Chương 119: Hồi 06 - Chương 23 phần 2

Lạc Tranh nghe xong mấy lời này bất giác trừng lớn hai mắt.

Cái…cái gì?

Nàng không có nghe lầm chứ? Những tên sát thủ kia đâm Liệt bảy, tám nhát dao, hơn nữa còn ném cậu ta xuống biển? Quan trọng hơn là Louis Thương Nghiêu lại nhắc tới hai từ “thi thể”?

“Chuyện này…” Lạc Tranh thực khó có thể tưởng tượng nổi. Đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu rồi lại quay đầu nhìn về phía Liệt trong phòng sưởi nắng, cậu ta vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích. Bàn tay chỉ về hướng cậu ta của nàng bất giác run rẩy.

“Rốt cục là thế nào? Làm sao có thể? Chuyện này…”

Câu chuyện vừa rồi thực khiến nàng hoàn toàn khiếp sợ.

Nhìn khung cảnh trước mặt, nàng đột nhiên nghĩ tới một ý nghĩ thật đáng sợ. Có lẽ nàng vừa rồi nhìn lầm chăng? Cậu thanh niên trong căn phòng kia căn bản không hề quay đầu lại, cũng không có ngước mắt lên, cũng không nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, chỉ là ngồi yên ở đó không hề nhúc nhích…

Ngồi ở đó là người hay sao? Hay chỉ là thi thể mà thôi?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lạc Tranh trở nên tái nhợt, cảm thấy như máu trong người đang chảy ngược, nàng có thể cảm giác được toàn thân như đang đông cứng lại, lạnh băng, thậm chí trái tim cũng bắt đầu đập một cách điên cuồng. Đây đều là biểu hiện của sự kinh hãi tột độ.

Lạc Tranh vô thức nhìn về phía cậu thanh niên trong căn phòng sưởi nắng kia, trời ạ… Càng nhìn càng giống! Cậu ta không hề nhúc nhích hệt như một cái thi thể vậy, ngay cả da thịt cũng trắng một cách không bình thường…

Lạc Tranh nuốt nước miếng một cách khó nhọc, trái tim vẫn đang điên cuồng đập loạn. Nàng vốn không tin có quỷ hay hồn ma tồn tại, cũng sẽ không tin người mình đang nhìn thấy kia là hồn ma của Liệt. Nàng ngược lại tin rằng đó là thi thể của Liệt, là dùng một loại chất đặc biệt nào đó để bảo quản. Xét theo sự yêu thương mà Louis Thương Nghiêu dành cho em mình, nói không chừng hắn thực sự có thể làm ra chuyện như vậy. Người đàn ông này, có gì mà hắn không làm được đây?

Bộ dạng kinh hãi của nàng hoàn toàn rơi vào trong mắt Louis Thương Nghiêu, chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, chỉ đi đến ngăn kéo ở chiếc bàn trong phòng làm việc, lấy ra một cuốn album ảnh, ném lên mặt bàn.

Lạc Tranh nghi hoặc tiến lên, trong đầu đột nhiên loé lên một ý niệm đầy táo bạo trong chớp mắt.

Cầm lấy cuốn album, ngón tay mảnh khảnh lật giở trang đầu tiên, bức ảnh đó đã khiến nàng đủ kinh hãi.

Trời ạ…đây là… giọng của nàng có chút run rẩy, không thể tin được khi nhìn thấy tấm ảnh này.

Nàng lại nhanh chóng lật mấy trang phía sau xem mấy lần, người trong hình quả thực khiến nàng thật sự bị sốc.

“Đó là Vũ, anh em sinh đôi với Liệt.” Louis Thương Nghiêu cất giọng lạnh lùng hệt sứ giả địa ngục giải đáp thắc mắc của nàng.

“Hai đứa nó lớn lên giống nhau như đúc, ngay cả tính tình, sở thích cũng giống hệt nhau.”

Ý nghĩ vừa mới thoáng hiện trong đầu Lạc Tranh rất cục cũng được xác nhận, nàng hít sâu một hơi, không thể tin nổi nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, chẳng hề quan tâm đến sự lạnh lùng trong lời nói của hắn, “Chẳng lẽ người bị tấn công là…”

“Là Vũ!” Đáy mắt Louis Thương Nghiêu ngập tràn sự đau xót, “Vũ thay Liệt hứng những nhát dao đó, còn bị bọn chúng ném xuống biển.”

Lạc Tranh thật sự cảm thấy nghẹt thở, cổ họng như thể bị ai bóp chặt, càng lúc hô hấp càng khó khăn.

“Sao lại…có thể như vậy?” Thanh âm của nàng lúc này đã trở nên vô lực.

“Đêm đó có một buổi giao tế của giới kinh doanh, Liệt vì cảm thấy khó chịu nên không tham gia. Chỉ có Vũ đi, hơn nữa còn lái xe của Liệt đi. Ai ngờ, trên đường về gặp phải đám sát thủ kia, chúng tưởng nhầm Vũ là Liệt nên ra tay giết hại.” Nói đến đây, hàm răng Louis Thương Nghiêu nghiến chặt lại, không khó nhận ra, hắn đối với những kẻ kia căm thù tới tận xương tuỷ.

Lạc Tranh khẽ run rẩy, thì ra…người em sinh đôi của Liệt đã trở thành người thế mạng.

“Có lẽ giữa anh em sinh đôi vốn thật sự tồn tại cái gọi là tâm linh tương thông. Lúc Vũ xảy ra chuyện, thân thể của Liệt cũng rất khó chịu, Lúc Vũ bị đâm, Liệt liên tục la hét đầy đau đớn, hơn nữa hô hấp cũng rất khó khăn, không ngờ đó là lúc Vũ ngộ hại…” Giọng nói của Louis Thương Nghiêu vang lên ngập tràn sự u ám.

Lạc Tranh dường như nghe được chuyện đáng sợ nhất trên đời. Nàng cho tới giờ không thể ngờ được lại xảy ra những chuyện như vậy. Lại cúi nhìn cuốn album ảnh, từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, từ khi lọt lòng tới năm mười tám tuổi, hai mỹ thiếu niên này dường như rất thích ở chung một chỗ, cùng chụp hình, các điệu bộ đều có, các khung cảnh đều có, cùng mặc đồ thể thao, lễ phục giống hệt nhau… Nhưng cho dù là mặc đồ gì, hai người họ đều duy trì một tư thế hệt như nhau, giống như người này là cái bóng của người kia vậy, từng cử chỉ điệu bộ không thể nhận ra chút khác biệt nào.

Nàng cũng đã gặp không ít cặp sinh đôi, nhưng giống nhau như đúc thế này có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy. Từ đầu tới cuối, Lạc Tranh thật không phân rõ bốn năm trước người nàng gặp là Liệt hay Vũ, nhưng theo lời Louis Thương Nghiêu, người đêm đó nàng nhìn thấy chính là Liệt giờ đang ngồi trong phòng sưởi nắng kia.

Trời ạ, hai người bọn họ thực sự quá giống nhau!

“Vũ sinh sau Liệt vài phút nên là em. Từ nhỏ tới lớn, Vũ luôn dính lấy Liệt, mà tình cảm giữa hai anh em cũng rất tốt. Hai đứa nó thích đua xe, tôi liền tặng cho chúng xe đua tốt nhất thế giới, mà ngay cả xe đua của chúng cũng trang trí giống hệt nhau. Kỹ thuật lái xe của hai đứa nó thật sự rất khá, thường xuyên tham gia cuộc đua công thức 1. Vũ so với Liệt sống khép kín hơn một chút, vì vậy để phối hợp với Vũ, trong các giải đấu lớn Liệt chưa từng muốn giành lấy thứ hạng, hai đứa nó chỉ là yêu thích cảm giác trên đường đua mà thôi.” Louis Thương Nghiêu nhìn hai người thiếu niên trong ảnh, giọng nói trầm xuống.

Lạc Tranh lúc này mới chợt hiểu ra, nàng nhớ lại tình hình lúc Louis Thương Nghiêu đua xe hồi trước, thì ra hắn dùng loại cách thức này để tưởng niệm Vũ. Như vậy, chuỗi vòng hắn vuốt ve trên cổ tay nhất định là của Vũ.

Nghe đến đây, nàng cũng không khó để hiểu vì sao Liệt lại trở thành bộ dạng thế này. Em trai mình trở thành người thế mạng, hơn nữa còn là do mình, đối với Liệt mà nói đây là một sự đả kích trí mạng. Cảm giác tự trách này đè nặng trong lòng, ảnh hưởng đến tâm lý khiến Liệt biến thành bộ dạng như bây giờ.

Louis Thương Nghiêu một lần nữa đi về phía cửa sổ nhìn về phía phòng sưởi nắng.

“Vũ vẫn luôn thích một căn phòng tràn ngập cây xanh. Căn phòng đó vào lúc Vũ xảy ra chuyện vẫn chưa hoàn toàn xây xong. Khi Liệt biết Vũ vì mình mà bỏ mạng, nó bắt đầu im lặng, thậm chí không cho phép những công nhân xây dựng đến làm tiếp căn phòng này.”

Lạc Tranh sững sờ, "Vậy căn phòng kia là…”

"Là Liệt đích thân xây!" Louis Thương Nghiêu trầm giọng nói, “Sau khi Vũ gặp chuyện, Liệt nhốt mình trong phòng, ngày đêm nghiên cứu thiết kế của phòng sưởi nắng. Rốt cục nó cũng làm được, đích thân xây dựng nên căn phòng đó. Một đứa trẻ còn chưa từng học qua kiến trúc lại có thể làm được chuyện đó khiến tôi thật sự khiếp sợ. Liệt là muốn dùng cách đó để tỏ lòng tưởng nhớ tới em trai mình.”

Tim Lạc Tranh lúc này bất giác quặn lại vì đau đớn, một cảm giác đau nhức len vào từng tế bào, thấm vào trong mạch máu nhanh chóng lan khắp lục phủ ngũ tạng.

Nàng lẳng lặng nhìn về phía Liệt ở trong căn phòng sưởi nắng. Thì ra, năm đó lại phát sinh ra những chuyện như vậy. Nàng thực sự không ngờ tới hành động của mình lại vô tình dẫn tới một sự việc khủng khiếp đến thế.

Nếu như lúc đó Ôn Húc Khiên không tiếp nhận vụ kiện này, nếu như lúc đó nàng không giúp Ôn Húc Khiên tìm chứng cứ, nếu như sau khi nàng nhận thông tin từ Tề Lê rồi đi kiểm tra thêm chút ít…

Như vậy, Liệt sẽ không gặp nàng, cuộn băng video trong xe Liệt cũng không rơi vào tay nàng, Vũ cũng không biến thành người thế mạng, mà Liệt cũng không trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Quả thực, có quá nhiều cái nếu như…

Nếu như có thể, nàng nguyện lòng cho tới giờ không từng yêu Ôn Húc Khiên, cũng chưa từng gặp gỡ Louis Thương Nghiêu.

Nghe xong câu chuyện này, Lạc Tranh thật sự cảm thấy rất đau lòng bởi nàng vốn là người rất trọng tình trọng nghĩa. Nhưng nàng cũng thừa nhận, khi mới bước chân vào luật giới, nàng có dùng chút thủ đoạn kia, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Mà cũng nhờ vậy mới khiến nàng thuận lợi bước vào luật giới, không phải sao?

Một người trước khi đạt được thành công thì làm việc gì cũng đều là sai cả, nhưng cũng sẽ không bị coi thành hình mẫu. Nhưng một người nếu đã thành công, hết thảy việc họ làm sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý, trở thành hình mẫu của người khác. Cho nên, Lạc Tranh luôn nói với nhân viên của mình rằng…họ có thực sự muốn giúp đỡ người khác không? Nếu muốn vậy, trước hết phải tự bảo vệ bản thân mình trước đã. Chỉ có bảo vệ tốt bản thân mình mới có năng lực giúp đỡ người khác, như vậy mới có thể trở thành người hùng.

Nhưng mà, hôm nay nàng đã nhận thấy mình sai rồi sao?

Không, nàng không sai, nàng cho tới giờ đều không hề hối hận vì đã trợ giúp cô gái kia giành thắng lợi trong phiên toà. Bốn gã thiếu niên đó bị trừng phạt là hoàn toàn thích đáng. Mà lúc đó, nàng cũng đã thỉnh cầu quan toà phong toả mọi tin tức liên quan để giảm thiểu tổn thương ở mức thấp nhất đối với cô gái kia. Tuy vụ án đó nàng chỉ là trợ giúp cho Ôn Húc Khiên, nhưng bản thân nàng cũng nhận được không ít sự đe doạ bởi vì gia đình của bốn tên đó đều rất giàu có, đối với hành động của nàng đương nhiên sẽ tìm mọi cách để ngăn cản.

Có thể chính vì vậy, lại càng khiến cho nàng quyết tâm phải chiến thắng trong phiên toà đó.

Nhưng mà, nàng cũng biết mình sai rồi. Sai ở chỗ, nàng căn bản không nghĩ tới sẽ có người vô tội bị dính vào vụ này. Lúc ấy, nàng vốn cho rằng, mấy gã thiếu niên kia đều là cá mè một lứa, tuy nói Liệt nhìn qua không giống như người bình thường, nhưng dù sao cũng là bạn với mấy tên đó, ít nhiều cậu ta cũng biết rõ nội tình.

Nàng chỉ là không ngờ tới bên trong lại có ẩn tình như vậy.

Nghĩ tới đây, ngón tay Lạc Tranh lại khẽ run lên. Về mặt pháp lý, nàng đúng, nhưng về mặt tình cảm, nàng đã sai rồi, là sai lầm nghiêm trọng.

Thẳm sâu trong lòng tràn ngập một cảm giác tự trách cùng một cảm giác tội lỗi, nàng phải làm thế nào mới có thể bù đắp được lỗi lầm này?

Rốt cục, nàng cũng hiểu được tại sao đôi khi ở trong mắt Louis Thương Nghiêu lại toát lên nét lạnh băng đầy hận thù. Đúng vậy, hắn cần phải hận. Từ đầu đến cuối, Liệt đều là người ngoài cuộc bị tổn hại, mà hắn cũng mất đi một đứa em trai yêu quý khác.

Làm sao bây giờ?

Phải làm sao cho tốt đây?

Một lúc lâu sau…

“Đây chính là nguyên nhân khiến anh hận tôi?” Lạc Tranh khó khăn lên tiếng.

Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm nàng, nhấn mạnh từng lời, “Cô, không có lý do nào để có thể tha thứ!”

Lạc Tranh gắt gao cắn môi, nét lạnh băng trong mắt hắn khiến lòng nàng thực sự đau đớn.

“Liệt cùng Vũ là hai đứa em trai mà tôi thương yêu nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể làm tổn thương chúng, bất luận kẻ nào cũng không được!” Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn về phía phòng sưởi nắng, nhìn về phía Liệt, ánh mắt hắn ánh lên một sự kiên quyết cực điểm.

Lạc Tranh đột nhiên cảm thấy hít thở có chút khó nhọc, hô hấp cũng vì vậy mà thêm khó chịu. Một cảm giác khó tả thành lời tràn ngập trong lòng, nhìn theo bóng dáng lạnh lùng đầy cao ngạo của hắn, một dự cảm bất an lại tăng nhanh trong lòng nàng.

“Vậy bốn gã thiếu niên kia..”

“Có biết vì sao tôi mở sòng bạc ở Macau không?” Louis Thương Nghiêu không hề nhìn về phía nàng, chậm rãi lên tiếng.

Lạc Tranh không trả lời bởi nàng biết hắn sẽ nói tiếp.

Không phải chờ lâu, Louis Thương Nghiêu đương nhiên cũng muốn nói cho nàng biết hết thảy, giọng trầm trầm của hắn lại cất lên, “Cô từng tới sòng bạc của tôi, chẳng lẽ, không cảm thấy có chút gì quen mắt hay sao?”

Lạc Tranh sững sờ, trong đầu nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, lúc này mới cảm thấy chấn động. Đúng vậy, sòng bạc nằm trong tay hắn hiện giờ chính là nơi mà bốn năm trước Tề Lê đưa nàng đến tìm Liệt.

Chẳng lẽ…

“Sòng bạc đó vốn là do gia đình của một trong bốn tên thiếu niên đó kinh doanh. Sau khi Vũ gặp chuyện không may, tôi đã phái người điều tra hết thảy nguyên do. Từ đó trở đi, tôi liền quyết định không buông tha cho bốn gia đình bọn chúng.”

Lạc Tranh thực sự cảm thấy khó thở, xem tình hình này thì thấy, bốn năm nay, hắn đã hoàn thành việc trả thù bốn gia đình giàu có kia rồi. Nếu không, sao cách nói chuyện của hắn lại có thể nhẹ tênh như vậy.

Sòng bạc này năm đó thực sự rất nổi tiếng. Bốn năm trước, Lạc Tranh cũng có biết về gia cảnh của bọn chúng, trong đó gia đình một gã là kinh doanh sòng bạc. Nói như vậy, Louis Thương Nghiêu tham gia vào sòng bạc ở Macau chỉ là vì muốn báo thù cho Vũ.

“Nói như vậy, gia đình ba gã còn lại cũng không may mắn thoát được rồi.” Nàng khẽ lên tiếng. Cho tới giờ, nàng chỉ có thể cố gắng tỉnh táo lại chút ít. Nếu đã như vậy, nếu hắn đã có sự chuẩn bị, nàng chỉ có thể quan sát sự thay đổi mà thuận theo nó thôi.

“Tập đoàn RM lúc trước cũng là sản nghiệp của một trong số chúng.” Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, nụ cười đó giống như lưỡi dao găm sắc bén, khiến nàng cảm thấy hai mắt thật nhức nhối. “Công ty của gia đình bốn tên đó không chịu nổi một đòn, chỉ mới dạy dỗ chúng một chút, chúng đã bị doạ tới nỗi chắp tay xin nhường lại, chỉ cầu tôi có thể cho chúng một con đường sống. Cô nói xem, loại người đó làm sao có thể có chỗ đứng trên thương trường đây?” Đáy mắt Louis Thương Nghiêu toát lên ý mỉa mai, lại khẽ lắc đầu, “Ông trời cũng đã quá chiếu cố bọn chúng rồi, nhưng cũng không để cho bọn chúng được hưng thịnh lâu như vậy.”

Đó là bởi vì bọn họ gặp phải anh!

Trong lòng Lạc Tranh không khỏi thầm nhủ câu này. Chắc chắn thủ đoạn của Louis Thương Nghiêu lúc đó vô cùng thâm độc, nếu không làm sao bốn công ty danh tiếng lẫy lừng kia lại bị doạ đến mức chắp tay nhường lại sản nghiệp? Nếu ngay cả tính mạng còn không giữ được, vậy giữ lấy lợi ích có nghĩa gì?

“Tôi nghĩ, anh không đơn giản chỉ là muốn chiếm lấy cơ nghiệp của họ như vậy?”

Louis Thương Nghiêu cười lạnh nói, “Lợi ích? Tiền bạc? Những thứ này đối với tôi chỉ là một mớ những con số vô dụng mà thôi. Mạng của Vũ bọn chúng vĩnh viễn không bồi thường nổi!”

“Anh đã làm gì?” Lạc Tranh kinh hoàng cất tiếng hỏi.

“Vũ bất ngờ bỏ mạng, Liệt lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, tôi đương nhiên muốn bọn chúng phải đền mạng. Dùng tính mạng của gia đình bốn tên đó để tế linh hồn Vũ!” Giọng nói Louis Thương Nghiêu chuyển lạnh băng, ánh mắt cũng mang đầy hàn khí như thể bước ra từ thế giới băng giá.