Chương 113: Hồi 06 - Chương 19 phần 2

Sắc mặt Ôn Húc Khiên lập tức biến đổi, phải nói là trở nên rất khó coi, ngón tay hắn bất giác cũng run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào bản thoả thuận ly hôn trên mặt bàn.

"Thương Nghiêu... Anh không thể ép buộc tôi như vậy…” Giọng hắn cũng trở nên run rẩy, giống như mang theo ý khẩn cầu, “Cho dù tôi ký tên, anh nghĩ Lạc Tranh sẽ ở lại bên cạnh anh sao? Thương Nghiêu, từ đầu đến giờ, anh luôn miệng nói đây là vụ giao dịch công bằng, nhưng mà, nó không hề công bằng chút nào. Cho tới giờ, đều là tôi bị anh dắt mũi mà thôi.”

Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu có chút buồn cười nhìn gương mặt đầy kích động của Ôn Húc Khiên. Khẽ chớp mắt, hắn lên tiếng.

“Húc Khiên, anh nói vậy khiến tôi thực sự cảm thấy đau lòng. Nếu không có tôi, văn phòng luật của anh sao có thể một bước lên mây như vậy chứ?”

“Đúng vậy, tôi thừa nhận, bởi vì có sự hỗ trợ của anh, lợi nhuận của văn phòng luật mỗi ngày đều không ngừng tăng trưởng, nhưng mà…” Giọng nói của Ôn Húc Khiên có chút ảm đạm, nắm đấm cũng siết chặt lại.

“Từ khi mới bắt đầu, anh đã lấy lợi ích của văn phòng luật ra để uy hiếp tôi. Bởi vì anh biết rõ, văn phòng luật chính là tử huyệt của tôi. Cho nên, anh coi trọng Lạc Tranh, coi trọng thân thể cô ấy, mà lòng anh cũng nổi lên tham niệm, anh muốn lần đầu tiên của Lạc Tranh còn chưa đủ, lại còn tiếp tục đem văn phòng ra để uy hiếp, đường hoàng chiếm lấy cô ấy ngay trong đêm tân hôn. Hiện giờ, vì muốn công khai sống chung với Lạc Tranh, anh còn dùng văn phòng luật để ép tôi ký tên sao?”

“Húc Khiên, cho dù anh tức giận cũng được, không vui cũng được, tôi nghĩ, anh nhất định sẽ ký thôi.” So với sự kích động của Ôn Húc Khiên, Louis Thương Nghiêu càng vô cùng thong thả bình tĩnh, giọng nói cũng cực kỳ kiên định, ánh mắt dường như đã nhìn thấu quyết định cuối cùng của Ôn Húc Khiên.

Ngón tay Ôn Húc Khiên khẽ run lên...

“Sao rồi? Anh biết rõ con người tôi luôn không có tính nhẫn nại, anh đã không muốn ký tên, vậy tôi cũng không miễn cưỡng.”

Louis Thương Nghiêu đột ngột lên tiếng, cầm lấy bản thoả thuận ly hôn trên bàn, lại bổ sung thêm một câu, “Có đôi khi, làm lại từ đầu cũng là chuyện tốt, có kinh nghiệm rồi có lẽ thành tựu sau này sẽ càng lớn.”

“Khoan đã…” Đúng lúc bản thoả thuận ly hôn sắp rời khỏi mặt bàn, Ôn Húc Khiên liền giơ tay chặn lên, đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu, muốn nói gì đó lại thôi.

Khoé môi Louis Thương Nghiêu khẽ cong lên đầy lạnh lùng, vẻ mặt càng vô cùng tự tin bởi vì hành động vừa rồi của Ôn Húc Khiên đã bán đứng tâm tư hắn. Càng chưa nói đến vẻ chần chừ hiện lên trong mắt hắn lúc trước.

Ôn Húc Khiên thấy cái nhìn sắc bén cùng soi mói của Louis Thương Nghiêu thì có chút lúng túng cúi đầu xuống, ngập ngừng nói, “Anh…thật sự nói lời giữ lời?”

“Tôi hiện giờ còn chưa nghĩ ra lý do gì để phải đổi ý.” Louis Thương Nghiêu hờ hững đáp.

Ôn Húc Khiên nuốt một chút nước miếng, lại lập tức giương mắt nhìn về phía hắn.

“Tôi muốn biết mình sẽ nhận được khoản đầu tư là bao nhiêu.” Đây mới chính là trọng điểm mà hắn muốn, về phần những chuyện khác, hắn vốn không quan tâm.

Louis Thương Nghiêu nhếch môi, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo, giọng nói vẫn bình thản như trước, “Cho anh đủ để khai thác thị trường châu Âu, thấy thế nào?”

Ôn Húc Khiên nghe vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ, ánh mắt cũng xẹt qua chút ngạc nhiên nhưng cũng cố gắng kìm chế lại, tận lực bày ra vẻ mặt bình tĩnh, làm ra vẻ như vậy còn chưa đủ.

“Thương Nghiêu, điều kiện của anh là để tôi cả đời này không dính dáng đến Lạc Tranh nữa, cái thị trường châu Âu…xem ra cũng không có bao nhiêu.”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy cười lạnh, có trời biết hắn ghét nhất chính là loại người tâm địa tham lam quá mức thế này, đã được lợi còn không biết thế nào là đủ. Lúc đầu, hắn vốn định cho Ôn Húc Khiên chút lợi ích, xem ra hắn đã quá mềm lòng rồi.

Nghĩ tới đây, nụ cười của hắn bất giác ngập tràn trong ánh mắt.

“Thị trường châu Âu, tôi sẽ cung cấp tiền cho anh theo từng khu vực trọng điểm, thấy thế nào?”

Ôn Húc Khiên vừa nghe, trong lòng đã vui đến muốn điên lên nhưng vẫn phải cố nén lại không biểu hiện ra ngoài, gật đầu, “Vậy còn được!”

Louis Thương Nghiêu khẽ hừ lạnh, "Còn chưa ký?"

"Ký, tôi lập tức ký, nhưng mà…” Vẻ mặt Ôn Húc Khiên tươi cười nhìn hắn, “Nhưng mà tôi nghĩ, anh sẽ không đổi ý chứ?”

"Sáng sớm ngày mai anh sẽ nhận được hợp đồng có liên quan.” Louis Thương Nghiêu đương nhiên hiểu được sự dè dặt của hắn.

"Vậy hôm nay..." Ôn Húc Khiên kéo dài giọng, “Tôi làm sao biết được đêm nay anh có đổi ý hay không?”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, cũng không nói lời nào, kêu phục vụ lấy giấy bút ra, ưu nhã viết lên đó một hàng chữ bằng tiếng Pháp khá đẹp, sau đó ký tên rồi đưa cho Ôn Húc Khiên.

“Đây coi như cam kết cho thoả thuận của tôi, cũng đã có chữ ký của tôi, anh cũng biết nó hoàn toàn có hiệu lực pháp lý.”

“Đương nhiên rồi!” Ôn Húc Khiên rốt cục cũng yên tâm, vẻ mặt tươi cười cầm lấy tờ giấy đảm bảo cất kỹ vào túi xách, sau đó cầm lấy bản thoả thuận ly hôn, nhanh chóng ký tên lên đó.

Nhìn thấy bản thoả thuận ly hôn đầy đủ cả hai chữ ký, Louis Thương Nghiêu vô thức thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến những chuyện tiếp theo, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.

“Được rồi, từ hôm nay trở đi, Lạc Tranh sẽ là của anh.” Ôn Húc Khiên đem bản thoả thuận ly hôn đẩy tới trước mặt Thương Nghiêu, vẻ mặt tươi cười đầy đắc ý, “Không ngờ, Lạc Tranh lại đáng giá tới như vậy.”

Louis Thương Nghiêu không nói gì thêm, chỉ đem bản thoả thuận ly hôn cất cẩn thận.

Ôn Húc Khiên thật cũng không cảm thấy mất mát gì. Những thứ hắn muốn đều đã có được, hắn sẽ không cần để ý sau này ra sao. Tóm lại, hắn đã có được bản cam kết, cho dù Thương Nghiêu có muốn đổi ý cũng không có cơ hội nữa.

Vừa nghĩ tới từ ngày mai trở đi sẽ tiến vào thị trường châu Âu, hắn thật sự cảm thấy rất hưng phấn, đứng dậy nói.

"Thương Nghiêu, yên tâm đi, Lạc Tranh tuyệt đối đáng cái giá này. Dáng người cô ta đẹp như vậy, nhất định trên giường sẽ cực kỳ mê hồn, nếu không anh đã không lưu luyến đến vậy.”

Louis Thương Nghiêu cười lạnh, bên môi ánh lên một tia thâm trầm không dễ gì nhận thấy.

Tiếng cười của Ôn Húc Khiên thì ngược lại, phát ra từ tận sâu trong lòng bởi hắn đang rất cao hứng. Hắn vốn cho là sau khi Lạc Tranh bỏ đi thì sẽ trắng tay, không nghĩ tới Thương Nghiêu lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy. Sau này, cho dù không có Lạc Tranh hỗ trợ, hắn cũng có thể một bước lên mây.

Nhưng…

Nụ cười của hắn duy trì không được bao lâu, chỉ trong chốc lát, sự đắc ý đang ánh lên trong mắt hắn liền ngưng lại…lạnh cứng, ánh mắt cũng trở nên vô cùng lúng túng.

Louis Thương Nghiêu thì vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh thong dong như trước, cũng không hề quay đầu lại, chỉ lặng lặng ngồi đó, từ từ thưởng thức ly rượu trong tay.

Dường như…

Hắn đã sớm dự liệu được sẽ có chuyện gì phát sinh sau đó…

Vẻ mặt Ôn Húc Khiên lúc này tựa như nhìn thấy quỷ. Nhưng mà lúc này hắn đang nhìn thấy một người sống sờ sờ, một người nằm ngoài khả năng tưởng tượng của hắn.

Người này không phải ai khác, chính là Lạc Tranh!

Từ sau khúc quanh, Lạc Tranh đi tới, từ trong ánh mắt có thể nhận ra nàng đã có mặt ở nơi này từ lâu.

Trong lòng Ôn Húc Khiên thực sự có cảm giác kinh hãi, vô thức nhìn về phía Louis Thương Nghiêu. Việc Lạc Tranh xuất hiện ở nơi này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của hắn, hắn vốn cũng không nghĩ là Lạc Tranh sẽ xuất hiện.

Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi tại chỗ, không hề di chuyển dù chỉ một chút, giọng nói trầm thấp của hắn cất lên, mang theo sự khẳng định cùng hàm ý mỉa mai.

“Sao thế? Anh rất kinh ngạc sao? Anh không nên có vẻ mặt như thế này mới đúng. Mục đích của anh không phải là muốn cô ấy biết rõ hết thảy mọi chuyện à?”

Tim Ôn Húc Khiên bất giác đập thình thịch…

“Anh…làm sao mà biết được?” Hắn thất thanh hỏi lại, nhìn thấy Lạc Tranh càng lúc càng tới gần, hắn bắt đầu trở nên luống cuống.

Louis Thương Nghiêu khẽ cười để lộ lúm đồng tiền, khoé miệng cong lên trông rất hấp dẫn nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.

“Húc Khiên à Húc Khiên, anh nghĩ rằng, tôi có thể có được sự nghiệp như ngày hôm nay là dựa vào cái gì?” Hắn rốt cục cũng nhìn về phía Ôn Húc Khiên, “Người Trung Quốc không phải vẫn có câu ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ đó sao?”

Sắc mặt Ôn Húc Khiên lúc này đã xám lại như gan heo. Đúng vậy, hắn thực sự đã gửi tin nhắn cho Lạc Tranh, là hắn muốn Lạc Tranh tới nơi này. Lý do rất đơn giản, hắn chỉ nói là không muốn để nàng tiếp tục chẳng hay biết gì, nhưng có một điều kiện là cả quá trình không được lộ diện.

Thật ra, hắn hoàn toàn không cần khẩn trương đến vậy, bởi vì hắn đã có được cam kết của Thương Nghiêu. Việc không để cho Lạc Tranh lộ diện chính là nhằm mục đích đề phòng Thương Nghiêu đổi ý, dù sao đây cũng là bí mật giữa hai người bọn họ, một khi để Lạc Tranh biết được, như vậy chẳng phải kế hoạch của Thương Nghiêu sẽ bị đổ bể hay sao?

Đúng là hắn có thể an ủi mình như vậy, nhưng đáng tiếc…

Ôn Húc Khiên vô thức khẽ run lên bởi vì hắn nhìn thấy vẻ mặt Thương Nghiêu bình tĩnh tới mức không bình thường, dường như hắn đã sớm biết hết thảy mọi chuyện đã được sắp xếp vậy. Không, không phải là dường như mà là biết rõ ràng. Thương Nghiêu đã sớm biết việc Lạc Tranh được hắn sắp xếp để xuất hiện tại nơi này, hơn nữa còn nghe được hết thảy cuộc nói chuyện vừa rồi.

Thương Nghiêu đã biết rõ ràng như vậy mà vẫn còn có thể làm bộ dạng thản nhiên nói chuyện với hắn như vậy sao? Rốt cục Thương Nghiêu thật sự muốn cái gì?

Ôn Húc Khiên chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nhất là khi Lạc Tranh đứng trước mặt hai người họ.

Sắc mặt nàng lúc này tái nhợt như tờ giấy, trong suốt đến doạ người, nàng không nhìn về phía Ôn Húc Khiên, mà một mực nhìn về người đàn ông đang ngồi trên ghế - Louis Thương Nghiêu kia, nhìn xem bộ dạng bình tĩnh của hắn, ánh mắt nàng thoáng hiện lên chút ngỡ ngàng.

Louis Thương Nghiêu cũng nhận ra nàng đang chăm chú nhìn hắn, nhưng cũng không nhìn về phía nàng mà chỉ chú mục vào ly rượu đỏ trong tay, tâm tư thâm sâu như biển.

“Vì sao?” Một lúc lâu sau, Lạc Tranh mới lên tiếng, thanh âm của nàng lúc này có chút run run, sắc mặt mang đậm vẻ thê lương.

Câu hỏi này, nàng không hỏi Ôn Húc Khiên, mà hướng về phía Louis Thương Nghiêu.

Ôn Húc Khiên đưa tay kéo Lạc Tranh qua một bên, thấp giọng nói, “Sao cô lại ra đây?”

Lạc Tranh rốt cục cũng dời ánh mắt về phía Ôn Húc Khiên, nét bi thương cùng tuyệt vọng nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ tột bậc.

“Hèn hạ!” Nàng lạnh lùng thốt ra hai từ này.

Ôn Húc Khiên có chút lúng túng nhìn đi nơi khác.

“Vì sao không trả lời tôi?” Lạc Tranh lại không buồn để ý tới Ôn Húc Khiên, một lần nữa nhìn lại phía Louis Thương Nghiêu, lạnh lùng lên tiếng.

Chỉ mới vừa nãy, nàng rốt cục mới biết được hết thảy mọi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian vừa rồi là thế nào. Hai người đàn ông này, nghiễm nhiên coi nàng như một món hàng để đem ra trao đổi! Đúng vậy, nàng chỉ là một món hàng, một món hàng không hơn không kém.

Louis Thương Nghiêu, người đàn ông này vì muốn có nàng, vì muốn thoả mãn dục vọng của hắn, đem tiền tài ra dụ dỗ Ôn Húc Khiên. Mà Ôn Húc Khiên, vì lợi ích cùng sự nghiệp bản thân lại có thể coi nàng như một cống phẩm dâng tặng cho người đàn ông khác.

Nghe được hết thảy, trái tim nàng vỡ tan thành trăm mảnh, máu cũng như chảy ngược. Lúc biết được Ôn Húc Khiên chẳng qua chỉ là lợi dụng mình, lòng của nàng cũng không thấy đau đớn đến thế này. Nhưng mà, khi nàng nghe được Louis Thương Nghiêu bình thản nói với Ôn Húc Khiên về chuyện buôn bán trao đổi bản thân nàng như thể nói chuyện phiếm, trái tim nàng đã thật sự đau đến chết lặng… Ngay lúc này, nàng dường như cũng không cảm nhận được nhịp tim của mình còn đập nữa.

Nàng đã chết rồi sao?

Trái tim nàng, đã đau đến chết rồi sao?

Có lẽ là như vậy….

Đối với Ôn Húc Khiên, nàng đã sớm nhìn thấu bản chất của hắn, nhưng mà Louis Thương Nghiêu…

Nàng biết rõ, hắn là người thâm sâu khó lường. Nàng cũng biết, mục đích hắn tiếp cận nàng không hề đơn giản, nhưng mà, khi nàng biết rõ hắn lại có thể dùng thủ đoạn hạ lưu này để tới gần nàng, nàng còn có thể dùng tâm tình thế nào để đối mặt với hắn đây?

Hắn thật là đáng sợ!

Đáng sợ tới mức nàng chưa từng dám tưởng tượng tới!

Thì ra, từ lúc nàng thắng tại phiên toà ở Paris thì hắn đã bắt đầu kế hoạch rồi, bắt đầu kế hoạch làm thế nào lấy được nàng, chiếm hữu nàng, làm thế nào để tình yêu của nàng tan vỡ, làm cho nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn. Thậm chí, hắn còn lên kế hoạch dùng tiền để Ôn Húc Khiên đồng ý ký tên lên bản thoả thuận ly hôn.

Trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, Ôn Húc Khiên cũng không cách nào dễ dàng thoát ra. Hắn cũng nhận thấy Lạc Tranh chỉ nhìn đến phản ứng của Louis Thương Nghiêu, trong lòng ít nhiều cũng có cảm giác ghen ghét. Tuy nói hắn trước giờ chỉ lợi dụng nàng, nhưng dù sao cũng là vợ chồng một thời gian, nay nhìn thấy người phụ nữ đã từng là của mình lại chỉ quan tâm đến người đàn ông khác, sao hắn có thể không có phản ứng.

Louis Thương Nghiêu ngồi một bên, vẫn cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng nói, “Em còn muốn biết gì nữa? Tôi nghĩ, những thứ em nên biết đều đã biết cả rồi.”

“Mục đích của anh chính là thế này sao?” Lạc Tranh lạnh lùng lên tiếng, đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, thanh âm của nàng lạnh đến thấu xương nhưng ánh mắt nàng lúc này không cách nào che lấp được sự đau xót.