Chương 27: Đồng Sàn Dị Mộng

Người nam nhân này, thật sự là thay đổi trong nháy mắt.

"Thần thiếp chỉ là thấy khó tin." Phong Phi Duyệt làm động đến miệng vết thương, vô thức vươn tay định xoa lên.

"Đừng cử động!" Cô Dạ Kiết đem lấy bàn tay mềm mại của nàng bao trọn trong lòng bàn tay mình, "Xương cốt đều bị nứt."

Chẳng trách đau như vậy! Phong Phi Duyệt nhìn người nam nhân trước mặt, còn không phải đều tại ngươi.

"Duyệt Nhi..." Hắn khẽ gọi, thay đổi tư thế vẫn mặc nguyên y phục nằm xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng kéo cả người nàng lên, để sau lưng nàng chống đỡ trước ngực mình.

Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy kỳ quái, nàng cũng không mở miệng hỏi nhiều, hắn muốn thế nào, thì mình cứ thuận theo hắn.

"Đứa bé trong bụng Minh hoàng quý phi, cũng là một miếng thịt trong lòng thái hậu hai cung, trẫm tổn thương nàng, cũng chỉ là kế sách đối phó tạm thời, Duyệt Nhi có phải vẫn còn trách trẫm?" Đột nhiên thay đổi, khiến Phong Phi Duyệt khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp, lời nói từ trong miệng Cô Dạ Kiết, nghe không ra chút hư tình giả ý nào, một cỗ hương vị giống như cảm giác ưu thương quanh quẩn, lòng vòng trên đỉnh đầu nàng, "Trẫm mặc dù là hoàng đế quý vi, nhưng cũng có lúc bất đắc dĩ, hơn nữa, lại đối mắt với thái hậu hai cung."

Hắn tại sao lại muốn nói với mình những chuyện này? Phong Phi Duyệt âm thầm khép đầu mày, nhìn bàn tay của hắn ôm trước người mình, lãnh đạm mở miệng, "Thần thiếp biết, thần thiếp không có ý trách hoàng thượng."

Nói ra lời như vậy, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy có vài phần giả tạo. Nhưng mà ở nơi đầy lang hổ như thế này, liệu có ai là chân tâm thật ý?

Cô Dạ Kiết nghe vậy, nhìn đỉnh đầu cô gái, chỉ là kéo lên một nụ cười lạnh lẽo, đôi môi lạnh bạc, vẫn như cũ không hề có chút nhiệt độ. Đặt Phong Phi Duyệt xuống lại giường, hắn tự mình đứng dậy, cởi bỏ long bào rườm rà. Nghe thấy âm thanh xột xoạt bên tai, nàng không động đậy một cái, dù sao mình đã bị thương rồi, muốn động cũng động đậy không được.

Cúi người, Cô Dạ Kiết chui vào trong chăm gấm, vòng tay một cái, liền kéo Phong Phi Duyệt đến bên cạnh mình. Chuyển thân, để nàng đối diện với hắn.

Không hề nói một lời, nàng an tĩnh nằm nghiêng một bên, hô hấp đều đều rơi vào vạt áo mở rộng trước ngực Cô Dạ Kiết.

"Duyệt Nhi, nàng nói giang sơn này, là của ai?"

Nàng ngẩn người, suy nghĩ một hồi, mới chắc chắn mở miệng, "Giang sơn này, tất nhiên là của hoàng thượng."

"Không hẳn vậy." Nơi đỉnh đầu, một tiếng thở dài nặng nề, cánh tay ôm lấy nàng cũng siết chặt vài phần, "Giang sơn này, hôm nay chia ra làm ba, trẫm, chỉ chiếm một phần trong đó."

Phong Phi Duyệt theo lời của hắn mà đáp lại, "Hoàng thượng tại sao lại nói như vậy?" Hoàng đế đêm nay đến thăm, thậm chí lấy lòng, nàng sẽ không ngốc đến mức cho là hắn bất chợt thiện lương, thực đối với mình hữu tình. Từng câu từng chữ của hắn, không khác nào đang dẫn dắt mình tiến vào 'trong đó'. Cái gọi là 'trong đó', có lẽ mình không cẩn thận một cái, sẽ phải vạn kiếp bất phục.

"Duyệt Nhi là hoàng hậu của trẫm, dĩ nhiên là hướng về trẫm, trẫm yên tâm, đem hậu cung này giao vào tay nàng." Đôi mày kiếm nhíu chặt của Cô Dạ Kiết nhướn lên, là thời điểm đẩy nàng ra, đối mặt với hai mụ hồ ly kia.

Hậu cung? Tất nhiên, cũng bao gồm thái hậu hai cung.

Thiên hạ thế lực to lớn như vậy, cái gọi là ba phần vương lực này. Hai phe còn lại, xem ra chắc chắn là Quân gia cùng gia quyền của thái hậu hai cung, tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt, như thế này, đến cuối cùng ai có thể cười đây?

Xem ra, hoàng đế cũng không phải phong quang vô hạn giống như ngoài mặt, ngược lại, phải thời thời khắc khắc đề phòng, "Hoàng thượng, thần thiếp sợ khó đảm đương trọng trách ấy."

"Duyệt Nhi, trợ giúp trẫm." Cô Dạ Kiết nâng cằm của nàng lên, đôi con ngươi tĩnh mịch như đêm tối, sít sao khóa chặt từng biểu cảm trên mặt Phong Phi Duyệt, "Trẫm có thể tin tưởng, chỉ có nàng." (Nói láo không biết ngượng mồm thế anh ~!~)

Khóe miệng, không kiềm chế được kéo ra, nàng cúi mắt khép mi, nghe thấy lời này, suýt chút nữa thì phì cười, khó khăn lắm mới đem ý cười ấy thu hồi lại. Lòng của nam nhân này, thật đúng là so với lật sách còn nhanh hơn, "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ có thể nói, dốc hết khả năng có thể, coi quản công việc hậu cung."

Cô Dạ Kiết gật đầu một cái, hai mắt, lưu quang trải dài, Phong Phi Duyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, không nghĩ tới lại động đến vết thương trên bả vai, đáy mắt, nộ khí gần như sắp bùng phát kia bị hung hăng dằn xuống đáy lòng, dung nhan tuyệt thế khẽ điểm xuyết vài ý cười. Chỉ thấy, đáy mắt hắn sâu thẳm, con ngươi khẽ nhíu, trầm trọng tựa đầu đè nặng xuống.

Một nụ hôn, giấu đi dục vọng, in dấu lên trên cái trán trơn bóng đầy đặn của nàng.

"Nghỉ ngơi đi, mầy ngày này, nàng cũng không cần đi thỉnh an thái hậu." Cô Dạ Kiết để nàng tựa lên trên cánh tay của mình, trán hai người tương để, lần lượt nhắm mắt.

Cử chỉ như vậy, chỉ dành cho uyên ương cùng gối, chung một giấc mộng. Lại không ngờ, vừa mới ngủ say một cái, hai người liền đồng thời buông tay, hướng hai bên lật người. Ở giữa, cách nhau một khoảng bằng cánh tay.

Cuối cùng, vô tình, không hề có chút liên quan.


Hôm sau.

Phong Phi Duyệt là bị đau tỉnh giấc, nhìn lại mới biết, tự mình đè lên cánh tay bị thương kia. Được Ngọc Kiều hầu hạ miễn cưỡng thay y phục, bên ngoài điện sớm đã có thái giam canh giữ.

"Nương nương, lúc hoàng thượng sắp đi có dặn dò, bảo nương nương tỉnh lại thì liền đến Ngọc Khê Cung."

"Ta biết rồi." Phong Phi Duyệt bưng chén thuốc đã sắc sẵn ở trên bàn lên, một hơi uống cạn, "Đi thôi."

Chiếc kiệu tiến lên phía trước, nàng nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy tối hôm qua ngủ không được ngon giấc.


Bên trong Ngọc Khê Cung, Cô Dạ Kiết vừa mới lâm triều xong, sắc mặt dường như có chút mệt mỏi, dựa vào ghế loan phủ lông cáo cao quý trên cao, tay vịn hai bên, mỗi bên dùng dạ minh châu nam hải điêu khắc một đôi mắt rồng, trông rất sống động, uy nghiêm chấn nhiếp. Hoa văn mạnh mẽ hữu lực, là dùng cây cổ thụ trên núi tuyết ngàn năm chế thành, tương truyền, loại cây này không có gì đốt cháy được, lửa mạnh khó thiêu.

Trong điện, một nam tử mặc trường bào nguyệt sắc đứng đó, bên cạnh, là một cô gái trong tay bưng cái tráp sơn màu đỏ thẫm.

"Thời hạn đã đến, chẳng lẽ, ngươi lại muốn khiến trẫm thất vọng hay sao?" Cô Dạ Kiết lười biếng khẽ ngước mắt, cả thân thể ngồi thẳng dậy, hai mắt lấp láy hữu thần, liếc nhìn hai người dưới điện.

Tay Lâm Doãn bưng tráp, giống như có vài phần khẩn trương, nàng ta ngước mắt nhìn hướng gò má sư phụ, chỉ thấy hắn vẻ mặt trấn định, thần sắc tự nhiên, ngay lập tức, Lâm Doãn cũng bình tâm lại.

"Hoàng thượng, đan dược đã luyện thành, chính là ở trong tay thần." Thanh âm thuần hậu, từ trong miệng nam tử chầm chậm phát ra.


Phong Phi Duyệt xuống kiệu, mới đi được vài bước, đầu tiên đập vào tầm mắt chính là một thân ảnh cao lớn bị khuất sáng. Ánh nắng sáng sớm kéo đến, mang theo vài phần ấm áp, Mạch Thần Lại đứng ở trong điện, rực rỡ, che khuất hoàng thượng ở bên trên.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Phong Phi Duyệt đi vào đại điện, nhỏ giọng hành lễ.

"Hoàng hậu không cần đa lễ." Cô Dạ Kiết vươn tay ra, ý bảo nàng tiến lên trước.

"Tạ hoàng thượng." Đứng dậy, giữa cánh mũi giống như quanh quẩn một cỗ mùi thuốc thảo dược nhàn nhạt, cái loại mùi vị đó, mang theo cảm giác quen thuộc. Phong Phi Duyệt nhíu đôi mày thanh tú lên, theo từng bước chân đến gần, cái mùi vị đó càng phát ra nồng đậm, mà lại, xua đi không được.

Đi qua bên cạnh hai người, Lâm Doãn liền nổi lòng hiếu kỳ, xoay đầu lại muốn nhìn phong thái vị hoàng hậu Huyền Triều này trước, nhưng không ngờ...

"Sư phụ..." Lâm Doãn trợn tròn mắt hạnh, khuỷu tay bưng tráp huých Mạch Thần Lại bên cạnh một cái, lúc này mới ý thức được là ở Ngọc Khê Cung, mới thậm thụt không dám lên tiếng.

Nam tử chuyển tầm mắt, vừa vặn đối diện với Phong Phi Duyệt, trong mắt hắn tuy có phần giật mình, những lại không giống Lâm Doãn biểu hiện ra ngoài. Con ngươi ấm áp ôn hoàn, ôn tồn nho nhã, "Hoàng hậu nương nương thứ tội, đồ nhi vừa mới nhìn thấy phượng dung, có chỗ vô lễ kính xin nương nương đừng trách phạt."

Không kiêu không nịnh, co dãn vừa phải, Mạc Thần Lại khó nén kinh ngạc trong mắt, gần ngay trước người, Phong Phi Duyệt càng thêm chắc chắn, mùi thuốc thanh đạm mờ ảo này, chính là từ trên người tên nam tử này truyền tới.

Nàng nhìn sang Lâm Doãn, chỉ thấy trên mặt cô gái hiển nhiên đã chuyển sang vài phần cảnh giác.

"Không ngại." Phong Phi Duyệt nói xong, liền nhẹ nhàng cất bước, hướng phía Cô Dạ Kiết đi tới.

Ngồi ở bên cạnh hoàng đế, nàng từ trên cao nhìn xuống, "Không phải nói đan dược đã luyện thành rồi sao? Còn không dâng lên?" Cô Dạ Kiết lạnh lùng bật ra một câu, khiến Mạch Thần Lại hoàn hồn. Nhưng, hai tay Lâm Doãn bưng lọ thuốc, vừa mới bước ra một bước, lại bị Mạch Thần Lại đưa tay ra cản, "Khoan đã."

"Sư phụ?"

"Sao vậy?" Cô Dạ Kiết tuấn nhan lãnh liệt, thần sắc đã có chút không vui.

Mạch Thần Lại đứng giữa đại điện, chắp tay hứng gió, hai mắt thế nhưng lại nhìn chằm chằm Phong Phi Duyệt, "Thần, chỉ thỉnh cầu một câu nói thật của hoàng thượng."

"Nói!' Cô Dạ Kiết nhấc chân lên, thu thân thể lại giữa trong ghế, một bộ dáng ung dung nhàn nhã.

"Xin hỏi hoàng thượng, đối với hoàng hậu nương nương có lòng hay không?"