Hoàng hôn khuất dần phía cuối chân trời xa xa, nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp của Tâm Nhi, Trương Minh chưa bao giờ cảm thấy thời gian như đang dừng lại để ngắm nhìn sự ngọt ngào của hai người. Nhưng cơn gió đầu mùa khẽ thổi bay làn tóc dài suôn mượt của Tâm Nhi. Hai người sóng vai bước đi trên con đường nhỏ hướng về quốc lộ.
-Trương Minh.
Tâm Nhi phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
-Anh có biết chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là ở đâu không?
Trương Minh nhìn cô, hắn cố gắng lục lại kí ức của bản thân mình. Hắn và cô quen nhau từ năm đầu cấp hai thì phải. Khi ấy hắn và Chỉ Tình là một cặp chị em dính lấy nhau không rời, chính Chỉ Tình là cầu nối để hai người biết đến nhau.
-Không nhầm thì có phải là đầu năm cấp hai, khi chúng ta học cùng một lớp. Lúc đó anh luôn đi sau Chỉ Tình, rồi cô ấy giới thiệu em cho anh phải không?
Tâm Nhi lặng im một chút, đầu tựa vào vai của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên:
-Không phải. Anh có còn nhớ vào năm anh mười tuổi, một lần trong bệnh viện anh đã gặp một cô bé thắt tóc bím ngồi khóc ở hành lang không? Có lẽ anh không nhớ nhưng chắc anh nhớ cái này chứ?
Nói xong cô vén nhẹ mái tóc, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Khi mở chiếc hộp ra bên trong có một đồng xu cũ nhìn qua có vẻ rất bình thường. Kí ức trong đầu hắn dần dần hiện ra. Khi đó mẹ hắn bị phải nhập viện, nằm ở phòng cấp cứu. Trương Minh mười tuổi hằng ngày đã vừa đi học tối về lại vào phòng bệnh chăm sóc cho mẹ. Lão Trương lúc ấy chạy đông chạy tây để xoay tiền nong chữa trị cho bà. Có một hôm hắn vừa bước vào cửa phòng cấp cứu đã thấy các bác sĩ đang tất bật sơ cứu cho một cặp vợ chồng gặp tai nạn giao thông bị thương rất nặng. Các bác sĩ nhanh chóng đẩy hai người vào phòng phẫu thuật. Chạy theo xe của hai người còn có một bé gái tuổi tuổi cũng xấp xỉ hắn. Cô bé ấy cả người chi chít những vết sước nhưng lại không hề kêu đau mà chỉ liên tục gọi với theo chiếc cáng trở cặp vợ chồng kia vào phòng phẫu thuật. Khi Trương Minh đi lấy mua đồ ăn cho mẹ, hắn có đi qua nơi hành lang trước cửa phòng phẫu thuật. Hắn thấy cô bé vẫn đang ngồi co do, úp mặt vào đầu gối, vai run run. Trương Minh bước tới bên cô bé:
-Cậu đừng khóc nữa, ông trời sẽ không bắt ba mẹ cậu đi đâu.
Cô bé từ từ ngửng đầu lên, đôi mắt ướt nhèm vì nước mắt, giọng nói run run:
-Có thật không? Ba mẹ mình sẽ qua khỏi phải không?
Trương Minh ngồi xuống bên cạnh cô lấy giấy lau mắt cho cô.
-Đương nhiên là thật rồi, cậu phải tin Trương Minh mình chứ?
Nói xong hắn sờ sờ vào trong túi, móc ra một đồng xu.
-Đây là đồng xu may mắn mà mẹ mình cho mình. Bây giờ mình cho cậu, coi như truyền may mắn cho cậu. Cậu phải luôn tin rằng may mắn sẽ vĩnh viễn ở bên cậu.
Nói xong hắn bước xuống rời đi. Bây giờ nhớ lại quả thật cô bé ấy có nét giống hệt Tâm Nhi.
-Em chính là cô bé đó?
Tâm Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
-Lúc ấy hôm ấy là trước sinh nhật của em một ngày. Vì công việc bận rộn nên ba mẹ mới tổ chức sinh nhật cho em sớm hơn. Em còn nhớ khi ấy em rất vui vì cha mẹ đưa em đi công viên giải trí rồi đi ăn nhà hàng nữa. Thật không ngờ, trên đường trở về một chiếc xe mất lái đã lao thẳng vào xe của ba em. Cha và mẹ vì bảo vệ em nên đã cố gắng che chở cho em nên họ đã bị thương rất lặng. Hôm ấy em rất hãi, em đã khóc rất nhiều cho đến khi anh đến bên cạnh em nói với em những câu ấy. Đó cũng là lần đầu chúng ta gặp nhau. Mặc dù cha mẹ em lúc ấy không qua khỏi nhưng nhờ những lời động viên của anh đã khiến em thấy được an ủi hơn rất nhiều. Chính vì vậy khi gặp lại anh em đã có tình cảm đặc biệt với anh. Nhưng lúc đó anh lại chỉ có Chỉ Tình, em thì không giỏi nói chuyện nên không có can đảm để nói lời thích anh từ khi ấy.
Trương Minh vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà của cô đầy âu yếm:
-Cô bé ngốc, sau này anh sẽ đối sử thật tốt với em, không để em rơi nước mắt nữa được không? Sau này anh sẽ tạo cho em thật nhiều tiếng cười để cho em không còn phải đối mặt với sự cô đơn nữa.
Tâm Nhi đầy cảm động quay người ôm chặt lấy eo hắn, kiễng chân lên trao cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt. Hình bóng hai người dần dần biến mất nơi cuối con đường.
Lúc này ở một nơi khác của Hoa Hạ. Nơi đây là một khu căn cứ bí mật của nhà nước Hoa Hạ. Không khí trong phòng lúc này đang rất ngột ngạt. Một người trung niên với vẻ mặt luôn tỏ ra nghiêm nghị đang chuyên tâm ngồi bàn bạc cùng với những người cấp dưới của mình. Ông chính là tổng chỉ huy của tổ chức K, Tống Chương Nguyên. Sau sự thất bại vào ba năm trước khi ông không mang được Bích Hàm trở về và còn để Dạ Nguyệt sống sót. Ông đã bị cấp trên truy vấn rất nhiều. Hiện tại chức vụ của ông đã cao hơn ngày xưa rất nhiều cho lên sự kiện ba năm trước hoàn toàn đã không còn là một vẫn đề đáng để ông lưu tâm nữa. Lúc này một người ăn mặc quân phục màu rằn ri bước vào với một tập giấy tờ dài ngoằng chính thức phá vỡ sự ngột ngạt của phòng họp.
-Báo cáo. Vừa nhận được thông tin tại thành phố Nam Phong đêm qua đã sảy ra một cuộc thanh trừng kín. Thanh bang trong một đêm đã bị một Thiên bang nhỏ bé nuốt chọn. Bọn họ đang tiến hành thành lập một công ty bảo an tên Thiên Bang với người đứng đầu là Tô Thiên Hải. Không những vậy có thông tin tương đối chính xác rằng Tô Thiên Hải có được Thanh bang chính là nhờ sự giúp sức của một người.
Tống Chương Nguyên nghi hoặc, thường thường những cuộc thanh trừng như này đều không liên quan gì đến tổ chức của bọn họ cả. Sao hôm nay lai phải báo cáo điều này chứ?
-Tôi nhớ chuyện Thanh trừng này đâu liên quan gì đến tổ chúc của chúng ta.
Người kia bình tĩnh trả lời:
-Đúng là chuyện thanh trừng bang phái này hoàn toàn không có liên quan gì đến chúng ta, nhưng người giúp sức Tô Thiên Hải lại liên qua rất nhiều.
Tống Chương Nguyên nhìn người kia:
-Long à, từ bao giờ cậu trở lên dài dòng như vậy? Người giúp ông ta là ai?
Người trung niên kia chính là Long. Hiện tại anh ta cũng đã 38 tuổi rồi, nhưng cơ thể anh ta vẫn rất đáng kinh ngạc. Chức vụ của anh ta lúc này đã chuyển thành thư ký cho Tống Chương Nguyên.
-Thưa ngài. Ngài còn nhớ người thanh niên ba năm trước chứ?
Tống Chương Nguyên nhìn chằm chằm vào Long:
-Là nó sao? Hắn đã trở về rồi à.
Long gật đầu:
-Không chỉ cậu ta trở về mà tất cả đều đã trở về kể cả cô gái đó.
Tống Chương Nguyên cười nhẹ:
-Con nhóc đó cũng về rồi sao?
Nụ cười của ông không che nổi một sự yêu thương ẩn sâu trong đó.
-Có cần cho người đi đón cô ấy không?
Ông lắc đầu:
-Không cần đâu? Cứ để kệ nó đi.
Nghĩ một lúc ông ta lại nói:
-Cậu chuẩn bị cho tôi một chuyến đi đến Nam Phong, có lẽ tôi phải chính thúc gặp mặt nó.