Chương 60: Chỉ Cho Phép Một Lần

Một tiếng dị động truyền đến, Phong Phi Duyệt xoay người, liền nhìn thấy Cô Dạ Kiết tựa cả người lên cửa điện, đầu gối, đột nhiên khụy xuống, đập lên nền đất.

Tâm cả kinh, nàng nhíu chặt đôi mày thanh tú, chỉ là không lập tức tiến lên.

Long bào màu vàng kéo dài dưới mặt đất, thân thể Cô Dạ kiết cứng nhắc, bàn tay chống trên nền đá xanh lạnh như băng, đầu ngón tay dùng sức, làm thế nào cũng không đứng lên được.

Phong Phi Duyệt thầm cắn chặt răng ngà, chân đã không thể khống chế được, "Hoàng thượng, làm sao vậy?"

Ngồi xổm người xuống nhìn xem, mới thấy gương mặt tuấn tú của hắn gắt gao kéo căng, mồ hôi tinh mịn đầy tràn một tầng, sắc mặt tái nhợt không thôi, "Sao có thể như vậy?" Phong Phi Duyệt kinh hãi, hai tay vội đỡ hắn dậy.

"Tránh ra!" Cơn giận của nam tử còn chưa tiêu hết, vung ánh tay một cái thô bạo hất nàng ra.

"Chàng..." Phong Phi Duyệt chống hai tay đến phát đau, tự mình bò dậy, Cô Dạ Kiết ấn một tay trên lồng ngực bị nàng nhất quyết kéo dậy. Để cánh tay hắn vắt trên vai mình, một tay kia rơi lên thắt lưng của hắn.

"Người nằm đây trước, thần thiếp bây giờ liền đi gọi Mạch y sư đến." Đặt hắn nằm ngửa xuống giường, Phong Phi Duyệt liền xoay người muốn đi ra ngoài. Chỉ là, còn chưa kịp bước lên một bước, cổ tay liền bị nam giữ níu lại, cả người cũng không kịp chuẩn bị ngã xuống, bị vây giữa hai chân Cô Dạ Kiết.

"Trẫm không sao." Qua một lúc lâu, hắn mới nặng nề bật ra một câu.

Phong Phi Duyệt lui ra, nhìn nam tử xoắn chặt tuấn nhan, khẩn trương trên mặt thoáng qua rồi biến mất, chỉ muốn ngồi dậy, "Vậy thần thiếp cho người đưa hoàng thượng trở về."

Ngữ khí của nàng cũng không tốt, thân thể vừa mới nhổm dậy một chút, liền bị Cô Dạ Kiết duỗi tay đè ngược trở lại, trái tim, chặt chẽ tương liên, "Trẫm không về."

"Thần thiếp lòng dạ độc ác, hoàng thượng không sợ sao?" Nàng vùi mình trong ngực nam tử, muốn đứng dậy lại bị đè ép gắt gao.

Thân thể đột nhiên bị lật ngược lại, hai tay Cô Dạ Kiết đè chặt hai vai nàng, vạt áo mỏng manh trước ngực bị kéo mở, không cần dùng bao nhiêu sức liền bị hắn xé nát tan tành, lộ ra cái yếm mặc không ngay ngắn ở bên trong. Mơ hồ, nàng nhìn thấy nộ khí từ trong mắt nam tử, "Hắn đã động vào chỗ nào?"

Không chút thương hoa tiếc ngọc đưa tay rơi vào ngực nàng, "Đây, hay là đây?"

Phong Phi Duyệt kinh ngạc, hai tay liều mạng giằng co vùng vẫy, nhưng nam tử vẫn như cũ làm theo ý mình, bàn tay mang theo vết chai thô cứng, trực tiếp xuyên qua áo yếm rơi lên phía trên, "Câm rồi?"

Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, giãy giụa mấy cái, đột nhiên dùng chút khí lực còn sót lại, mỉm cười nói, "Hoàng thượng, không phải người đang ghen đó chứ?"

Trước ngực siết căng một cái, bị hung hăng nắn bóp khiến nàng đau đớn chau mày, nàng dứt khoát không kháng cự, bộ dạng tùy ý chém giết.

Cơn thịnh nộ vừa rồi, đã an định trở lại, Cô Dạ Kiết nghiêng người làm đầu tóc rơi tán loạn xuống giữa hai mắt nàng, buộc nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, "Hoàng thượng buông thần thiếp ra trước."

"Không buông!" Nam tử nhất quyết cự tuyệt, lực đạo trên tay tăng thêm mấy phần, "Vừa rồi, tại sao không phản kháng?"

Phong Phi Duyệt biết rõ ngụ ý của hắn, tuy có chút tức giận, nhưng vẫn thử mở miệng dò xét, "Nếu thiếp nói, lúc đó thần thiếp không thể khống chế được chính mình, hoàng thượng người sẽ tin chứ?"

"Không tin!" Cô Dạ Kiết một mực phủ định, "Hay là thân thể của nàng, cũng có phản ứng theo rồi?"

Bốn mắt chạm nhau, thân thể Phong Phi Duyệt ngửa lên, nặng nề trầm xuống, mềm nhũn chống đỡ trên giường, không tin, nàng sớm nên nghĩ tới.

Cô Dạ Kiết tự nhắc nhở mình, người con gái trước mắt, là người của Quân gia, hắn ngàn vạn lần không thể tin, chỉ cần cho nàng sủng ái cưng chiều ngoài mặt là được, nhưng... bản thân chính là khống chế không được. Có lẽ, chính là vì bọn họ có quá nhiều điểm tương đồng. Tầm mắt, từ trên mặt nàng rơi xuống, nhìn thấy lòng bàn tay của nàng bị chém rách, vết máu thấm ra, bị hắn đè ép một bên.

"Nàng là hoàng hậu của trẫm, 'đồ' của trẫm, kẻ khác không thể chạm vào!" Cô Dạ Kiết đè người xuống, Phong Phi Duyệt cảm thấy trái tim ngực nặng nề, sắp thở không nổi, lồng ngực, theo hồ hấp truyền đến một hồi run rẩy nhẹ nhàng, chỉ có cách nhau gần như vậy, mới có thể cảm nhận được.

"Chàng..." Nàng dồn sức đẩy hắn một cái, lại bị hắn quấn chặt không tha, "Ai là 'đồ' chứ?"

Cô Dạ Kiết vươn tay đỡ dưới vành tai nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn oán giận phía dưới, bổ sung một câu, "Đúng, nàng không phải đồ vật."

Dù cho hắn có quyền thế hơn nữa, dù cho Phong Phi Duyệt có tranh cãi như thế nào, trước khi nói chuyện đều phải cân nhắc, lần này, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa rồi, nhấc cao cánh môi vừa định mở miệng, lại bị hắn đưa tay bịt miệng lại. Chỉ có thể trợn tròn mắt hạnh, ý vị nhìn hắn.

"Trẫm nói sai rồi," Bàn tay Cô Dạ Kiết vuốt ve gò má Phong Phi Duyệt, ấm ách nói, "có lúc trẫm thật sự hy vọng nàng chỉ là một món đồ, như vậy có thể gắt gao tóm chặt nàng trong lòng bàn tay." Hắn là tôn vương, ngữ khí nói chuyện bá đạo cường hãn, không cho phép ngờ vực. Hắn không thèm để ý ánh mắt khó tin của nàng, chính miệng thừa nhận, cặp đồng tử màu hổ phách nhìn chằm chằm người con gái phía dưới, thân thể cũng theo đó ép xuống, tựa lên lồng ngực nơi trái tim của Phong Phi Duyệt, "Những gì xảy ra trên tường thành, chỉ có một lần này, trẫm chỉ cho phép một lần này!" Cô Dạ Kiết tự lẩm bẩm, nhưng lời này, rõ ràng là đang nói với nàng. Một câu, toàn bộ nộ khí đêm nay, hắn chỉ là, không tìm được cách thổ lộ, cảm giác vô lực bị vây ép phía dưới đó, khiến hắn sít sao nhắm chặt hai mắt.

Phong Phi Duyệt bị che kín miệng, vô thức khép mắt lại, con ngươi trầm sâu, rủ tầm mắt xuống nhìn thấy đỉnh đầu nam tử, thân thể hắn rất nặng, toàn bộ đè ở trên người nàng, mặc dù có chút khó chịu, nàng vẫn nằm yên bất động, càng không có đẩy hắn ra. Tâm tư của hắn, quá mức thâm trầm, hư tình, giả ý, nàng đã không phân biệt được rõ ràng, chỉ là giờ khắc này, nàng lựa chọn tạm thời tin tưởng.

Phong Phi Duyệt trầm mặc, một tay Cô Dạ Kiết, vẫn còn giữ chặt miệng mình, không để cho nàng mở miệng.

"Hoàng thượng..." Bên ngoài, không thức thời truyền đến một tiếng thông báo, "đến giờ rồi."

Cô Dạ Kiết không dễ dàng gì mới thả lỏng thân thể cứng ngắc, bầu không khí vừa đốt lên cháy rực, cũng ngay trong khoảng khắc này ngưng trệ, bàn tay che miệng nàng từ từ lui ra.

"Dược tính vừa hết, Thi Tiệp Dư ý vị kêu đau." Người thông báo thấy bên trong thật lâu không có động tĩnh gì, càng không dám thúc giục, chỉ có thể bổ sung thêm một câu.

Nam tử vốn dĩ đang đè trên người mình, chống hai tay một cái liền đứng dậy, y phục dính máu lúc trước mặc dù đã thay ra, nhưng thần sắc vẫn có vẻ mệt mỏi như cũ, giữa hai đầu mày, dâng lên lo lắng cực hạn.

"Hoàng thượng phải đi?" Nhìn thân ảnh hắn đưa lưng về phía mình, Phong Phi Duyệt ngồi dậy theo.

"Trẫm sang đó thay thuốc." Cô Dạ Kiết dừng bước, nói một cách tự nhiên.

Bóng lưng nam tử, hắt xuống mặt nền đất, vẫn rơi vào bên chân Phong Phi Duyệt, khoảng cách ngắn ngủi, chỉ có vài bước chân. Hai tay nàng bắt lại một cái, giống như, nhìn thấy mình đứng dậy, nhìn thấy mình, vòng chặt hai tay quanh thắt lưng nam tử...

Môi anh đào, có chút khổ sở nhếch lên, cuối cùng nàng vẫn không đứng dậy, chỉ là gật đầu, hướng về bóng lưng nam tử trả lời một tiếng.

Cô Dạ Kiết nhấc chân đi ra ngoài, bước chân dồn dập, Phong Phi Duyệt ngồi ngay ngắn trên giường, mắt thấy bóng dáng màu vàng tươi chi sắc kia dần dần tụ thành chấm nhỏ, lúc này mới nặng nề cúi đầu, ngả người nằm xuống.


Đi trên hành lang, từ xa liền nghe thấy tiếng Thi Tiệp Dư kêu đau, thần sắc Cô Dạ Kiết lạnh lẽo, đẩy cửa điện đi vào.

Hai nha hoàn canh chừng trước giường không biết phải làm sao, cao dược trên tay vừa mới mở nắp, vẫn còn chưa thoa lên.

"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng đế tiến lên, nhìn hai người.

"Bẩm, bẩm hoàng thượng..." Nha hoàn quỳ xuống, vẻ mặt ý vị sợ hãi, "nô tỳ, nô tỳ không dám bôi thuốc."

"Đồ vô dụng." Cô Dạ Kiết ngồi xuống giường, vén chăn gấm đắp trên người Thi Tiệp Dư lên, đồ ngủ mỏng manh bao bọc lấy thân thể nóng hổi của cô gái. Vạch áo trước ra, lại thấy ở trên ngực nàng ta, vết thương năm ngón tay kia khắc sâu thấy xương, lúc này, vết thương kia đã hiện lên màu đen, thậm chí, còn lan ra bốn phía xung quanh.