Bên ngoài Cảnh Dạ Cung.
Không có nha hoàn tới lui bận rộn, cũng không có khẩn trương đấu đá ồn ào. Mỗi lần Cô Dạ Kiết đến nơi này, liền cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm, ngoại trừ hết thảy đều an tĩnh, mơ hồ, còn có thể nghe thấy hương thơm của đủ loại hoa, cùng với nước suối trong vắt.
Trong đình viện, Thi Tiệp Dư cầm bầu nước, đang tưới nước cho hoa trong vườn, những chuyện này, nàng ta trước giờ không hề mượn tay người khác. Bên cạnh, trong thùng nước lắc la lắc lư chỉ còn một nửa, nước đọng thấm ướt làn váy cô gái, cũng làm đôi hài trắng tinh bị đạp ướt cả.
Nàng ta vừa định cúi đầu tưới nước ột bụi hoa, tầm mắt liền trông thấy một màu vàng tươi quen thuộc, mừng rỡ ngước mắt, quả nhiên thấy Cô Dạ Kiết đứng ở ngoài điện.
Đặt bầu nước xuống, Thi Tiệp Dư tiến lên đón, lại thấy hoàng đế hôm nay, hình như không giống với mọi ngày. Sau khi rửa mặt, trên long bào vẫn còn nếp gấp nhăn nhúm, đầu tóc chưa buộc lại, ngay cả vẻ mặt cũng là mệt mỏi không thôi, "Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?"
Cô Dạ Kiết tiến tới, đem thân ảnh nhỏ nhắn kia ép vào trong ngực, "Chỉ có ở nơi này của nàng, trẫm mới có thể thấy an tâm."
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư để mặc hắn ôm mình, hai tay giao nhau sau lưng hắn, "Hoàng thượng có phải đã gặp chuyện gì phiền lòng rồi không?'
Thấy Cô Dạ Kiết thật lâu không nói gì, Thi Tiệp Dư khẽ lui người ra, "Hoàng thượng, giống trà của thần thiếp vừa mới sao xong sáng nay, bây giờ đang ngâm, chỉ đợi hoàng thượng đến thôi." Sâu trong đình viện, dây leo màu xanh lục theo khung trúc bò lên, trở thành một nơi hóng gió tự nhiên, phía dưới, bày một bàn đá đơn giản, mùi trà thơm ngát, chính là từ nơi này len lỏi đến từng ngóc ngách.
"Trà này, chỉ có ngâm trong ấm tử sa mới là thơm nhất." Thi Tiệp Dư rót một chén, đưa tới tay Cô Dạ Kiết, rồi lại xoay mình đi ra phía sau hắn, bàn tay mềm mại thả trên vai hắn, xoa nắn.
Uống cạn trà trong tay, Cô Dạ Kiết vươn tay kéo Thi Tiệp Dư tới trước người mình, để cho nàng ta ngồi lên trên chân hắn. Tỳ cằm lên trên xương quai xanh nàng ta, không nói lời nào.
Nàng ta khẽ xoay đầu, trước đây, chỉ cần Cô Dạ Kiết gặp phải chuyện gì phiền lòng, thì sẽ đến Cảnh Dạ Cung ôm mình ngồi một lúc lâu, "Hoàng thượng, người mặt ủ mày chau, là vì đêm qua?"
"Đừng nhắc đến đêm qua?" Nộ khí Cô Dạ Kiết khó khăn lắm mới đè xuống được, lại lần nữa bộc phát.
Thi tiệp hiểu rõ tình cảnh hiện tại, nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Hoàng thượng, Nghi hoàng quý phi tuy là người của Quân gia, hôm qua thần thiếp cũng đã gặp mặt một lần, thấy muội ấy tính tình ôn hòa, tuyệt đối không giống như những loại người có tâm cơ kia."
"Nàng biết gì chứ?" Cô Dạ Kiết nhẹ siết lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, lại không nỡ dùng lực.
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư kéo tay của hắn xuống, "Hoàng hậu nương nương ở trong cung một mình, bây giờ có thêm Nghi hoàng quý phi, không phải vừa vặn có thể bầu bạn hay sao?"
"A..." Cô Dạ Kiết cười lạnh, ánh mắt thâm trầm, khói mù âm thầm tích tụ, "Nàng ngược lại rất hào phóng!"
Nộ ý bừng bừng, áp chế không được phát ra, Thi Tiệp Dư thầm giật mình, "Hoàng thượng, có thể hoàng hậu nương nương còn khó chịu hơn người thì sao? Một người phụ nữ, ai không muốn phu quân của mình, chỉ có một mình mình thôi chứ?"
Cô Dạ Kiết mắt phượng hẹp dài, xẹt qua tia nguy hiểm, "Thi Tiệp Dư cũng có ý nghĩ như vậy?"
Nàng ta biết rõ, Cô Dạ Kiết đối với mình sủng ái hơn những người khác, chính là bởi vì phần không tranh giành kia, "Thần thiếp không dám."
Vươn tay vỗ nhẹ lên má nàng ta, thần thái Cô Dạ Kiết ôn nhu, gương mặt tuấn tú nhẹ răn dọa, "Nàng cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng đi đâu, cũng đừng chọc vào ai, biết chưa?"
Thi Tiệp Dư ngoan ngoãn gật đầu, nàng một thân một mình, nếu không phải hoàng đế che chở, sợ là vừa mới vào cung thì đã bị kẻ khác ám toán. Trong Cảnh Dạ Cung, bởi vì nàng tính tình trời sinh không muốn tranh giành với người khác, nên cũng ít có phi tần tới đây khiêu khích, nàng cũng được thanh nhàn yên tĩnh.
"Thần thiếp nghe hoàng thượng."
Thời gian một ngày, Cô Dạ Kiết đều ở lại trong Cảnh Dạ Cung, không hề bước ra một bước, cho đến khi mặt trời ngã về tây, mới kéo mở tầm mắt đứng dậy.
"Hoàng thượng người đi đâu?" Thi Tiệp Dư thấy sắc trời đã tối, đã sớm cho người chuẩn bị xong bữa tối.
"Tìm hoàng hậu tính sổ!' Cô Dạ Kiết kéo miệng cười lạnh, lại làm cho cô gái bên cạnh không rét mà run.
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư định muốn khuyên nhủ, đột nhiên nhớ đến cảnh cáo của hoàng đế sáng nay, nàng ta đứng nguyên một chỗ không dám lên tiếng, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn bước ra khỏi Cảnh Dạ Cung.
Trên bàn, bày đủ món ăn cùng điểm tâm ngọt rực rỡ muôn màu, trái tim Phong Phi Duyệt treo lơ lửng cả ngày, bây giờ, cả hoàng thành đều nhá nhem tối, cũng chưa nhìn thấy thân ảnh Cô Dạ Kiết đâu, chắc chắn, hết thảy đều là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Nàng khẽ nhấp một ngụm rượu, đảo mắt lại trông thấy nam tử vòng hai tay trước ngực, thân thể tựa lên cửa điện phía sau. (Như ma ý :>>)
"Khụ khụ..." Bất thình lình giật nảy một cái, rượu sặc ngay giữa cổ họng.
"Hoàng hậu, sao lại không cẩn thận như vậy?" Khóe miệng Cô Dạ Kiết nở nụ cười, chẳng biết từ lúc nào đã đến gần bên người nàng.
"Hoàng thượng, người..." Phong Phi Duyệt kinh hãi cực độ, nhìn hắn đang ngồi xuống cạnh mình, "Người đã dùng bữa tối chưa?"
Cô Dạ Kiết một tay chống dưới cằn, một bên gương mặt tuấn mỹ tà tứ hướng phía nàng, "Trẫm không đói bụng, đêm qua ăn quá no." (@!@)
Phong Phi Duyệt dưới cái nhìn chòng chọc của hắn, đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác thất bại lóng nga lóng ngóng, cầm đôi đũa trên bàn lên, nàng tự lo dùng bữa tối phần mình.
"Khẩu vị của hoàng hậu, thật sự là rất tốt." Cô Dạ Kiết vươn tay quấn lấy eo của nàng, lòng bàn tay nóng rực dính sát lên, Phong Phi Duyệt nuốt xuống một miếng cơm, cảm thấy, trong lời nói của hoàng đế chứa đầy hàm ý.
"Ăn nhiều cơm không tốt." Cô Dạ Kiết bưng chén rượu trên bàn lên, ấn lên cánh môi nàng, "Uống chén rượu, ấm dạ dày." Nàng vừa mở miệng, rượu kia liền bị đổ xuống.
Rượu mặc dù không gắt, nhưng một chén cứ như vậy xuống bụng, vẫn là khiến Phong Phi Duyệt cay đến nỗi nước mắt suýt chút nữa cũng rơi xuống. Nàng vươn tay ấn lên lồng ngực, dùng sức muốn để rượu kia từ từ trôi xuống, "Nào, uống thêm chén nữa." Nhìn chén rượu đưa đến gần, Phong Phi Duyệt vươn tay, "Thần thiếp, không biết uống rượu."
"Bất quá chỉ là một chén rượu mà thôi." Cô Dạ Kiết không thèm đếm xỉa, đơn giản chỉ cần đem chén rượu kia đổ vào miệng nàng, nửa chén xuống bụng, môi mỏng của nam tử lại không hề báo trước áp xuống.
"Ưm..." Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng chui vào, chống đỡ nơi cổ họng Phong Phi Duyệt, đem một viên thuốc nhét vào, vừa vặn cùng rượu trong miệng nàng nuốt xuống.
"Chàng..." Phong Phi Duyệt vội vàng đẩy hắn ra, "Chàng đã cho thiếp ăn cái gì?"
"Đồ tốt!" Khóe miệng Cô Dạ Kiết tràn ra ý cười, "Nàng có biết trẫm đã trải qua đêm qua như thế nào không?" Nụ cười lãnh liệt xấu xa, tùy ý nâng lên, cái tên hoàng đế chết tiệt này, chẳng lẽ là...
Bàn tay quấn trên eo nàng, càng lúc càng nóng, giống như muốn đem lấy cả người nàng thiêu cháy vậy, Cô Dạ Kiết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, hô hấp có phần gấp gáp, bàn tay liền không an phận.
"Đừng động." Phong Phi Duyệt kêu lên, mồ hôi lớn như hạt đậu theo gương mặt chảy xuống.
"Hoàng hậu, nàng rất nóng?" Tâm tình Cô Dạ Kiết rất tốt, đôi đồng tử mị hoặc như đêm tối, giờ phút này, càng giống như đang chiếm lấy con mồi, sáng quắc hữu thần.
Hơi thở lành lạnh, từng chút từng chút trêu chọc bên vành tai nhạy cảm của Phong Phi Duyệt, toàn thân nàng kinh hãi, giống như lâm đại địch muốn lùi ra, nhưng nam tử lại từng bước từng bước ép sát, "Hoàng thượng, người muốn thần thiếp, còn cần phải dùng tới mê dược sao?"
Ngón trỏ thon dài, ở trên tóc nàng nhẹ vuốt ve, chậm rãi mơn trớn một bên gò má non mịn của nàng.
"Ưm..." Phong Phi Duyệt giống như bị tra tấn, đôi mắt nhìn về phía Cô Dạ Kiết bên cạnh, đê mê mà mờ ảo, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, đột nhiên đem lấy ngón tay của mình cắn trong miệng.
"Duyệt Nhi," Thanh âm nam tử có chút khàn khàn, môi mỏng lạnh bạc không nặng không nhẹ, cắn lên vành tai tinh tế của nàng một cái, "thuốc này, sẽ không tổn hại thân thể của nàng..." Thấy nàng cố nén, trên mặt đầy khó hiểu, Cô Dạ Kiết tiến lên trước, câu dẫn khóe miệng tà tứ mập mờ.
"Chỉ sẽ, tổn hại thân thể của trẫm..."
(Tên hoàng đế hư hỏng, hắc hắc)