Chương 40: Trận bóng quỷ dị

Sân bóng rổ lúc này đã chật kín người, mọi người đều muốn biết Trương Minh sẽ dùng cách gì để có thể chơi đối kháng một đấu năm. Tạ Đình Phong ném trái bóng cho Trương Minh ý muốn nói hắn triển khai bóng trước. Trương Minh nhận bóng cũng không nói nhiều trực tiếp đập quả bóng xuống đất vài nhịp lấy cảm giác rồi bắt đầu triển khai bóng. Tạ Đình Phong thấy hắn muốn triển khai bóng bèn ra hiệu hai người lên trước cản hắn lại còn mình và hai người khác sẽ đứng sau phòng thủ. Hai người kia hiểu ý trực tiếp lao lên một người kèm Trương Minh người còn lại cướp bóng của hắn. Trương Minh cười nhẹ mặc cho tên kia đang lao đến hắn vẫn tiếp tục dốc thẳng bóng về phía rổ của đối phương. Tên được củ cướp bóng của Trương Minh cười thầm chắn trước mặt Trương Minh đưa tay muốn lấy bóng của hắn nhưng lấy bóng của Trương Minh nào có đơn giản như vậy. Chỉ thấy Trương Minh xoay một vòng đưa trái bóng ra trước mặt trực tiếp vuột qua hắn. Toàn trường được một phen kinh ngạc, kĩ thuật qua người của hắn sợ rằng đến tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể làm được. Tên theo kèm thấy tình huống không đúng vội vàng đuổi theo muốn chặn hắn lại nhưng Trương Minh một lần nữa xoay người nhưng lần này không phải chỉ là xoay người không, chỉ thấy hắn nhảy lên trực tiếp ném bóng về phía khung rổ mà không cần suy nghĩ chút gì cả. Chỉ nghe thấy oành một tiếng, trái bóng trực tiếp nện thẳng vào khung rổ rơi vào lưới, một cú ném ba điểm. Tạ Đình Phong và mấy người còn lại chỉ biết đứng nhìn mà không thể làm gì được. Mọi người trên sân bóng ồ lên vỗ tay không ngớt. Trương Minh lúc này đã ghi được ba điểm đầu tiên. Trái bóng lúc này được trả lại cho bên của Tạ Đình Phong, hắn hít một hơi thật sâu bắt đầu triển khai trái bóng cho đồng đội. Trái bóng được Tạ Đình Phong ném cho đồng đội tưởng trừng như rất dễ dàng không có chuyện gì cả nhưng khi nó sắp tới tay của đồng đội thì một cái bóng vọt qua trực tiếp cướp trái bóng trên đường bay. Đương nhiên người cướp bóng không ai khác chính là Trương Minh. Khống chế trái bóng một nhịp sau đó lại là một cú ném ba điểm nữa. Trái bóng như được gắn ra đa vậy, Trương Minh chỉ cần vung tay là nó sẽ bay trực tiếp vào rổ trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Vào một quả có thể là ăn may, vào hai quả có thể là may mắn nhưng liên tục vào thì nó không còn được gọi là may mắn nữa. Nó phải là quái thai mới đúng. Trận đấu này đã cho mọi người thấy được độ quái thai của Trương Minh. Hắn liên tục ghi điểm mà bên Tạ Đình Phong đến cơ hội để triển khai bóng cũng không có. Khi trận đấu gần kết thúc, một lần nữa lại là Tạ Đình Phong triển khai bóng. Trương Minh vẫn đứng đó đợi hắn chuyền bóng. Tạ Đình Phong cắn răng không hề ném bóng cho đồng đội nữa mà dùng hết sức của mình ném thật mạnh về phía rổ của Trương Minh. Trái bóng vẽ một đường cong tuyệt đẹp nhằm lưới của Trương Minh bay tới. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, theo quỹ đạo bay của trái bóng thì lần này chắc chắn nó sẽ bay vào rổ. Chỉ Tình đưa tay che miệng sợ hãi. Không phải chứ cả trận làm rất tốt rồi đến cuối cùng lại thua như này sao. Tạ Đình Phong nhìn hướng bóng bay tới trong lòng vui mừng khôn siết. Mọi người đều nghĩ trái bóng sẽ bay vào rổ, Trương Minh thua là không phải bàn cãi rồi. Đúng lúc này dị biến đã sảy ra. Khi trái bóng chỉ còn cách rổ 2cm một bàn tay trực tiếp lách vào khoảng trống ở giữa đó, nắm chặt trái bóng khiến cho nó không thể rơi vào rổ. Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Trương Minh trong giây phút cuối cùng đã bật cao giữ trái bóng khiến nó không thể vào rổ. Sau khi tiếp đất Trương Minh một tay ném quả bóng ngược trở lại. Trái bóng như một quả tên lửa lao vút đi nện thẳng vào khung rổ trực tiếp khiến khung rổ ấy vỡ đôi, sau đó trái bóng từ từ rơi trên thành rổ rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Nếu vừa nãy cú bật cao của Trương Minh làm mọi người kinh ngạc thì lúc này họ không còn gọi là kinh ngạc nữa mà thay vào đó là cảm giác sợ hãi. Phải có lực mạnh bao nhiêu thì mới có thể làm gãy khung rổ như vậy chứ. Chưa nói đến hắn còn ném bóng từ đầu sân bên này sang. Tiếng chuông hết giờ cuối cùng cũng vang lên, kết quả thì ai cũng biết. Tạ Đình Phong chết lặng sau cú ném của Trương Minh. Hắn đứng bất động ngơ ngác nhìn lên khung rổ đã gãy.

-Tao nói rồi mà! Đừng khiêu chiến giới hạn của tao.

Trương Minh đi qua vỗ vai hắn sau đó quay người đi thẳng về phía chúng nữ. Chỉ Tình và Tô Thiến không chút ngại ngùng lao tới mỗi người một bên ôm lấy cánh tay của hắn. Bích Hàm không nói gì chỉ cười đầy yêu thương với hắn. Người khó sử nhất lúc này có lẽ chính là Tô Uyên Nhi. Lúc nãy cô còn có chút hi vọng anh trai mình sẽ thắng nhưng Trương Minh trực tiếp đem điều đó ném vào hư vô.

-Cô bé, hãy chuẩn bị đồ đạc đi tới đia chỉ này.

Bích Hàm đưa một tờ giấy cho Uyên Nhi sau đó quay người đi theo Trương Minh. Tô Uyên Nhi nhận tờ giấy có chút thắc mắc:

-Đây là...?

-Nhà của chúng ta.

Bích Hàm chỉ để lại câu nói đó rồi đi thẳng. Tô Uyên Nhi ngơ ngác nhìn tờ giấy rồi lại nhìn theo đám người Trương Minh đang rời đi có chút ngơ ngác. Mọi người xung quay thấy Trương Minh rời đi thì tất cả cũng tản ra. Điều này đã khiến Trương Minh trở thành người nổi tiếng nhất đại học Nam Phong này.

-Trương Minh, có lẽ chúng ta cần mua thêm một đến hai chiếc xe đấy.

Bích Hàm đi tới bên cạnh Trương Minh nói.

-Những chiếc xe của chúng ta không thể trực tiếp chuyển về bên này ngay được vì thể tôi nghĩ rằng cậu nên mua một đến hai chiếc xe đi.

Điều Bích Hàm nói quả thực Trương Minh chưa nghĩ qua. Sau khi mua nhà vì tiện xe của Tô Thiến nên hắn cũng không nghĩ đến việc mua xe gì cả. Đúng lúc này điện thoại của Tô Thiến đổ chuông, sau khi nghe máy cô trả lời một hai câu rồi trực tiếp đưa điện thoại cho Trương Minh.

-Ba em muốn nói chuyện với anh.

Trương Minh cũng không lấy làm lạ, tiếp điện thoại từ tay Tô Thiến hắn ra hiệu cho Bích Hàm đưa mấy cô đi trước, chính mình dừng lại nghe điện thoại.

-Con chào bác. Chắc bác có câu trả lời rồi nhỉ?

Không lòng vòng nhiều hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính. Bên kia Tô Thanh Hải dường như cũng không ngạc nhiên trước sự trực tiếp của Trương Minh.

-Ta có thể gặp con một chút được không? Chuyện này là chuyện lớn lên không thể qua loa được.

-Đương nhiên là có thể, vậy tối chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng gần giao lộ từ đại học Nam Phong.

-Được.

-Con chào bác.

Trương Minh lễ phép cúp điện thoại, mấy cô gái đã đợi hắn sẵn ở xe. Khi hắn vừa định đi tới thì đằng sau có người gọi với lại:

-Trương Minh. Đợi một chút.

Quay đầu nhìn hắn thấy Tạ Đình Phong đang điên cuồng chạy tới chỗ của hắn.

-Có chuyện gì vậy, không phải đấu xong rồi sao?

Trương Minh có chút khó hiểu về hành động của Tạ Đình Phong.

-Chuyện sảy ra lúc sáng chúng ta có thể bỏ qua được không. Tôi muốn kết giao với cậu.

Tạ Đình Phong sau khi tỉnh táo lại, hắn là một người thông minh nên có thể đoán ra được Trương Minh chắc chắn không phải một người bình thường. Gia đình hắn là người trong quan trường lên hắn rất nhạy cảm trước các mối quan hệ. Lý trí mách bảo hắn rằng nên kết giao với Trương Minh, điều này chắc chắn có lợi cho tương lai của hắn về sau.

Trương Minh cũng giật mình khi nghe hắn nói muốn kết giao với mình. Đưa mắt nhìn hắn một lượt, suy nghĩ một chút hắn trực tiếp đến vỗ vai Tạ Đình Phong:

-Có thể kết giao với cậu là một chuyện tốt mà. Không có lý do gì để tôi từ chối cả. Chúng ta coi như không đánh không quen.

Tạ Đình Phong không giấu nổi sự vui mừng bắt tay hắn không ngớt.

-Cậu còn có việc thì đi trước đi. Hôm khác tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu.