Chương 37: Bách và Akame (1)

Ngáp một cái thật dài, rồi Bách hỏi Chelsea:

-Cô đến đây làm gì ? Quán còn chưa mở cửa mà ?

Cô mỉm cười đáp:

-Khách hàng đến đây, mà ông chủ còn ngồi đây ngủ sao ? Mà ông chủ bị gì vậy, hồi nãy tôi thấy ông chủ có vẻ đau đớn lắm đấy.

Bách nói với vẻ mặt trầm cảm sau khi bị hệ thống cho một cú:

-À ác mộng thôi, không có gì đâu đừng lo.

Nghe thế, Chelsea thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy một cái ghế, ngồi đối diện với Bách, co nói:

-Chúng tôi đang chuẩn bị mở một cuộc phục kích nhóm Jaegers thôi. Sếp bảo tôi đến báo với ông chủ một tiếng.

Bách ngớ cả người ra khi nghe những lời này của Chelsea, nhất là cái này chính là mệnh lệnh của Najenda, một người cực kỳ thận trọng trong nguyên tác. Rõ ràng cô nàng tóc bạc này muốn đưa cậu vào cuộc chiến không khoan nhượng này, nhưng như thế cũ tốt, sẵn tiện chuyện này, Bách sẽ tuyển thêm hai nhân viên nữa để mở rộng quán. Cậu nói:

-Hừm sếp của mấy người có vẻ nham hiểm nhỉ, thông báo để kéo tôi vào chuyện của mấy người luôn.

Chelsea thở dài nói:

-Ai đâu mà biết được, tôi chỉ thực hiện theo mệnh lệnh sếp thôi. Nên thế nhá, tôi về đây.

Bách đột ngột nắm tay cô lại, cậu nói:

-Đến đây rồi thì làm một bữa đi rồi hẵng về. Tôi đâu thể nào để khách hàng của mình mang cái bụng đói về được. Yên tâm đi, tôi đãi.

Đấy là một lời đề nghị cực hấp dẫn với Chelsea, vì món ăn của Bách phải nói là hàng cực phẩm, không có một quán nào có thể độ lại được và cái giá nó cũng như chất lượng, khó cái quán nào có thể độ lại được.

Nên cô ngay lập tức nghe theo con tim mà đồng ý ngay lập, cô nói:

-Về trễ chút thì chắc không có sao đâu.

Nghe cô nói như thế, Bách nỏ một nụ cười nhẹ để chào đón người sắp thành nhân viên của mình, không, phải nói là nhân viên quan trọng nhất trong quán, người tạo ra một ngoại hình khác cho những người đã được xác nhận đã chết.

Cậu ngay lập tức bước vào bếp, Bách đặt một cái chảo lên bếp rồi đổ chút dầu vào. Sau khi dầu nóng, Bách bỏ vào trong đó một chút thịt bò, thật ra cậu không chắc đó có phải thịt bò không vì nó được cậu lấy từ một sinh vật trông giống bò và vị của nó cũng khá giống thịt bò hảo hạng, bỏ nó chảo đang sôi. Mùi hương từ thịt đã khiến Chelsea đang ngồi đằng trước, phải chải hết cả nước miếng. Khi thịt gần chính, thì cậu lấy ra một hũ sốt đặc chế để làm món này, rồi bỏ một thìa lớn vào. Sau đó Bách bỏ thêm chút rau củ vào, đợi đến khi rau củ đã ngấm đầy sốt rồi cậu mới tắt bếp.

Cậu bới thêm một dĩa cơm, rồi để món xào lên cơm. Nước sốt, ngấm vào cơm, tạo nên một mùi hương cực kỳ khó cưỡng. Tuy chỉ món ăn chữa cháy cho Chelsea, nhưng nó cũng chứa rất nhiều công sức của cậu, nên cậu khá tự hào về món này của mình.

Bách mang ra cho Chelsea. Vừa mang ra thì cô đã lao lên chén bữa sáng ngay lập tức, món ăn đã đưa cô đến một vùng đất kỳ lạ, không, phải nói thế giới đó chính là những ký ức tươi đẹp của cô khi cô vẫn còn là một tiểu thư. Cuộc đời như một đoạn băng tua nhanh, nhưng nó vẫn cho phép cô thấy được những thứ gì tốt đẹp nhất của quá khứ. Tất cả những buồn vui mà cô từng trải nghiệm, đều chỉ được gói gọn trong một món ăn đơn giản của Bách, đấy chính là điều đã khiến món ăn của cậu khác biệt.

Ăn xong thì Chelsea tạm biệt ông chủ Bách, cô quay về căn cứ để chuẩn bị vài thứ cho cuộc chiến. Và Bách giờ đây cũng đã có việc làm, nên cậu kêu cả đám nhân viên của mình dậy để thông báo về sự vắng mặt của cậu trong một vài ngày, lúc đầu thì cả ba người kia rất sợ hãi, nhưng sau khi được Bách động viên thì có vẻ Sayo và Ieyasu có vẻ yên lòng hơn, chỉ có Bulat là vẫn còn hơi sợ hãi sự xui xẻo của Sheele, nhưng sợ hãi cũng không thể giúp Bách ở lại được nên cậu cũng phải gật đầu đồng ý trong nước mắt.

Cậu tạm biệt cả ba người để bắt đầu hành trình huấn luyện Akame của mình. Bách khoách lên cái áo tàng hình của mình, rồi phóng tơi căn cứ của Night Raid. Chưa bước vào thì cậu đã thấy họ chuẩn bị của bọn họ, Tatsumi thì tập hít đất để lấy thể lực, Leone thì ngồi lên lưng của cậu ta, Lubbock thì chuẩn bị tơ, còn Mine thì đang lau chùi Pumpkin.

Mọi người ai đều rất nghiêm túc, kể cả Akame. Lúc này cô nàng đang tập sử dụng thanh Dạ hành và thanh Oker cho thành thục, nhưng có vẻ cô rất khó khăn để rút thanh Oker ra khỏi vỏ, sự nặng nề đó được thấy rõ qua những lần cô rút thanh kiếm ra, nó đều tạo ra một áp lực cực lớn cho cơ thể cô.

Thấy vậy, Bách ngay lập tức bước đến bên cô, rồi lấy tay mình đặt lên vai của cô. Vì cậu vẫn chưa bỏ lớp tàng hình, nên cô ngay lập tức dùng thanh Dạ Hành chém vào cơ thể của Bách. Cậu ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình, Bách dùng tay không của mình mà cầm lấy lưỡi kiếm đang chém tới. Khi thấy lưỡi kiếm dừng lại ở trên không mà không thể nào di chuyển được nữa, thì Akame đã đoán ra người chặn đòn này của cô.

Cô nói nhỏ:

-Khả năng tàng hình của ông chủ ngày càng tăng cao nhỉ, tới gần tôi rồi mà tôi vẫn không nhận ra.

Bách khi nghe cô nói như vậy thì mới gỡ cái áo tàng hình của mình ra, Bách cười một cái thật thân thiện rồi hỏi:

-Dạo này luyện tập hai thanh kiếm này thấy quen chưa.

Akame trả lời với cái giọng vô cảm:

-Thanh Dạ Hành thì tôi có thể dùng được thành thạo, nhưng thanh Oker thì gần như không thể chém được nhát nào ra hồn cả.

Bách nở một cười cảm thông rồi vỗ vai của Akame nói:

-Thứ gì mạnh thì thường khó dùng mà. Không phải Murasame cũng rất khó dùng sao, nếu không cẩn thận thì có thể mất mạng khi dùng phải không….Và đó cũng là lý do tôi đến đây đấy, tôi sẽ chỉ cô dùng thanh Oker.

Akame khi nghe Bách nói như vậy, mắt cô sáng lên, cô hỏi lại trong phấn khích:

-Thật hả ?! Ông chủ chịu đóng cửa quán để dạy tôi thật hả ?

Bách cười khổ rồi nói:

-Ai biểu sếp mấy người cứ thích kéo tôi vào cuộc chiến cơ chứ.

Cuộc nói chuyện của hai người đã đánh động tới toàn bộ NIght Raid. Cả bọn đều há hốc cả mồm khi biết Bách có thể ra vào căn cứ này mà không bị phát hiện. Đến cả Susanoo cũng phải ấn tượng với khả năng ẩn giấu của Bách, đến cả Tatsumi thì Susanoo cũng lờ mờ cảm nhận được nhưng đối Bách thì không, Susanoo không thể cảm nhận được một chút nào về sự hiện diện của Bách.

Cả nhóm đang náo loạn thì Bách nắm tay của Akame rồi đạp cửa sổ, phóng ra ngoài. Để lại cả bọn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đột nhiên Tatsumi thấy một tờ giấy rơi trên sàn. Trong đó ghi: “ tôi mượn Akame một chút nhá, mọi người cứ tiếp tục luyện tập đi. Tái bút: Đêm nay đến quán tôi ăn đi, tôi bao" Tatsumi nắm lấy tờ giấy đó trên với vẻ mặt phấn khích, cậu ngay lập tức chạy lại khoe mọi người.

Nhưng tờ giấy đó chỉ là để đánh lạc hướng Night Raid, vì chẳng có bữa tối nào sẽ được bày ra trong hôm nay, chỉ có cái cửa lạnh gắt.

Bách dùng dạng <Long nhân> của mình để mà dẫn Akame đến chỗ luyện tập. Bách thấy xách nách cô có vẻ không thân thiện lắm nên cậu đổi thành thế bế công chúa. Akame khi được Bách ông vào trong lòng, bỗng dưng cô cảm thấy hơi nóng, mặt cô cũng bắt đầu ửng hồng. Dường như cậu cũng nhận ra điều này, nhưng IQ của Bách cứ bảo là do dạng <Long nhân> của Bách gia tăng nhiệt độ cơ thể nên Akame mới cảm thấy nóng, nhưng cậu đâu ngờ cô có chút tình cảm với cậu.

Đưa cô đến một góc khá khuất của khu rừng để đảm bảo tiến độ luyện tập của hai người không bị làm phiền, cậu lấy ra một thanh kiếm bình thường rồi nói với cô:

-Akame này, cô có biết điểm mạnh và yếu của nhất kích tất sát không.

Akame đáp với vẻ mặt hơi khó hiểu:

-Một nhát chém chết kẻ địch, vậy thôi chứ có điểm mạnh điểm yếu nào chứ.

Bách nghiêm túc đáp:

-Đương nhiên là có, để tôi cho cô thấy.

Nói đoạn, cậu lấy thanh kiếm đó chém thẳng về phía hàng cây. Nhát chém của cậu đã chặt đứt hết tất cả cây cối trong bán kính 100km. Nhưng kỳ lạ thay, thanh kiếm mà Bách cầm rõ ràng không thể chịu nỗi lực mà cậu tạo ra nhưng lại có thể trụ vững khi chém xong.

Thấy điều kỳ lạ này Akame liền hỏi ngay:

-Ông chủ làm thế nào mà thanh kiếm không bị hư hại gì hết vậy.

Bách dắt tay lên cổ, ung dung đáp:

-Thì chỉ là điều chỉnh chút lực. Dùng lực mình để bảo vệ cho thanh kiếm, rồi chém một nhát thật mạnh thôi….Mà chuyện đó không phải chuyện chính, tôi hỏi cô là cô có chém được như thế không.

-Thế quái nào mà chém được như thế, ông chủ thuộc dạng quái vật rồi.

-Nhưng sau lần này cô sẽ chém cũng sẽ được như thế này, không, có khi còn mạnh hơn cả tôi nữa.

-Thật hả ?!

-Đương nhiên, nhưng trước tiên phải dùng cái này đã.

Nói đoạn, Bách lấy trong người ra một viên thuốc màu đen, nó có tên <Nihun> có tác dụng gần giống với loại thuốc mà Bách đã cho Seryu uống lúc trước, cũng phá huỷ giới hạn cơ thể và tăng cường sức mạnh cơ thể. Nhưng loại thuốc này đặc biệt mạnh, mạnh hơn rất nhiều nếu so với loại mà Seryu uống.

Akame có hơi chần chừ khi nghe Bách về những thứ cô sẽ gặp phải sau khi uống thuốc, nhưng với quyết tâm quét sạch đế quốc thì mấy tác dụng đau đớn đó sẽ không bao giờ có thể quật ngã ý chí của cô.

Khi uống viên thuốc đó vào, gần như sự đau đớn ngay lập tức nuốt trọn lấy cô, khiến đồng tử của cô từ màu đỏ chuyển hẳn sang màu đen. Sự đau đớn không ngừng ở đó, nó còn lan tới những sợi dây thần kinh của Akame, gây ra một cơn đau đớn khủng khiến. Màu từ mắt vả lỗ tai bắt đầu chảy ra.

Sau gần 15 phút, thì cuối cùng cũng có thể ổn định lại cơ thể của mình. Đồng tử của cô cũng trở lại bình, lúc này cô có thể vươn lên đủ để điều khiển sát chiêu của thanh Oker.

Bách hỏi cô:

-Cảm thấy như thế nào.

Cô thở hồng hộc đáp:

-Đau...Nhưng đáng. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh đang dâng trào trong cơ thể. Mà ông chủ có chắc là thứ này sẽ không để lại tác dụng chứ ?

Bách cười tươi nói:

-Không có tác dụng nào khác đâu, chỉ có trả giá chút ở phần đầu thôi…..Rồi nghỉ một chút đi, một chút nữa tôi sẽ bắt đầu tập cho cô.

Bách lấy trong kho đồ của hệ thống ra một cái áo phông đen in hình Akame, quăng cho cô cái áo đó cho Akame để cho cô thay cho cái bộ quần áo đã lắm lem máu do chơi thuốc. Đợi cô thay xong thì cậu cũng thay luôn một cái y hệt cô cho nó tinh thần đồng đội.

Mặc dù cô vẫn còn đang tự hỏi là cái áo này làm sao Bách có được, nhưng hai người còn rất ít thời gian để luyện tập nên cô không tiện hỏi.

Buổi tập luyện bắt đầu, Bách dạy cô về những khái niệm cao siêu về kiếm thuật, như có vẻ nó hơi quá tải so với bộ não của cô. Đương nhiên là một người thầy chuyên nghiệp, nên Bách cũng phải thiết kế lại giáo trình sao cho phù hợp với Akame, cậu lượt hết mấy cái phần triết lý đi và chỉ tập trung vào những khái niệm đơn giản nhất như “Kiếm là gì ?” Nhưng có vẻ nó cũng hơi quá so với Akame, dù sao thì cô cũng phải cố tiếp thu chứ cậu không thể lược thêm giáo trình của mình nữa.

Gần 4 tiếng đồng hồ để Bách giải thích cho Akame hiểu về những khái niệm đơn giản nhất về Nhất kích tất sát chính quy, dù sao thì cái nhất Kích tất sát của Akame cũng là do cô tự rút kinh nghiệm do những lần chém giết khi còn ở đế quốc nên nó vẫn còn thiếu sót ở những bước cơ bản. Và thầy Bách phải có trách nhiệm chỉ ra những lỗi đó của cô, sau đó giúp cô rút kinh nghiệm để không lập lại sai lầm nữa.

Khi cậu giản sơ sơ về thứ được gọi là kiếm thuật cho Akame rồi cậu hỏi:

-THế bây giờ cô biết được điểm mạnh yếu của Nhất kích tất sát chưa ?

Akame nhanh nhảu đáp:

-Vẫn chưa !

Bách thở dài nói:

-Haiz, thôi để tôi nói thẳng cho nó đỡ mất thời gian. Kỹ thuật này chỉ phát huy mạnh nhất và những thời điểm đối thủ không chú ý hoặc là đối thủ không đủ mạnh, đấy mới chính là những trường hợp mà cô có thể xài Nhất kích tất sát. Với những đối thủ mà hơi vượt quá trình độ của cô như Esdeath thì chúng ta nhất định không nên sử dụng kỹ thuật này…...Vì trên cơ bản, nếu muốn tung ra một đòn Nhất kích tất sát thực sự thì cần phải tập trung tất cả tinh thần, thể lực, sức mạnh cơ bắp, tất cả tụ lại một đòn duy nhất rồi mới tung ra, đấy mới chính là Nhất kích tất sát. Nhưng nếu đòn đó mà bị đối thủ chặn lại dễ dàng thì cô rất dễ bị đối thủ nốc ao ngay lập tức, vì làm méo sức đâu mà phản kháng.

Khi nghe Bách thuyết giáo như vậy, Akame có chút suy nghĩ về kỹ thuật này. Quả thật là cô chưa tìm hiểu rõ ràng về bản chất của Nhất kích tất sát (Bách cũng thế nhưng do kinh nghiệm cực nhiều nên có thể tự suy ra bản chất) những lời này của Bách có chút tác dụng với cô. Cô hỏi cậu:

-Thế tôi phải làm thế nào để có thể giết được Esdeath mà không cần Murasame ?

Cuối cùng Bách cũng chờ được câu hỏi này của cô, tất cả mọi thứ mà Bách làm suốt 4 tiếng qua không uổng. Cậu nở một nụ cười độc ác rồi nói:

-Chính là thanh Oker đấy. Thanh kiếm này có một kỹ năng đặc biệt có khả năng áp đảo tất cả mọi Tiegu có tên <Huỷ diệt> Với kỹ thuật đó dù đối phương có đỡ đi nữa thì cũng chết. Một cái chết không thể trốn thoát.

Akame với vẻ mặt khó hiểu hỏi:

-Vậy khác nào khả năng nguyền rủa của Murasame.

Bách đáp:

-Khác chứ, đấy là một đòn tất công diện rộng, nó sẽ huỷ diệt tất cả mọi thứ trên đường kiếm của cô. Cô biết hạn chế của Murasame rồi đó, không thể chém được những thứ gì không phải là vật sống. Còn <Huỷ diệt> thì không có một hạn chế nào cả, một cái chết không thể thoát. Vả tất nhiên đòn đó cũng không thể dễ dàng tung ra, nên tôi mới ở đây để giúp cô thành thạo chiêu đó.

Nghe thấy thế thì mặt của Akame bỗng chùng xuống, bởi vì theo những gì Bách mô tả thì nó có khả năng giết cả quân ta lẫn quân mình, là một con dao hai lưỡi, không, đúng hơn là một nút tự huỷ để kết thúc cuộc chiến. Dường như Bách cũng được suy nghĩ đó của cô, nên cậu nói:

-Yên tâm đi, nếu cô điều khiển được khả năng đó thì chuyện gây ra một cuộc thảm sát là gần như không thể.

Những lời nói này của Bách đã đánh trúng tim đen của cô, nó không những khiến cô yên tâm hơn phần nào, mà khiến cô càng thấy tên Bách này thú vị.

Hai người bắt đầu luyện tập thể lực, Akame luyện tập còn Bách thì ngồi đọc truyện One Piece và thúc đẩy cô luyện tập. Mặc dù rất tức nhưng cô vẫn không làm gì được Bách, đơn giản nếu cô dám bật lại thì chuyện ăn nguyên một cái dép mông là chuyện bình thường, sau lần đầu đối đầu với Bách thì chiếc dép đã trở thành một nỗi ám ảnh của Akame, một thứ vũ khí sát thần diệt quỷ vô địch thiên hạ.

Hiệu quả của thuốc mà Bách cho cô cực kỳ rõ rệt. Cô có thể chuyển từ luyện tập với mấy cục đá 100 kg sang mấy cục nặng tới hàng tấn chỉ trong một giờ, tốc độ và phản xạ của cô cũng tăng cường một cách kinh khủng. Nói không chừng là cô thể cân kèo cùng Esdeath mà không cần dùng con át chủ bài của mình, <Huỷ diệt> nhưng hơn ai hết, Bách biết rõ sức mạnh của Demon Extract của Esdeath, một sức mạnh được so sánh với tự nhiên, nên cậu cần thanh Oker phải ít nhất có thể khắc chế Demon Extract hoặc là mạnh ngang ngửa.

Tập luyện xong thì Bách mang ra cho một vài món để bồi bổ dinh dưỡng cho Akame. Với chất lượng tuyệt hảo này thì cô có thể tạm tha thứ cho sự vô duyên của cậu. Ăn xong thì Akame tập luyện kiếm thuật đến sáng.

Dù kỹ thuật của cô rất tốt như đối với đối thủ như Bách, thì cô cần phải luyện tập thêm rất nhiều. Chỉ sau 6 tiếng thì kỹ thuật cô đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, những bước duy chuyển của cô ngày càng tinh tế hơn, động tác thừa cũng giảm một cách rõ rệt. Và một cái lợi nữa khi luyện tập với Bách đó chính là Akame có thể luyện tập không ngừng nghĩ, khi cô mệt thì Bách dùng <Hồi phục hoàn toàn> để giúp cô phục hồi thể lực

Theo lịch thường ngày thì hôm nay là ngày Bách dạy cho Kanne học toán, trong đầu Bách lúc này hiện lên một cách luyện tập vô cùng tàn bạo đó chính là để cô luyện tập với Tika (nếu như ai không nhớ thì Tika chính là con pet của Kanne) sinh vật nhanh nhất thế giới Akame ga kill, chỉ sau Bách.

Cô rất bất ngờ khi bước vào khu vực mà Kanne đang sống. Trong mắt cô thì khu vực của em gái Bách sống là một khu vực siêu cấp nguy hiểm, hội tụ đủ loại quái vật đặc cấp, nhưng điều kỳ lạ là chúng không đánh nhau mà chung sống rất yên lành.

Từ trên lưng của một con đại bàng lớn có một thân ảnh bé bay xuống, hướng về phía hai người. Không ai khác ngoài Kanne, chủ nhân của ngọn núi này. Vừa sà vào lòng Bách, thì cô mếu máo :

-Em nhớ Bách onii-chan quá, hức hức. Sao hôm qua anh không đến nhà em ngủ.

Bách ngải mái tóc đen của mình. Đúng là hôm qua cậu có hứa với Kanne là sẽ qua nhà cô bé, nhưng do mải mê luyện tập với Akame nên cậu quên mất chuyện này. Bách nở một cười nói với cô bé:

-Hôm nay anh đến dạy bù được không ? Đặc biệt anh còn dẫn thêm một người đến nữa này.

Lúc này akame mới ló cái mặt của mình ra, cô chào Kanne:

-Chào bé.

Thấy hình dáng của Akame tuyệt vời như vậy, Kanne bỗng dưng tức giận mà cắn Bách một cái. Cô ấm ức nói:

-Không ngờ Bách onii-chan ở bên ngoài còn có cả bạn gái nữa. Nhưng tôi sẽ không để cô cướp Bách onii-chan đâu.

-Hả ?! Ai dạy em về khái niệm bạn gái vậy.

-Em tự học, em không muốn Bách onii-chan quen cô gái này đâu - Kanne ôm chặt người Bách rồi nhìn về hướng của Akame với ánh mắt hình đạn.

Thấy sự dễ thương này của cô, Bách không khỏi nhìn cười. Cậu lấy bàn tay của mình đặt lên mái tóc bạc của cô, rồi nói:

-Trông em, anh là như vậy sao.

-Hức hức, em chỉ muốn Bách onii-chan là của em thôi.

-Có vẻ tôi cần tốn chút thời gian rồi Akame, đợi chút nhé.

Nói đoạn, cái bảng hệ thống mất dạy lại hiện lên.

[Mức độ tình cảm của Kanne đã vượt trên mức bình thường.

Kanne nhận được danh hiệu: người thương thầm ]

Bách giờ này vẫn chưa hiểu tại sao mức tình cảm của mình với Kanne lại cao như vậy, có khi cong cao hơn cả Seryu. Với Seryu thì Bách biết tiến trình rõ ràng, nhưng với Kanne thì không, Bách không hề có dự định gia tăng cảm xúc gì với cô cả, cậu chỉ đơn giản xem cô như một đứa em gái của mình thôi. Nhưng Bách cũng không mảy may quan tâm lắm, cậu giờ chỉ chăm chú luyện tập cho Akame.

Cậu mượn Tika của Kanne, nhưng có vẻ cô hơi phải đối:

-Em không cho Bách onii-chan mượn Tika để chị đó luyện tập đâu.

Bách nài nỉ:

-Xin em đấy, khoảng một tiếng thôi.

Kanne khăng khăng:

-Hức không thèm cho Bách onii-chan đâu.

Bách tiếp tục nài nỉ trong vô vọng:

-Em muốn gì anh cũng làm, miễn là em cho anh mượn Tika là được.

Cuối cùng thì Kanne cũng đợi được câu nói này Bách, cô cười tinh ranh nói:

-Vậy thì em sẽ cho Bách onii-chan mượn nếu hôm nay Bách onii-chan ngủ với em.

-Được miễn là em cho anh mượn Tika.