Quân Nghi nghe thấy lời nói lãnh đạm của Phong Phi Duyệt, bây giờ, chuyện có liên quan đến sống chết này, từ trong miệng nàng vô vị nói ra, càng khiến Quân Nghi kinh ngạc không thôi.
"Quân Nghi," Phong Phi Duyệt nghiêng đầu, thanh âm bình lặng như nước, "muội, một chút cũng không giống người của Quân gia."
Thân thể ngồi bên cạnh đột nhiên run lên, nháy mắt Quân Nghi liền sợ đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, "Tỷ tỷ..."
Nhìn thấy vẻ mặt không biết phải làm sao của nàng ta, Phong Phi Duyệt thầm cười nói, "Muội không phải sợ, làm nữ nhi Quân gia, chẳng có gì tốt."
Quân Nghi nghe vậy, chỉ là cúi đầu, không nói một câu, một bộ dáng nhẫn nhịn chịu đựng, an tĩnh như bức tượng điêu khắc.
"Đêm đó, hoàng thượng có nghi ngờ gì không?" Phong Phi Duyệt nhớ đến lời nói Cô Dạ Kiết ném lại lúc sắp sửa rời đi, bất an hỏi.
"Hoàng thượng, không nói một lời nào cả, liền bỏ đi."
Hai người đang nói chuyện, Ngọc Kiều canh chừng bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào, hắng giọng kêu lên, "Nương nương, nương nương..."
Phong Phi Duyệt ngồi dậy, đồ ngủ nguyệt sắc dính sát lên đường cong cơ thể lung linh, một tay chống người lên, chăn gấm thêu hỏa phượng đem lấy nửa người dưới của nàng bao bọc từng vòng, "Chuyện gì?" Ngữ khí lãnh liệt, xuyên qua Quân Nghi, truyền vào tai Ngọc Kiều.
"Hoàng hậu nương nương, Cơ quý phi cầu kiến."
"Cơ phi?" Phong Phi Duyệt chau mày, trong cung, có người này từ khi nào, chính mình cũng không biết.
Đang ngẫm nghĩ, chỉ thấy từ bên ngoài một cô gái mặc cung trang màu đỏ bước vào, hai mắt ngậm cười, càng nhìn càng động lòng người, sắc thái rực rỡ hơn cả đóa hoa kiều mị kia, chỉ hơi nhạt hơn phượng bào của hoàng hậu một chút, ngay cả hoa văn ở bên trên, cũng là dựa theo phượng hoàng dục hỏa mà thêu vẽ. Vạt áo, một vòng hoàng kim nóng rực, càng khiến một thân y sam kia thêm lai lịch tôn quý. Phong Phi Duyệt nheo mắt, trong mắt đã có vài phần sáng tỏ.
Tầm mắt giao nhau giữa chừng, Nô Cơ khẽ cong cánh môi ngậm cười, cúi thân, nhẹ nhàng chào hỏi, "Cơ phi tham kiến hoàng hậu nương nương, Nghi hoàng quý phi."
Quân Nghi nhìn một cái, quay đầu lại nhìn Phong Phi Duyệt, nhất thời quên cho ả ta đứng dậy.
"Không cần đa lễ, đứng dậy đi." Phong Phi Duyệt vén chăn gấm lên, chân ngọc thon thả trắng nõn đạp lên thảm lông mềm mại, chỉ là hai chân mềm nhũn, vươn tay theo bản năng tựa lên khung giường bên cạnh. Bên ngoài đồ ngủ, cần cổ trơn bóng hiện lên trong suốt, điểm thêm vài đóa hoa đỏ hồng, càng phát ra xinh đẹp.
"Tạ hoàng hậu nương nương." Nô Cơ đứng dậy, lùi sang một bên.
Tỉnh táo được đôi chút, Phong Phi Duyệt mới đạp bước tiến lên, tầm mắt rơi vào mười ngón tay tô sơn đỏ thẫm của ả ta. Khẽ cười ý vị sâu xa, khiến Nô Cơ thần sắc căng thẳng, cúi đầu xuống.
"Y sam này, thủ công không tệ." Phong Phi Duyệt nắm tay áo, nhẹ giọng dò hỏi, "Là sư phụ nào làm vậy?"
Nô Cơ nghe vậy, thần sắc trên mặt đầy vui mừng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, "Bẩm hoàng hậu, đây là hoàng thượng ban tặng."
"A?" Phong Phi Duyệt kéo dài âm điệu, gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm khẽ nhếch lên, mang theo vài phần ấm áp, thanh âm lại giống như băng hàn trong ngày đông, khiến kẻ khác kinh sợ không thôi, "Nhưng mà, y phục này không hợp với ngươi."
Nhẹ buông tay, hai tay vỗ vỗ một cái, liền mở cửa sổ ở hướng nam ra, mặc cho ánh dương chiều tà từ bên ngoài từng tấc từng tấc rơi lên trên người mình.
"Ngươi là kẻ được ca ca chọn trong ngàn người rồi đưa vào cung, vì cái gì, ngươi rõ hơn bất kỳ ai khác." Phong Phi Duyệt nhìn chậu hoa lan trên bệ cửa sổ kia, hai ngón tay bắt lấy một cái lá nhỏ của nó, theo khe hở giữa ngón tay, lướt qua đầu nhọn chiếc lá. May mà, nàng đem nó trồng lại một lần nữa, cho dù chỉ cứu được nửa gốc cây, cũng lưu lại hương thơm đầy phòng.
Nô Cơ nhìn bóng lưng của nàng, hai nắm đấm nhẹ siết lại, một lúc sau, không cam lòng cắn răng nói, "Nô Cơ biết."
"Bổn cung, chẳng qua chỉ nhắc nhở một câu mà thôi, ngươi là từ giáo trường đi ra, tự nhiên hiểu rõ quy tắc của ca ca." Phong Phi Duyệt nói tới đây thì dừng, cũng không quan tâm Ngọc Kiều có ở đây hay không, bắt đầu từ ngày Nô Cơ vào cung, thân phận 'nô' của ả ta, hoàng đế vốn chưa từng giấu giếm. Chỉ là, bây giờ đột nhiên phong phi, thái hậu hai cung bên kia, lại vẫn có thể duy trì bình thản như vậy.
Nô Cơ không nói lời nào, cúi đầu, qua một hồi lâu, Phong Phi Duyệt mới phất tay bảo hai người cùng rời đi.
Tâm tư của hoàng đế này, vẫn thật sự rất khó nắm bắt, theo lý, bị mình sắp đặt vào bẫy, sẽ giận lây sang cả Quân Nghi cùng Nô Cơ, nhưng bây giờ, chẳng những không hề trách tội, còn cho ả ta một bước lên trời. Phong Phi Duyệt thầm nghĩ, lẽ nào, hoàng đế này lại muốn giở trò gì?
"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương..." Một tiếng gọi to, đánh loạn suy nghĩ của nàng.
Phong Phi Duyệt theo ánh chiều tà, nhìn sang, thấy ngoài điện, một tiểu nha hoàn đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đỏ ửng, trên tay bưng theo một cái khay.
"Ngươi là?"
"Bẩm nương nương, nô tỳ là nha hoàn bên cạnh Tây thái hậu, Tây thái hậu đặc biệt bảo nô tỳ sang đây, đem hý khúc ngày mai tiến cung khúc mục cho hoàng hậu nương nương nghe thử." Nha hoàn tuy nhỏ tuổi, nhưng nói năng đối đáp lại cơ trí lanh lợi, không chút sợ sệt.
"Hí khúc?" Phong Phi Duyệt chau mày, vừa nghĩ đến hát hí khúc, đầu cũng đều to ra.
"Tây thái hậu thích nghe hí kịch, hằng năm đều sẽ tìm một gánh hát dân gian đến phối hợp trên vũ đài trong cung, thái hậu đã nói, khúc mục năm nay, do hoàng hậu nương nương làm chủ." Nha hoàn nói xong, chân trước đã bước vào. Phong Phi Duyệt nhìn mảnh giấy trên khay gỗ tử đàn, giật mình xuất thần. Phía trên, viết đầy khúc tên, nhưng nàng đối với hí khúc này trước giờ chưa từng nghiên cứu, trong lúc nhất thời càng thêm khó xuống tay.
"Vẫn nên để thái hậu tự mình làm chủ thôi."
"Tây thái hậu đã nói, đây là quy tắc trong cung, bây giờ phượng ấn ở trong tay nương nương." Tiểu nha hoàn đi theo bên cạnh thái hậu hai cung đã lâu, nói chuyện cũng sắc sảo hơn người.
Không phải chỉ là chuyện lật tay thôi sao, Phong Phi Duyệt không có kiên nhẫn, cũng không lựa chọn kỹ càng, tùy ý lật một mảnh giấy, "Vậy cái này đi."
"Nương nương thật có vận khí!" Nha hoàn kích động không thôi, "Đây là Tây thái hậu thích nhất."
"Vậy là tốt nhất." Phong Phi Duyệt cười thầm, khoát khoát tay, "Lui xuống đi."
Nha hoàn thấy vậy, chỉ đành vô vị lui ra, trở lại nơi của thái hậu hai cung phụng mệnh.
Hôm sau. Vì Ngọc Kiều cứ khăng khăng, Phong Phi Duyệt vận thịnh trang lộng lẫy, đi đến Thính Hí Lầu. Nghe nói, đây là lúc tiên hoàng tại thế, đặc biệt vì Tây thái hậu mà dựng nên.
Thính Hí Lầu phân thành hai tầng, kết cấu bốn phía, vừa vặn vây quanh sân khấu hình tròn ở giữa, trường cấp gỗ mộc nguyên chất mang theo hương vị cổ xưa xa xăm, trong viện, các loại hoa cỏ càng tranh nhau giành phầm kiều diễm.
Phong Phi Duyệt bước lên thập cấp, từ đằng xa, đã nhìn thấy thái hậu hai cung vận chính trang ngồi đó, bên cạnh, Cô Dạ Kiết lại là một bộ dáng tư thái lười biếng, thấy nàng đi tới, chỉ là nhếch môi, sâu trong đôi con người, ẩn giấu ý cười.
Quân Nghi cùng Minh hoàng quý phi được sắp xếp ngồi phía sau hai người, các phi tần khác, mỗi người một chỗ rẽ khác nhau, đều đã yên vị.
Cô Dạ Kiết một tay chống lên án kỷ, hướng mắt sang gò má Phong Phi Duyệt, nhẹ giọng nói, "Hoàng hậu, khỏe rồi?"
Nàng khẽ nheo tầm mắt nhìn xa xăm, cười nhẹ nhàng tiếp lời, "Nhờ 'phúc' của hoàng thượng, thần thiếp không việc gì."
Bên ngoài, đã bắt đầu biểu diễn, Phong Phi Duyệt khó nhịn cau chặt đôi mày thanh tú, một tay chống trán, vẻ mặt quả thật đầy đau khổ, Cô Dạ Kiết căn răng cười thầm, không hề đặt chút tâm tư nào lên hí khúc ở đằng xa.
Cầm lấy nước trà nha hoàn đưa tới, Phong Phi Duyệt khẽ nhấp một ngụm, nhìn qua từng gương mặt đủ loại sắc thái biểu cảm trên đài kia, hứng thú rã rời.
Đây là một một hí khúc Xuất Quỷ Ảnh, khi nam tử hóa thân mặt quỷ vận đồ hóa trang tiến lên đài, liền có cung nữ phi tần bé gan kinh hô ra một tiếng, khăn gấm trong tay áo che giấu từng hoa dung thất sắc trên gương mặt nhỏ nhắn, chỉ thiếu không có chạy bỏ chạy ngay tại trận.
Thi Tiệp Dư ngồi ở hàng sau, lúc này, hai tay đang gắt gao níu lấy vạt áo trước, đôi mắt thanh tú tràn đầy sợ hãi, nàng ta thở gấp liên tục, rõ ràng lạ bị kinh sợ. Sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi, tụ làm một điểm, chỉ có tấm mặt nạ quỷ đang đung đưa không ngừng phía trước. Hai mắt, chớp cũng không thể chớp một cái, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng dồn dập...
Hít một hơi, đến cả khí lực thở ra cũng không có. Đốt ngón tay mảnh khảnh, bởi vì dùng sức nắm chặt, mà tầng tầng trắng xám, nơi cổ họng, một cỗ ngọt tanh, quằn quặn cuộn lên...
"Thi Tiệp Dư, người sao vậy?" Nha hoàn hầu hạ bên cạnh thấy vậy, bất an tiến đến gần.
"Không sao." Nàng ta lắc đầu, chỉ cảm thấy một hồi choáng váng trước mắt.
"Còn nói không sao," Nha hoàn vội vàng nói, "nô tỳ bây giờ liền đi bẩm báo hoàng thượng."
"Đừng....đừng đi!" Thi Tiệp Dư vươn tay nôn nóng kéo nha hoàn trở lại, thái hậu hai cung kia vốn cũng không thích mình, bây giờ còn làm náo loạn như vậy, quấy rầy hứng thú của thái hậu, sau này, càng khỏi có ngày được sống yên ổn.
"Nhưng mà nương nương người..." Nha hoàn vẫn là không yên lòng, chỉ có thể đứng một bên lo lắng.
"Không sao đâu." Thi Tiệp Dư lắc đầu liên tục, "nếu thật sự không thoải mái, bổn cung trở về Cảnh Dạ Cung, chút nữa là đi được rồi phải không?"
Nha hoàn bất đắc dĩ, nhưng thấy nàng ta thân làm chủ tử nói đến nước này, chỉ có thể im lặng lui sang một bên.
Phong Phi Duyệt chống đầu, bộ dáng cũng như sắp ngủ rồi, Cô Dạ Kiết hiếm khi vui vẻ, sáp tới cạnh nàng nói, "Hoàng hậu nếu thấy không thú vị, có thể trở về Phượng Liễm Cung trước."
Bàn tay nắm tay nàng, khẽ dùng sức, nam tử hướng sang Ngọc Kiều bên cạnh, "Đưa hoàng hậu trở về."
"Dạ, hoàng thượng."
Phong Phi Duyệt thấy vậy, mừng thầm trong bụng, cũng không kịp quản liệu thái hậu hai cung có khó chịu hay không, liền tự mình đứng dậy. Đi hai bước, mới dừng chân, hướng hai người hành lễ, "Mẫu hậu, nhi thần chợt cảm thấy thân thể khó chịu, muốn trở về nghỉ ngơi trước."
Một tay Tây thái hậu nắm chặt chiếc quạt hí khúc, cũng không truy cứu, liền khoát tay, "Đi xuống đi." Đông thái hậu bên cạnh, nghĩ tới cũng không thích, biểu tình không kiên nhẫn nhất nhất biểu lộ hết trên mặt, "Còn hoàng hậu nữa, một chút quy củ cũng không hiểu."
Phong Phi Duyệt được Ngọc Kiều đỡ đứng lên, tự lo đi xuống Thính Hí Lầu. Còn tiếp tục nữa, sợ rằng thật sắp bị bức điên.
Nhìn nàng khẽ thở ra, giống như trút bỏ được một thân gánh nặng, Cô Dạ Kiết giật giật khóe miệng mỉm cười. Dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Phong Phi Duyệt cũng không trở lại Phượng Liễm Cung, hiếm khi trong hoàng cung được yên tĩnh, nàng cũng vừa hay được đi dạo một vòng xung quanh, dọc theo đường đi, đến cả một thái giám cung nữ cũng không hề gặp, tất cả đều tề tụ ở Thính Hí Lầu bên kia.