Rầm...rầm...
Cửa thành, bị va đập kịch liệt, kẽ hở chặt khít, từng chút từng chút tan rã, theo một tiếng 'uỳnh' cực đại, cửa bị tùy ý phá mở, dùng sức đánh sang hai bên.
"Giết!" Một đám người hắc ám, trên tay, mang theo đao kiếm sáng choang lóe sáng cả bầu trời đêm.
Mấy tên thị vệ trấn thủ trước cổng thành, bị chém trước tiên, hàng loạt tử sĩ áo đen ùa lên, đạp lên thi thể đối phương, xông vào Lạc Thành.
Trong chớp mắt, chém giết không ngừng, trong mắt Phong Phi Duyệt đều là máu, không kịp hô hấp, máu tươi nóng hổi liền tung tóe đầy đất, không phân biệt rõ, ai là ai.
Bên tai, truyền đến tiếng bước chân liên tục không dứt, nàng xoay người lại, chỉ thấy một đám ngự lâm quân bảo hộ Cô Dạ Kiết cùng Thi Tiệp Dư từ đám cháy ra ngoài, trên người cô gái, buộc áo choàng vàng sáng của hắn, nơi vạt áo, dính ngọn lửa rơi lốm đốm.
Đám tử sĩ đã đột xuất vòng vây, hướng phía thành lầu tràn đến, đưa mắt nhìn lại, nhiều vô số kể.
"Bảo vệ Thi Tiệp Dư." Cô Dạ Kiết chỉ kịp phân phó một câu, liền rút thanh kiếm ngang hông thị vệ, lẫn vào trong chém giết.
Càng lúc càng nhiều người dồn lại, Phong Phi Duyệt vươn một tay rơi lên trên đai lưng, kéo một đường quanh người, liền an nhiên nắm chuôi nhuyễn kiếm trong tay, không kịp ngẫm nghĩ, liền một kiếm chém đả thương đối phương hung hăng nhảy đến.
Trong cục diện hỗn loạn như vậy, cơ thể nàng cũng không theo kịp suy nghĩ nữa, bản thân mình có dám xuống tay hay không, điều duy nhất có thể làm, chính là tự vệ, không để kiếm khí lãnh liệt rơi vào người mình.
"Cô Dạ Kiết!" Một thanh âm đầy nộ khí, từ trên tường thành truyền đến, mọi người đều đưa mắt nhìn lại, kẻ này điên rồi phải không, lại dám gọi thẳng tên tục của hoàng đế.
Cầm trường kiếm trong tay, nam tử một thân trường bào trắng tinh, không nhiễm phong trần, lại càng giống như nhuộm sắc thủ linh, làm nền cho bầu trời đêm đỏ thẫm, càng thêm phần âm lãnh. Người này, trí nhớ Phong Phi Duyệt khắc sâu, là hắn, ngày đó ở Lạc Thành, một đao kia của mình chính là nhờ hắn ban tặng, bây giờ, chắc chắn là vì báo thù cho cô gái kia mà đến.
Cỗ kiệu màu đen ở trên kia, vẫn lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích.
Cô Dạ Kiết vung trường kiếm lên, đám người ngăn cản trước mắt nhất nhất mất mạng, đôi con ngươi thâm thúy, dấy lên liệt hỏa, hắn rõ ràng đối với tên nam tử kia không có chút ấn tượng nào, thế cục bây giờ, cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
Giao tranh chí tử, Phong Phi Duyệt dù sao cũng là lần đầu tiên, vị trí nàng chém lên, không phải rơi vào tay đối phương, chính là trên đùi, nhìn đám tử sĩ càng lúc càng đông xông lên thành lâu, nàng mệt mỏi cực hạn dùng kiếm chống đỡ thân thể, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển.
'Vụt' một đường ấm nóng, bắn tung tóe trước mặt mình, tròng mắt bị màu đỏ bỏng rát thiêu đốt, nàng kinh ngạc sững sờ nhấc người dậy, lại thấy một sĩ tử cách mình ba bước chân, bị chém thành hai nửa. Sau lưng dán lên vách tường lạnh như băng, Phong Phi Duyệt khó khăn nuốt nước bọt, thấy Cô Dạ Kiết đứng ngay bên cạnh mình. Màu vàng tươi, tượng trưng cho long bào hoàng tộc, lúc này đã loang lổ huyết sắc, từng đóa từng đóa hoa đỏ, theo ống tay áo hiện lên vẻ đẹp mỹ lệ bất đồng.
"Không muốn sống nữa phải không?" Ngữ khí nam tử, âm lãnh mà sắc bén, mang theo tràn đầy nộ khí.
Đôi mắt kia, hận không thể đánh ra một cái lỗ trên người mình, Phong Phi Duyệt nâng tay áo lên, lau đi mồ hôi trên trán. Cổ tay bị Cô Dạ Kiết siết thật chặt trong tay hắn, dùng sức đẩy, thân thể cùng va đập vào Thi Tiệp Dư ở phía sau," Ở lại đây, nàng ấy không biết võ công."
A...
Phong Phi Duyệt cười lạnh, thông minh như hắn, sao có thể yên tâm, đem sủng phi của chính mình giao vào trong tay nàng? Tay áo, theo đó căng thẳng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thi Tiệp Dư sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, dựa tới gần mình.
Một chút, lại không đành lòng đẩy nàng ta ra, Phong Phi Duyệt kéo nàng ta đến một góc kín đáo, dặn dò, "Núp ở đây, đừng ra ngoài."
"Muội..." Định rút người rời đi, tay áo lại bị nắm thật chặt, "muội sợ."
Phong Phi Duyệt nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi của nàng ta, vừa định ở lại, lại thấy bầu trời đằng xa, xảy ra biến hóa kỳ dị.
Sương mù trắng xóa, cưỡi gió đêm cuốn tới, giống như cuồng sa, lướt qua thành tường cao tít tắp phía chân trời, như một tấm màn trắng bị nhấc lên, đổ ập xuống dưới.
Đây... Phong Phi Duyệt khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nàng giang hai tay nhấc làn váy lên, bện thành một nút ở bên thắt lưng. Quay đầu lại nói với Thi Tiệp Dư, "Che mũi lại."
Nếu đây là một loại khói mê thì còn may, chỉ sợ, là khói độc.
Thị vệ bên trong Lạc Thành, mắt thấy sắp sửa chống đỡ không nổi nữa, còn đối phương thì lại càng đánh càng mạnh, nam tử lúc nãy đang cùng Cô Dạ Kiết liều chết giao đấu, mỗi một nhát, hai bên đều hận không đưa được đối phương vào chỗ chết. Càng lúc càng nhiều người, bắt đầu chặn đường tiến lên.
Phong Phi Duyệt vốn dĩ có thể thờ ơ lãnh đạm, nhưng nhìn bóng lưng người đó một mình chiến đấu, nàng, lại siết chặt thanh kiếm trong tay, cái gọi là, bắt giặc phải bắt vua trước!
Người con gái một cước đạp lên thành lâu, mượn nội lực, thân thể bay vút lên không trung, hướng về phía chiếc kiệu đằng xa kia mà tới.
"Duyệt Nhi..." Sau lưng, truyền đến mấy tiếng gọi kinh hô, nàng không phân biệt rõ, là Cô Dạ Kiết, hay là Quân Ẩn.
Cỗ kiệu lơ lửng giữa trời, xung quanh không bóng người, màn kiệu an an ổn ổn rơi trước mặt, Phong Phi Duyệt nín thở, cầm nhuyễn kiếm trong tay cứ như vậy xông tới.
"Không tự lượng sức!" Thanh âm lãnh mị, giống như la sát ám dạ, đôi mắt tà tứ của nam tử từ màn kiệu khép hờ, nhìn ra bên ngoài.
"Duyệt Nhi, quay lại!" Quân Ẩn mở đường máu, muốn tiến lên.
"A..." Tiếng cười lạnh lẽo cực hạn, khiến Phong Phi Duyệt đột nhiên rợn cả tóc gáy, chỉ thấy một thân ảnh từ trong kiệu lập tức lao vụt ra ngoài, đập vào mắt, chính là màu đen vô tận.
Mũi chân giẫm lên đỉnh kiệu, nam tử đứng chắp tay, áo khoác dài rộng màu tối đen, thêm một chiếc đai lưng hổ văn lớn, càng làm nổi bật một thân tà ác dị thường. Tóc dài xõa tung sau lưng, giao tranh phía dưới, đều vào một khác này mà bất động, tầm mắt Phong Phi Duyệt rơi xuống đôi đồng tử đầu độc kia, nàng nhíu mày, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển thành bình thản, đáy mắt, lại giống như có âm thầm giãy giụa.
Nam tử nhảy xuống, đứng lại trước mặt nàng, dung mạo yêu dã mị hoặc lại mang theo sát khí không phù hợp. Hắn đưa một tay ra, nhẹ nhàng lướt qua trước mặt Phong Phi Duyệt, theo năm ngón tay khép lại, người con gái chậm rãi thả thanh kiếm trong tay, cặp mắt thanh tú lạ thường kia, lại từ tự tụ thành một điểm, đồng tử, bắt đầu tan rã.
Nàng, giống như rơi xuống một đầm sâu, hai tay rõ ràng đang dùng lực bò lên, lại bị một cỗ lực đạo không rõ, liều mạng đè xuống. Thanh âm bên tai, tất cả đều tĩnh lặng, lặp đi lặp lại không ngừng, chỉ có tiếng hít thở nồng đậm của mình.
Nàng nhìn bàn tay nam tử tiến đến gần mình, hơi lạnh từ đầu ngón tay, phủ lên cằm mình, từng chút từng chút một vuốt ve đùa bỡn. Ngón tay thon dài, rơi lên trên cổ nàng, bàn tay, mang theo nhiệt độ kinh người làm bỏng xương quai xanh của nàng. Phong Phi Duyệt đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, mặc cho hắn dục sở dục cầu.
"Buông nàng ấy ra!" Cô Dạ Kiết nắm chặt hai tay, trong mắt, nộ khí lan tràn.
Nam tử, thế nhưng chỉ cười, nụ cười kia, mị hoặc nhân tâm. Một tay hắn rơi lên vai Phong Phi Duyệt, đem thân thể nàng xoay ngược lại, hướng mặt về phía đám người, một tay kia, xuyên qua dưới nách người con gái, trực tiếp rơi lên nơi đầy đặn của nàng, năm ngón, nắm trọn mềm mại trong tay, hung hăng dùng lực một cái. Áp người tới, môi mỏng tiến đến bên tai nàng, chậm rãi nói ra, "Nhớ kỹ, ta là chủ nhân của cô, Thất Duệ!"
(Chà, anh này không tồi, đủ trực tiếp, thế này mới chọc hoàng thượng điên lên được chứ :>>)