Trong khu nghiên cứu hóa học của nước A đang có một bầu không khí u ám bao quanh cả cái trụ sở này.Nơi được xem là được căn phòng nghiêm ngặt bậc nhất như này lại có thể để người vào phá hủy hết tất cả dữ liệu về hợp chất X,hơn thế nữa bình thuốc thử nghiệm đạt hiệu quả tuyệt đối vừa mới nghiên cứu cũng bị trộm mất.
-Anh giải thích cho tôi xem chuyện gì đã sảy ra với thành quả mà tôi đã dày công nghiên cứu suốt 20 năm nay.Vì sao chỉ trong một đêm mọi giữ liệu về nó đều biến mất không còn sót lại một chút gì.Không những vậy 'hợp chất H' cũng không cánh mà bay là sao chứ?
-Tôi cũng không hiểu được chuyện gì đã sảy ra nữa.Mọi máy tính của chúng ta vào thời gian ấy đều không thể hoạt động được.Đội kĩ thuật đã đi kiểm tra nhưng cũng không thể làm gì được.Còn về 'hợp chất H' thì tôi cũng không thể giải thích được lý do nó biến mất.Theo camera quay được thì người cuối cùng tiếp xúc gần với nó là tiến sĩ Thomas.
-Vậy ông ấy đâu rồi??????
Lúc này trong căn phòng nhỏ bé,Trương Minh vẫn đang miệt mài vận động không biết mệt mỏi trên cơ thể trinh trắng của Chỉ Tình. Trong không khí tràn ngập mùi vị hoan ái, trên người Chỉ Tình đầy tinh dịch và những dấu vết hoan ái, thân thể mềm mại bất lực vẫn đang run rẩy không ngừng.Đây là lần đầu của cô mà cái tên Trương Minh chết tiệt này không hề biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào cả.Hắn miệt mài đưa cây gậy nóng rực vào cơ thể cô mà không hề quan tâm tới cảm giác của cô khi bị mất đi cái quý giá của một người con gái gì cả.Mỗi lần hắn đi vào là cảm giác đau đớn đó lại tăng thêm một lần.Dần dần khi cảm giác đau đớn mất đi lại là một cảm giác kì lạ khó thể diễn tả được.Cô cắn răng chịu đựng sự mạnh mẽ của hắn,cô chỉ mong rằng hắn có thể nhanh chóng kết thúc chuyện hoang đường này càng sớm càng tốt.Dường như đã đến cao trào,Trương Minh gầm lên một tiếng xuất hết tất cả tinh hoa của mình vào bên trong cô.Cả cơ thể hư thoái nằm vật xuống bên cạnh Chỉ Tình ngất lịm đi.Chỉ Tình cũng kiệt sức không còn muốn động đậy gì nữa.Đầu óc cũng trả còn bất kì suy nghĩ gì.Suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu cô chính là nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Ở một nơi khác trong thành phố tại cơ sở bí mật của tổ chức,Báo và Long bước vào một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt.Bên trong có 5 người đang hướng mắt về phía 2 người.
-Báo cáo Tổng chỉ huy nhiệm vụ xóa bỏ dữ liệu về hợp chất X đã được hoàn thành.
-Rất tốt.Vậy là mối lo lắng lâu nay của chúng ta cuối cùng cũng xem như được giải quyết rồi.Hai người ra ngoài đi.
-Thưa Tổng chỉ huy tôi còn một chuyện nữa muốn báo cáo.
-Tôi và Báo còn phát hiện được một loại hợp chất nữa ở phòng nghiên cứu.Hợp chất đó đang trong quá trình thử nghiệm nhưng do sơ suất nên đã để hợp chất đó bị một thiếu niên đưa vào cơ thể.
Mặt của người đàn ông tối sầm lại,ông đập tay vào bàn đứng dây đôi mắt toát ra vẻ giận dữ quát lớn:
-Cái gì? Sao lại có thể để sảy ra một chuyện lớn như vậy? Vậy cậu ta là ai?Có thông tin gì về câu ta không?
-Trước khi về đây chúng tôi đã điều tra qia thông tin về cậu ta.Cậu ta tên Trương Minh học sinh của trường phổ thông Nam Phong 17 tuổi.Gia thế tầm thường mẹ mất từ khi còn nhỏ do tai nạn giao thông.
Long và Báo trước khi về trụ sở đã suy nghĩ thật kĩ cảm thấy chuyện này nếu mà giấu đi đến lúc tổ chức phát hiện ra được thì sẽ không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa nên đã quyết định trước khi về trụ sở đã nhờ người điều tra qua về Trương Minh.
Người đàn ông chỉ huy kia trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi:
-Tại sao trước khi hắn mất khống chế sao không đưa hắn về đây.Cậu có biết nếu để lại hắn trong thành phố sẽ tạo ra biến động ra sao không
-Lúc đó nhiều người chúng tôi không thể đưa cậu ta về đây được.
-Hừ đây là một chuyện rất lớn,bằng mọi giá hay đi điều tra tình hình hiện tại của cậu ta ngay trước khi quá muộn.Tôi sẽ truy cứu vấn đề của 2 người sau bây giờ mau chóng đi tìm cậu ta.Báo với Dạ nhờ cô ấy tới giúp các cậu.Nhớ rõ không nên bứt dây động rừng hãy quan sát cậu ta thật chật chẽ cho tôi.
Những tia nắng vàng dịu dàng lan tỏa khắp không gian, nhẹ nhàng đánh thức vạn vật sau một đêm dài đầy mệt mỏi.Cảm nhận được đôi tay đang nắm vào một thứ mềm mại dễ chịu không muốn buông tay.Trương Minh mở đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ của mình ra nhìn xung quanh.Nơi đây với cậu không hề xa lạ mà lại rất quen thuộc.Không dưới chục lần cậu đã từng vào căn phòng này.Đưa mắt sang bên cạnh là một cảnh tượng khiến cho cậu không khỏi mắt chữ O mồn chữ A."Chuyện gì đang sảy ra vậy.Sao có thể..."Trương Minh cố gắng lục lại ký ức của mình trong đầu cậu hiện ra câu nói của hai người đàn ông lạ mặt hôm qua dù chỉ là mang máng nhưng câu nói:
"nếu không có người khống chế lúc đầu thì trả khác gì người điên cả"
Câu nói ấy cứ văng vẳng mãi trong đầu làm cậu càng cảm thấy sợ hãi hơn.Thân thể mềm mại trong ngực khẽ động đây khiến cho Trương Minh giật bắn mình.Nhìn vào bàn tay đang nắm chặt lấy một bên ngực của người phụ nữ khiến cậu không khỏi nuốt ực một ngụm nước bọt.
Nhẹ nhàng buông bàn tay đang nắm lấy con thỏ trắng xinh đẹp kia ra,cậu từ từ từng chút một muốn kéo cánh tay đang được Chỉ Tình gối lên.Trương Minh làm mọi thứ một cách cẩn thận nhất có thể chỉ sợ một chút sơ sảy nhỏ sẽ làm cho người con gái trong lòng anh tỉnh giấc.Rút được tay ra Trương Minh cứ ngỡ như mình đã trải qua cả một thế kỉ vậy.Mặc vội chiếc quần rồi quơ nhanh chiếc áo đã sớm bị xé rách vào tối qua Trương Minh rón rén bước tới cửa.Tay vừa chạm vào chốt cửa thì một giọng nói chứa đựng nhiều cảm xúc đan xen phát ra phía sau khiến Trương Minh chết lặng:
-Chỉ cần cậu dám ra khỏi cửa sau nay cậu sẽ không bao giờ có thể trông thấy tôi một lần nào nữa.
Không biết từ bao giờ Chỉ Tình đã ngồi dây,cơ thể cô hằn lên rất nhiều dấu vết để lại sau cuộc hoan ái hôm qua.Đầu tóc rối bời,làn mi vẫn còn vương ánh lệ không biết là để lại từ đêm qua hay do cô vừa khóc.
Trương Minh quay người lại trông thấy dáng vẻ lúc này của cô khiến cậu cảm thấy trột dạ.Giờ đây cái suy nghĩ rời đi của cậu đã bị gạt bay.
-Chỉ Tình tôi...
-Sao không mở cửa bước tiếp đi.Quay lại làm gì chứ.Cậu cút đi đồ xấu xa.Tại sao lại làm vậy với tôi chứ...
Vừa hét cô vừa đưa tay tóm lấy bất kể thứ gì có thể ném được ném về phía Trương Minh.Khi không còn thứ gì có thể ném được nữa cô ngồi sụp xuống cúi đầu khóc một cách đầy thương tâm.
-Hức...hức... tại sao chứ... tại sao...
Bước dần tới bên cô ngồi xuống,Trương Minh đưa tay muốn lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má của cô.Cậu rất muốn giải thích với cô nhưng nghĩ lại thì phải giải thích kiểu gì chứ.Chính bản thân mình còn không biết được mình đã làm gì thì sao có thể giải thích cho cô được.Chỉ Tình đột ngột đưa tay lên.
Bốp!!!
Một cái tát cực mạnh giáng thẳng vào má trái của Trương Minh.Trong khoảnh khắc ấy giác quan của Trương Minh cực nhanh nhạy đã nhận ra được mục đích khi cô đưa tay lên.Mặc dù biết có thể tránh được nhưng Trương Minh không hề tránh né mà nhận cái tát này của cô.Bên má trái in hằn lên dấu tay có thể thấy lực tay mà cô dùng không hề nhẹ một chút nào.
Đến chính Chỉ Tình cũng rùng mình.Cô nghĩ Trương Minh sẽ tránh được nhưng không ngờ hắn không hề tránh.Bỏ qua việc cơ thể vẫn còn đau nhức do tối qua hắn hành hạ cô,cô vô thức đưa người mình sát về phía hắn sờ nhẹ nên cái dấu tay đỏ ửng trên mặt hắn thốt lên:
-Sao không tránh đi chứ.Có đau không??