“Ngươi CMN là ai nha?”
Ai nghe thấy mình bị nói là heo mà không sinh khí, Hồ Phi lập tức bạo phát, hắn trời sinh lấy béo làm vinh, nhưng cực kì nhạy cảm nếu ai đem mình so sánh với heo, còn gộp vào một chỗ.
“Hồ Phi, người này chính là ba của Kiệt ca, Tây Môn Báo, hừ tốt nhất tỏ ra tôn trọng một chút!”
Hoàng Quyên nãy giờ đứng bên cạnh, đột nhiên quát lớn, đúng là cáo mượn oai hùm.
Vừa nghe lời này, Hồ Phi sắc mặt khẽ biến, lão ba Tây Môn Kiệt ?
Người mà cho dù hắn muốn cũng không trêu vào a.
“Nga, ra là Tây Môn gia tiền bối, nhưng cho hỏi, các người đem tôi cột vào nơi này làm cái gì?” Hồ Phi ngữ khí đều khúm núm đi mấy phần.
“Giả ngốc cái gì, không phải tôi nói rồi sao, có gan dám đả thương Kiệt ca, các người đều phải trả giá đại giới!” Hoàng Quyên lạnh lùng thốt ra.
Ực!
Hồ Phi theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, mạnh mẽ phản bác, “Thế thì liên quan tới tôi, người cũng không phải tôi đánh!”
Trong lòng Hồ Phi lúc này, hệt như có một đàn Thảo Ni Mã chạy ngang qua, hắn biết Tây Môn gia tìm được hắn là điều vô cùng dễ dàng, nhưng trăm triệu lần không nghĩ được tốc độ lại nhanh đến thế.
“Nếu làm bị thương con trai ta là cậu, cậu cảm thấy mình hiện tại còn có thể đứng chỗ này cùng ta nói chuyện?”
Tây Môn Báo mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo, phẫn nộ cùng cừu hận đan xen, làm người nghe không khỏi run rẩy.
Hồ Phi tất nhiên rất sợ, hắn lá gan tuy lớn, nhưng cái loại tình huống hiện tại hắn vẫn là chưa tiếp xúc bao giờ.
“Vậy rốt cuộc ông muốn gì?”
Hồ Phi cố gắng làm bản thân bình tĩnh, nhưng tội tâm hoảng loạn vẫn không cách nào che dấu.
Tây Môn Báo hít sâu một hơi, bình đạm nói, “Nhóc con, biết điều thì mau nói ra người làm bị thương con ta đang ở đâu, nếu trả lời tốt, không chừng ta có thể tha cho cậu, Thanh Sơn Hồ gia vẫn là Thanh Sơn đệ nhất!”
Nghe được lời này, Hoàng Quyên ngờ vực nhìn Tây Môn Báo, có chút không phục, quá dễ dàng, ả không cam tâm, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể nhịn lại.
Tây Môn Báo liếc mắt cũng đều không liếc Hoàng Quyên một cái.
Con cháu của một tiểu gia tộc Thanh Sơn mà thôi, dòng họ Tây Môn không thiếu, lấy tư cách gì mà đòi bước chân vào hào môn? Con trai ông tương lai chính là người thừa kế, con dâu cũng cần phải xứng vai mới được.
Hồ Phi ngâm mình trong nước, ngơ ngác nhìn Tây Môn Báo, dễ dàng bị khí thế đối phương áp đảo, trong thời gian ngắn quên mất trả lời.
"Con heo chết tiệt, chú Tây Môn đang hỏi”
Hoàng Quyên lập tức quát lớn, phảng phất muốn đem tất cả tức giận xả lên người Hồ Phi, hiện tại ả đối với tên này, càng ngày càng không vừa mắt.
Hồ Phi phục hồi tinh thần, trên mặt bày ra một bộ khóc tang, “Chú Tây Môn, trời đất chứng giám, cháu cũng không biết tên kia ở đâu a……”
“Câm miệng, chú Tây Môn là để con heo bẩn thỉu gọi sao?” Hoàng Quyên mắng.
“Cô câm miệng!”
Hồ Phi còn chưa nói gì, Tây Môn Báo đã ném cho Hoàng Quyên ánh mắt sắc lẻm, Hoàng Quyên bị ánh mắt dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, vội cúi đầu, không dám ho he!
Tây Môn Báo lại quay qua Hồ Phi, “Nói tiếp!”
“Tất cả những gì cháu biết chỉ là tên của hắn, Trần Phong, vô tình đụng mặt trên xe, mấy cái khác thật sự không biết……”
Hồ Phi cố dặn ra vài giọt nước mắt, nếu Trần Phong thấy hắn bây giờ, khẳng định sẽ ném một câu, tiểu tử này nên đi làm diễn viên đi!
Tây Môn Báo khuôn mặt biến đen, nhìn chằm chằm Hồ Phi, ánh mắt từ sắc bén chậm rãi biến thành nhu hòa.
“Người trẻ tuổi, đều đã là người trưởng thành, cần phải vì người khác chịu trách nhiệm, cậu phải hiểu, đã động đến điểm mấu chốt của Tây Môn gia thì không có khả năng cứ thế liền thôi, nếu ta biết cậu cố tình nói dối, thì chỉ có thể trách ông trời tàn nhẫn, làm sao liên lụy đến cả nhà Hồ gia……”
Tây Môn Báo ngữ khí cực kỳ chậm rãi, nhưng mang theo thập phần uy hiếp bên trong.
Hồ Phi nghe xong lời này, sắc mặt trở nên tái mét, Trần Phong dù thế nào cũng cứu hắn, muốn hắn bán đứng ân nhân cứu mạng, hắn làm không được.
Chính là, nếu không nói, lại sẽ liên lụy người nhà.
Hồ Phi nội tâm kịch liệt giãy giụa, kết quả giãy giụa chính là tạm thời trầm mặc.
Tây Môn Báo là người từng trải, vừa thấy bộ dáng này của Hồ Phi, liền biết tên này khẳng định đang dao động.
“Không có việc gì, không cần gấp, cứ chậm rãi suy nghĩ!”
Tây Môn Báo khóe miệng mỉm cười, “Ở trong nước ngâm một đêm, chắc là cậu khát rồi?”
Hồ Phi sửng sốt, cười gượng nói, “Khát thì không khát, nhưng có chút đói bụng!”
Gia hỏa này, cái gì cũng dám nói ra, lúc này còn muốn ăn!
“Cả người toàn thịt, chỉ sợ mười ngày nửa tháng nhịn cũng đều không đói chết, nhưng nhịn nước thì khác!”
Nói đoạn, Tây Môn Báo thong dong phất tay một cái, thủ hạ bên cạnh hiểu ý, mang lên một ấm trà, rót vào chén đưa tới trước mặt Hồ Phi .
Muốn hỏi Hồ Phi bị ngâm một đêm khát nước không? Dĩ nhiên có, bị ngâm thôi, chứ đâu được uống.
Vội vàng ngậm lấy ấm trà miệng, ừng ực nuốt xuống.
“Chậm chút chậm chút, ta cho người chuẩn bị rất nhiều!”
Xem ra Tây Môn Báo bề ngoài hung hãn như vậy, chứ thật ra bên rất mềm lòng, hiện tại đối xử với hắn không tồi, còn đem nước uống, nếu có thể thêm mấy chén cơm tẻ, vậy cực kỳ mỹ mãn!
Trà uống xong, Hồ Phi chép chép miệng, sắc mặt hơi có chút biến hóa, cảm giác nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía Tây Môn Báo, “Chú Tây, trà như thế nào hương vị lạ lạ?”
Chẳng lẽ ông già này hạ độc nước trà ?
Ý niệm này, làm Hồ Phi thoáng đờ người.
Tây Môn Báo cười lớn, “Đừng sợ, không có độc, chính là trà giảm béo bình thường mà thôi, nhìn cậu béo như vậy, vì thân thể cậu, ta làm chút việc nhỏ, không đáng gì!”
Trà giảm béo?
Hồ Phi như bị sét đánh ngang tai.
Phải biết rằng, tổ truyền dị năng Hồ gia bọn họ chính là mỡ, từ nhỏ đến lớn, bất luận cái gì liên quan đến giảm béo đều bị gia tộc cấm kỵ, đối người khác mỡ là gánh nặng, nhưng với hắn mỡ so cơ bắp tốt hơn gấp trăm lần.
Hắn thật vất vả mới đem mỡ cấp dưỡng đến hơn bốn trăm cân, hiện tại, cư nhiên có người cho hắn uống trà giảm béo?
“Uống trà này xong, trong chốc lát sẽ bị tiêu chảy, thuận tiện có hồ nước ở đây, Cá của ta không ngại!”
Tây Môn Báo cười cười, điệu cười giống hệt ma quỷ.
“Tây Môn Báo, CMN bỉ ổi đâu!”
Hồ Phi bạo nộ, ngôn ngữ có chút mơ hồ không rõ, lúc này hắn nào còn cố kỵ thân phận hay không thân phận đối phương, mẹ nó dám cho mình uống trà giảm béo, so trực tiếp giết hắn còn khó chịu hơn, quả thực thù này không trả thà không làm người.
Tây Môn Báo nghe vậy, khẽ cau mày, “Tiểu tử, dám mắng ta?”
“Ha hả, tên nhóc này cũng khá lịch sự, chú ba, cậu ta đang hỏi mẹ con chú đang nơi nào kìa!”
Một thanh âm từ bên cạnh truyền đến, Tây Môn Báo quay đầu nhìn lại, người đến là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi.
Tây Môn gia lão đại, Tây Môn Long anh trai Tây Môn Báo, hiện tại đang là quản sự của Tây Môn gia!
Tây Môn Long bề ngoài cường tráng, mặc một thân đường trang giản dị, so với Tây Môn Báo có vẻ nho nhã hơn mấy phần, trên mặt luôn mang theo ý cười, không cộc cằn, suốt ngày lộ ra địch ý.
“Anh cả!”
Tây Môn Báo vội vàng đứng dậy.
“Anh đến xem Kiệt Nhi!”
Tây Môn Long mỉm cười, ánh mắt lướt qua người Hồ Phi, ngay sau đó không nhanh không chậm cất bước vào trong viện.
Hồ Phi còn tưởng cứu tinh xuất hiện, không nghĩ ra, cư nhiên là một đám, tức khắc trong lòng lạnh xuống.
Tây Môn Báo hung hăng liếc mắt Hồ Phi một cái, “Cứ nửa giờ cho hắn uống một cốc, đừng để khát!”
Nói xong, vung tay, cũng xoay người vào viện.
……
——
Lại nói Trần Phong.
Hôm nay mặc một thân quần áo chỉnh tề, được Trần Quốc Hoa dẫn tới khuôn viên đại học.
Đại học Thục Đô, trường học hàng đầu tại Thục Trung, nhất là từ khi sáp nhập hai trường Thục đô cùng đại học Y Thục Đô vào 20 năm trước, quy mô trường càng ngày càng mở rộng, cơ sở vật chất lẫn chất lượng giảng dạy đều đứng đầu toàn khu vực, thuộc top 8 những trường danh giá tại Trung Quốc.
Có thể nói, được bước chân nơi này là mong ước của rất nhiều học sinh Thục Trung.
Đại học Thục Đô có ba cơ sở, trụ sở chính nằm tại Hoa Đông, mọi hoạt động giảng dạy đều tập trung chủ yếu chỗ này và ở đây chỉ thu nhận học viên có dị năng.
Hai cơ sở còn lại, được phân bổ nơi khác, ở đó chỉ những sinh viên bình thường mới được ghi danh, và chỉ có lớp văn hóa mà thôi.
Mặc dù trong thế giới này, dị nhân được coi là sự tồn tại chủ đạo, nhưng người bình thường cũng không ít, rất nhiều người là cả đời đều không thể thức tỉnh dị năng. Lúc này họ sẽ tập trung vào nghiên cứu, đọc sách, làm những việc liên quan đến đầu óc.
Cơ sở Hoa Đông có điều kiện mọi thứ vô cùng đầy đủ, cơ sở hạ tầng tương đối ưu việt, sau khi xác nhập cùng Y Thục Đô, trình độ giảng viên càng được nâng tầm.
Chỉ tính chuyên gia, giáo sư đạt cảnh giới đại tông sư, nghe nói cũng gần trăm vị!
Cách trường không xa chính là bệnh viện Hoa Đông, một trong những tổ chức ý tế đứng đầu Thục Trung, thậm chí đứng số một số hai toàn đại lục, vô luận trong nước hay ngoài nước đều rất có tiếng tăm.
Hàng năm đại học Thục Đô đều cung cấp cho bệnh viện Hoa Đông lượng lớn nhân tài ưu tú đã trải qua chọn lọc. Ngược lại bệnh viện Hoa Đông có các khoa chuyên môn nghiên cứu dược phẩm cùng sáng tạo thuốc mới để cung cấp cho giảng viên cùng học sinh đại học Thục Đô.
Do đó, ở đại học Thục Đô thiên thời địa lợi đều có, được vào đây học là điều vô cùng vinh dự, địa vị xã hội đều cao hơn người thường.
Sinh viên năm nhất vừa kết thúc học kỳ, học kỳ mới sẽ bắt đầu sau một tháng nữa, Trần Phong hiện tại coi như học sinh chuyển trường mà đến.
Đại học có quy tắc đại học, họ có thể nhận học sinh chuyển tới, nhưng học sinh đó phải thật xuất sắc, ngay cả khi người đó dùng quan hệ lớn như nào, đều không đáng kể, nếu không phải dị nhân, mà muốn lọt vào lớp dị nhân, hoàn không có khả năng.
Hơn nữa, dị năng tương đối dễ nhận thấy, học sinh không có năng lực dị nhân, thì vô pháp vào trường, bởi vì chỉ cần một ngoại lệ tồn tại, danh tiếng của trường cũng theo đó mà sụp đổ.
Mỗi năm, hiệp hội dị nhân đều đề cử rất nhiều thí sinh cho đại học Thục Đô, nói trắng ra thì như đi cửa sau vậy.
Đương nhiên, những người được đưa đến này không phải Hiệp hội tùy tiện chọn lấy, họ phải trải qua quá trình sàng lọc gay gắt, đạt trình độ ưu tú nhất mới được đưa vào danh sách đề cử.
Thương Long Các tuy thành lập không lâu, nhưng địa vị không thể xem thường, có thể đưa lên danh sách đề cử, Trần Quốc Hoa thật sự tài năng và đầu óc.
Danh sách đã có, nhưng không đồng nghĩa với việc đã trở thành tân sinh, muốn nhập học còn phải thông qua một bước cuối cùng là thí nghiệm mới được, đặc biệt, học sinh chuyển trường, còn thuộc danh sách đề cử thi yêu cầu vô cùng cao, đến người kiểm tra họ cũng cần phải ưu tú.
10 giờ rưỡi, Trần Phong vừa tới đại học Thục Đô cùng Trần Quốc Hoa. Trong phòng đăng ký tuyển sinh, các thí sinh lúc này đang tập trung kiểm tra sức khỏe cùng nghiệm năng lực.
Học sinh đề cử phải vượt qua ba đến năm bài thi thử nghiệm mỗi năm. Dù sao, không ai có thể dám chắc cá nhân đặc biệt khi nào xuất hiện,cho nên rất đáng giá bỏ ra thời gian.
Không nhiều người đến kiểm tra vào thời gian này, tỉnh tất cả chưa đến 10 người đang đợi..
“Tiểu tử, chút nữa đi vào, nhớ kỹ, nhất định phải khiêm tốn, ngàn vạn không thể để người nào biết con là toàn hệ dị nhân!”
Ngoài cửa, Trần Quốc Hoa nghiêm dặn dò Trần Phong.