Chương 205: Chốn về (kết thúc)

Trong Lệ Vương Phủ.

Tiết trời mùa đông giá rét, bắc quốc đóng băng, tuyết đọng chưa qua khỏi bắp chân, đi tới đi lui lại cực kỳ bất tiện.

Phượng liễn nhanh chóng tiến tới, lúc hạ kiệu, đã có người đi lên trước nghênh đón, "Tham kiến hoàng hậu nương nương."

Màn kiệu gắn đầy tua rua bị vén lên, khí lạnh phả vào mặt khiến cô gái bên trong rùng mình một cái, Phong Phi Duyệt giao túi sưởi ấm đặt trên đầu gối vào tay nha hoàn, vịn cổ tay một thái giám, đi xuống.

"Vương gia gần đây, thân thể có khỏe không?"

Quản gia hai bên tóc mai nhiễm đầy sương trắng, nghe cô gái nhắc tới như vậy, liền thở dài, vừa dắt Phong Phi Duyệt đi vào bên trong, "Trên người, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, trong lòng vương gia đại khái là có nút thắt, bây giờ cũng chỉ có tiểu a ca có thể ở gần bên cạnh thôi ạ."

Phong Phi Duyệt một đường cùng đi theo, Lệ vương phủ lúc trước, bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, có vẻ hết sức tiêu điều. Thi thoảng, tốp năm tốp ba nha hoàn đi qua đi lại, hành lễ xong, liền vội vàng đi mất dạng.

"Nương nương, vương gia ở trong thư phòng." Quản gia dẫn nàng tới trước một tẩm điện, khom người cung kính nói.

Phong Phi Duyệt gật đầu, nhìn cửa điện khép chặt, "Ngươi lui xuống trước đi."

"Dạ."

Nàng đứng im trước cửa, trước giờ chưa từng cảm thấy khó lòng đối diện như ngày hôm nay, tay mềm nhẹ đặt lên, dùng không bao nhiêu khí lực, cửa điện liền bị đẩy mở vào trong. Phong Phi Duyệt do dự, lúc nhìn thấy bóng lưng đứng im trước cửa sổ kia, cất bước đi vào.

Lệ vương gia một thân trường sam trắng tinh, trên vai, là áo len may từ lông cáo, cả người bao phủ trong bầu không khí u ám, lại thêm vài phần nhu hòa đẹp đẽ. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích, cho đến khi Phong Phi Duyệt tới gần, lúc này mới thấy hắn xoay đầu lại. Dưới sống mũi kiên nghị, môi mỏng mím chặt, nhìn thấy nàng, trên mặt nam tử lộ rõ vài phần kinh ngạc.

"Lệ..." Phong Phi Duyệt khẽ gọi một tiếng, rồi lại không biết nên nói gì tiếp theo.

Lệ vương gia chống khuỷu tay lên song cửa sổ, nghiêng nửa người trên ra ngoài, "Thật hiếm có, nàng vẫn còn đến đây thăm ta."

Phong Phi Duyệt nhìn gò má nam tử, nàng nhớ tới ngày xưa, Lệ vương gia hăng hái, âm nhu tà mị đó mặc dù không có bao nhiêu phần nghiêm túc, "Không chỉ là ta, chàng ấy lúc trước, cũng muốn tới thăm đệ."

Nam tử ngưng mắt, tầm mắt rộng mở hạ thấp xuống, rơi lên mặt đất loang lổ, gió tây, có chút lạnh, thổi lên trên người, không rét mà run, "Ta đã như vậy, hắn nên giết ta đi mới phải."

"Lệ..." Phong Phi Duyệt chợt lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần tức giận, "đệ thành kiến quá sâu, đệ nên biết, cái chết của Thất Duệ không liên quan đến chàng ấy."

Lệ vương gia đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn quay lại, đè lên đỉnh đầu cô gái, "Con đường ta cùng ca ca đã chọn, sẽ không oán trách bất cứ ai, ngày đó làm phản, thua, ta cam tâm tình nguyện nhận trừng phạt."

"Lệ," Phong Phi Duyệt tiến lên, ngước mắt, sắc bén mà trong trẻo chiếm lấy đáy đầm an tĩnh như nước của nam tử, "đệ là người thông minh, ngày đó, mặc dù tam quân có người phù trợ bên cạnh đệ, nhưng lực lượng cách xa, đệ không thể nào không dự liệu đến, ta không hiểu, đã như vậy, đệ vì sao còn phải liều chết đánh một trận, liên lụy đến mình chứ?"

"Nàng đương nhiên sẽ không hiểu," Ngữ khí Lệ vương gia bình thản, hắn lách mình, đi ngang qua người Phong Phi Duyệt, "Tiến bước nào rào bước ấy, là thủ đoạn gì? Là quyền mưu. Từ nhỏ mẫu hậu đã cho ta biết, ta cùng hắn, mặc dù đều là con của phụ hoàng, nhưng lại là cái gai trong mắt đối phương, găm trong thịt, bởi vì, kẻ uy hiếp ngôi vị hoàng đế của hắn, chỉ có ta. Mà ta càng muốn cao hơn một bước, kẻ phải trừ đi, cũng chỉ có hắn."

Phong Phi Duyệt có hơi kinh ngạc, huynh đệ ruột thịt, nhưng so với những thứ lang hổ phòng vệ kia, phần cay đắng này, sợ rằng cũng chỉ là cái gọi là ở trên cao ắt phải hứng gió lạnh.

"Ca ca, nếu không phải ngày đó đã bị chết ở Cảnh Dạ Cung, sớm muộn cũng có ngày, chết trong tay người thân của chính mình, so với huynh ấy mà nói, ta may mắn hơn nhiều, kiệt sức, mệt mỏi, ta có thể trốn, nhưng mà huynh ấy lại không thể." Lệ vương gia vẫn không thể buông bỏ được cái chết của Thất Duệ, hắn lộ vẻ mặt trầm thống, nhìn cô gái trước người, "Tây thái hậu hại chết mẫu hậu, một mặt, ta lôi kéo toàn bộ thế lực phía sau bà ta, bà ta càng muốn có được, ta đều phải phá hủy chúng toàn bộ."

Phong Phi Duyệt nghe vậy, lấy làm kinh hãi, hai tay nàng dùng sức níu lấy ống tay áo nam tử, "Lệ, sao đệ lại hồ đồ như vậy!" Chỉ vì muốn đối phó Tây thái hậu, mà phải kéo mình theo sao? Nàng lắc đầu, đột nhiên ảo não không thôi, sớm biết như thế, nàng chắc chắn đã đem chuyện Tây thái hậu trúng độc nói cho hắn biết, cô gái chau mày, nàng không kịp hối hận, thậm chí, sinh lòng áy náy.

Lệ vương gia nhìn ống tay áo bị kéo ra nếp nhăn, ánh mắt, chạm đến khuôn mặt của nàng liền trở nên hoàn hoãn, trong lòng, một hồi không đành lòng, hắn xoay đầu lại, kéo tay Phong Phi Duyệt sang, "Nàng cho rằng ta ngốc như vậy sao? Ngày đó, những người theo ta xông vào hoàng cung, đều đeo hỏa dược trên người, đến cuối cùng, ta cũng không tính dùng trên người bọn họ, nàng có biết, là vì cái gì không?"

Nàng mở to hai mắt, nhìn bóng lưng Lệ vương gia xoay đi, "Bởi vì, đến cuối cùng, ta nghe hắn nói, phải cứu ta."

Phong Phi Duyệt nghe nam tử chậm rãi nói tới đây, trong lòng, không khỏi rung động, không nghĩ rằng, đồng thời buông tay, mới là cho lẫn nhau một lối thoát.

Bên ngoài, thình lình truyền đến vài âm thanh líu ríu. Nàng hoàn hồn, chỉ thấy cửa điện mở rộng ẩn hiện một thân ảnh rất nhỏ, sau đó, tiếng bước chân dồn dập từ nơi không xa truyền đến, Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn đi, chỉ thấy một cô gái cúi người xuống, ôm đứa bé đang vùi mình trước cửa điện lên, ngữ khí, mang theo vài phần cố ý hờn dỗi, "Chỉ vừa mới đi một lúc, con lại không ngoan rồi."

Đứa nhỏ vặn vẹo thân thế, tựa hồ không kém phần ngỗ nghịch, gương mặt âm u của Lệ vương gia khi chạm đến thân hình nho nhỏ kia, lập tức hiện ra vài phần sáng sủa. Cô gái cũng không bước vào trong, nàng ta thận trọng từng li từng tí nhìn hai người, thanh âm ngập ngừng, "Vương gia, là thiếp không trông chừng con, thiếp... thiếp bây giờ liền đưa nó rời đi."

Phong Phi Duyệt nhận ra, cô gái kia chính là trắc vương phi của hắn, mẫu thân của tiểu a ca, cô gái thần sắc khẩn trương, chỉ sợ Lệ vương gia sẽ trách cứ. Tiến lên vài ba bước, đứa bé cắn cắn đầu ngón tay, con ngươi trong veo xoay tròn rơi lên người Lệ vương gia, đợi tới khi đến gần, liền đưa tay tay ra, muốn hắn ôm.

Trắc vương phi căng thẳng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Tuấn nhan nặn g nề của Lệ vương gia liền kéo ra chút ý cười, mặc dù không rõ lắm, nhưng đã đủ rồi. Hắn giơ tay nhận lấy đứa bé, cô gái thấy thế, vẻ mừng rỡ còn chưa kịp hiện lên đã trầm xuống, "Thần thiếp xin cáo lui trước."

Lệ vương gia trêu chọc đứa bé vài cái, lúc cô gái sắp xoay người, bỏ lại một câu, "Ở lại đây đi, lát nữa nó lại quấy ta, ta sợ ứng phó không được."

Phong Phi Duyệt đứng bên cạnh, trong này, tuy có vài phần kỳ quái, nhưng lại vui vẻ hòa thuận. Trắc vương phi mừng rỡ, xoay người lưu lại, trong mắt, vạn phần kích động.

Lệ vương gia ôm đứa bé qua một bên, Phong Phi Duyệt vẫn đứng nguyên một chỗ, hòa hợp như vậy, mình chỉ là người ngoài. Cánh môi nàng nhẹ cong lên, đối với hắn, Phong Phi Duyệt không còn lo lắng nữa. Bình yên có được sau mưa gió, mới càng thêm đáng trân trọng.

Không có cáo biệt, nàng lặng lẽ lui ra ngoài, làn váy thủy sắc kiều diễm lướt qua mặt đất đá cẩm thạch bằng phẳng sáng loáng, Phong Phi Duyệt ngước mắt, nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh, tuyết đọng, lại tan đi rồi.

Tầm mắt Lệ vương gia, xuyên qua đứa bé non nớt trong khuỷu tay, Phong Phi Duyệt đi tới ngoài điện, thân ảnh, nhìn trong mắt hắn, có chút gầy yếu, khiến người ta không nhịn được muốn ôm nàng vào ngực. Bàn tay rơi vào sau lưng tiểu a ca, Lệ vương gia đưa mắt nhìn nàng dần dần đi xa, cho đến khi, biến mất trong tầm mắt không còn thấy nữa.


Mặt trời lặn về phía tây, nắng chiều nặng trĩu từ phía chân trời trải rộng, khiến mỗi một tấc đất đều phát sáng rạng rỡ tuyệt đẹp.

Lá trúc xanh, hoa hồng đỏ, phóng mắt nhìn đi, cả đỉnh núi đều là màu đỏ tươi hồng thẫm, cực kỳ đẹp mắt.

Trước một căn nhà gỗ, khói mù lượn lờ, Quân Nghi ăn vận mộc mạc tay cầm bầu nước, đang tưới nước cho mấy khóm hoa cúc trong vườn. Ngón tay mảnh khảnh cẩn thận từng chút một nhặt những cánh hoa rơi xuống để vào trong túi thơm bên cạnh, nàng dung trang an tĩnh, mái tóc xỏa sau gáy có vài phần lỏng lẻo, một nhánh tóc bên trái, rũ xuống đầu vai.

Trong căn nhà gỗ sau lưng, người phụ nữ chuẩn bị bát đũa, người đàn ông bưng thức ăn lên, "Được rồi, nếm thử ta làm xem."

Bà kéo miệng cười khẽ, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, "Khó khăn lắm tuyết đọng mới tan, hôm nay đến phiên hội chợ, đã lâu rồi không có đi chợ, bên ngoài rất náo nhiệt phải không?"

"Đó là tất nhiên," Ông xới cơm, thần sắc nhẹ nhõm, nhớ đến cái gì đó, tỉnh táo lại, "bên ngoài, suýt chút xảy ra chuyện lớn."

"Sao vậy?" Bà cũng không ngước đầu lên, thuận miệng hỏi.

"Phần thánh chỉ ngày đó của hoàng đế, chẳng biết vì sao, lại rơi vào tay Lệ vương gia, trên chợ, dán đầy bố cáo, bây giờ Lệ vương gia bị nhốt, thanh trường kiếm ta đưa cho Duyệt Nhi kia, bí mật trong đó, cũng đã được công bố." Hâm nóng một bầu rượu, trong nhà, lò sưởi tí tách thiêu đốt khiến mỗi góc nhà đều ấm áp, xua tan lạnh lẽo.

Người phụ nữ ngước đầu, để động tác trong tay xuống, nhìn ra bên ngoài, "Bây giờ xem ra, tiên hoàng nhất định là đã sớm ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, lúc đó, ông ấy rất tin tưởng ta, lén giao thánh chỉ cho ta bảo quản, cũng là cơ duyên trùng hợp, ta tự nhận không có năng lực đó, liền giao cho huynh."

Tiên hoàng vẫn cho rằng thánh chỉ ở trên người bà, vì để đảm bảo an toàn cho bà, nhịn đau, ban bà cho Quân tướng gia. Nhị phu nhân trời tính tính khí ôn hòa, quyết sẽ không tranh chấp với người khác, quả thật, sau khi vào Quân phủ, qua mười mấy năm nhẫn nhục sống qua ngày, nếu không phải là sinh ra Quân Duyệt cùng Quân Nghi, sợ rằng, ngay cả nha hoàn hạ nhân cũng sẽ không nhớ tới bà.

Quân gia trước giờ dã tâm bừng bừng, Nhị phu nhân ở lại trong cung, sớm muộn cũng có ngày bị ám hại, cách tốt nhất, chính là đưa vào nơi nguy hiểm nhất, mà phải khiến đối phương không thể tổn thương bà được.

"Ngày đó, Duyệt Nhi cùng hoàng thượng ở nơi này ẩn nấp truy sát, ta thấy hai đứa tình nghĩa sâu nặng, lúc ấy mới không chút do dự giao kiếm cho con bé," Người đàn ông đứng dậy, một tay vòng nhẹ lên vai bà, "bí mật bên trong, cuối cùng cũng có ngày lộ rõ chân tướng."

Người phụ nữ tựa vào khuỷu tay ông, trong mắt, chỉ nhìn thấy thân ảnh mảnh mai của Quân Nghi không ngừng qua lại trong vườn, "Nếu như, Quân Ẩn còn sống..."

Ông vươn tay vỗ nhẹ lên vai bà mấy cái, "Nghi Nhi vẫn luôn chờ đợi, nếu con bé đã có lòng, chúng ta hà tất phải nghĩ đến những chuyện làm người ta đau khổ kia nữa, chúng ta nên tin tưởng, Quân Ẩn, thật sự sẽ có ngày trở về."

Cho dù là, lừa mình dối người, đó cũng là một loại chờ đợi.

Quân Nghi tưới nước cho từng bụi hoa cúc, nhìn cánh hoa óng ánh trong suốt, ngón tay dính đầy nước đọng của nàng phủ lên cành lá xanh nhạt bên trên, nhẹ nhàng từng chút một, khóe môi, sinh ý cười, "Ẩn, huynh trở về, muội vẫn luôn đợi huynh."

Sau lưng, cổ họng người phụ nữ khổ sở nhấp nhô, bà lau nước mắt, tận lực thả mềm âm thanh, "Nghi Nhi, ăn cơm thôi."

"Vâng ạ!" Quân Nghi đáp nhẹ một tiếng, để bầu nước xuống, lau khô mười ngón tay, thân thể nhẹ nhàng tiến đến.


Xuân đi thu đến, sau khi phồn hoa tản đi, một mảnh bình đạm kia, giữ trong lòng bàn tay, ấm áp đến mức có vài phần nóng bỏng.

Phượng Liễm Cung.

"A..."

Cửa điện nặng nề khép lại thật chặt, bên trong, một âm thanh thê lương truyền ra từ giữa khe hở, gắt gao níu chặt trái tim người bên ngoài.

Hoàng đế bước chân vội vã, không ngừng đi tới đi lui ngoài điện, trên trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai quả đấm nắm chặt dùng sức siết lại, Lý công công bên cạnh vừa lau mồ hồi, trong miệng vừa lẩm bẩm, "Ông trời phù hộ, nương nương sẽ không có việc gì..."

"A... Âm Âm..."

Trên khung giường, tấm màn màu trắng bị Phong Phi Duyệt kéo trong tay, bên cạnh, tay Thanh Âm run rẩy cầm khăn ướt không ngừng lau trên trán nàng, "Duyệt Nhi, nhịn một chút, sẽ sớm ổn thôi."

Toàn thân Phong Phi Duyệt đầy mồ hôi, chăn gấm phủ phía dưới đã ướt đẫm, bà đỡ quỳ giữ hai đầu gối cô gái, thần sắc không dám lơ là, "Nương nương, dùng thêm sức, sắp rồi ạ."

Nàng không ngừng thở dốc, từng ngụm từng ngụm, không thể ngừng nghỉ, sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới, nơi bụng, trận đau kia lan tràn tới hạ thân, như muốn xé toạc cả người nàng ra vậy.

"A... mình không sinh nữa, đau qua..." Phong Phi Duyệt vẫn cho rằng, dù có đau hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là chuyện cắn răng, "mình không muốn sinh nữa..."

Thanh Âm cầm khăn ướt lau nhè nhẹ trên gò má nàng, "Duyệt Nhi, đó là con của cậu, không bao lâu nữa, là nó có thể ra đời rồi..."

"Dì..." Bên ngoài, truyền đến một âm thanh non nớt, "cố lên, cố lên..."

Phong Phi Duyệt cắn môi, khuôn mặt vốn tái nhợt ửng lên vài phần đỏ hồng, "Âm Âm... sao cậu lại đem Tiếu Nhi..."

Thanh Âm nhìn ra ngoài một cái, quay đầu lại nói với nàng, "Tình thế cấp bách, nó nhất định đòi đi theo, bỏ cũng bỏ không được, mình liền ném nó ở bên ngoài rồi."

Phong Phi Duyệt trợn tròn hai mắt, hạ thân, lần nữa bị kéo rộng, nàng đau đến kêu không ra tiếng, giống như khí lực toàn thân cũng bị rút tận.

"Dì," Bên ngoài, nhóc con ngồi xổm người xuống, đôi mắt đen láy xoay tròn dùng sức nhìn vào bên trong, "cố lên, cố lên..."

"Tiểu tử thối..." Phong Phi Duyệt chống khuỷu tay lên giường, muốn ngồi dậy, lại đau đến vô lực ngã xuống, bên ngoài, Cô Dạ Kiết bắt chước động tác của Tiếu Nhi dán gương mặt tuấn tú lên trên, "Lý công công, vì sao vẫn còn chưa sinh ra?"

Bên cạnh, mặt Lý công công đỏ bừng, nghẹn không ra được một chữ.

Cô Dạ Kiết khẩn trương một quyền đấm lên cửa điện, bên trong, hai tay Phong Phi Duyệt nắm chặt chăn gấm phía dưới, "A..."

Hoàng đế không đợi nổi nữa, bàn tay dùng sức nện lên cửa điện, "Mở cửa, để trẫm đi vào."

Bà đỡ gấp đến đầu đầy mổ hồi, ma ma hầu hạ bên cạnh canh giữ cửa điện, thanh âm hoảng hốt, "Hoàng thượng, bên trong không sạch sẽ, người..."

Cô Dạ Kiết vươn tác xách tiểu tử đang ngồi chồm hổm trước cửa điện lên giao cho Lý công công, hắn hất vạt áo ra, một cước dùng sức đạp cửa điện.

"Rầm... rầm..."

Mấy ma ma thấy thế, ai cũng tái xanh cả mặt, một người trong đó muốn tiến lên, lại nghe thấy tiếng rầm rầm, cửa điện đã bị một cỗ nội lực mạnh mẽ đá văng, hoàng đế sải bước đi vào, sắc mặt kinh người, ánh mắt lập tức hướng về phía Phong Phi Duyệt.

"A..." Thình lình co rút đau đớn, hạ thân nàng trĩu đau, chỉ nghe oa một tiếng, âm thanh vui sướng của bà đỡ thoáng chốc tràn ngập cả nội điện, "sinh rồi, sinh rồi."

Thanh Âm nắm chặt tay Phong Phi Duyệt, nàng mừng rỡ ra mặt, nói với cô gái, "Duyệt Nhi, sẽ không đau nữa."

Bà đỡ cắt cuống rốn xong, ôm đứa bé đỏ hỏn đi sang bên cạnh, "Chúc mừng hoàng thượng, là một tiểu hoàng tử."

Cô Dạ Kiết đứng sựng một chỗ, nhất thời, khó lòng phản ứng, trong điện, đám nha hoàn đồng loạt quỳ xuống, "Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

Một tay Phong Phi Duyệt rơi lên cổ tay Thanh Âm, vừa thở phào một hơi, lần nữa dùng sức nắm lấy, "Âm Âm..."

Cô gái kinh ngạc, vội khom lưng xuống, "Duyệt Nhi, sao vậy?"

"Đau quá..." Phong Phi Duyệt nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại một chỗ, bà đỡ bên cạnh thấy thế, giao đứa bé vào trong tay nha hoàn, trái tim Cô Dạ Kiết treo lơ lửng, sải bước đi tới trước giường, "Duyệt Nhi..."

Bà đỡ lần nữa quỳ xuống giữa hai gối nàng, dùng sức kéo căng, trong giọng nói mang theo kinh dị, "Nương nương, dùng thêm sức, vẫn còn một đứa."

Phong Phi Duyệt thở hổn hển mấy hơi, hai tay dùng sức nắm chăn gấm phía dưới, toàn thân, giống như bị rút tận cùng kiệt, nàng ngã xuống giường cũng không nhúc nhích, nhìn bà đỡ lộ vẻ mặt vui mừng, thấy cả phòng đầy kích động, đôi mắt nàng đẫm lệ mông lung, suy yếu vô cùng, khóe miệng nâng lên, hạnh phúc thỏa mãn.

Tiểu hoàng tử quấn trong tả lót được giao vào tay Cô Dạ Kiết, bà đỡ đem trưởng công chúa sang bên cạnh lau rửa sạch sẽ, hai tay hắn không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng vòng chắc.

Đứa bé còn chưa mở mắt, tứ chi vẫy đạp lung tung bất an giãy giụa trong ngực Cô Dạ Kiết, hoàng đế chỉ có thể thuận theo nó, gương mặt tuấn tù đè xuống áp lên đầu đứa bé, bé con kia giơ tay lên, lơ đãng, ngón tay mềm mại lướt qua khuôn mặt hắn.

Sắc mặt Cô Dạ Kiết cứng ngắc, toàn thân giống như bị đóng đinh, loại cảm giác đó, khiến hắn kinh ngạc, qua giây lát, mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Phi Duyệt.

Cô gái mỉm cười, mái toán tán loạn phía dưới, hơn phân nửa bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính lên hai gò má, trái tim Thanh Âm treo lơ lửng cuối cùng rơi xuống, nàng lặng lẽ đứng dậy, đi đến bân cạnh ma ma.

Cô Dạ Kiết ôm tiểu hoàng tử đi tới trước giường, đưa đứa bé tới trước mặt nàng, bà đỡ thấy thế, đem trưởng công chúa đặt bên trong Phong Phi Duyệt.

"Duyệt Nhi, nhìn xem con của chúng ta." Trong lời nói của hắn, kích động đã lui đi, Thanh Âm khẽ lau khóe mắt, đưa tay ra hiệu với mọi người bên cạnh sau đó đi ra ngoài điện.

"Mẹ..." Tiếu Nhi lao vào trong lòng nàng, ý vị kêu, "dì, dì..."

"Tiếu Nhi ngoan," Thanh Âm ôm lấy thằng bé, bước xuống thềm đá, "dì cho tiếu Nhi thêm đệ đệ cùng muội muội, bây giờ dì mệt mỏi, Tiếu Nhi không được quấn dì, biết chưa?"

Đứa bé trong ngực cái hiểu cái không, gối đầu lên vai nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng cửa điện, "Muội muội... yêu yêu."

Thân thể Phong Phi Duyệt suy yếu, nàng đưa ngón trỏ ra, vừa mới chạm đến ngón tay đứa bé, liền bị một lực đạo rất nhỏ nắm giữ, hốc mắt nàng nóng lên, bỗng nhiên nước mắt liền chảy xuống.

Đó là loại cảm giác như thế nào, Phong Phi Duyệt không nói được, nàng mở hai mắt, lệ rơi đầy mặt, đứa bé bên cạnh, bắt đầu khóc rống, nhìn bóng dáng bận rộn của Cô Dạ Kiết, nàng nằm trên giường, kéo môi cười yếu ớt, một loại thỏa mãn chưa bao giờ có tràn đầy cả lồng ngực, cực kỳ ngọt ngào.

Nghỉ ngơi vài ngày, thân thể Phong Phi Duyệt đã khôi phục trở lại.

Trong Phượng Liễm Cung, cô gái bị Cô Dạ Kiết ôm ngồi trên đùi, hai tay nàng vòng quanh cổ hắn, gò má trắng nõn, dính lên tuấn nhan nam tử, "Kiết..."

"Ừ?" Hắn đáp nhẹ một tiếng.

"Thiếp chỉ muốn gọi tên của chàng, gọi như vậy cả đời." Gò má Phong Phi Duyệt nhẹ nhàng cọ cọ mấy cái.

"Duyệt Nhi..."

"Ừ?" Nàng đáp nhẹ.

"Ta cũng vậy," Cô Dạ Kiết thu hẹp bàn tay rơi vào bên eo nàng, "đối với nàng, cùng con của chúng ta, trẫm cả đời cũng sẽ không buông tay."

Phong Phi Duyệt tỳ trán lên trán nam tử, "Tầm thường."

Nàng cong khóe miệng, không thể không nói, phần cảm động trong lòng rõ ràng như vậy, môi mỏng nam tử chạm nhẹ lên khóe miệng nàng, "Ta chính là tầm thường, có thể cho nàng, cũng chỉ có những thứ tầm thường này." Hắn nhấc tay nàng lên, đặt trước ngực mình, trong lòng bàn tay, nhịp điệu nảy lên chân thật hữu lực, Phong Phi Duyệt nhẹ rụt lại, có loại cảm giác nóng bỏng.

Nàng khẽ mở môi trái tim, khắc lên bờ môi kiên nghị của nam tử, bốn mắt chạm vào nhau, hai tay bưng lấy gò má của hắn, nghiêm túc nói, "Vậy thiếp thu hồi câu nói kia, một chút cũng không tầm thường, đó là câu nói cảm động nhất, mà đời này thiếp được nghe."

Cô Dạ Kiết ngẩng đầu lên, con ngươi màu hổ phách chiếm lấy trong suốt trong mắt cô gái, Phong Phi Duyệt ngước đầu, môi trái tim chạm lên trán hắn, "Gặp được chàng, thiết may mắn biết bao."

Nam tử nheo mắt, kéo nàng lại gần mình hơn mấy phần, "Những lời này, phải là ta nói mới phải."

"Gặp được nàng, ta may mắn biết bao..." Cô Dạ Kiết lặp lại lần nữa, hắn từng câu từng chữ, nói cực kỳ nghiêm túc.

Phong Phi Duyệt mỉm cười, cũng không tranh cãi, đó mà may mắn của hai người bọn họ, là cơ hội ông trời cho bọn họ, từ đó, càng phải thêm quý trọng.

Hai người ôm nhay thật chặt, tin tưởng lẫn nhau, đã không còn điều gì có thể khiến họ chia xa nữa.

Phong Phi Duyệt tựa vào lồng ngực nam tử, một phần an tâm, đủ để nàng gắn bó kề cận nhau cả đời.


Vẫn không có tin tức của Mạch Thần Lại, Vân Triều bên kia nói, hai người bọn họ cũng không trở về, Phong Phi Duyệt phái người ra ngoài thăm dò, cũng như đá chìm đáy biển, không có một chút tin tức.

Một thân phượng bào, Phong Phi Duyệt đứng trong vườn, sau lưng, nam tử tiến lên bẩm báo, "Bẩm nương nương, nơi ở của Sách Y, thuộc hạ đã điều tra ra."

"Hả?" Phong Phi Duyệt xoay người, trên mặt vài phần khẩn trương, "Cô ấy sống có tốt không?"

Nam tử rũ đầu xuống, không dám nâng lên, một lát sau, mới mở miệng nói, "Cùng là một người trên bức họa nương nương cung cấp, nhưng không có trẻ tuổi như vậy."

"Nhìn qua, phải lớn hơn vài tuổi, chỉ có điều, mặt mũi ngược lại giống hệt." Nam tử không dám giấu giếm, lần lượt nói ra hết.

Phong Phi Duyệt không nói gì, nàng xoay người sang chỗ khác, còn chưa đi ra mấy bước, liền nghe thấy sau lưng, nam tử đi theo, "Nương nương, Sách Y cũng không phải cô độc một mình, thuộc hạ đi theo lâu như vậy, luôn có một nam tử bầu bạn bên cạnh."

Cô gái dừng bước, trong giọng nói lo lắng mang theo vài phần hi vọng, "Nam tử, nam tử như thế nào?"

Hắn ngẫm nghĩ chốc lát, không biết nên hình dung như thế nào, "Dáng dập cực kỳ tuấn mỹ, tà mị câu nhân, thuộc hạ chỉ chú ý thấy, giữa lông mày của nam tử kia giống như có vẽ một hình gì đó, cụ thể, cũng không thấy rõ."

Phong Phi Duyệt trợn tròn mắt hạnh, trong đầu giống như có một tia sét đánh ngang qua, nàng lảo đảo một cái, suýt chút đứng không vững.

Sau lưng, truyền đến tiếng gọi của nam tử, nhưng nàng không nghe thấy gì nữa.

Phong Phi Duyệt nhấc làn váy lên, nhìn trường cấp cẩm thạch trùng trùng điệp điệp, nàng ngước mắt, từng bậc từng bậc bước lên, ánh mặt trời ấm áp rải lên mặt nàng, nàng mở rộng lòng bàn tay, nhìn lưu luyến chậm rãi lưu lại, thư thái giãn mặt ra.

Tâm, bình thản xuống.

Chốn về...

Cô gái lộ vẻ mặt an tĩnh...

Mỗi người, đều có một chốn về của mình.

Đó là, một loại, thuộc về hạnh phúc của chúng ta.


Hoàn chính văn


Vại là bạn chip đã mần xong bộ thứ hai, cảm ơn các tình iu đã ủng hộ và bỏ thời gian chờ đợi theo dõi, hy vọng các chế thích bộ truyện này, cuối cùng chip cũng được nghỉ xả hơi rầu, ahihihi...