế?” Vì lý do này mà lấy nàng? Đàn ông thời nay đâu còn quan trọng tới chuyện này nữa. Dần dần, ngay cả phụ nữ cũng cho rằng, dù cho đi lần đầu tiên cũng không nhất thiết phải được gả cho người ấy. Cách suy nghĩ này ngày càng tạo thành lối mòn trong lối sống của những con người thời nay. Mà hắn thì lại…
“Bảo thủ? Như thế sao có thể gọi là bảo thủ chứ?” Louis Thương Nghiêu thì lại có quan điểm hoàn toàn khác với Lạc Tranh. Hắn lắc đầu, lên tiếng. “Em hãy nghĩ mà xem, lần đầu tiên của người phụ nữ đâu có dễ dàng gì. Thân thể trong trắng lại bị anh chiếm đoạt thì anh nên chịu trách nhiệm. Em đã dành lần đầu tiên cho anh, em không gả cho anh thì gả cho ai? Còn ai có thể cưới em nữa chứ?”
“Này, Louis Thương Nghiêu. Anh đừng tưởng em không thể gả được cho ai ngoài anh nha. Chẳng lẽ trên thế gian này chỉ có mình anh thích em hay sao? Chẳng lẽ không ai cần em nữa sao?”
Trong lòng Lạc Tranh lúc này dâng lên cảm giác vô cùng ngọt ngào. Tuy nói hắn lừa nàng, nhưng nghe được những lời tận đáy lòng hắn, nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Kiểu trách nhiệm đáng quý này của hắn, kiểu suy nghĩ đáng quý này của hắn, tất cả, tất cả đều khiến nàng không thể không yêu hắn.
“Đúng vậy! Sao anh không biết em có sức quyến rũ đối với đàn ông chứ.” Louis Thương Nghiêu thấy tâm trạng Lạc Tranh đang dần hồi phục, trong lòng cũng cảm thấy phấn chấn hơn hẳn. Hắn tỳ cằm lên trán nàng, dịu dàng lên tiếng.
“Anh biết có rất nhiều đàn ông nhìn vợ anh với con mắt thèm khát. Nhưng em nên biết, trên thế gian này chỉ có anh là người đối xử với em tốt nhất. Những tên đàn ông khác chỉ muốn lợi dụng em mà thôi, nhớ kỹ chưa?”
“Anh nói cứ như bà ngoại dặn cô bé quàng khăn đỏ phải canh chừng lũ sói ấy. Chẳng phải lúc đầu nhìn thấy em, anh đã liền nảy sinh ý đồ xấu đó sao?” Mặc dù miệng thì nói như thế, nhưng mọi vướng bận trong lòng nàng đã sớm tan biến, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Louis Thương Nghiêu.
“Đúng! Anh thừa nhận lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã nảy sinh ham muốn. Anh say đắm sắc đẹp của em. Anh cũng thích những cảm giác đặc biệt mà em mang lại mỗi khi chúng ta gần gũi. Anh khao khát em biết chừng nào. Cảm giác đó hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác.”
“Anh luôn miệng nói sẽ chịu trách nhiệm chỉ vì lần đầu tiên của em đã trao cho anh. Thế còn những người phụ nữ khác thì sao? Lẽ nào những xử nữ mà anh từng chạm tới, anh đều phải chịu trách nhiệm sao?” Lạc Tranh hỏi có chút bất mãn.
“Anh từ trước tới giờ không hề động vào xử nữ.” Louis Thương Nghiêu lên tiếng khẳng định.
“Hả?” Lạc Tranh lại bị hù dọa tới ngây người. Thì ra hắn không hề nói dối. Nàng cứ nghĩ lúc đó hắn chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.
“Anh rất ghét động vào xử nữ. Thứ nhất, anh không có hứng thú cùng thời gian nhàn rỗi để lên giường an ủi phụ nữ. Thứ hai, anh thấy chuyện đó không cần thiết. Chính vì anh không yêu bọn họ thì việc gì phải lãng phí thời gian của mình chứ?” Louis Thương Nghiêu lên tiếng.
“Thế còn em, chuyện anh nhẫn tâm chà đạp em thì sao?” Lạc Tranh giơ nắm tay lên đấm cho hắn một cái. “Hay là khi đó anh cũng không biết? Sau khi thấy em là xử nữ mới buộc phải cưới em?”
Lạc Tranh không thể không thừa nhận, phụ nữ bao giờ cũng có chút ích kỷ. Bao giờ cũng muốn lấy được người đàn ông toàn tâm toàn ý chăm sóc cùng yêu thương mình, không thể chấp nhận bất kỳ một khiếm khuyết nào.
Louis Thương Nghiêu thuận thế đè Lạc Tranh xuống dưới thân mình, khẽ cười, “Khi đó, anh thực sự không ngờ đó là lần đầu tiên của em. Nhưng bây giờ ngẫm lại, cưới em là vì anh yêu em. Anh cứ tưởng rằng mình sẽ không dao động trước em. Nhưng khi nhìn thấy em vì Ôn Húc Khiên mà phải hy sinh nhiều như thế, trái tim anh nảy sinh lòng đố kỵ. Khi thấy em mỉm cười với những người đàn ông khác, anh như muốn phát điên lên. Anh luôn không ngừng tìm kiếm lý do để biện minh cho việc tới tìm em, chỉ vì mong được gặp em. Tất cả đều do anh không thể kiềm chế được tình cảm của mình.”
Lạc Tranh chăm chú nhìn Louis Thương Nghiêu, tâm tư của nàng bị những lời nói của hắn làm cho vô cùng hỗn loạn. Niềm hạnh phúc quá lớn đang bao phủ lấy nàng thành từng lớp, từng lớp. Nàng không nén nổi tình cảm của mình liền ôm chầm lấy hắn, ghé đầu vùi trong vòm ngực rắn chắc của hắn.
“Còn trách anh không? Anh biết em sẽ giận anh mà. Thế này đi, em muốn đánh, muốn mắng anh bao nhiêu cứ việc. Chỉ cần em không để trong lòng là được rồi.”
Người phụ nữ trong lòng hắn liền cong môi lên, lắc đầu khẽ thở dài, “Không trách nữa, em làm sao có thể trách anh được chứ? Em yêu anh còn không hết nữa là.”
Nói xong, Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn Louis Thương Nghiêu, “Chỉ là, từ nay về sau không được lừa dối em thêm bất kỳ điều gì nữa. Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì tuyệt đối cũng phải thẳng thắn với nhau mới được.”
“Cuối cùng em cũng đã chấp nhận quan hệ của hai chúng ta?” Louis Thương Nghiêu nghe xong hai mắt sáng lên, khóe môi gợn lên thành đường cong cực kỳ vui vẻ.
“Không chấp nhận thì biết làm thế nào? Cưới thì cũng đã cưới rồi, chẳng lẽ em phải ép anh ký tên vào đơn ly hôn sao?” Lạc Tranh không thể nhịn được liền bật cười…