Chương 33: Thấy vui không?

Một mình ngồi đó, các bàn xung quanh đều chống nhưng không một bóng người. Quanh thân người nọ toát ra khí tức cực kì lạnh lẽo.

Đỗ Toa Toa, Đỗ gia thiên kim.

Những âm thanh rầm rì, xôn xao ngoài đó giống như không hề ảnh hưởng đến cô, thậm chí ngẩng đầu xem một cái cũng ngại, chỉ chậm rãi ăn mì.

……

“Thật lãng phí!”

Lúc này đây, Trần Phong đang bày ra bộ dáng không hờn không giận liếc nhìn đồ ăn trên mặt đất, vẻ mặt tiếc nuối.

Bỗng một cánh tay nặng nề rơi xuống bả vai Trần Phong.

Là tên da đen đầu trọc vừa rồi bên cạnh Tiết Minh.

“Anh bạn nhỏ, hình như cậu không được tôn trọng Minh thiếu lắm thì phải!” Tên trọc cười cười, giọng nói có chút âm dương quái khí!

“Đem tay anh bỏ ra!”

Trần Phong trầm giọng, hắn vô cùng không thích khi bị người khác khoác tay lên vai.

“Wow? Còn rất nóng tính”

Đầu trọc cợt nhả, hiển nhiên gã không nghĩ rằng một học đệ năm dưới vừa vào lại có thể dùng ngữ khí này nói chuyện với mình.

Tiết Minh nói, “Lượng ca, tên nhóc này mới từ dưới quê lên, chưa biết sợ là gì đâu. Đây gọi là gì nhỉ? Nghé con mới sinh không sợ cọp, đồ quê mùa xương cốt còn căng!”

“Ha Ha, xương cốt cứng giỏi lắm sao? Lão tử thích trị nhất là những tên như vậy, xương cứng chịu đòn mới tốt!”

Cái người được gọi Lượng ca kia cười càng lớn, cười đến phi thường khoa trương, như là cố ý muốn đem ánh mắt chung quanh đều hấp dẫn lại vậy. Tay gã trên vai Trần Phong thoáng dùng thêm lực.

Triệu Lượng nằm trong top 4 học sinh đứng đầu tại Long ban, năng lực của gã là Song hệ dị nhân.

Song hệ Lực Lượng cùng Phòng Ngự, trong đó Phòng Ngự hệ đã qua Thạc sĩ cấp 6 tương đương với sáu sao Phòng Ngự Tông Sư. Kỳ thật xếp trong tứ đại Long ban thì hắn cũng chỉ có thể coi như ưu tú, chưa đạt đến trình độ xuất sắc gì.

Nhưng cốt yếu, Triệu Lượng lại là song hệ Dị Nhân, phải biết rằng, Lực Lượng hệ cùng Phòng Ngự hệ, trên cơ bản tương trợ lẫn nhau, Lực Lượng Hệ có năng lực phòng ngự đem so với hệ khác mạnh hơn rất nhiều. Thêm khả năng của Phòng Ngự Hệ nữa lại càng mạnh mẽ.

Hơn nữa Triệu Lượng người này, tính tình tương đối bá đạo, trời sinh hiếu chiến, ỷ vào mình có chút bản lĩnh, liền thích khi dễ người kém hơn, đặc biệt là học sinh khóa dưới. Bọn họ gặp hắn đều tìm cách tránh xa.

Gã còn nổi danh trong học viện với cái tên Hắc Kim. Hắc kim là gì, là loại kim loại màu đen gã chuyên dùng để tấn công người khác.

Ngay lập tức, cánh tay đang đặt trên vai Trần Phong, nháy mắt bị một tầng kim loại đen nhánh bao trùm!

Phòng Ngự hệ dị năng —— Thiết Da! Đem làn da bản thân người sử dụng chuyển hóa thành sắt thép hoặc kim loại khác, đạt được lực phòng ngự cực đại!

Kim loại đen nhánh nhanh chóng hóa thành vuốt sắt, trên mặt Triệu Lượng mang theo ý cười tàn nhẫn, mạnh mẽ vung lên một đường. Giống như muốn đem bả vai Trần Phong đập nát.

Mọi người xung quanh dõi mắt lại đây, đều có chút không đành lòng. Làm sao một học sinh mới vào trường, lại còn trẻ như vậy có thể thành đối thủ của Hắc Kim? Một vuốt kia, ít nhất cũng phải 50.000 cân, bọn họ thậm chí có thể tưởng tượng đến tiếng xương vai đứt gãy!

Sức mạnh như vậy, căn bản không phải người thường có thể chống đỡ!

Thật đáng tiếc, tên nhóc này lớn lên khá đẹp trai, tại sao không có mắt như vậy, động ai không động, lại động đúng Hắc Kim a?

Ơ, nhưng sao nãy giờ còn chưa nghe thấy âm thanh thảm thiết nào?

Chẳng lẽ, bị đau đến ngất đi rồi?

Bấy giờ, Triệu Lượng trên mặt có chút xấu hổ cùng bất ngờ!

Một lực vừa rồi của gã, ít nhất đạt 50.000 cân, nếu không phải Phòng ngự hệ Dị nhân, khẳng định xương cốt bị dập nát!

Gã cố tình muốn tên nhóc kia biết thế nào là mặt mũi, đồng thời cũng ra oai chút trước mặt Tiết Minh.

Nhưng bả vai Trần Phong không có như gã tưởng tượng mềm mại non mịn, mà cực kỳ cứng rắn.

Triệu Lượng cảm giác giống như mình nhéo vào một khối đá, 50.000 kg, cộng thêm vuốt sắt của gã, cư nhiên không cách nào lay chuyển Trần Phong.

Thật quái dị!

Gã cảm thấy có chút không ổn, sức mạnh tăng lên hai lần, đạt đến mức độ khủng bố 60.000 kg.

Tuy nhiên đáng sợ nhất chính là, Triệu Lượng đột nhiên có loại cảm giác như mình đang cầm thanh sắt ở công trường.

“Đủ chưa?”

Đúng lúc này, giọng nói Trần Phong vang lên, Triệu Lượng tim 'thịch' một cái, lập tức muốn đem tay rút về. Bất quá, động tác hơi chậm, Trần Phong trở tay liền bắt được cổ tay gã.

“Rầm!”

Kéo qua vỗ nhẹ lên bàn.

Triệu Lượng sắc mặt biến đổi, bởi vì gã cảm nhận được một sức mạnh phi thường lớn, lớn đến độ làm gã có ảo giác mình giống một người bình thường bất ngờ bị máy xúc đất quật ngã!

Chiếc bàn làm từ thép tinh chế lún xuống, nền đá cẩm thạch nháy mắt vỡ ra, chân bàn chìm sâu.

Nửa người trên của Triệu Lượng cơ hồ đều bị Trần Phong áp trên mặt bàn, không cách nào thoát ra.

“Thấy vui không?”

Trần Phong ngồi đó, một tay ấn Triệu Lượng, như thể ấn một con chó hoang.

Triệu Lượng dùng sức giãy giụa, nhưng vô ích, ngón tay Trần Phong nhẹ nhàng ấn lên huyệt vị trên lưng gã. Triệu Lượng không sử dụng được sức lực, khuôn mặt nghẹn đến đỏ au.

“Buông ra!”

Triệu Lượng cắn răng, thấp giọng kêu một tiếng.

Hoàn toàn mang ngữ điệu ra lệnh, hiện tại tư thế này của gã, nhiều người nhìn vào như vậy, cực kỳ xấu hổ!

Tên này đến tột cùng là quái vật gì, cư nhiên sức mạnh so với mình còn lớn hơn!

Hoàn toàn áp chế, cấp độ này khẳng định vượt xa gã!

Triệu Lượng trong lòng đã đem Tiết Minh mắng đến máu chó phun đầy đầu, thằng nhãi, chọc cái gì không chọc, lại đi chọc một quái thai?

“Buông ra? Vậy lúc nãy tôi không phải thế này sao?”

Trần Phong nhàn nhạt đáp trở về một câu.

Mọi người xung quanh hiện tại đều đã mắt chữ A mồm chữ O, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, tình thế cư nhiên lật ngược.

CMN, lòng tự trọng Triệu Lượng tổn thương nặng nề, giờ này khắc này, trong lòng chỉ có phẫn nộ.

Nhưng ngoài phẫn nộ cũng có biện pháp gì đâu, gã căn bản là không có năng lực phản kháng, chỉ có thể tức giận vô ích.

“Thất thần làm gì? Đánh hắn a!”

Tiết Minh đứng bên cạnh, tựa hồ còn chưa phản ứng lại, Triệu Lượng càng giận dữ, mẹ nó không thấy mình bị người ta đè ép sao? Còn mẹ nó đứng ngốc một bên xem diễn, lão tử chính là vì ngươi ra mặt.

Nghe vậy Tiết Minh mới hồi phục tinh thần, hắn còn tưởng rằng Triệu Lượng cố ý, giả vờ ăn vạ đâu.

Bởi loại chuyện này bọn họ trước kia chưa từng gặp qua.

Hiện tại thấy Triệu Lượng rống hắn, hắn mới ý thức được gã thật sự bị đè lại!

“Buông!”

Tiết Minh hét lớn, thi triển dị năng, tay phải kim quang lóa mắt rộ ra, dùng hết sức đánh về phía Trần Phong.

Không chút hạ thủ lưu tình, tên này cũng không sợ đem người ta đánh cho tàn phế? Đủ tàn nhẫn.

Trần Phong một tay giữ Triệu Lượng, mắt thấy Tiết Minh một quyền phi tới, tay còn kia liền đem nắm tay Tiết Minh giữ lại.

Một quyền này, giống như đánh vào bức tường sừng sững. Tiết Minh hoảng hốt, tuy rằng hắn là Kim hệ Dị Nhân, mang sức mạnh ưu thế, nhưng rõ ràng so với Triệu Lượng như đất với trời, cùng lắm 12000 cân, thì sao có thể là đối thủ của Trần Phong.

Bất quá, là một Nguyên Tố dị năng giả, không chỉ có thể cùng ngươi so về sức mạnh mà còn thêm thủ đoạn đầu óc.

Lập tức, Tiết Minh bắt đầu tập hợp nguyên tố kim loại xung quanh. Nhanh chóng kết tinh thành những lưỡi dao sắc bén bay lên, như thể một lòng muốn lăng trì Trần Phong!

“A!”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên!

Đang lúc Tiết Minh chuẩn bị phi dao về phía Trần Phong, đột nhiên nắm tay truyền đến một cổ lực lượng. Giống hệt như bị hàm răng một con hổ kẹp chặt, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng đau đớn, nghiền xuống, làm Tiết Minh nhịn không được hét lên.

Thanh âm kia, như con vịt bị cắt tiết!

Đau nhức ảnh hưởng ập tới, lưỡi dao vừa ngưng tụ nháy mắt rụng rời, Tiết Minh không ngừng giằng tay, muốn thoát ra nhưng hoàn toàn không tác dụng.

Rắc rắc...

Thanh âm xương cốt vỡ vụn cọ xát vào nhau, nghe vào trong tai, làm người ta hàm răng đều có chút tê.

“Biến!”

Trần Phong dùng sức đẩy, Tiết Minh tựa như bị xe tăng đụng phải, trực tiếp bay ngược đi ra ngoài.

Rầm!

Nện lên chiếc bàn ở bên cạnh.

Bàn ăn lập tức vỡ vụn, Tiết Minh ngã mạnh, ôm quyền, đau đến lăn lộn, nước mắt ào ào chảy ra.

Tay phải bây giờ tựa bánh quai chèo, hoàn toàn thay đổi hình dạng.

Mọi người trong nhà ăn, trợn mắt há hốc mồm, nhìn tay biến dạng nghiêm trọng của Tiết Minh, một đám ê răng không thôi, như cạo cao răng!

Lấy một địch hai, cư nhiên còn đem Tiết Minh kêu cha gọi mẹ???

Gia hỏa này, không khỏi cũng quá mạnh rồi đi!

“Mày mẹ nó biết tao là ai không……”

Triệu Lượng giận dữ, nhưng cũng chỉ phẫn nộ trong vô vọng, “Hỗn đản, mau buông, nếu còn muốn kết cục tốt!”

Hôm nay này mặt mũi gã đều ném đi, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, chỉ sợ một buổi chiều là có thể lan truyền khắp toàn bộ trường học, sao có thể để người khác biết chuyện mình bị một tên nhãi năm nhất, còn là mới vào xử đẹp, về sau tồn tại như thế nào?

Trần Phong nơi nào bị gã hư trương thanh thế dọa nạt, tay trái tạo lên dấu ấn, nhanh chóng ở trán Triệu Lượng điểm một chút.

Một cái Pháp ấn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất giữa mày Triệu Lượng!

Gã lập tức đình chỉ giãy giụa, biểu tình hung ác cũng thả lỏng, thay thế bằng vẻ mặt mê mang, con ngươi trở mất tiêu cự!

Nhiếp Tâm Chú!

Trúc Cơ cảnh pháp chú, Trần Phong lần đầu sử dụng, vừa hay có người để hắn kiểm tra.

“Nhìn vào mắt tôi!”

Giọng nói Trần Phong mang theo vài phần mê hoặc, đối với Triệu Lượng ra lệnh.

Triệu Lượng mê mang ngẩng đầu nhìn Trần Phong, đôi mắt dần dần hồi phục, ánh mắt vô cùng khác thường.

Thần phục, đó là ánh mắt thần phục!

“Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần. Đem thức ăn bị rơi vãi xuống đất lên ăn, thuận tiện chiêu đãi người anh em này của anh một chút!” Trần Phong nhàn nhạt nói.

“Vâng……”

Ngay sau đó, Trần Phong buông cánh tay Triệu Lượng, gã như người bị bệnh Thất tâm phong, một mình lủi thủi chui xuống gầm bàn, mặc kệ đồ ăn trên đất dơ hay không dơ, cầm lên trực tiếp đưa vào trong miệng nhai ngon lành!

“Nôn……”

Thấy một màn như vậy, đồng loạt người chứng kiến dạ dày nhộn nhạo, kinh tởm, đồ ăn đều rớt trên mặt đất bẩn như thế mà vẫn còn ăn?

Chuyện này là sao?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không biết Triệu Lượng vì cái gì đột nhiên trở nên giống quỷ chết đói đầu thai, nhưng khẳng định có liên quan đến Trần Phong.