Chương 15: Anh ta là vị hôn phu của cô sao?
Bàn tay Ôn Húc Khiên siết lại thành nắm đấm, đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ trong ngực Louis Thương Nghiêu, nhìn nàng mềm mại như nước mà vùi trong ngực hắn, ngọn lửa ghen tức trong lòng Ôn Húc Khiên càng bùng cháy dữ dội. Hắn lại nhìn chằm chằm Louis Thương Nghiêu, dường như muốn nói gì đó nhưng cố nén lại. Một lúc lâu sau, hắn không nói lời nào, nghiến chặt hàm răng, rời khỏi biệt thự…
Bầu không khí bất an dần dần tản đi…
Lạc Tranh lúc này giống như một đứa bé vô lực không nhúc nhích vùi trong ngực Louis Thương Nghiêu. Mà hắn, cũng cứ như vậy ôm nàng. Một lúc lâu sau, thân thể Lạc Tranh mới khẽ cử động đôi chút.
Louis Thương Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt ánh lên một tia không đành lòng mà người khác rất khó nhận biết, đứng dậy đi vào phòng trong. Trong chốc lát, hắn quay trở lại cầm theo hộp thuốc trên tay.
Ánh mắt Lạc Tranh dần khôi phục lại nét linh động, nàng khẽ đưa mắt nhìn theo hắn, nhưng cũng không dời ánh mắt đi cho tới khi hắn một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh nàng.
Mùi thuốc nước sát trùng bay tới quyện vào trong hơi thở khiến Lạc Tranh vô thức quay mặt tránh đi, bên tai lại nghe thấy giọng Louis Thương Nghiêu trầm trầm quát nhẹ, “Không muốn ngày mai mặt sưng lên thì ngoan ngoãn bôi thuốc vào.”
Giọng điệu của hắn đầy uy quyền, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc khiến nàng trong lúc nhất thời không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể ngồi yên nhìn hắn dè dặt lau vết thương trên môi nàng.
Cảm giác đau đớn nhè nhẹ khiến gương mặt nàng có chút nhăn lại, nhưng cũng không khó cảm nhận được hắn đang rất cẩn thận từng chút, dường như sợ làm đau nàng.
“Sao lại để cho hắn vào nhà?” Giọng nói của hắn lại lần nữa vang lên, có thể nghe ra sự không vui trong đó.
Lạc Tranh trong lúc nhất thời không nói gì, cũng không biết nên trả lời như thế nào, càng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy.
Louis Thương Nghiêu thấy nàng không nói lời nào, sự không vui trong lòng như tăng thêm vài phần, tay liền tăng thêm chút lực lại thấy nàng nhíu mày vì đau, hắn lại không đành lòng thả lỏng cơ tay. Ngay cả hắn cũng không hiểu được tại sao mình lại như vậy nữa. Khi nhắn nhìn thấy Ôn Húc Khiên đè nàng xuống sofa, tâm trạng của hắn lúc đó quả thực có thể giết người.
Khốn kiếp! Dám động đến người phụ nữ của hắn!
Đúng vậy! Hắn thật sự rất tức giận!
“Cho dù đã thấy rõ hắn là người thế nào, trong lòng vẫn không quên được phải không?” Khi nói ra câu này, tâm trạng Louis Thương Nghiêu thực sự đang rất bực bội, thậm chí đuôi lông mày đã xếch lên. Nếu thực sự có khả năng này, thì hắn thực muốn điên lên ngay lúc này.
Đôi môi anh đào của Lạc Tranh khẽ run run, cũng không nhìn hắn, chỉ vô lực nói, “Không phải vậy…”
Thật ra, nàng rất muốn nói với hắn, nàng đã sớm không còn yêu Ôn Húc Khiên kia, khoảnh khắc mà hắn xuất hiện tại phòng làm việc của Louis Thương Nghiêu, trái tim nàng đã sớm tan thành vạn mảnh. Mà hôm nay, nàng lại càng hoàn toàn nhìn rõ hắn là người như thế nào. Không, nàng đã sớm nhìn thấu rồi mới đúng.
"Không phải? Vậy tại sao còn mở cửa cho hắn bước vào?" Louis Thương Nghiêu nghe vậy không những không nguôi giận mà dường như càng bực bội hơn, cao giọng hỏi lại nàng.
Lạc Tranh vô thức ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, nhưng lại không nói nổi lời nào.
Nhìn thấy nàng xinh đẹp như vậy, Louis Thương Nghiêu dường như có chút không đành lòng, nặng nề thở dài, mang theo tâm tư phiền muộn khẽ đứng dậy.
Lạc Tranh cũng thuận thế ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng hắn đang rời đi một cách lặng lẽ…ánh mắt của nàng chợt nổi lên một tia kiên quyết…
“Anh ta nói, vào ngày hôn lễ đã nhận được một món quà rất đặc biệt…” Nàng mở miệng, giọng nói rất nhẹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nói xong câu này, nàng hơi ngừng lại, nhìn theo sống lưng đầy ngạo nghễ của Louis Thương Nghiêu, hồi lâu mới tiếp lời.
“Anh, biết rõ là món quà thế nào phải không?”
Louis Thương Nghiêu quay đầu về phía nàng, thân ảnh cao lớn như rặng cây toả bóng mát, hắn cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ chăm chú nhìn nàng hồi lâu.
“Là một đĩa CD, đĩa CD quay cảnh quan hệ nam nữ.” Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, khó nhọc nói từng lời.
Louis Thương Nghiêu vẫn không nói gì, cùng ánh mắt nàng giao nhau hồi lâu, khoé môi hắn mới khẽ động, “Vậy sao? Xem ra vẫn có người quan tâm đến việc giáo dục giới tính cho Ôn Húc Khiên!”
Lạc Tranh cắn cắn môi, buồn bã lắc đầu, "Chẳng lẽ, anh không biết người gửi tặng CD này là ai?”
“Tại sao tôi phải biết?” Louis Thương Nghiêu cười khẽ.
Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
“Tôi muốn thế nào? Tại sao em lại hỏi đột ngột như vậy?” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng hỏi lại.
“Bởi vì, ngoài anh ra, tôi không nghĩ ra người thứ hai có thể làm ra chuyện này!” Lạc Tranh cất giọng đầy hoài nghi, thanh âm cũng chuyển lạnh.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, đáy mắt thoáng hiện chút ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh bị hắn che dấu hoàn toàn. Hắn đi tới trước mặt nàng, ngón tay dài nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
“Em là luật sư danh tiếng, nên biết, không có chứng cứ không thể nói bừa.”
“Vào đêm tân hôn của tôi, ngay cả loại chuyện đó anh còn có thể làm được, gửi tặng một cái đĩa CD thì có gì mà không thể đây?” Lạc Tranh lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, “Là anh nói, anh sẽ tặng cho tôi và Ôn Húc Khiên một món quà lớn, tôi thấy, đĩa CD kia chính là món quà mà anh nói tới đó.”
Thần sắc của Louis Thương Nghiêu có chút biến đổi, khẽ nhếch môi cười, “Món quà lớn tôi tặng cho Ôn Húc Khiên, sao em lại nghĩ là thứ đó?”
Lạc Tranh có chút sững sờ...
“Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ về rất muộn, không cần phải chờ tôi.” Louis Thương Nghiêu cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, chỉ nhẹ nhàng dặn dò một câu như vậy, sau đó buông cằm nàng ra, xoay người rời đi.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, không khí lại lần nữa chìm vào sự tĩnh mịch…
Hơi thở của Lạc Tranh dần ổn định trở lạ, nàng vẫn không hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn. Lúc nàng nghe xong mấy lời của Ôn Húc Khiên, suy nghĩ đầu tiên chính là việc này do Louis Thương Nghiêu làm ra. Nàng cũng không biết tại sao lại nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy là hắn mà thôi.
Có thể đem chuyện như vậy ghi hình lại cũng chỉ có hắn, có thể đem những tấm ảnh khó coi kia dán vào nhà Lưu Ly cũng là hắn, chỉ có hắn mới có thể làm ra những chuyện điên rồ như vậy.
Nghĩ tới đây, bàn tay nhỏ của nàng bất giác siết lại, móng tay cơ hồ xuyên thấu lòng bàn tay…
Sau 12h trưa, trong vườn hoa biệt thự, chính xác là dưới rặng cây dương mai, chứ nếu nói là trong vườn hoa thì có phần hơi khoa trương, tiết trời mùa thu dường như mang theo một chút lười biếng, từng trận gió nhẹ thổi qua, đem theo hương hoa tràn ngập căn phòng.
Khi Lưu Ly mang theo loại hương mới điều chế bước vào phòng của Deneuve, đã thấy cô đang tập trung ngồi vẽ tranh. Deneuve ngồi trước giá vẽ, bên cạnh là vô số sơn màu, bộ váy lụa trắng trên người theo từng cơn gió nhẹ khẽ lay động. Từ xa nhìn lại, giống như một bức tranh mỹ lệ.
Lưu Ly khẽ cười nhìn khung cảnh trước mặt, trước đây, cô không thích liên hệ với những người có dòng dõi vương thất, nhất là bước vào cửa của một vị công chúa như vậy. Nhưng từ khi biết Deneuve, ấn tượng của Lưu Ly cũng đã thay đổi ít nhiều.
Vị công chúa thừa kế vương vị của Monaco này không hề có chút dáng vẻ kiêu sa nào, cũng không giống những cô công chúa khác bày ra vẻ kệch cỡm, mà ngược lại, cô rất hiểu chuyện. Mặc dù thân thể yếu ớt, nhưng không bao giờ muốn làm phiền tới người giúp việc, việc gì có thể tự mình làm cô đều tự làm lấy. Nhìn qua, thấy cô ấy giống như một bông hoa được nuôi dưỡng trong lồng kính, nhưng lại đa tài đa nghệ. Deneuve cũng rất thông minh, vẻ ngây thơ lãng mạn dường như thấm đẫm xương tuỷ, nhiều lúc giống như một cô bé khiến Lưu Ly thấy mà đau lòng.
Bước nhẹ lên trước, nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Deneuve, Lưu Ly cười khẽ, “Bác sỹ đã dặn sơn dầu không có lợi đối với sức khoẻ của cô, sao còn cố vẽ bức tranh này?”
Deneuve nghe thanh âm bên cạnh vang lên, lúc đầu có hơi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn thấy Lưu Ly, ánh mắt toát lên sự vui mừng cực độ. “Lưu Ly, chị đến rồi!”
“Phải, lần trước cô nói thích mùi hoắc hương, cho nên lần này tôi mang theo một ít đến.” Lưu Ly đi về phía bàn trang điểm, đem một chiếc hộp tinh xảo đặt lên đó.
“Lưu Ly, chị thật sự đã làm được sao? Không phải chị đã nói mùi hương đó rất khó điều chế à?” Deneuve nghe vậy, khuôn mặt nhỏ xinh lập tức sáng bừng lên.
Không thể chờ thêm, Deneuve liền đặt cọ vẽ xuống, đi đến bên cạnh Lưu Ly, nhìn chiếc hộp nhỏ tinh xảo chứa đựng mùi huân hương yêu thích.
Lưu Ly than nhẹ một tiếng, “Tôi đã tận lực tinh luyện rồi, nhưng mà, công chúa cũng nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì hoắc hương được điều chế ra so với hoắc hương tự nhiên có sự khác nhau rất lớn, khả năng sẽ không được như cô mong muốn đâu.”
“Thật sự khác nhau rất nhiều sao?” Đáy mắt Deneuve xẹt qua chút thất vọng.
Lưu Ly mở ra chiếc hộp nhỏ, lấy từ bên trong một chiếc bình thuỷ tinh đựng một thứ chất lỏng nhạt màu, khẽ mở nút bình, mùi hương trong đó nhẹ nhàng bay ra quấn lấy hơi thở của Deneuve.
“Chính là mùi này, cô thử so sánh với mùi hương trong cảm nhận của mình xem sao.”
Deneuve hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, dường như muốn tìm lại một hơi thở quen thuộc, một lúc lâu sau, cô mở mắt ra, giọng nói có chút rầu rĩ, “Chỉ giống có một chút thôi…”
“Loại hương liệu này vốn rất khó tìm, nhất là trong tự nhiên, cho nên muốn điều chế thì khó càng thêm khó. Tôi không biết vì sao cô nhất định muốn có mùi hương này, nhưng nếu như cô chỉ muốn cải thiện giấc ngủ thì tôi có thể giới thiệu cho cô một loại hương liệu có tác dụng tốt hơn.” Lưu Ly thực không khó để tưởng tượng ra cảm giác của Deneuve lúc này.
Kỳ thật, Lưu Ly đã sớm biết sẽ như vậy. Bởi vì cô đã được ngửi qua mùi hoắc hương tự nhiên. Tạm không nói đến lần được ngửi mùi hương đó, thứ khiến cho Lưu Ly ấn tượng sâu đậm nhất chính là mùi hoắc hương trên cái áo khoác Lạc Tranh đã từng mặc. Cô vẫn nhớ rõ người đàn ông đó, dù chỉ thấy qua trong khoảng thời gian ngắn, nhưng ấn tượng đối với anh ta không hề nhỏ.
Thứ nhất là do trên người anh ta toả ra một khí chất cao quý rất khó nắm bắt, thứ hai chính là mùi hoắc hương nhè nhẹ tản mát trong hơi thở của anh ta…
Lưu Ly đã từng nghi ngờ người đàn ông đó là con cháu của dòng dõi Louis nước Pháp nhưng tiếc là chẳng tra ra được manh mối gì hơn.
Mùi hoắc hương như trong tự nhiên quả thực rất khó điều chế, dù có điều chế ra cũng không được như mong muốn. Cũng như chai tinh dầu trong tay Lưu Ly lúc này, cô thực không biết tại sao công chúa Deneuve lại thích mùi hương này đến vậy.
Deneuve nghe xong, nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói lời nào, chỉ là lại đi đến trước giá vẽ ngồi xuống, giơ tay khẽ vuốt ve bức tranh, tâm tư bất giác cũng trùng xuống.
Lưu Ly có chút nghi hoặc, nhẹ bước lên trước, nhìn thấy người trong bức tranh bất giác giật nảy mình.
Bức tranh trước mặt tuy vẫn chưa hoàn thành, nhưng phần dang dở cũng chỉ là một góc bố cục ở bên cạnh mà thôi, còn về tổng thể có thể coi như đã hoàn thiện.
Người trong bức tranh có vóc người cao lớn, đứng giữa vườn hoa, ánh mắt rất sắc bén, mang đậm ý cười đầy mê hoặc, hết thảy đều vô cùng quen thuộc..
Anh ta không phải là…
Ánh mắt Lưu Ly tràn ngập sự kinh ngạc, nhìn lại phía Deneuve, cô ấy đang nhìn người trong bức tranh đến si mê, ngón tay cũng vô cùng nhẹ nhàng vuốt ve thân hình người trong tranh, giống như đang ngại ngùng mà chạm vào anh ta vậy.
Từ trong ánh mắt của Deneuve, Lưu Ly dễ dàng nhận thấy một tình yêu sâu đậm đầy mê đắm đối với người đàn ông kia.
Chẳng lẽ...
Tâm tình Lưu Ly khẽ nổi lên một hồi khẩn trương, trong lòng liền có chút cảm giác bất an, “Người đàn ông trong bức tranh quả thực rất đẹp, anh ta…là người yêu của cô sao?” Lưu Ly suy nghĩ hồi lâu, mới nhẹ nhàng hỏi.
Deneuve nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, ngón tay vuốt ve bức tranh càng thêm mê luyến, “Anh ấy là vị hôn phu của tôi.” Thanh âm của cô vô cùng ngọt ngào, dịu dàng, tinh khiết như hoa dành dành nở rộ…
Ngay cả gương mặt Deneuve cũng tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Lưu Ly nghe vậy bỗng dưng trừng lớn hai mắt, giật mình sững người hồi lâu mới lại thử dò hỏi một câu, “Vậy, mùi hoắc hương mà cô muốn có phải liên quan đến người trong bức tranh hay không?”
Lưu Ly thầm mong rằng đó là một người khác có tướng mạo tương tự như vậy, có lẽ hai người đàn ông này là hai người hoàn toàn khác nhau…
Nào ngờ…
“Đúng vậy, bởi anh ấy bận rộn nhiều việc không thể thường xuyên ở bên tôi, nhưng tôi thật sự thích mùi hương trên người anh ấy.” Deneuve dịu dàng nở nụ cười, nói xong, có chút thẹn thùng nhìn Lưu Ly, “Có phải tôi ngốc lắm không? Tôi biết rõ, không nên yêu một người đàn ông như vậy. Nhưng mà…Lưu Ly, chị biết không, tôi thật sự rất yêu anh ấy, anh ấy là một người đàn ông có thể khiến cho hết thảy phụ nữ đều trở nên điên cuồng.”
Chút hy vọng cuối cùng của Lưu Ly trong nháy mắt vỡ tan tành, không biết tại sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an. Chuyện xảy ra trong ngày hôn lễ của Lạc Tranh cũng rất rõ ràng hiện ra trước mắt. Lúc đó, Lưu Ly đã cảm thấy ánh mắt người đàn ông kia nhìn Lạc Tranh có gì đó rất không phù hợp, thậm chí, giọng điệu nói chuyện của anh ta cũng có vấn đề. Rồi sau đó lại liên tục phát sinh những chuyện khiến Lưu Ly đều cảm thấy rất kỳ quái.
Thời gian dài như vậy, cũng bởi công việc bận rộn nên Lưu Ly cũng chưa liên lạc lại với Lạc Tranh. Chỉ biết là sau đó Lạc Tranh đi Macau, cũng không biết rốt cục chuyện của Lạc Tranh và Ôn Húc Khiên đã trở thành thế nào, cô càng không biết, người đàn ông kia có phải đến giờ vẫn cùng Lạc Tranh dây dưa không rõ ràng hay không. Nếu quả thực như vậy, Deneuve…
“Lưu Ly?” Deneuve thấy sắc mặt Lưu Ly có gì đó khác lạ, liền giơ tay quơ quơ trước mặt cô, “Chị làm sao vậy?”
Lưu Ly lúc này mới khôi phục lại phản ứng, cười khẽ, “Không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy người đàn ông trong bức tranh này quá hoàn mỹ, khiến người ta thực không dám tin. Trên đời thực sự có người đàn ông như vậy sao?”
Để đề phòng mọi rủi ro, Lưu Ly thực muốn hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Người đàn ông kia thực sự là vị hôn phu của Deneuve? Tin tức này quả thực khiến người ta động tâm.
“Tôi lừa chị làm gì?” Deneuve tính tình vẫn có chút trẻ con, dường như muốn khoe khoang chút đỉnh, cũng khó trách cô ấy lại như vậy, dù sao tuổi của cô cũng còn khá trẻ, mới chỉ vừa qua hai mươi mà thôi.
Nói xong câu đó, Deneuve chạy qua một bên, cẩn thận lấy ra một bức ảnh, cười tít mắt đưa cho Lưu Ly, “Chính là anh ấy!”
Lưu Ly đưa mắt nhìn tấm ảnh, cảm thấy như bị sét đánh, cô cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác mãnh liệt đến vậy. Tấm ảnh này vừa nhìn đã biết là chụp từ vài năm trước, nhưng mà vẫn có thể nhận ra người trong ảnh. Là anh ta, đúng vậy, chính là anh ta! Lưu Ly vẫn nhớ rõ hình dáng đó, bởi vì anh ta đích xác là một người đàn ông khiến người ta rất khó quên.
“Lưu Ly, chị thấy sao? Bức tranh này tôi vẽ có giống không?” Deneuve cười nhẹ, lại cầm lấy tấm ảnh từ trong tay Lưu Ly, si mê ngắm người trong đó.
“Anh ta…thật sự là vị hôn phu của công chúa?” Lưu Ly thật sự vất vả để hỏi câu này.
“Đúng vậy!” Deneuve cũng không chú ý đến sắc mặt của Lưu Ly, chỉ mải tập trung vào tấm ảnh trên tay, “Cũng tại sức khoẻ của tôi không tốt, cho nên hôn lễ của chúng tôi mới bị trì hoãn tới tận bây giờ.”
Lưu Ly chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, suy nghĩ hồi lâu liền hỏi, “Anh ta tên là gì?”
Deneuve cười dịu dàng đáp, “Louis Thương Nghiêu, cái tên rất hay phải không?”
"Louis Thương Nghiêu? Louis..." Lưu Ly sững sờ cả người, đây là lần đầu tiên cô nghe được cái tên này, trước đây chỉ nghe đến hai chữ “Thương Nghiêu” mà thôi. Thì ra, tên đầy đủ của anh ta là Louis Thương Nghiêu.
Nói như vậy…
“Anh ta là…” Lưu Ly thực không biết nên vui mừng hay lo lắng nữa, “…con cháu vua Louis?”
“Rất khó tưởng tượng phải không? Con cháu nhiều nhánh của vua Louis nếu không phải lang bạt khắp nơi thì cũng có cuộc sống khá vất vả. Nhưng mà gia tộc của Thương Nghiêu thực sự rất may mắn, họ đã gây dựng lại cơ nghiệp từ việc kinh doanh tuy lúc đầu không được quy mô lắm. Nhưng từ đời ông của Thương Nghiêu, gia tộc Louis, không, phải nói là hậu duệ của Louis 14 đã bắt đầu chuyển sang kinh doanh với quy mô cực lớn. Đương nhiên, đối với công việc kinh doanh cụ thể của Thương Nghiêu tôi không thể nói rõ được. Không phải là tôi không tin chị, mà là chị biết quá nhiều sẽ rất nguy hiểm.” Deneuve dịu dàng nhìn Lưu Ly, chân thành nói.
Lưu Ly nghe xong càng thêm sững sờ, cô giống như rơi vào thế giới mộng ảo, lúc trước, tuy đã cùng Lạc Tranh phân tích qua thân phận của người đàn ông kia, nhưng mà khi biết được rõ ràng chân tướng sự việc như vậy khiến Lưu Ly thực có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Thì ra, anh ta đúng là hậu duệ của vua Louis 14, thực sự là dòng dõi vương thất đời sau.
Nhưng nghĩ lại cũng không thấy có gì không đúng, Deneuve là công chúa Monaco, có thể xứng đôi cùng cô ấy đương nhiên không phải là người đàn ông bình thường.
Vương thất xứng vương thất, đúng là quá thích hợp.
Nhưng mà...
Sao anh ta lại xuất hiện trong hôn lễ của Lạc Tranh? Sao anh ta lại trở thành bạn của Ôn Húc Khiên? Rồi sau đó, sao anh ta luôn cùng Lạc Tranh dây dưa không rõ ràng, rốt cục là có chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ, người đàn ông kia đang bắt cá hai tay? Mà vị công chúa lương thiện này vẫn không hay biết gì?
Nếu đúng như vậy, vậy Lạc Tranh...
Tâm tư Lưu Ly khẽ run lên. Đúng! Nhất định là vậy! Lạc Tranh nhất định cũng không hay biết gì! Cô ấy luôn gọi người đàn ông này là Thương Nghiêu, lúc trước khi nghe qua nghi vấn của Lưu Ly về dòng họ của anh ta thì Lạc Tranh cũng mù mờ như vậy. Lạc Tranh nhất định không biết thân phận thật của anh ta.
Nghĩ tới đây, Lưu Ly hận không thể bay ngay đến bên Lạc Tranh, ít nhất cô phải lập tức gọi điện mới được.
“Lưu Ly, chị rốt cuộc làm sao vậy?” Deneuve thấy bộ dạng thất thần của Lưu Ly, không khỏi quan tâm cất tiếng hỏi.
"A, không có gì..." Lưu Ly ngược lại cảm thấy có chút lúng túng, hắng giọng một cái, nhìn Deneuve, “Hai người nhìn…rất đẹp đôi. Đúng rồi, hai người định lúc nào đính hôn?”
Có lẽ, lễ đính hôn của bọn họ cũng sẽ nhanh chóng tổ chức, có lẽ Lạc Tranh sẽ sớm không còn chút quan hệ nào với anh ta…
Deneuve cười nhẹ, “Bốn năm trước, vương thất hai nhà đã ước định cuộc hôn nhân này rồi.”
"Bốn năm trước?" Lưu Ly suýt chút nữa cắn phải lưỡi. Đã lâu như vậy sao? Trời ơi…
“Chị sao vậy?” Deneuve thực không hiểu sao Lưu Ly lại có bộ dạng kinh hãi như vậy.
"A, không, tôi chỉ cảm thấy bốn năm trước công chúa đã đính hôn thật sự quá sớm, lúc đó chẳng phải cô mới có mười sáu tuổi thôi sao?” Lưu Ly vội vàng nghĩ ra một lý do để che dấu nội tâm đang kinh ngạc của mình.
Deneuve nghe vậy cười gật đầu, “Đúng vậy, khi đó thực sự tôi mới mười sáu tuổi, nhưng mà vương thất chính là như vậy, hôn nhân sao có thể tự mình làm chủ đây? Nhưng cũng thật may, anh ấy là người tôi yêu, tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh ấy.” Nói đến đây, ánh mắt Deneuve tràn ngập tình cảm.
“Thật ra, từ lúc còn rất nhỏ tôi đã yêu anh ấy, lúc đó anh ấy mới ở nước ngoài học xong trở về, tôi lần đầu gặp đã yêu anh ấy rồi…”
Lưu Ly quả thực như bị sét đánh ngang tai.
Có lẽ đây chính là niềm hạnh phúc an ủi trái tim Deneuve, nhưng còn người bạn tốt nhất Lạc Tranh của cô thì sao. Chẳng lẽ người đàn ông kia vẫn luôn dùng thân phận giả lừa gạt tình cảm của phụ nữ? Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Ly thực như bị lửa đốt..
Những gì Deneuve nói lúc sau, Lưu Ly đã không còn nghe lọt tai lời nào, thừa dịp Deneuve không chú ý, cô liền bấm di động gọi cho Lạc Tranh.
Nhưng mà điện thoại của Lạc Tranh lại tắt máy.
Lạc Tranh à Lạc Tranh, rốt cuộc bây giờ cậu đang ở đâu?
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm bầu không khí Paris…
Trong một hội quán khá yên tĩnh, âm nhạc như hoà cùng bóng đêm bên ngoài, giai điệu vang lên vô cùng ưu nhã.
Nhưng mà, bầu không khí dường như không được như vậy. Ít nhất khi nhìn vào người đàn ông đang bất an ngồi phía đối diện kia.
Làn khói xì gà nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, chập chờn như một thân ảnh xinh đẹp, mang theo mùi hương nhàn nhạt, hoà với mùi hoắc hương như mộng ảo. So với người đàn ông đang khẩn trương cùng bất an ở phía đối diện, Louis Thương Nghiêu lại mang theo bộ dạng vô cùng nhàn rỗi cùng lười biếng.
“Sao rồi, nghĩ kỹ chưa?” Một lúc lâu sau, hắn nhìn người đàn ông phía đối diện, trầm giọng hỏi, vừa nói vừa hút một hơi xì gà, cử chỉ đầy tao nhã.
"Thương Nghiêu, anh... anh không thể làm như vậy." Người đàn ông ngồi đối diện chính là Ôn Húc Khiên, kẻ đã đánh Lạc Tranh lúc chiều. Giờ khắc này, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên hắn đang cảm thấy bị uy hiếp.
“Vì sao tôi không thể làm như vậy?” Louis Thương Nghiêu có chút hứng thú nhìn hắn, so với lúc ban ngày, giờ này hắn có một vẻ lười nhác cùng nguy hiểm như một con hắc báo, thanh âm tuy vẫn hờ hững nhưng mang theo sự uy hiếp cực độ.
“Thương Nghiêu, anh vừa nói, anh sẽ thu mua văn phòng luật. Nhưng cũng là anh nói, anh sẽ không trơ mắt nhìn văn phòng tôi phải đóng cửa….”
"Đúng vậy, hiện tại không phải tôi đang nói chuyện với anh về vụ thu mua hay sao?” Louis Thương Nghiêu cười cười, hờ hững nhếch môi.
“Nhưng mà…” Ôn Húc Khiên siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nhưng mà hiện anh đang muốn trở thành cổ đông lớn nhất, trở thành chủ tịch hội đồng quản trị…”
Nếu nói như vậy, chẳng khác nào Ôn Húc Khiên tự vác đá đập chân mình. Đương nhiên, còn phải xem hứng thú của Louis Thương Nghiêu thế nào. Nghĩ tới đây, Ôn Húc Khiên chợt có chút sợ hãi, nếu như hắn thật sự mất hứng vậy vụ làm ăn này không phải…
Louis Thương Nghiêu nghe vậy nhẹ nhàng nhếch môi cười, thân thể cao lớn khẽ hướng về phía Ôn Húc Khiên dò xét, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy bất an của hắn, thẳng thừng nói rất rõ ràng,
“Anh cho rằng, mình còn có quyền chọn lựa sao?”