"Duyệt Nhi, nhìn rõ chưa?" Quân Ẩn sau lưng giơ roi ngựa trong tay, đem tầm mắt của cô lướt qua cả Lạc Thành, "Nơi này, chính là vật sở hữu của Quân gia chúng ta, Lạc Thành."
Phong Phi Duyệt chưa bao giờ nhìn thấy tòa thành nào trống trải quỷ dị như vậy, không có dân chúng lui tới, càng không có tiếng hò reo náo nhiệt, phóng mắt nhìn đi, tòa thành kín mít kiến chui qua không lọt kia, chỉ có một lối đi.
Quân Ẩn dẫn đầu xuống ngựa, đôi tay vừa muốn quấn lên eo Phong Phi Duyệt, liền bị cô đưa tay đẩy ra, tự mình từ trên ngựa nhảy xuống.
"Đem toàn bộ người vào đây," Quân Ẩn lãnh đạm hướng phía sau ra lệnh, hắn đem roi ngựa trong tay giao ột tên thuộc hạ, thẳng phía trên tường thành đi tới, "đến đây."
Phong Phi Duyệt cùng đi theo phía sau, hai người bước lên trường cấp, đi đến chỗ cao nhất của tường thành.
Từ trên cao nhìn xuống hết thảy mọi thứ dưới thành, lồng giam trên xe ngựa kia lần lượt mở ra, đám binh lính thô lỗ túm tù binh từ trong lồng giam lôi ra ngoài. Có người chậm chạp hơn vài nhịp, trên người liền chịu bị roi da nóng rực quất lên, trong khoảnh khắc, tiếng khóc ai oán cầu xin tha thứ liên tục không ngớt truyền vào lỗ tai hai người.
"Lạc Thành, là chợ nô lệ lớn nhất ở phía bắc Huyền Quốc chúng ta," Quân Ẩn trầm mặc bên cạnh chen vào một câu, "những tù binh này, chính là nô lệ Quân gia chúng ta kiếm lợi nhiều nhất, người thân bị thất lạc có thể mượn nơi này trùng phùng, nhưng phải có đủ bạc. Hễ là in lên người ký kiệu của Lạc Thành, cả đời, phải làm nô."
Mà Quân Ẩn lại không nói rằng, gọi là 'Lạc Thành', thực ra là nơi các nước láng giềng xung quanh cùng nhau chiếm cứ sử dụng, hôm nay đã trở thành sỡ hữu của Huyền Quốc, dưới sự thống trị cường đại, hình thành nên vùng đất nhơ nhớp của kẻ tù tội. Hoàng đế Huyền Quốc, có thủ đoạn tàn nhẫn nhất, lệ khí bạo ngược nhất, kể từ khi lên ngôi, liền không ngừng mở rộng biên cương, các quốc gia giáp ranh càng thêm phân tranh không ngừng, dân chúng lầm than. Giống như hắn ra đời, chính là vì chinh phục, thuần chủng kẻ khác. (@-@ Sợ chưa, nam chính đấy ạ, hắc hắc!)
Một màn này, Phong Phi Duyệt vốn không cảm nhận được rõ ràng, mà chính là trong tương lai không xa, đều sẽ nhất nhất ứng nghiệm lên chính bản thân cô.
Những từ binh kia từ trong lồng bị lôi ra, mỗi một kẻ bị cưỡng chế mang lên trên lầu cao, già trẻ trai gái bị tách riêng ra, đưa vào trong lồng giam khác nhau.
Dưới tường thành, một tên thị vệ 'bịch bịch bịch' chạy lên trước, quỳ xuống cạnh Quân Ẩn, "Tướng quân, hoàng thượng sắp sửa đến đây rồi."
"Biết rồi," Hắn xoay người, kéo tay Phong Phi Duyệt, dẫn cô vào một căn phòng trống, "đợi ở trong này không được ra ngoài, nếu để hoàng thượng nhìn thấy, kết quả của muội, e là còn tệ hơn những nữ nô lệ kia."
"Muội sẽ không ra ngoài đâu." Cô nhìn đám người dưới thành, lắc đầu một cái, cửa thành bị đóng chặt kia, đang kéo lên trong tiếng rò reo.
Quân Ẩn nghe thấy động tĩnh sau lưng, liền bước nhanh đi ra ngoài, cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất trên cổng thành, Phong Phi Duyệt mới nhảy theo ra khỏi phòng, muốn mình ngoan ngoãn ngồi đợi, không có cửa đâu.
Cô chọn một chỗ trốn kín đáo có tầm nhịn rỗng rãi, cả người ngồi chồm hổm xuống, hai mắt dán chặt về phía cổng thành rộng mở kia.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . ."
Vừa nghe đến tiếng dân chúng đồng thanh vái lạy này, Phong Phi Duyệt càng có thể xác định, mình thật sự đã xuyên không.
"Thật đủ xúi quẩy." Mắng một tiếng, dần dần biến mất trên vẻ mặt sửng sốt của cô, chỉ thấy một chiếc kiệu màu vàng sáng chói xuất hiện ngay trước mắt mọi người. Quân Ẩn ở đằng trước đứng dậy, đi tới. Màn kiệu cũng vào lúc này bị vén lên, bước ra, là hình hài tôn quý khiến người khác chói mắt.
Mặc dù cách vô cùng xa, Phong Phi Duyệt lại có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo nam tử, dưới hàng mày kiếm cao ngạo, là đôi mắt rực sáng như sao mờ đêm đông, mắt phương hẹp dài, lạnh lẽo bội bạc. Sống mũi thẳng tắp, tóc mai tựa đao nhọn, một bộ lãnh khí âm hàn băng lạnh, đem ánh mặt trời khó khăn lắm mới chiếu đến, một bước giẫm nát dưới chân. Thân mình cao lớn, đứng sừng sững trước mặt mọi người, khiến đám binh lính nô lệ đang quỳ, không nhịn được nhất mực cúi lạy, nam tử xuống kiệu, quay sang Quân Ẩn bên cạnh dặn nhỏ vài tiếng, liền hướng giữa lầu à đi.
Sau lưng, thái giám cùng cung nữ theo sát, trên tay một công công, còn bưng một cái khay đỏ thẫm, phía trên, dùng một miếng vải lụa màu đỏ bao phủ.
Một bên lầu cao, là dùng gỗ mộc dựng thành bậc thang, Quân Ẩn cùng đi phía sau, hai người một đường đi lên.
Cô Dạ Kiết thả bước đi tới trước từng cái lồng giam, con ngươi tàn nhẫn dán thẳng về phía đám nữ nô lệ ôm chặt thành một đoàn trong lồng kia, "Hàng lần này, không được như lần trước."
"Hoàng thượng," Giọng nói thuần hậu của Quân Ẩn ở bên cạnh vang lên, "ở trong sa mạc khô cằn mấy ngày, xin cho phép thần tắm rửa cho bọn chúng trước."
Cô Dạ Kiết cũng không lên tiếng, hắn xoay người ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, mười ngón tay lười biếng khẽ gõ lên tay vịn hai bên.
"Người đâu," Quân Ẩn thấy tình cảnh này, gọi thị vệ bên cạnh, "bắt đầu."
"Dạ," Thị vệ cạnh giữ xung quanh lầu cao ngước mắt nhìn nhau, mỗi tay kéo một sợi dây thừng, khẽ dùng sức, trong thùng gỗ phía trên lồng giam, trong phút chốc nước liền ồ ạt dội xuống, bọt nước văng khắp nơi, một chút còn dính vào vạt áo màu vàng sáng của Cô Dạ Kiết. Đám nữ nhân trong lồng, ôm chặt nhau hơn, sợ hãi co rúc, bởi vì tầm mắt không nhìn rõ, mỗi người đều hoảng hốt dùng tay lau mặt, xấu xí, xinh đẹp, vài ba cái liền phân biệt ra được.
Nam tử nhàn nhã nằm nghiêng trên ghế, chống hai tay dậy. Đám người sau lưng bước nhanh đi theo. Hắn đi tới trước lồng, Phong Phi Duyệt thò nửa cái đầu lộ ra ngoài, tò mò theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Chỉ thấy, Cô Dạ Kiết giơ một tay lên, thái giám phía sau liền khom người tiến đến, một nha hoàn đi theo bên cạnh, vươn tay lấy mảnh vải lụa trên cái khay bỏ xuống.
Hắn liếc mắt, năm ngón tay thon dài đưa về phía cái khay, Phong Phi Duyệt trợn to hai mắt, muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì. Chỉ thấy Cô Dạ Kiết giơ bàn tay lên, đó chắc là một bộ bao tay bằng da thú màu đen, năm ngón tay giương ở rộng ra, liền đeo nó lên. Một mảnh màu đen kia cùng hoàng sắc màu vàng sáng cao quý thật sự là không hợp, một mặt là thô bạo, mà mặt khác, lại băng lãnh mang theo vài phần ý tứ ái muội tàn khốc.
Đám thị vệ bên cạnh đi ra sau lồng giam, kiềm chế thu lại một góc, lan can bằng sắt kia liền nén lại vài phần, không gian vốn dĩ không lớn, bị đè ép lần nữa. Đám tù nhân trong lồng nhìn về phía Cô Dạ Kiết bên ngoài, thế nào cũng không chịu mở chân tiến lên một bước. Bất đắc dĩ, lồng sắt phía sau càng lúc càng bị thu nhỏ lại, ép họ không thể không tiến lên.
Lồng giam, bị chèn ép đến nỗi chật hẹp chỉ chứa được một người như vậy, đám nữ nhân chỉ có thể dựa vào lan can phía trước, bởi vì phía trên đều là bén nhọn đâm ngược lại, họ chỉ có thể ưỡn thẳng sống lưng, cố sức co rúc vào cùng một chỗ, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn đám người xem kịch vui bên ngoài.
Cô Dạ Kiết thả bước đi đến gần, hắn vươn một tay ra, da thú màu đen cùng ống tay áo sắc vàng sáng đan chéo lại cùng một chỗ, một bên là sáng sắc cực hạn, mà bên cạnh kia, cũng là vực đen vô tận. Hoa văn thêu vẽ màu vàng lấp láy dưới ánh mắt trời, chiếu lên Phong Phi Duyệt đằng xa khiến cô không nhịn được khẽ nhăn mi mắt.
Cô Dạ Kiết vươn tay, liền bắt lấy cái cằm của một cô gái, bởi vì vóc người nhỏ nhắn, nàng ta chỉ có thể bị ép ngửa cao đầu lên, sức lực toàn thân đột ngột bị nhấc mạnh lên, giao phó trên bàn tay của hắn. Năm ngón tay thon dài không thương tiếc siết chặt, theo lực đạo trên đầu ngón tay hắn, đầu bị kéo sang bên này ngửa sang bên kia. Giống hệt một món hàng, khôn sống dại chết.