Chương 1: CHƯƠNG 1 : CHÍNH MÌNH CỦA TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 1 : CHÍNH MÌNH CỦA TƯƠNG LAI

Thành đô!

Buổi tối tháng 8 nóng bức đến kỳ lạ, không có một tia gió mát, trên trời ánh trăng tròn vằng vặc, ánh sao đầy trời hóa thành ánh trăng trong sáng chiếu xuống, rơi vào gương mặt góc cạnh của người phía trên.

【 Ân ! Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao?】

Đang lúc Triệu Hà ngẩn người xem ánh trăng trên đỉnh đầu , đột nhiên một âm thanh vang lên bên tai.

Triệu Hà không khỏi giật mình, phản xạ có điều kiện hướng nhìn bốn phía, nhưng mà xung quanh trừ hắn, cùng với một xe cảnh sát bên ngoài, hoàn toàn không có người khác !

Chẳng lẽ bản thân sinh ra ảo giác?

Nghe lầm?

【 Ân ! Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao?】

Nhưng đột nhiên, âm thanh lập lại một lần nữa, hơn nữa thanh âm này, còn cho Triệu Hà một loại cảm giác quen thuộc.

“Ai? Người nào nói chuyện?” Triệu Hà kinh hô một tiếng, vội vàng nhìn chung quanh, thậm chí còn vòng quanh xe cảnh sát nhìn một vòng, nhưng mà căn bản không có những người khác.

Cmn! Gặp quỷ rồi sao?

Triệu Hà kinh ngạc vô cùng, thanh âm này thực sự quá rõ ràng , căn bản vốn không giống như là ảo giác, nhưng xung quanh lại không có người khác , làm sao lại......

【 Ngươi nghe ta nói! Ngươi nhanh đến đường Tây Môn phố “Siêu thị dân chúng ” một chuyến, nơi đó sẽ phát sinh vụ án giết người tàn ác .】 âm thanh tiếp tục vang lên.

Nghe lời này một cái, Triệu Hà Tâm bên trong không khỏi một lộp bộp, cả người lập tức mất thăng bằng.

Triệu Hà năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp trường cảnh sát trọng điểm, làm cảnh sát đã 2 năm, đêm nay hắn đưa theo một cảnh sát thực tập ra ngoài tuần tra .

Nhân lúc đồng chí Tiểu Lưu đi nhà vệ sinh, Triệu Hà thưởng thức bóng đêm, không ngờ tới đột nhiên nghe được âm thanh quỷ dị này ?

“Ngươi, ngươi đến cùng là ai?” Triệu Hà hỏi lần nữa.

Mặc dù không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao mình lại nghe được thanh âm này? Nhưng chỉ cần biết rõ đối phương là ai, mọi chuyện liền dễ giải thích rồi .

【 Ngay cả âm thanh của mình cũng nghe không ra sao? Tôi đây là chính cậu ! Tôi là cậu tới từ tương lai .】 âm thanh tiếp tục vang lên.

“ Ta của tương lai?”

Triệu Hà càng thêm giật mình, có một loại cảm giác nằm mơ giữa ban ngày , thậm chí còn lấy tay bóp bóp mặt mình, rất đau, căn bản là không nằm mơ !

Hơn nữa hắn cũng lập tức phản ứng lại, âm thanh này, thật là cùng giọng nói chính mình giống nhau như đúc.

Thật sự là bản thân trong tương lai ?

Nhưng mà, điều này có thể sao?

【 Thời gian không còn kịp rồi, ngươi nhanh đi đường Tây Môn phố “ Siêu thị dân chúng ” chỗ bán cá, ngăn cản người bán cá giết người, nhanh lên , nhanh ~】 âm thanh nói xong lời cuối cùng, lại là đột nhiên im bặt mà dừng .

Phảng phất có tiếng điện thoại trò chuyện bên trong, đột nhiên không còn tín hiệu !

“ Này ! Ngươi có còn nghe ta nói không ? Này!” Triệu Hà lớn tiếng hô lên.

Nhưng căn bản là không có ai đáp lại hắn!

“Triệu ca, anh đang làm gì đó?” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên sau lưng.

Một thiếu niên chừng 20 từ nhà vệ sinh đi tới nhìn thấy Triệu Hà la to, lộ ra vẻ kinh ngạc trên gương mặt.

“Tiểu Tôn, lên xe, nhanh!” Triệu Hà quay đầu liếc mắt nhìn, bỏ lại một câu liền vội vàng mở cửa xe, lên ghế lái.

Đối với tin tức vừa nghe được, hắn mặc dù còn mười phần hoài nghi, hơn nữa lý trí cũng nói cho hắn biết, chính mình có khả năng ngã bệnh, sinh ra ảo giác, nhưng là một nhân viên cảnh sát, hắn nhất thiết phải vì bảo vệ an toàn tính mạng dân chúng , dù là chỉ có 1% khả năng, hắn cũng phải lập tức đi qua thăm dò.

“A! A a, đợi em với.”

Cảnh sát thực tập Tôn Hiểu Long sửng sốt một chút, lập tức vội vàng cũng vào xe, ngồi ở tay lái phụ phía trước.

Tích ô ~ Tích ô ~

Kèm theo am thanh một hồi còi cảnh sát , xe cảnh sát hướng về đường Tây Môn phố “ Siêu thị dân chúng ” Nhanh chóng chạy đi.

Cùng lúc đó!

Một nhà cỡ lớn trong “ Siêu thị dân chúng ”, ở chỗ chuyên môn bán cá chỗ, một vị nam tử ngoài 40 tuổi ăn mặc lôi thôi, đang ngồi ở chiếc ghế đẩu phía trước, chờ khách hàng tới mua .

Người này là Cao Cường, một bậc thầy mổ cá có hơn 20 năm kinh nghiệm.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi hắn đột nhiên vang lên, Cao Cường vội vàng xoa xoa tôiy lấy ra điện thoại, nhìn thấy tên người gọi đến, không khỏi cứng một chút, tựa hồ rất sợ tiếp cú điện thoại này.

Sau một lúc lâu, hắn mới run run rẩy rẩy bấm nút nhận !

“ Ân ! Xin chào, y tá Lâm.” Cao cường nuốt nước miếng một cái .

“Cao tiên sinh, tiền chữa trị còn dư của anh đã xài hết, xin vui lòng tới bệnh viện đóng tiền, bằng không, sợ rằng bệnh viện chúng tôi phải cho con của ngài ngừng thuốc.” Đầu bên kia điện thoại, vang lên thanh âm một nữ nhân.

“Đừng, đừng đừng, y tá Lâm , tuyệt đối đừng cho con tôi ngừng thuốc ! Các người dừng thuốc, tôi, con của tôi sẽ chết mất !” Cao Cường một mặt lo lắng nói.

“Cao tiên sinh, chuyện này không phải tôi có thể làm chủ, phía trên đã chỉ thị xuống, ngươi nếu như không nộp tiền, ngày mai sẽ cho con của ngươi ngừng thuốc.”

“Y tá Lâm ! Tôi biết cô là người tốt, cô nhất định có thể giúp tôi một chút, tôi, tôi thực sự không bỏ ra được nhiều tiền như vậy a! Tôi......”

Cao Cường vô cùng nóng nảy nói, nước mắt đã lã chã tuôn rơi.

“Ông chủ, cá này bán thế nào?” Đúng lúc này, một phụ nữ mập hơn 40 tuổi đi tới, chỉ vào cá bên trong bể cá, nhìn về phía bên cạnh Cao Cường đang nghe điện thoại hỏi.

Cao Cường tùy ý liếc qua, không nhịn được nói: “Không bán !”

Hắn lập tức hướng về phía điện thoại tiếp tục nói: “ Y tá Lâm, tôi cầu xin cô, cô giúp tôi nói tốt một chút, thư thư cho tôi mấy ngày, tôi......”

“Tốt, ngươi cũng không cần nói những lời vô dụng này , ngươi không giao tiền, bệnh viện bên này liền sẽ ngừng thuốc, đây là quy định, cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin, cũng vô dụng thôi!”

Y tá Lâm đột nhiên không nhịn được nói, nhấn mạnh, nàng đã cùng Cao Cường liên hệ rất nhiều lần, cũng mất đi sự kiên nhẫn.

Làm một y tá lâu như vậy, sinh lão bệnh tử nàng đã thấy rất nhiều, cũng không thể nào mỗi ngày đều hao phí tâm tư vào những việc này.

“Tôi......”

Cao Cường nhất thời không tiếp nổi lời nói , trên mặt đều là vẻ thống khổ, nếu như không có tiền, con của mình xem như là chết chắc rồi !

“Bán cá, ta đã nói với ngươi đâu, ngươi hung hăng cái nỗi gì? Tôi hỏi ngươi cá này bán bao nhiêu tiền một cân?”

Người phụ nữ mập đột nhiên rống lên, thái độ của Cao Cường đối với bà, khiến bà vô cùng tức giận .

“Ta nói không bán , ngươi không nghe thấy sao?” Cao cường không nhịn được nhìn nàng quát lớn .

“Ái chà chà! một tên bá cá thối tha, cũng khí phách như thế có phải hay không? Nói cho ngươi, bà ngoại ngươi đây cũng không phải dễ trêu.”

Người phụ nữ mập xem ra chính là không dễ chọc , đổi lại là người phụ nữ khác có thể dàn xếp ổn thỏa , nhưng bà ngược lại hai tay chống nạnh, mắng lên.

Một màn này, cũng làm cho không ít người chú ý, nhao nhao tới xem .

Cao Cường thở sâu thở ra một hơi, đè nén lửa giận nói: “Thật xin lỗi, tôi bây giờ có chút việc, không bán cá.”

“Ha ha! Bây giờ biết xin lỗi rồi, lúc trước đã làm gì thế ? Một tên bán cá thối tha mà thôi, có gì mà lên mặt , ta nói với ngươi, con trai ta là phó cục trưởng cục quản lý đô thị, chính là chuyên môn quản ngươi loại người như ngươi đấy.”

Người phụ nữ mập thấy đối phương chịu thua, ngược lại càng phách lối hơn.

Vốn là Cao Cường một mực đè nén lửa giận, bây giờ bị người phụ nữ mập luân phiên khiêu khích, mở miệng là mắng bán cá thối tha, bên trong bụng hắn lửa giận giống như là núi lửa phun trào, bộc phát ra.

“Mẹ nó! Lão tử chính là bán cá, thế nào? Bán cá chọc tới ngươi sao? Đại gia ta xxx ngươi!”

Cao Cường đột nhiên gào lên một tiếng, thuận thế cầm dao chặt thức ăn trên bàn lên, liền hướng về nữ nhân mập vọt tới.