Vưu Khả Ý gần như vội vội vàng vàng cầm áo khoác ngoài khoác lên người, sau đó lao ra cửa chính, chợt ý thức được mình còn mang dép, vì vậy vội vàng mở cửa trở về đổi giày, thuận tay cầm chìa khóa đặt ở trên tủ giày. Sau khi đóng cửa một lần nữa, bỗng nhiên lại phát hiện quên mang ví tiền, xoay người định mở cửa. . . . . . Hỏng bét, lại quên chìa khóa ở trên tủ giày.
Bất đắc dĩ, cô hoang mang nhấn chuông cửa, không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc chờ đến khi Lục Đồng ngái ngủ mờ mịt mở cửa thay cô.
Lục Đồng nhìn tóc cô rối bời, còn không biết dây thần kinh nào có vấn đề mới có thể tiện tay lấy ra áo khoác màu đỏ thêm quần màu xanh lá cây từ trong tủ quần áo, dừng một chút, thò đầu tìm tòi trên trán cô, "Tạo hình này. . . . . . Là muốn đi bệnh viện nhân dân số 3?"
Bệnh viện nhân dân số là bệnh viện tâm thần của thành phố C.
Vưu Khả Ý hoàn toàn không để ý nói chuyện với cô ấy, chỉ vội vã xông vào trong nhà.
Lục Đồng rống cô: "Ai ai ai, giày cũng không đổi? Chiều hôm qua mình mới lau ——"
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Vưu Khả Ý cầm ví tiền nhanh chóng vọt ra từ trong phòng, lúc ra trước cửa, lời ít mà ý nhiều khai báo một câu: "Nghiêm Khuynh đã xảy ra chuyện, mình đi xem anh ấy."
"Ai? Đi chỗ nào nhìn hả?" Lục Đồng níu cánh tay của cô lại, không hiểu ra sao, "Hơn nữa, anh ta xảy ra chuyện, có liên quan gì tới cậu? Cậu đi ——"
"Trở về sẽ nói với cậu!" Vưu Khả Ý rút tay về, cũng không quay đầu lại, chạy vào trong thang máy.
Lúc ngồi ở trên xe taxi cô ra sức thúc giục bác tài nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa, thúc giúc được bác tài liên tục lqd nhìn cô từ trong gương chiếu hậu, "Tôi nói này cô gái, tuy rằng hơn nửa đêm không có cảnh sát giao thông, dù sao thành phố C cũng là trung tâm của tỉnh ta, khắp nơi đều có mắt điện tử. Cô không ngừng thúc giục tôi, không nhìn thấy đèn đỏ à? Bị chụp hình phạt tiền, cô bảo tôi làm ăn thế nào?"
Bô bô một đống lớn, Vưu Khả Ý vốn không có ý định nghe, vào tai trái lại ra tai phải.
Cô ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố này phồn hoa lại bận rộn, ngay cả ban đêm cũng có đèn đuốc sáng trưng. Nhưng suy nghĩ trôi dạt đến chỗ Nghiêm Khuynh, cô lại không nhịn được nghĩ, một thành phố sáng ngời như vậy thì thế nào đây? Không phải còn có rất nhiều góc đen tối, rất còn nhiều người không nhìn thấy tương lai đang giãy giụa ở những trong góc kia sao?
Cô không phát hiện trong tiềm thức của mình hoàn toàn coi người đàn ông kia trở thành kẻ yếu, một người phiêu bạt không có nhà đáng để người khác thông cảm quan tâm, cho đến khi cô xuống xe, chạy vào cục cảnh sát.
Bởi vì ẩu đả, tối nay cục cảnh sát quả thật vô cùng náo nhiệt.
Một đám côn đồ đứng ở trên đất trống bên ngoài phòng làm việc, trời đông giá rét, đám "con trai nhiệt huyết" kia chia làm hai làn sóng, hai bên đều đáp lại một câu rồi một câu thô tục liên quan đến đại gia hay mẹ mày, giống như thật sự chỉ dựa vào miệng lưỡi là có thể làm cho tổ tông mười tám đời của đối phương như vậy lại như vậy.
Không ít người trên mặt trên người lqd còn chảy máu. Số lượng cảnh sát ít, cảnh sát cầm côn đi trong đám người, thỉnh thoảng đập người đặc biệt phách lối một cái, hung hăng mà rống lên một câu: "Gào thét cái gì mà gào thét? Đàng hoàng một chút đi!"
Còn có mấy cảnh sát ở ngay chính giữa hai nhóm người, gắt gao đè lại mấy người muốn giương cung bạt kiếm đánh người.
Tóm lại tình hình này không phải loạn bình thường.
Cô đứng ở trước mặt đám người đó, bỗng chốc không biết nên đi đâu.
Cho đến khi trong phòng làm việc bỗng nhiên có người quát to một tiếng: "Vưu tiểu thư, nơi này! Tôi ở nơi này!"
Ánh mắt Vưu Khả Ý lập tức lướt qua đám người nhìn ở giữa phòng làm việc, chỉ thấy Lục Khải bị còng ở trên lan can bảo vệ cạnh cửa sổ, một người khác không bị còng tay lại quơ múa với cô giống như một đóa hoa rêu rao đón gió.
Trong phòng còn có mấy người, mọi ánh mắt đều nhìn cô, cô mấp máy môi, vòng qua đám người đi vào giữa phòng làm việc.
Đầu đuôi câu chuyện thật sự làm cô khiếp sợ.
Nghiêm Khuynh và lão Phương gì đó bất hòa vẫn chưa từng đứt đoạn, lần trước anh trúng ba dao của lão Phương thay Vưu Khả Ý, lần này Lục Khải trực tiếp dẫn người đến vùng đất của lão Phương quấy rối, muốn xả giận thay Nghiêm Khuynh. Kết quả yếu không địch lại mạnh, một đám người đều chảy máu, anh em của Lục Khải là Đông Tử còn bị lão Phương giữ lại.
Khi Nghiêm Khuynh chạy tới, lão Phương bưng ly rượu ngồi ở trên ghế sa lon của quầy rượu phòng bao, phun một luồng sương trắng nhàn nhạt ra ngoài, khẽ mỉm cười, "Người của cậu lại tới đập phá quán rồi."
Đông Tử bị người đè ngồi ở trên một bên sofa, mới vừa rống lên một câu "Ông đây người nào làm người đó chịu!", lời còn chưa nói hết, liền bị Nghiêm Khuynh quát bảo ngưng lại.
"Câm miệng." Là giọng nói lạnh lẽo lại không mang một chút nhiệt độ.
Đông Tử đàng hoàng ngậm miệng lại.
Cậu ta là người của Nghiêm Khuynh, tính tình kích động lại xúc động, nếu như không phải Lục Khải mang theo cậu ta, có lẽ Nghiêm Khuynh cũng sẽ không muốn cậu ta.
Lão Phương nói trong phòng này có bốn người của hắn ta, nếu như Nghiêm Khuynh muốn nhận Đông Tử về đi, cũng được, từ từ đánh, đánh ngã bốn, thả hai bọn họ bình yên vô sự trở về.
"Anh Nghiêm cũng là người từng trải, chút quy củ này, chắc chắn hiểu."
Lão Phương cười đến rất lịch sự, lại còn mô phỏng tư thế xin mời, sau đó đi ra ngoài mà không quay đầu lại. Trước khi đi thì nghĩ tới gì đó, quay đầu lại ồ một tiếng, cười nói: "Đúng rồi, anh Nghiêm cũng là người nói quy củ, cũng phải có quy củ trên thời gian mới được."
Hắn ta ra hiệu, một trong hai người đè Đông Tử lại tách miệng của cậu ta ra, một người khác bắt đầu rót thuốc vào bên trong.
Trên bàn bày một bọc bột màu trắng, còn có một túi đã trống không, chỉ còn lại tờ giấy đùm bột.
Trong phòng bao mờ tối, nụ cười của lão Phương có chút mập mờ, có chút mơ hồ, hắn ta tao nhã lễ phép nói: "Đều là đồ tốt, coi như tôi đây tặng một người mới đắc lực có tài cho anh Nghiêm."
Sau đó cửa khép lại.
Trong thời gian rất ngắn, Đông Tử đã té ở trên ghế sa lon bất tỉnh nhân sự, miệng sùi bọt mép.
Huyệt thái dương của Nghiêm Khuynh nhảy thình thịch, hiểu rõ nếu như không chở đi bệnh viện kịp thời, có thể Đông Tử sẽ mất mạng. Vậy mà trong phòng bao bốn tên tay chân còn đứng đây, mỗi người đều vận sức chờ phát động, nhìn chằm chằm anh.
Tất cả đều theo kế hoạch của lão Phương, chẳng qua ngoài dự đoán của mọi người là mới qua chốc lát, thì có cảnh sát phá vỡ cửa. lqd Tất cả mọi người bị bắt vào cục cảnh sát, bao gồm người đánh lộn, cùng với. . . . . . Nghiêm Khuynh đang đánh nhau trong phòng bao, cùng Đông Tử hút ma túy quá lượng đang ngã ở trên ghế sa lon.
. . . . . .
Nền tảng ngữ văn của Lục Khải có bao nhiêu kém cõi, coi như Vưu Khả Ý thấy được, nói thao thao bất tuyệt không đầu không đuôi nửa ngày, cô thật vất vả biết rõ đầu đuôi câu chuyện. Một cảnh sát nữ phụ trách ghi chép ở bên kia không nhịn được gõ bàn một cái rồi nói: "Nói xong chưa? Nói xong lại lấy khẩu cung một lần nữa!"
Khuôn mặt Lục Khải bắt đầu mang theo thô tục và tươi cười làm nũng, Vưu Khả Ý không cười, chỉ kéo tay áo của anh ta một cái, hỏi một câu: "Nghiêm Khuynh đâu?"
"Ở bên trong." Lục Khải không tiếp tục cười, nhỏ giọng nói, "Lão Phương quăng quan hệ không còn một mảnh, hiện tại anh Nghiêm lấy khẩu cung ở căn phòng tận cùng bên trong kia, chuyện có thể. . . . . . Có chút phiền toái."
"Phiền toái?" Vưu Khả Ý không rõ cái gọi là phiền toái là cái gì.
Không phải Nghiêm Khuynh đánh lộn, không phải Nghiêm Khuynh dùng ma túy, có phiền toái phải là lão Phương, sao lại là Nghiêm Khuynh?
Nhưng cô vẫn hỏi một câu: "Nếu như anh ấy có phiền toái, anh tìm tôi có ích lợi gì?"
Lục Khải nhìn cô, xem như một cây cỏ cứu mạng, "Lão Phương có người ở bên trong, quan hệ vững chắc hơn chúng tôi, nếu không cũng không leo nhanh như vậy ——"
"Nói điểm chính." Vưu Khả Ý cắt đứt anh ta.
"Lần trước không phải cô gọi điện lqd thoại sao? Không phải biết cục trưởng à. . . . . ." Âm thanh Lục Khải thấp xuống, "Muốn nhờ cô giúp một chuyện, đưa anh Nghiêm ra, chuyện liên quan đến ma túy như vậy. . . . . . Hơi khó giải quyết."
Những từ ngữ xa lạ lại quen thuộc kia làm tim Vưu Khả Ý đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát.
Đây không phải tiết mục pháp chế, cũng không phải cảnh cướp trong phim Hongkong, mà là tình tiết chân thật diễn ra ở trước mặt cô.
Huyệt thái dương của cô nhảy thình thịch. Nhìn Lục Khải chốc lát, chậm rãi nói một câu: "Thật xin lỗi, tôi không thể giúp chuyện này."
Sau đó sắc mặt âm trầm xoay người rời đi.
"Ai! Vưu tiểu thư?" Lục Khải hô to.
Vưu Khả Ý cũng không quay đầu lại đi ra bên ngoài rồi.
Lại vòng qua đám người kia một lần nữa thì cô đi qua một căn phòng, cửa chính đóng chặt, ngọn đèn trong cửa sổ sáng trưng.
Cô nghiêng đầu nhìn, sau đó dừng bước.
Nghiêm Khuynh ngồi ở phía sau bàn, bên hông quay về phía cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh sát đối diện, thỉnh thoảng lqd trả lời một câu gì đó. Hình như trán của anh đang chảy máu, tầm mắt của cô dời xuống, sau đó vẻ mặt cứng đờ.
Cô nghe cảnh sát hỏi anh: "Đầu người đàn ông kia bị anh đập vỡ, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, không biết sống chết. Tôi hỏi lại lần nữa, tại sao anh đánh anh ta?"
Vưu Khả Ý nín thở theo bản năng.
Sau đó, giống như có điều phát hiện, Nghiêm Khuynh rất nhanh nghiêng đầu, chỉ hơi hơi lệch, ánh mắt liền đụng vào cô.
Đó chỉ là đối diện giây lát thôi, giống như có người dùng tay sờ kim chỉ phút giây, đồng hồ bất động thoáng chốc.
Cảnh sát không kiên nhẫn dùng bút bi gõ bàn một cái rồi nói, "Nói chuyện!"
Cô nhìn thấy Nghiêm Khuynh dùng ánh mắt bình tĩnh không nổi một tầng sóng gợn nhìn cô, sau đó thản nhiên xoay đầu trở lại.
Giống như chưa từng thấy cô.
Giống như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Anh nói: "Uống nhiều quá, không khống chế được tâm tình của mình."
Mười phần dáng vẻ côn đồ, anh thậm chí cười nhạt, "Còn nữa, dáng dấp người kia xấu xí, tôi nhìn không thuận mắt. Cảnh sát đại nhân lqd, uống say đánh người, không phải chuyện lớn gì chứ? Phải bồi thường tiền đúng không? Tôi bồi thường nổi."
Giả ngây giả dại, giống như mình thật sự uống say.
Vưu Khả Ý không nhúc nhích đứng ở nơi đó, nhìn cảnh tượng không thuộc về trong thế giới của cô.
Có cảnh sát đi tới hỏi cô: "Tiểu thư, cô tìm người?"
Cô lắc đầu một cái theo bản năng.
Vị cảnh sát kia thở dài, "Sắp qua năm mới, còn không cho người tiết kiệm chút tâm tư. Một đám lưu manh thổ phỉ, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, không coi mạng người là quan trọng. . . . . ."
Cảnh sát cũng nóng nảy, bị dày vò đến lúc này thì tâm tư cũng kìm nén đến mức hoảng. Vưu Khả Ý nghe anh ta càm ràm mấy câu, rốt cuộc nhận thấy được mình nên rời đi, lắc đầu một cái, lại đi ra đầu phố lần nữa, ngồi lên xe taxi, nói lên địa chỉ của mình.
Ngoài cửa sổ đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, mà trước mắt của cô cũng chỉ có một màn nhìn thấy ở trong cục cảnh sát.
Bóng lưng của người đàn ông kia thẳng tắp ngồi ở trên ghế, trên người chảy máu, khóe miệng có máu ứ đọng. Nhìn anh đứng lên thong dong trấn định, giống như núi cao phủ tuyết trắng không thể chạm đến, vậy mà tay của anh lại bị bộ còng tay lạnh lẽo kia khóa lại, trong miệng nói về chuyện liên quan đến mạng người rồi lại không thèm để ý lời nói chút nào.
Làm trong lòng Vưu Khả Ý nguội lạnh chính là bộ còng tay.
Bộ còng tay còng Nghiêm Khuynh lại. Giống như một dấu hiệu buồn cười lại kỳ lạ.
Anh ngồi cô độc ở chỗ đó.
Anh sống cô độc trên thế giới này.
Cho nên anh càng không quan tâm lqd những người còn sống cô độc, những người đó sống hay chết, hình như cũng không có chút quan hệ nào với anh.
Anh khóa mình ở trong vòng lẩn quẩn đó.
Vưu Khả Ý hơi lạnh, không nhịn được co rúm lại ở ghế sau.
Cô nhớ lại từng lời Nghiêm Khuynh nói với cô.
"Vưu Khả Ý, tôi là côn đồ, là người không việc làm, không phải kiểu đại ca xã hội đen uy phong lẫm liệt như trong tưởng tượng của cô. Tôi không làm chuyện cướp của người giàu giúp người nghèo khó, đó là chức trách của Robin Hood. Chuyện biểu dương chính nghĩa cũng không phải món ăn của tôi,lqd đó là chén cơm của cảnh sát. Nhưng mà tôi chỉ là người kêu đánh kêu giết chạy ở ranh giới luật pháp thôi, cô nhìn rõ ràng một chút."
"Nhìn rõ ràng tôi là ai, nhìn rõ ràng cô đang giao thiệp cùng hạng người gì. Đồng tình không phải cái cớ để cô tùy ý làm bậy, tôi nói lại một lần nữa, hi vọng cô nghiêm túc cần thận suy tính vì mình, vì người nhà cô một chút, đừng kết luận bừa, coi tôi như người đáng thương cần thiên kim tiểu thư như cô bố thí cho ấm áp và thương hại."
Cô ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, giống như trong lúc đó chợt ý thức được, có lẽ anh thật sự không phải người phiêu bạt cần người khác bố thí ấm áp và quan tâm như trong tưởng tượng của cô.
Anh không phải người yếu.
Chỉ vì anh không muốn bị kẻ mạnh đánh lqd bại ở trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, cho nên không ngừng từng bước xâm chiếm kẻ yếu còn lại.