Chương 39: Ngại Ngùng Xin Thuốc

Phong Phi Duyệt nhẹ cong môi anh đào, hai tay đặt trên đầu gối, ở trong tay áo cuộn chặt lại. Đầu ngón tay, đâm vào lòng bàn tay, truyền đến một hồi đau nhức, xuôi theo mép chén hoa văn phượng hoàng kia, theo động tác trên tay Cô Dạ Kiết mà nghiêng lệch. Ngọc Kiều bên cạnh sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, bàn tay nhỏ nhắn không tự chủ xoắn chặt vào khắn gấm.

Nhìn động tác dứt khoát không chút dây dưa của hắn, Phong Phi Duyệt nhẹ giơ tay lên, vô thức kẹp chặt khớp xương ngón trỏ, chén canh thuốc này, là Ngự Thiện Phòng bên kia trực tiếp đưa tới. Trung gian qua tay, chỉ có Ngọc Kiều cùng thái giám quản sự bên kia. Ngự Thiện Phòng, cây to đón gió, tuy là vàng thau lẫn lộn, nhưng đồ ăn của hoàng hậu, vẫn luôn có công công chỉ định cùng trông quản...

"Hoàng thượng..." Một tay Phong Phi Duyệt rơi nhẹ lên trên cổ tay Cô Dạ Kiết, thần thái tự nhiên, khẽ cười nói, "Thần thiếp còn quên mất, canh này vẫn chưa có thử độc nữa."

Trên môi Cô Dạ Kiết, vẫn còn dính chất lỏng trong vắt, Phong Phi Duyệt rút khăn gấm ra kề sát lại gần, đem khăn in lên môi mỏng của hắn, lông mày rủ xuống nhìn sang Ngọc Kiều, "Sao vậy?"

"Nương nương..." Ngọc Kiều tất nhiên hiểu, cái gọi là thử thuốc này, là muốn bảo nàng ta dùng thân mình thử.

Mà Cô Dạ Kiết từ sắc mặt hai người, tất nhiên cũng tra ra được vài phần manh mối, một tay nắm tay Phong Phi Duyệt, đập vào mắt, hết thảy đều là thần sắc hoảng hốt cùng chật vật của Ngọc Kiều.

Chén canh này, lúc trước rõ ràng đã thử qua ngân châm. Mười ngón tay run rẩy bưng dọc miệng chén, trên trán Ngọc Kiều, mồ hôi lớn như hạt đậu bắt đầu chảy xuống dưới, chẳng lẽ, hoàng hậu hoài nghi lên đến trên đầu mình? Phong Phi Duyệt vốn cũng không muốn đấu đá, bây giờ thấy bộ dáng này của nàng ta, liền khoát tay một cái nói, "Thôi, canh này đẩy tới đẩy lui, cũng đã sớm nguội rồi, đem xuống đi."

"Dạ, nương nương." Nàng ta nhẹ nhõm bưng chén, sợ mình run tay một cái, liền làm nước canh bên trong rơi vãi ra ngoài.

Cho đến khi Ngọc Kiều đi ra đại điện, Phong Phi Duyệt mới rút tay lại, thân thể vừa muốn tránh ra, liền bị nam tử đang ngồi vươn tay ôm eo lại, "Hoàng hậu, nàng thật đúng là tâm tư kín đáo."

"Thần thiếp không hiểu ý của hoàng thượng." Trong lòng nàng khẽ rơi lộp bộp, cố ra vẻ trấn định.

Mà Cô Dạ Kiết, bàn tay ở trên eo lưng chưa đầy một nắm tay của nàng chỉ là vỗ nhẹ một cái, "Ngọc Kiều là người của thái hậu hai cung, hoàng hậu quên rồi sao?"

Phỏng đoán trong lòng, lại bị hắn một câu vạch trần, "Hoàng thượng hà cớ gì nói ra lời này?"

"Duyệt Nhi, nàng thật sự ra khỏi cung một chuyến, làm cái gì cũng đều có sơ suất," Cô Dạ Kiết thu cánh tay lại, muốn để nàng ngồi xuống, nhưng nàng vẫn như cũ đứng thẳng tắp, hai đầu gối cứng đờ. Gương mặt tuấn tú khẽ ngước lên, hắn điểm một huyệt đạo của nàng, khiến nàng không kịp chuẩn bị, thân thể mềm nhũn ngã xuống ngồi lên trên chân hắn, "Ngọc Kiều này, lúc trước chính là theo chân Tây thái hậu, sau đó, thái hậu thấy nàng mới vào cung, mới đem cô ta ban thưởng cho nàng."

Sắc mặt nàng đột ngột băng lãnh, bỗng nhiên như tỉnh khỏi cơn mê, gật đầu một cái, liền mở miệng nói, "Hoàng thượng đã sớm biết rồi?"

"Hoàng hậu nên biết, người từ An Ninh Điện đi ra, nô tính vẫn còn đó, rất khó thu phục thành của mình." Cô Dạ Kiết liếc nhìn gò má nàng, "Vừa nãy, e là nàng đã bứt dây động rừng rồi."

Nàng ngạc nhiên, xoay người đối diện sắc mặt hoàng đế, mang theo vài phần kinh ngạc, "Hoàng thượng biết đó là thuốc độc?"

"Sao, đó là thuốc độc?" Cô Dạ Kiết cười nhạt như gió, đáy đầm lại hiển lộ chút nộ khí, "Một chiêu này của hoàng hậu, thậm chí đến cả trẫm cũng bị thiết kế vào."

"Hoàng thượng," Phong Phi Duyệt vùi mình trên chân hắn, không dám có chút lộn xộn, "thần thiếp đáng chết, chỉ là thần thiếp nuốt không trôi cơn tức này, nếu làm như không có chuyện gì, bọn họ còn cho rằng chủ nhân Phượng Liễm Cung này là mặc kẻ khác lấn ép. Thần thiếp chỉ là thử dò xét, nhưng không ngờ thái hậu hai cung tâm địa cay độc, liên quan đến tính mạng của hoàng thượng, nếu Ngọc Kiều không phải người của thái hậu hai cung, cái gì nặng cái gì nhẹ, cô ta tất nhiên hiểu rõ, làm sao có thể vì một ánh mắt của thần thiếp, mà chỉ đứng ở bên cạnh lạnh mắt nhìn. Nếu quả thật Ngọc Kiều này là người của thái hậu hai cung, vậy cần cẩn trọng, không chỉ có một mình thần thiếp."

"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết đổi xưng hô, đầu hạ thấp xuống, tựa lên trên vai nàng, sức nặng đột nhiên đè tới, khiến nàng có chút khó chịu, muốn lui ra, "nàng có từng nghĩ tới, trẫm thật sẽ uống vào một ngụm?"

Phong Phi Duyệt yên lặng, sợ hãi lúc nãy vẫn còn đây, nàng thử, bàn tay mềm mại rơi lên đầu vai Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng yên tâm..." Nàng bỏ lỡ câu nói, cũng không tiếp tục nói nữa, mình, vì sao phải giải thích nhiều như vậy? Nàng cùng hắn, chỉ là cùng liên quan trên một tuyến đường, quan hệ lợi ích, hoàng đế thất lợi, người thái hậu hai cung muốn đối phó, đầu tiên chính là mình.

Chuyện hôm nay, Cô Dạ Kiết cũng không cảm thấy là chuyện xấu, hắn chỉ là, đem mâu thuẫn hai bên đẩy lên trước một bước. Từ trong, cho Phong Phi Duyệt một cơ hội, nhận rõ vị trí thế cục của chính mình.

Màn đêm buông xuống, Phong Phi Duyệt một mình nằm trên giường, thật lâu không thể nghỉ ngơi. Cô Dạ Kiết cũng không ngủ lại Phượng Liễm Cung, nàng lăn lộn khó ngủ, chợt, từ nơi xa truyền đến một hồi tiếng sáo u dương.

Hai lỗ tai cảnh giác giương lên, nàng từ trên giường bật dậy một cái, phủ thêm áo choàng, liền men theo tiếng sáo ra khỏi tẩm điện.

Một đường tránh đi tai mắt, nàng cũng không lo lắng tiếng sáo này gọi kẻ khác tới, đây là ám hiệu liên lạc giữa nàng với Quân Ẩn, tất nhiên, cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe ra.

Phong Phi Duyệt từ trên mái hiên nội uyển, nhảy xuống, quả nhiên ở trong chỗ rẽ mờ tối, nhìn thấy Quân Ẩn một thân y phục dạ hành màu đen.

"Sao giờ mới tới?" Ngữ khí nam tử cấp bách, như có phần không vui.

"Trong cung rất nhiều tai mắt, ta nhất thời tránh không khỏi." Ngày mai, chính là ngày Quân Nghi vào cung, trong lúc mấu chốt này, hắn lại còn dám xông vào hoàng cung ngay nửa đêm.

"Nói ngắn gọn," Giọng điệu Quân Ẩn dứt khoát, đem ống sáo nhét vào vạt áo trước, "chuyện của ta cùng Quân Nghi, cô đã sớm biết rồi, ngày mai, trong nội cung phàm là cung nữ ma ma có liên quan đến chuyện nghiệm thân, ta đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ là, hoàng đế cửa ải này khó qua được."

"Chuyện này có liên quan gì tới ta? Huynh, hình như đánh giá ta quá cao rồi." Cái lớp màng này, nếu ở thời hiện đại, có thể nói là đơn giản, nhưng bây giờ...

"Đúng, nhưng có người có thể giúp được." Quân Ẩn nhẹ câu môi mỏng, con ngươii nhìn Phong Phi Duyệt, lộ ra mấy phần châm chọc.

"Ai?" Nàng hỏi ngược lại, đôi mắt hạnh đào khẽ nheo.

"Mạch y sư!" Quân Ẩn vòng hai tay trước ngực, đi vòng quanh người nàng mấy bước, "Không phải hắn nói, cô muốn cái gì, hắn sẽ cho cô cái đó sao?"

"Huynh theo dõi ta?" Phong Phi Duyệt cười lạnh, đôi mắt khẽ chau rơi lên trên mặt hắn.

"Chỉ là, trùng hợp mà thôi." Quân Ẩn vươn tay nhẹ nhấc cằm dưới của nàng lên, khẽ lắc đầu, "Có vài phần tư sắc quyến rũ quả nhiên không tồi, lại khiến Mạch y sư luôn luôn lãnh đạm cũng không cầm giữ được, chậc chậc, hiếm có."

"Buông ra..." Nàng siết chặt tay mình hung hăng hất hắn ra, Phong Phi Duyệt nghiêm giọng hỏi, "Đây dù sao cũng là khi quân đại dự, hắn sẽ đồng ý sao?"

"Có chịu hay không, cô thử xem sẽ biết," Quân Ẩn rút tay lại nắm chặt thành quyền, lộ ra vài phần khát máu xấc xược, "nếu như không chịu, cách thức của ta đây không chỉ thiếu một chiêu này." Tuấn nhan âm lãnh, lúc nhìn về phía Phong Phi Duyệt, nhiều thêm vài phần chế nhạo, "Huống hồ, từ cổ chí kim, mỹ nhân kế vốn luôn không thiệt thòi."

"Quân Ẩn!" Cô quát tên nam tử không biết đứng đắn, xoay người hướng phía ngoài điện đi ra.

"Đi đâu?" Hắn bước nhanh lên phái trước, giữ chặt cổ tay nàng.

"Tìm Mạch y sư!" Phong Phi Duyệt tức giận hất tay ra, mới đi được một bước, liền bị kéo ngược lại, "Tìm Mạch y sư, nhưng ta không bảo cô thật sự dùng đến mỹ nhân kế."

Tên đàn ông này...

Phong Phi Duyệt khẽ mở đôi môi anh đào, dung nhan rạng rỡ nói, "Nữ nhi Quân gia, không phải nên nghe lời sao?"

"Cô nên hiểu ý của ta." Đôi con người thâm thúy, âm hàn lãnh triệt, vẻ độc đoán đặc thù của tên nam tử thông qua lực đạo trên tay truyền đến.

"Đồ điên." Phong Phi Duyệt trả lời một cách mỉa mai, "Huynh cùng ta dây dưa ở đây, bỏ lỡ cơ hội, ta xem ngày mai huynh làm thế nào để xong việc."

Quân Ẩn nghe vậy, trên tay buông lỏng, người con gái liền sải bước rời đi.

Phong Phi Duyệt dựa theo trí nhớ trong đầu, tìm một hồi lâu, mới nghe thấy mùi thuốc quen thuộc kia. Bốn phía, yên tĩnh không một tiếng động, nội điện khổng lồ, chỉ có một mình Mạch Thần Lại đang phối liệu chế biến đan dược.

"Mạch y sư..." Không cần bất kỳ ai thông báo, Phong Phi Duyệt chậm rãi tiến vào trong đại điện.

Nghe thấy thanh âm của cô gái, Mạch Thần Lại nắm chặt dược liệu trong tay, gương mặt tuấn tú mang theo vẻ khó tin xoay người lại, "Thần tham kiến hoàng hậu nương nương."

"Mạch y sư không cần đa lễ." Phong Phi Duyệt nhìn miệng đại đỉnh khổng lồ kia, không nhịn được nắm chặt ống tay áo, lui về sau mấy bước. Mạch Thần Lại thấy vậy, trong lòng hoảng hốt, đặt thảo dược xuống bên cạnh, "Nương nương, có chuyện gì sao?"

"Mạch y sư, bổn cung chỉ muốn hỏi ngươi một câu."

"Nương nương xin cứ nói."

"Những gì Mạch y sư đã nói, bổn cung nghĩ muốn cái gì, ngươi liền cho cái đó, những lời này vẫn còn tính chứ?" Phong Phi Duyệt dè dặt hỏi ra lời, chỉ sợ hắn cho rằng đó là lời đùa giỡn, như vậy, thì mình không biết nên trả lời như thế nào.

"Đương nhiên!" Hắn không chút do dự gật đầu, "Nương nương muốn cái gì?"

Đến nước này nàng chỉ đành phải cắn răng, chỉ là tầm mắt không khỏi liếc sang chỗ khác, "Bổn cung muốn... hỏi xin Mạch y sư một thứ."

"Người cứ mở miệng." Mạch Thần Lại thấy nàng như có lời khó nói, liền thử suy đoán, "Thứ này của nương nương, là muốn cho hoàng thượng?"

"Ờ..." Một câu, ngược lại nhắc nhở nàng, Phong Phi Duyệt liên tục gật đầu, "Hoàng thượng, người... yêu thích xử nữ, bổn cung, bổn cung nghĩ muốn hỏi Mạch y sư một liều thuốc, có thể hay không, ta..." Nàng nói năng lộn xộn chống lại tầm mắt nam tử, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, "chính là, để ta cùng hoàng thượng trở lại lần đầu tiên..."

"Nương nương nói tới, là một loại thuốc 'lạc hồng' phải không?" Mạch Thần Lại đã biết được đại khái, giúp nàng giải vây.

Nghe tên gọi này, chắc hẳn là nó, "Đúng đúng..." Phong Phi Duyệt gật đầu không ngừng, đây, không phải là hủy hoại danh dự người ta sao.

"Thần đây có." Mạch Thần Lại xoay người, đi về phía giá thuốc bên cạnh.

Đó là một bình nhỏ màu đỏ thẫm, Phong Phi Duyệt đưa tay nhận lấy, để tới trước mắt nhìn nhìn.

"Thuốc này, gặp nước liền tan, không màu không vị, chỉ là, hoàng thượng và nương nương phải cùng nhau dùng." Mạch Thần Lại vẻ mặt mất tự nhiên dặn dò.

"Bổn cung nhớ rõ rồi." Phong Phi Duyệt lộ vẻ mặt khó xử, ở trước mặt hắn lại có phần lắp bắp, "Cái đó..."

"Ý của nương nương, thần hiểu, thần sẽ không tiết lộ nửa chữ." Mạch Thần Lại khẽ mỉm cười, ôn nhu ấm áp, "Thần chỉ hy vọng, ở trước mặt thần, nương nương có thể bỏ xuống thân phận, nơi này là phòng luyện đan của thần, cũng là một mảnh đất thanh tịnh."

Phong Phi Duyệt nhìn quanh bốn phía, quả thật, giữa cánh mùi tràn đầy mùi thuốc, lòng cũng không có nóng nảy như lúc trước, "Được, hoàng cung này, khó còn có được một nơi như vậy."

Cầm gói thuốc kia bỏ vào trong tay áo, hai tay nắm chặt ống tay áo, nhìn động tác mờ ám bất an của nàng, Mạch Thần Lại khẽ sờ mũi, chuyển tầm mắt sang chỗ khác, trong đáy mắt ẩn chứa thâm ý.

"Ta, ta về trước đây." Không khí như vậy, thật sự không tiện nói chuyện, Phong Phi Duyệt thấy hắn gật đầu một cái, liền kéo làn váy lên, giống như chạy trốn ra khỏi điện.

Nhìn bóng lưng của nàng, Mạch Thần Lại đuổi theo vài bước, vẻ mặt nàng trước sau như một trong trẻo như lạnh lùng, lại hiện ra vài phần bối rối xinh đẹp, thuốc này, thật là nàng muốn dùng sao?

Trở lại chỗ cũ, Phong Phi Duyệt đem một nửa cho Quân Ẩn, một nửa giấu trên người mình. Sau khi trở lại Phượng Liễm Cung, cả đêm càng không thể chợp mắt, lòng bàn tay cũng không nhịn được rỉ đầy mồ hôi.