Chương 13: Kế hoạch vĩ đại
Tôi thích em…Tôi thích em…
Những lời này giống như gọng kìm siết chặt lấy Lạc Tranh, mặc dù lòng nàng đã sớm tự nhủ đừng để tâm đến nó, nhưng mà, mỗi lần hắn chăm chú nhìn nàng mà thốt lên những lời này, trái tim Lạc Tranh lại không khỏi đập loạn lên. Nhưng nàng vẫn cảm giác hình như hắn đang che dấu điều gì đó, nhất định là như vậy… Chẳng lẽ, còn có chuyện quan trọng hơn mà nàng không hề hay biết?
Nàng tin tưởng, trực giác của phụ nữ vẫn luôn là linh mẫn nhất.
“Uhm…” Còn đang mải nghĩ ngợi, Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi ngực truyền đến một cảm giác nhồn nhột cùng đau nhức, giống như bị ngươi ta dùng lực cắn nhẹ một cái vậy.
Nàng ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt đầy ý cười xấu xa của hắn.
“Ở trên giường, còn nghĩ những chuyện khác, đáng phạt!” Nói xong, hắn lại cúi đầu xuống…
"Đừng..." Lạc Tranh sao có thể chịu được sự khiêu khích này của hắn, muốn đưa tay ngăn cản mới phát hiện toàn thân đã mềm nhũn vô lực.
“Hai nụ hồng mai thật đáng yêu, đã sớm chờ tôi tới chăm sóc rồi!” Giọng nói của hắn tràn ngập sự tán thưởng, lại như có chút ranh mãnh trêu chọc nàng. Dịu dàng hôn lên khắp da thịt mềm mại, bàn tay hắn không ngừng trêu chọc từng chỗ mẫn cảm, khiến cho toàn thân Lạc Tranh run lên, cảm giác giống như bị lửa nóng thiêu đốt. Cả khuôn mặt hắn đã sớm vùi vào ngực nàng, tham lam ngậm lấy nụ hồng đã sớm dựng lên vì khiêu khích…
Những lời của hắn khiến mặt mũi Lạc Tranh đỏ ửng lên…
"Bảo bối, thả lỏng, mỗi lần đều chặt như vậy, sẽ chỉ làm tôi càng thêm điên cuồng..." Louis Thương Nghiêu khàn khàn nói nhỏ, ngón tay thăm dò vào nơi tư mật, không ngừng khiêu khích khiến cái miệng nhỏ yêu kiều của nàng bật ra tiếng kêu mê người. Hắn càng thêm thích thú thưởng thức bộ dạng vặn vẹo vì khó chịu của nàng, hắn muốn nhìn vẻ kiều mỵ này của nàng, nàng càng bất lực càng khiến hắn muốn yêu thương nàng điên cuồng hơn.
Bàn tay to chậm rãi dời xuống, mang theo lửa nóng cuồng nhiệt, từng ngón tay thon dài của hắn lướt trên da thịt nàng như vuốt ve những phím đàn, cho đến khi hắn triệt để áp hạ thân xuống, cự thú ngang tàng cứng rắn trong nháy mắt đem nàng chiếm giữ, khiến Lạc Tranh còn đang kinh hãi đã không có cách nào chống cự sự xâm nhập của hắn…
Đêm nay hắn dường như muốn chiếm lấy hết thảy, hết thảy những gì thuộc về nàng, trong tiếng kêu đầy kinh hoàng của Lạc Tranh, hắn vẫn điên cuồng tiến sâu vào cơ thể nàng, không cho nàng chút thời gian thích ứng.
Hắn điên cuồng đem lửa nóng dưới thân tiến vào cơ thể nàng càng lúc càng sâu, mãnh liệt hơn bất cứ lần nào khác.
Hắn giống như ngựa hoang thoát cương, cuồng dã cùng dũng mãnh như thể muốn phá huỷ hoàn toàn hoa viên bí mật của nàng, cuồng bạo kích động thân thể nhỏ bé mảnh mai, hết lần này tới lần khác.
Đầu óc Lạc Tranh lúc này đã bị dục vọng làm cho hôn mê, vô thức phát ra tiếng ngâm nga khe khẽ…
Louis Thương Nghiêu dường như đã biến thành một người khác, điên cuồng công thành chiếm đất, dường như muốn đem dục vọng bản thân thiêu đốt nàng, khiến nàng hoàn toàn tan vào trong hắn…
Đêm càng khuya...
Chỉ còn tiếng thở dốc trầm đục của đàn ông và tiếng ngâm nga yêu kiều của phụ nữ không ngừng vang lên từ phòng ngủ chính trong căn biệt thự…
Cho đến trưa ngày hôm sau, Lạc Tranh mới có tinh lực rời khỏi giường. Khi nàng tỉnh lại, Louis Thương Nghiêu đã sớm rời đi, nhưng trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hoắc hương đặc trưng của hắn. Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu thích ứng với mùi hương như có như không này.
Trong phòng ăn, đồ ăn đã được chuẩn bị rất chu đáo. Dường như đây đã trở thành thói quen của Louis Thương Nghiêu. Chỉ cần hắn ở lại qua đêm, ngày hôm sau nhất định sẽ vì nàng chuẩn bị đồ ăn rất tỉ mỉ. Cho dù hắn đi công tác, cũng sẽ sai người đúng giờ mang đến những món mà Lạc Tranh thích ăn nhất.
Về điểm này, Lạc Tranh thật sự không có gì để phàn nàn. Nàng cũng phải thừa nhận, người phụ nữ nào được Louis Thương Nghiêu cưới làm vợ nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc. Nhưng mà người đàn ông như hắn thật sự thích hợp làm một người chồng sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh bất đắc dĩ cười nhẹ, không ngờ bản thân mình lại đi nghĩ đến chuyện này.
Đưa mắt nhìn qua thanh chip trên đầu giường, nàng suy nghĩ một chút liền đi vào phòng làm việc.
Tối qua, Louis Thương Nghiêu đã chính miệng đem mật khẩu nói cho nàng, vì thế sau khi thông qua hàng loạt quá trình quét dữ liệu và xác nhận thông tin, tài liệu cuối cùng cũng được mở ra..
Hàng loạt tài liệu cơ mật đều được lưu trữ rất chi tiết.
Cho tới giờ, Lạc Tranh đều tò mò không biết WORLD thực chất là một tập đoàn như thế nào, bối cảnh của nó lớn đến mức nào mà có thể một tay che trời, chi phối cả hai giới hắc đạo, bạch đạo. Để được như vậy có nghĩa là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn này phải trải rộng trên rất nhiều lĩnh vực và phân bố ở khắp nơi trên thế giới? Cho tới giờ, nàng cũng chỉ biết một chút, đó là dưới trướng tập đoàn WORLD có kinh doanh sòng bạc, nhưng lĩnh vực này chủ yếu liên quan đến hắc đạo mà thôi, vậy còn những nhánh kinh doanh khác thì sao?
Khẽ thở dài một cái, mở xem các văn bản trước mắt một lúc, những trang tài liệu hiện lên khiến Lạc Tranh thực sự sửng sốt…
Dữ liệu được phân ra rất cụ thể, sản nghiệp của tập đoàn WORLD, từ tài chính đến công nghiệp hiện ra rất rõ ràng, có những thứ mà Lạc Tranh chưa từng dám tưởng tượng đến, khiến nàng có cảm giác không thở nổi…
Tập đoàn WORLD đích thực được phân chia thành hai mảng kinh doanh theo hắc, bạch hai đạo. Trong lĩnh vực kinh doanh bình thường, tập đoàn chủ yếu kinh doanh dầu mỏ, xem cặn kẽ tài liệu mới biết được, tập đoàn này khống chế khá nhiều trữ lượng dầu ở khu vực Trung Đông, ngoài ra, sản nghiệp trong lĩnh vực công nghệ thông tin cũng có thị phần không nhỏ, cuối cùng là ngành công nghiệp nặng, họ tham gia lĩnh vực sản xuất thép và các loại kim loại quý hiếm khác.
Đương nhiên, Lạc Tranh còn thấy hàng loạt tài liệu khá nhạy cảm liên quan đến việc sản xuất vũ khí hạng nặng, bất quá, mảng này được liệt vào lĩnh vực kinh doanh bên hắc đạo.
Nói cách khác, tập đoàn WORLD ngoại trừ việc kinh doanh bình thường còn là đường dây tiếp nhận đơn đặt hàng sản xuất vũ khí từ các quốc gia, còn chưa kể đến việc buôn bán súng ống đạn dược được vận hành riêng lẻ…
Như vậy xem ra, kinh doanh sòng bạc chỉ là một hạng mục nho nhỏ của tập đoàn mà thôi.
Lạc Tranh khẽ hít một hơi thật sâu, lại mở ra file dữ liệu về phạm vi kinh doanh của tập đoàn. Ở châu Á, chọn lựa đầu tiên là Trung Quốc, Hongkong, Đài Loan, Macau, Hàn Quốc, Nhật Bản. Đương nhiên, ở Malaysia, Brunei, Israel cũng có sản nghiệp nằm rải rác.
Châu Âu càng không phải nhắc tới, từ số lượng dữ liệu của nó không khó nhận ra, châu Âu là thị trường khai thác chủ yếu nhất, kể cả Anh, Pháp, Đức, Thuỵ Điển, Tây Ban Nha, Phần Lan, Italy. Cả khu vực Bắc Mỹ, Nam Mỹ, ngoài ra khu vực Châu Đại Dương cùng châu Phi cũng là đối tượng đang được khai thác triệt để.
Đương nhiên, trong phần dữ liệu này không thể thiếu những kế hoạch vĩ mô của tập đoàn trong thời gian tiếp theo, nhưng căn cứ vào phần dữ liệu về việc thu mua, sát nhập diễn ra tại khu vực Trung Đông của tập đoàn mấy năm trước, lại thêm các mánh lới kinh doanh cũng như chính sách phát triển đầy tham vọng khiến Lạc Tranh càng cảm nhận sâu sắc cái gọi là thương trường như chiến trường.
Ở đâu có xung đột sắc tộc ở đó sẽ có xung đột lợi ích, có xung đột lợi ích thì sẽ bùng nổ chiến tranh, đây vốn là một quy luật tất yếu.
Chỉ mới đơn giản xem qua vài phần tài liệu, Lạc Tranh rốt cuộc mới biết được, tập đoàn WORLD sở dĩ một tay che trời là bởi vì nó khống chế lợi ích của những đối tượng liên quan. Louis Thương Nghiêu là người vô cùng mạnh mẽ và thông minh, mọi người đều biết, ngành công nghiệp kiểm soát huyết mạch của một quốc gia chính là năng lượng, mà tập đoàn này lại khống chế nguồn năng lượng khá lớn trên toàn cầu, do đó khiến rất nhiều quốc gia và các quan chức chính phủ phải phụ thuộc vào nó.
Nói cách khác, vầng hào quang của Louis Thương Nghiêu không phải là ở thân phận vương thất của hắn mà là những thứ mà hắn nắm trong tay. Nhưng đồng thời hắn cũng là người rất nguy hiểm, cực độ nguy hiểm, những thứ được lưu giữ trong này đủ để bảo đảm cho hắn cả đời này bình an vô sự. Trong thanh chip dữ liệu, hắn có đầy đủ chứng cứ về các vụ giao dịch, một khi hắn xảy ra chuyện, những thứ này sẽ bị phát tán ra ngoài. Nói cách khác, mọi người đều phải giữ nguyên hiện trạng của mình để đảm bảo an toàn cho bản thân. Việc đó còn quan trọng hơn so với việc lấy mạng hắn nhiều.
Xem xong những thứ này, Lạc Tranh rốt cục hiểu rõ, vì sao bộ dạng của Louis Thương Nghiêu luôn giống như một người không có mấy chuyện gì để làm, độc lai độc vãng, thậm chí bên cạnh không thấy có một vệ sỹ nào đi theo. Có lẽ, hắn cũng có vệ sỹ, nhưng đều âm thâm đứng trong bóng tối, nàng không hề nhìn thấy mà thôi, nếu không sao hắn có thể có bản lãnh lớn đến vậy.
Trong dữ liệu cũng có nhắc đến lĩnh vực kinh doanh xa xỉ phẩm tại Pháp, đúng như phân tích của nàng, tập đoàn RM này chỉ là vỏ bọc bên ngoài để hợp lý hoá nguồn tài chính, làm cho luồng tiền có nguồn gốc mờ ám trở nên trong sạch mà thôi. Ngoại trừ thông qua lĩnh vực xa xỉ phẩm để rửa tiền, tập đoàn WORLD còn tiến hành thu mua nhiều công ty, xí nghiệp khác nhau với cùng mục đích như vậy.
Nói cách khác, về phía bạch đạo, tập đoàn có một vỏ bọc hoàn toàn sạch sẽ, chủ yếu có tác dụng rửa tiền, còn phía hắc đạo, sòng bạc là nơi tốt nhất để hợp lý hoá hết mọi nguồn tài chính cần được minh bạch.
Lạc Tranh không thể không bội phục chiến lược kinh doanh vĩ đại cùng chi tiết đến vậy. Các ngành nghề kinh doanh đều có mối liên hệ chặt chẽ, hỗ trợ lẫn nhau, mà việc này khẳng định là một người bình thường không thể nào đảm đương được. Xem kỹ lại mới thấy, tập đoàn WORLD đã có hơn 100 năm lịch sử, kể từ khi Louis Thương Nghiêu tiếp nhận việc điều hành tập đoàn, càng khiến cho phạm vi ảnh hưởng của nó được trải rộng hơn, và hắn đã làm rất tốt chuyện này.
Phải nói rằng, sản nghiệp của tập đoàn WORLD trong suy nghĩ của Lạc Tranh lúc trước thật không nhiều đến thế này, nàng chỉ đoán được một lĩnh vực kinh doanh của nó là kiểm soát năng lượng mà thôi. Đúng vậy, kiểm soát nguồn năng lượng tương đương với việc khống chế huyết mạch của nền kinh tế.
Lạc Tranh thực có chút cảm giác sợ hãi, không thể không tạm dừng việc xem tài liệu một lát. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng không cách nào tiêu hoá từng ấy nội dung, bối cảnh của tập đoàn WORLD hoàn toàn vượt xa khả năng tưởng tượng của nàng.
Đây thực sự là một bí mật cực lớn, hơn nữa còn là cơ mật kinh doanh đáng sợ, không khó tưởng tượng ra có bao nhiêu đối thủ hy vọng có thể lấy được thanh chip này, bởi vì một khi lấy được nó sẽ là một đòn trí mạng khiến tập đoàn WORLD tan rã.
Ngón tay Lạc Tranh bất giác run lên, nàng không biết tại sao Louis Thương Nghiêu lại tín nhiệm nàng, đem những tài liệu trọng yếu như vậy giao cho nàng, khiến nàng hoàn toàn nắm được mọi bí mật có thể khống chế cả tập đoàn.
Đang nghĩ ngợi, lầu dưới bỗng vang lên tiếng chuông cửa, một hồi lại một hồi, dồn dập nối tiếp nhau.
Lạc Tranh bị giật mình, vội tắt máy tính, cất mọi tài liệu cẩn thận xong xuôi, hít sâu một hơi, đi xuống dưới lầu…
Lạc Tranh tuyệt đối không hề ngờ tới, người bất ngờ ghé thăm nơi này lại là Ôn Húc Khiên.
Hắn thật bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng như vậy. Khi nhìn thấy Lạc Tranh ra mở cửa, trong nháy mắt, nét mặt hắn hiện lên một nụ cười thâm trầm.
Lạc Tranh vô thức lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt cũng nổi lên tia cảnh giác, không phải nàng chuyện bé xé ra to mà là nàng cảm thấy hôm nay Ôn Húc Khiên có gì đó rất lạ. Còn nữa, sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
"Không định mời tôi vào nhà sao?" Ánh mắt Ôn Húc Khiên ngừng lại trên gương mặt nàng, dường như đã sớm có âm mưu.
Lạc Tranh vốn muốn cự tuyệt, nhưng biết rõ hắn nếu đã tìm tới chỗ này nhất định là muốn nói gì đó. Nghĩ vậy nên nàng khẽ mỉm cười nghiêng người tránh qua một bên, “Mời vào!”
Nàng nói năng rất khách sáo, không khó nhận ra, đối với hắn nàng đã hoàn toàn chết tâm rồi.
Ôn Húc Khiên đương nhiên cũng hiểu, cũng không biểu hiện gì, chỉ cười nhạt một tiếng, nhàn nhã tự đắc bước vào trong.
Lạc Tranh đóng cửa lại, đi vào phòng khách, lại thấy bộ dạng đang hăng hái đánh giá căn biệt thự của hắn, lạnh nhạt nói.
“Mời ngồi!”
Ôn Húc Khiên cười cười, đi đến sofa gần cửa sổ ngồi xuống, đợi Lạc Tranh pha một bình thanh trà xong xuôi, liền cất giọng đầy toan tính đậm vẻ ghen tuông.
"Tranh Tranh, cô như vậy là không đúng rồi, chúng ta vẫn chưa có ly hôn, cô đã không chờ được mà về đây chung sống với người đàn ông khác, như vậy đối với việc ly hôn cũng không được thuận lợi đâu.”
Lạc Tranh biết rõ lần này hắn tới không hề có ý tốt, nếu đã tìm tới tận nơi này, đã nói lên hắn sẽ không chịu thoải mái mà ký đơn ly hôn rồi.
“Húc Khiên, tôi niệm tình anh đã từng giúp đỡ tôi, tuy rằng anh làm vậy là có mục đích riêng, nhưng thật sự tôi cũng đã nhận được sự giúp đỡ của anh. Nếu anh đến đây vì việc ly hôn thì tôi sẽ tiếp chuyện còn nếu như anh tới vì có mục đích khác, thứ lỗi tôi không thể tiếp tục ngồi đây được.”
“Sao vậy, tức giận?” Vẻ mặt Ôn Húc Khiên có chút không hài lòng, lại đưa mắt nhìn xung quanh, “Cũng khó trách cô vội vã ly hôn với tôi, hắn ra tay hào phóng như vậy đương nhiên khiến cô muốn quên đi người chồng này rồi. Nhưng mà Tranh Tranh, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, lẽ nào cô cũng đã quên?”
“Tôi không biết anh đang nói bậy bạ cái gì.” Lạc Tranh lạnh giọng nói, “Tôi nghĩ, anh đến đây tuyệt đối không phải là để xem tôi sống như thế nào chứ?”
“Đương nhiên!” Ôn Húc Khiên dựa người vào sofa, nói thẳng thừng, “Nhưng mà, cô cũng biết, nếu muốn ly hôn sẽ phải phân chia tài sản chung của hai vợ chồng, cô nói xem, căn biệt thự này có tính hay không đây?”
Lạc Tranh giống như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời.
"Ôn Húc Khiên, anh điên rồi sao? Căn biệt thự này sao có thể tính là tài sản chung được.”
"Không cần khẩn trương, tôi chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi." Ôn Húc Khiên vắt chéo hai chân, cười lạnh nhìn Lạc Tranh, “Căn biệt thự này đương nhiên không thể tính là tài sản chung của chúng ta, bởi vì nó vốn là do tên gian phu của cô tặng cho cô mà.”
Gương mặt Lạc Tranh bất giác biến sắc, “Ôn Húc Khiên, nói chuyện chú ý một chút!”
“Tôi nói có gì sai sao? À, có lẽ tôi dùng từ không chính xác lắm, phải nói các người là một đôi gian phu dâm phụ mới đúng.” Ôn Húc Khiên dùng từ càng lúc càng cay nghiệt.
Lạc Tranh gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Húc Khiên, lúc này nàng ngược lại không muốn tức giận, bởi vì tức giận, không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Nàng chỉ có thể đè nén tâm tình đang muốn bốc hoả của mình xuống, lạnh lùng nói, “Nếu như hôm nay anh đến đây chỉ là để nói mấy lời dư thừa kia thì mời anh đi cho, tôi còn bận việc, không có thời gian nghe chuyện điên khùng của anh.”
“Sao vậy, sợ hắn đột nhiên trở về thấy tôi ở đây sao?” Ôn Húc Khiên cười phá lên.
Tâm tư Lạc Tranh bất giác run lên, “Anh đang nói ai?”
Ôn Húc Khiên cười lắc đầu, "Tranh Tranh à, tuy nói cô rất thông minh, nhưng cũng không nên đem tất cả mọi người coi như đồ ngốc chứ? Tôi còn có thể nói ai? Đương nhiên là bạn tốt của tôi, cũng là tên gian phu của cô - Thương Nghiêu rồi.”
Lạc Tranh nghiêm mặt nhìn Ôn Húc Khiên hồi lâu mới lên tiếng, “Anh muốn thế nào? Đối với việc ly hôn tôi đã quyết định dứt khoát rồi. Lẽ nào, anh còn muốn tôi coi như không có chuyện gì sau khi biết được bộ mặt giả dối của anh?”
“Giả dối? Tôi sao có thể giả dối đây?” Ôn Húc Khiên buồn cười nhìn nàng, “Cô đừng cho rằng tôi không biết cô đang chung sống với Thương Nghiêu, có cần tôi đi vào phòng tắm trong phòng ngủ kiểm tra xem ở đó có vật dụng của đàn ông hay không đây?”
Lạc Tranh khẽ cắn chặt răng, cố giữ sắc mặt thật tỉnh táo, nói rõ ràng với hắn, “Ôn Húc Khiên, anh bây giờ không có tư cách nghi ngờ tôi về bất cứ chuyện gì, nếu như nói tôi đã cùng người khác chung sống, vậy so với anh cũng là bên tám lạng bên nửa cân mà thôi.”
"Cho nên, làm sao tôi có thể cam lòng mà ly hôn với cô đây?” Ôn Húc Khiên nở nụ cười đầy mưu mô…