Chương 7: Sự khác thường của Lạc Tranh (18+)
Tuy không đến mức hàng đêm hoan ái nhưng đêm nào Lạc Tranh cũng sống trong không khí cực kỳ lãng mạn với sự yêu thương ngọt ngào của Louis Thương Nghiêu. Thời gian gần đây, hắn còn thường có rất nhiều hành động bất ngờ khiến Lạc Tranh vô cùng ngạc nhiên, làm cho nàng cảm nhận được trọn vẹn tình yêu và niềm hạnh phúc khi được yêu. Niềm hạnh phúc này ngay cả các đồng nghiệp xung quanh nàng cũng có thể cảm nhận được.
Một đêm này, khi bóng đêm bên ngoài đã buông xuống dày đặc, bên trong phòng, lửa tình dữ dội theo chỗ quần áo lộn xộn rơi đầy sàn dẫn đến tận chiếc giường lớn kiểu cung đình, chiếc màn tơ mỏng nhẹ nhàng buông lơi quanh khung cảnh mỹ lệ.
Trên giường, thân hình đàn ông cao lớn với làn da màu đồng hòa cùng thân thể phụ nữ mềm mại trắng trẻo tạo thành một cảm giác đối lập mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác. Sự mạnh mẽ cùng cuồng dã của hắn tựa một con hắc báo trong rừng rậm, mỗi lần luận động đều rất nhịp nhàng hữu lực đủ để khiến người phụ nữ dưới thân tan chảy hòa vào sự kết hợp của tình yêu cuồng nhiệt.
“A…Thương Nghiêu…em không được…” Trên giường, Lạc Tranh hoàn toàn vô lực nằm sấp, bị động nhận lấy sự yêu thương càng lúc càng mãnh liệt cuồng bạo của hắn.
Mỗi một lần tiến vào cơ thể nàng, dã thú khổng lồ đều mang đến từng đợt khoái cảm khiến nàng mê muội, làm nàng không chịu nổi phải mở miệng xin hắn nương tình…
Dáng vẻ kiều mỵ mê người của Lạc Tranh lúc này in đậm trong đôi mắt Louis Thương Nghiêu khiến ham muốn chiếm hữu nàng của hắn càng trở nên điên cuồng…
“A…” Khoái cảm không ngừng ào tới như cơn sóng lớn cuốn lấy Lạc Tranh, mà thân thể nàng cũng vô thức chuyển động về phía sau nghênh hợp với từng đợt tiến công của hắn, đem hạ thân cứng rắn của hắn ôm lấy, bao bọc càng thêm chặt chẽ, khiến hắn bị kích thích càng thêm mãnh liệt và điên cuồng tiến vào sâu hơn.
Bầu ngực tròn đầy nương theo sự vận động cuồng dã không ngừng rung động, đôi môi đỏ mọng hé mở không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn, đôi mắt đẹp đã sớm trở nên mông lung vì bị màn sương mờ bao phủ, thân thể trắng trẻo của Lạc Tranh dưới sự kích tình cuồng dã giờ đã chuyển sang màu phấn hồng cực kỳ quyến rũ.
Nàng thực sự quá mê người khiến Louis Thương Nghiêu không kìm lòng được mà lại cúi xuống hôn nàng mãnh liệt, cướp lấy từng tiếng ngâm nga trên cái miệng nhỏ nhắn, vơ vét hết thảy sự ngọt ngào của khoang miệng thơm tho.
Buông tha cái miệng nhỏ của nàng, Louis Thương Nghiêu lại không cách nào nhẫn nại thêm, tiếp tục điên cuồng luận động càng lúc càng ác liệt. Sự điên cuồng của hắn hệt như ngựa hoang thoát cương, tiến vào cơ thể nàng như thể muốn đem nàng nối liền thành một thể.
Sau một hồi điên cuồng, yết hầu Louis Thương Nghiêu liền bật ra tiếng gầm nhẹ tựa dã thú, thắt lưng cũng đột nhiên run lên, đem dòng dịch yêu nóng hổi vùi sâu vào thân thể nàng, khiến toàn thân nàng phát run lên, sự run rẩy nhanh chóng lan khắp toàn thân rồi chuyển sang co rút.
“Ô ô…” Thân thể Lạc Tranh sau một đợt tàn sát cuồng dã vô thức co rút lại khiến đại não nàng tựa hồ cũng mất đi ý thức, từng đợt từng đợt nuốt lấy dã thú vẫn đang cứng rắn, mặc cho hắn ôm nàng nằm xuống, mà nàng chỉ có thể hổn hển thở dốc…
Màn kích tình cuồng dại đầy đam mê rốt cục cũng tạm ngừng. Trong không khí vẫn còn bay bổng hương vị đầy ái muội của sự giao hòa…
Sau một hồi bị hắn điên cuồng chiếm hữu, toàn thân Lạc Tranh vô lực nằm dựa vào ngực Louis Thương Nghiêu. Phần ngực mềm mại của nàng lúc này vẫn không ngừng phập phồng khiến hắn có thể cảm nhận được nàng đang điều chỉnh hô hấp. Gò má ửng hồng của nàng dán sát vào bờ ngực cường tráng, lắng nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ có chút loạn của hắn sau một đợt cuồng dã kích tình…
“Tranh, anh yêu em…” Louis Thương Nghiêu dựa người vào đầu giường, cúi đầu hôn lên vầng trán đã rịn mồ hôi của nàng, thỏa mãn nói ra những lời yêu thương đầy thâm tình.
“Em cũng yêu anh!” Gương mặt Lạc Tranh tràn ngập hạnh phúc, nhẹ nhàng ngẩng lên nhìn ngắm gương mặt đầy nhu tình của người đàn ông bên cạnh.
Louis Thương Nghiêu đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, khẽ xoa đi những giọt mồ hôi li ti trên trán nàng, nở nụ cười xấu xa, “Mệt sao?”
Lạc Tranh có thể nhìn ra từ trong mắt hắn mấy phần tà ý, vội vàng xoay người nằm xuống, kéo chiếc chăn mỏng bao lấy thân thể tuyệt đẹp.
“Quỷ tham ăn, em đương nhiên mệt rồi!”
Hành động có chút trẻ con của nàng khiến Louis Thương Nghiêu bật cười khẽ, xoay người ôm lấy nàng từ đằng sau, cằm hắn khẽ tì lên bờ vai nàng, đem cả khuôn mặt vùi vào mái tóc óng ả, ám muội cất tiếng, “Ai bảo em mê người như vậy chứ?”
“Đáng ghét!” Tận đáy lòng Lạc Tranh tràn ngập cảm giác hạnh phúc bởi tình yêu sâu sắc cùng sự ngọt ngào ấm áp của hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, tình yêu trong mắt Louis Thương Nghiêu càng thêm mãnh liệt, cánh tay ôm lấy nàng của hắn khẽ siết chặt lại, đôi môi mỏng nhẹ nhàng kề sát vành tai nàng, khẽ thì thầm, “Tranh, sinh cho anh một cục cưng đi!”
Nụ cười hạnh phúc lộ rõ lúm đồng tiền xinh xinh trên môi Lạc Tranh bị những lời của hắn làm cho ngưng lại. Cảm giác đầu tiên của Lạc Tranh là sửng sốt, rồi sau đó ánh mắt nàng dâng lên vẻ hoang mang. Một lúc lâu sau, nàng quay đầu nhìn vào ánh mắt đầy nghiêm túc của hắn, có chút ngơ ngác hỏi, “Anh…anh vừa nói gì?”
“Sinh cho anh một đứa con, một đứa trẻ mang dòng máu của anh và em.” Louis Thương Nghiêu khẽ xoay người nàng lại, hai cánh tay mạnh mẽ chống xuống giường ở hai bên người nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, nhẹ nhàng nói.
“Con…” Dáng vẻ của Lạc Tranh đã hoàn toàn thay đổi, đôi mắt trong veo càng thêm mông lung mờ mịt, nàng có vẻ rất vô lực, nhưng dường như lại muốn che dấu sự vô lực trong đôi mắt. Khẽ chớp mắt, nàng nhìn hắn, “Thương Nghiêu….chúng ta…chúng ta bây giờ không phải rất tốt sao? Tại sao phải sinh con?”
Vẻ mặt tránh né của nàng hoàn toàn hiện rõ trong mắt Louis Thương Nghiêu nhưng hắn cũng không hề tức giận, chỉ đau lòng kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn nhẹ rồi nói.
“Tranh, anh và em yêu nhau. Anh hy vọng người phụ nữ mà mình yêu thương nhất có thể mang thai đứa con của anh cũng là chuyện bình thường. Anh biết rõ từ khi bắt đầu tới giờ em đều tự mình uống thuốc tránh thai, mặc dù trong lòng anh có chút không tình nguyện nhưng cũng không hề trách cứ em. Em cũng biết, hiện giờ tất cả các biện pháp tránh thai cũng không thể an toàn 100%, hơn nữa sau này đối với thân thể em còn tạo thành ảnh hưởng không tốt. Mà anh thật sự rất muốn em vì anh sinh đứa bé.”
"Thương Nghiêu..." Lạc Tranh có chút bối rối, vội vàng nói: "Chúng ta, chúng ta có thể không nói đến chuyện này hay không?”
“Vì sao? Vào lúc này nói về đề tài này là hợp lý nhất.” Louis Thương Nghiêu khẽ giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ âu yếm.
“Thật ra, anh có rất nhiều cách để ngăn em không sử dụng thuốc tránh thai. Nhưng anh không muốn như vậy. Anh chỉ muốn em tình nguyện vì anh mang thai, vì anh sinh con. Tranh, em yêu anh, không phải sao? Nếu đã yêu anh, sao lại không muốn sinh tiểu bảo bối? Đứa bé là kết tinh tình yêu của chúng ta, em ở bên anh lâu như vậy rồi, sớm nên mang thai con của anh rồi mới đúng.”
“Em…” Lạc Tranh ấp úng một hồi, thậm chí còn không dám nhìn vào đôi mắt hắn. “Em không muốn sinh con sớm như vậy. Hưởng thụ thế giới hai người không phải rất tốt sao? Chuyện này nói sau được không, em phải hỏi qua mẹ đã….”
Louis Thương Nghiêu thực sự sững sờ, ánh mắt có chút run lên rồi sau đó than nhẹ một tiếng.
"Tranh, sinh cục cưng là chuyện của anh và em, ý kiến của những người khác quan trọng đến thế sao?”
“Quan trọng, đương nhiên quan trọng!” Sắc mặt Lạc Tranh dường như có chút không vui, thái độ có chút khác thường khẽ đẩy hắn ra, lông mày hơi nhíu lại…
“Mẹ phải đồng ý mới được, nhất định mẹ phải đồng ý mới được!”
Louis Thương Nghiêu bị vẻ mặt của nàng làm cho kinh hãi, nhìn thái độ thay đổi bất ngờ của nàng, hắn không khỏi lo lắng kêu lên, “Tranh….”
“Đừng nói nữa! Em hiện giờ không muốn bàn về chuyện đó. Nếu như anh thật sự muốn có con, em nhất định phải hỏi qua mẹ mới được. Nếu mẹ không đồng ý, em tuyệt đối sẽ không vì bất cứ người nào mà sinh con đâu, cho dù là người đàn ông em yêu cũng vậy.” Giờ khắc này, ngay cả giọng nói của Lạc Tranh cũng chuyển lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một luồng lãnh khí cùng vẻ xa cách cực kỳ.
Dường như nàng đã hoàn toàn thay đổi, vừa rồi còn dịu dàng như nước nhưng hiện giờ đã biến thành một khối băng lạnh lùng. Sự chuyển biến bất ngờ của nàng làm Louis Thương Nghiêu giật mình sững người. Một lúc lâu sau, trong ánh mắt hắn ngoài sự lo lắng hằn sâu còn có thêm cả sự quan tâm sâu sắc.
“Được, được, chúng ta không nói chuyện đó nữa.” Hắn lại kéo nàng về phía mình, ôm chặt vào trong ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai nàng, cúi đầu khẽ nói, “Là anh không tốt, không nên ép buộc em như vậy, đừng giận nữa được không?”
Vùi trong ngực hắn, Lạc Tranh vẫn cảm thấy tâm tình có chút hỗn loạn nhưng ánh mắt đã dần trở nên dịu lại. Tiếng nói trầm ấm dịu dàng của Louis Thương Nghiêu vang lên bên tai nàng, khiến nàng không cách nào phân biệt được bản thân mình đang chìm trong giấc mộng hay đã trở lại thực tại.
“Thương Nghiêu, em đâu có tức giận. Anh vừa nói ai cơ?” Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở nụ cười dịu dàng, so với bộ dạng lúc nãy quả thực tưởng như hai người hoàn toàn khác biệt.
Louis Thương Nghiêu lại lần nữa sững sờ, nếu như không phải tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, hắn nhất định sẽ lầm tưởng người vừa rồi không phải là Lạc Tranh. Tận sâu trong đáy mắt hắn nổi lên chút suy tư, dần dần lại chuyển thành sự lo lắng không ngừng khuếch tán khắp cơ thể hắn như một loại độc dược…
"Thương Nghiêu, anh sao vậy?" Lạc Tranh dịu dàng nhìn hắn, khóe môi nở rộ nụ cười mang theo lúm đồng tiền cực kỳ quyến rũ.
Louis Thương Nghiêu vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Không hiểu tại sao, sống lưng hắn đột nhiên lại lạnh cứng lên.
"Thương Nghiêu?" Lạc Tranh đưa tay ra trước mắt hắn quơ quơ, tò mò nhìn hắn.
"Không có việc gì..." Louis Thương Nghiêu khôi phục lại tinh thần, đưa tay giữ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đem nàng ôm vào ngực, cất giọng cực kỳ bình thản nhưng đầy ngụ ý, “Anh đang nghĩ, hay khi nào chúng ta đi Mỹ thăm bác gái một chuyến?”
“Được!” Lạc Tranh có vẻ rất hào hứng lên tiếng, “Lần trước gọi điện, mẹ cũng nói muốn được gặp anh.”
Louis Thương Nghiêu vô thức nhíu nhíu mi tâm, nhưng liền đó liền cười nhẹ một tiếng không để cho Lạc Tranh phát giác ra bất kỳ chuyện gì khác thường.
“Anh sẽ sắp xếp thời gian. Nhưng, Tranh, bác gái qua Mỹ đã bao lâu rồi?”
Lạc Tranh không hề nghĩ ngợi, trả lời cực kỳ dứt khoát, “Năm em 18 tuổi mẹ đã qua Mỹ rồi.”
Louis Thương Nghiêu có chút nghĩ ngợi, sự lo lắng trong lòng dường như đã được nghiệm chứng phần nào. Hắn cúi đầu nhìn nàng, hỏi khẽ, “Ý của em là nhiều năm như vậy, bác gái vẫn luôn ở Mỹ, chưa từng trở về Hongkong?”
‘Vâng!” Lạc Tranh khẽ gật đầu, chớp hàng mi cong vút che đi sự bi ai trong đôi mắt, “Hongkong là nơi khiến mẹ đau lòng như vậy, sao có thể trở về nữa chứ? Hơn nữa, sức khỏe của mẹ không tốt, để mẹ có thể an dưỡng tại Mỹ chính là tâm nguyện lớn nhất của em.”
“Anh biết em rất thương mẹ.” Louis Thương Nghiêu cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng hỏi tiếp, “Mấy năm nay em có đi thăm mẹ không?”
"Đương nhiên là có, mẹ em ở viện dưỡng lão sống rất vui vẻ. Nhưng mẹ rất nhớ em, bởi vì công việc bận rộn nên em không thể thường xuyên qua bên đó được.” Giọng nói của Lạc Tranh lộ ra chút tiếc nuối.
Louis Thương Nghiêu vẫn cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ âm u rất khó đoán. Hắn lại khẽ lên tiếng thăm dò, “Ở Pháp cũng không thiếu những viện dưỡng lão tốt, chi bằng đón bác về đây, vậy em có thể ngày ngày nhìn thấy mẹ rồi.”
“Thật sao?” Lạc Tranh nghe vậy cực kỳ vui mừng, nhưng không chờ Louis Thương Nghiêu kịp phản ứng đã lại nhẹ nhàng lắc đầu, “Bỏ đi, em nghĩ mẹ sẽ không đồng ý đâu. Mẹ vốn rất thích nước Mỹ, hơn nữa đó còn là nơi mẹ sinh ra.”
Louis Thương Nghiêu thực sự ngạc nhiên, “Em nói bác gái sinh ra tại Mỹ?”
“Đúng vậy! Mặc dù mẹ sinh ra tại Mỹ nhưng không sống ở đó lâu. Từ khi còn nhỏ, mẹ em đã theo bà ngoại tới Hongkong. Sau khi bà ngoại qua đời, mẹ gặp được cha, kết hôn rồi sinh ra em.” Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, nơi ngực lại dâng lên cảm giác đau nhói.
Mỗi lần nhắc đến những chuyện trước kia, nàng như bị người ta hung hăng đâm ột dao vậy.
Louis Thương Nghiêu trầm tư hồi lâu rồi mới cất tiếng hỏi, “Bác gái còn có người thân nào không? Ý anh là, ở Mỹ ấy.”
“Không đâu! Cho dù có cũng chẳng thể gọi là thân thích.” Lạc Tranh cười khổ một tiếng, “Có câu bán anh em xa mua láng giềng gần mà, nhiều năm như vậy, em chưa từng thấy mẹ có người thân nào khác.”
Louis Thương Nghiêu khẽ gật đầu, “À, đúng rồi, em có ảnh của bác không?”
“Anh muốn làm gì thế?” Lạc Tranh nghiêng đầu, tủm tỉm cười nhìn hắn.
“Ít nhất anh cũng phải biết trông bác gái thế nào chứ? Làm gì có con rể không biết mặt mẹ vợ đây?” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ che đi nét lo lắng trong đáy mắt.
“Không biết xấu hổ!” Lạc Tranh đã sớm đỏ bừng mặt, “Ngày mai em mang cho anh xem.”
“Được!” Louis Thương Nghiêu lại lần nữa ôm chặt nàng. Lúc này, đáy mắt hắn không còn ý cười nữa mà tràn ngập sự đau lòng…
Đêm khuya, không gian cực kỳ an tĩnh…
Lạc Tranh ngủ có vẻ rất không yên giấc, trên trán toàn là mồ hôi…
“Vì sao mày lại xuất hiện trên đời này? Vì sao phải sinh ra mày?” Giọng đàn ông gầm rú như xuyên thấu làn sương mù…
“Con gái à, con phải nhớ, đừng để cho con của con phải chịu…” Là tiếng khóc của một người phụ nữ…
"Giết cô! Giết cô!"
“Gặp anh là nỗi bất hạnh lớn nhất đời tôi!”
“Con gái chỉ là cục nợ, cục nợ…”
“Giết cô! Tôi giết cô! Chết đi…”
“A…” Lạc Tranh hoảng hốt mở bừng mắt, ngồi bật dậy, cơn ác mộng vẫn như hiện rõ trước mắt nàng. Là máu, từng mảng lớn, mảng lớn máu không ngừng lan ra, lấp đầy toàn bộ đầu óc nàng, ngay cả hơi thở của nàng lúc này cũng tràn ngập mùi tanh của máu.
Louis Thương Nghiêu đang nằm bên cạnh cũng bị nàng đánh thức, thấy nàng tóc tai rối bời ngồi đó, hắn cũng lập tức bật dậy, đưa tay muốn ôm nàng vào lòng.
"A!" Lạc Tranh bị vòng tay từ phía sau làm cho sợ hết hồn, liền ngay đó bên tai nàng vang lên tiếng an ủi trầm ấm, “Tranh, em lại thấy ác mộng sao? Không sao rồi, là anh!”
Lạc Tranh chậm rãi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ân cần của người đàn ông nàng yêu, sững người hồi lâu cũng không nói lời nào. Đầu óc nàng lúc này hoàn toàn trống rỗng khiến nàng thực sự không biết mình đã tỉnh hay vẫn đang chìm trong cơn ác mộng. Nàng chỉ có thể thấy dưới ánh đèn dịu nhẹ trên tường kia là khuôn mặt cương nghị quen thuộc vẫn mang cho nàng cảm giác an toàn, nhưng…
Nàng vẫn luôn ở cùng hắn sao? Tại sao trong khoảnh khắc, nàng lại không nhớ nổi hắn là ai?
Louis Thương Nghiêu thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, lại nhớ đến lúc cùng nàng bàn luận về việc sinh con trước khi ngủ, ánh mắt nàng cũng lộ ra tia mờ mịt thế này. Cảm giác này khiến hắn thật sự rợn tóc gáy, bộ dáng nàng lúc này quả thực rất xa lạ.
“Tranh, không sao, em đã tỉnh rồi!” Hắn nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng, cố dùng những lời thật dịu dàng để an ủi sự hoảng loạn cùng vô lực của nàng.