Chương 20: Tập kích bất ngờ

Bỏ mặc người ngoài cửa Trương Minh lại gần Phong Thiên thì thầm:

-Sử dụng sức mạnh của cậu đưa chúng ta rời khỏi đây đi. Bị bao vây xung quanh rồi.

Phong Thiên không nói gì nhắm mắt thi triển sức mạnh. Nhưng khi vừa muốn thi triển thì như có một bức tường vô hình vây kín xung quanh khiến cho sóng não của hắn không thể ngưng tụ năng lượng để dịch chuyển được.

-Không được, có ai đó đã giở trò tôi không thể nào sử dụng dịch chuyển được.

-Có vẻ như chúng đã phát hiện ra chúng ta nên đã giăng lưới sớm để bắt chúng ta. Bên ngoai ít nhất có khoảng gần trăm người mang vũ khí, xung quanh khách sạn cũng có tới bảy, tám chiếc trực thăng đợi sãn. Nếu tôi cảm nhận không sai còn có khá nhiều dị năng giả và người cải tạo gen đang ở đây. Có vẻ chúng ta bị tóm rồi.

Trương Minh nói ra suy đoán của mình khiến hai người kia kinh ngạc.

-Bây giờ phải làm sao? Không lẽ chúng ta phá vòng vây chạy ra.

-Hai người vào trong đi. Tôi sẽ phá vòng vây.

Trương Minh đứng dậy, Dạ Nguyệt vội vàng chặn hắn lại.

-Không được như thế khác nào tìm đường chết chứ?

-Yên tâm họ sẽ không giết được tôi đâu. Khi bọn họ tập chung vào tôi, anh hãy thật nhanh thi triển sức mạnh đưa Dạ Nguyệt ra khỏi đây. Đợi tôi vừa bước chân ra khỏi khách sạn này mau chóng sử dụng dịch chuyển để đưa tôi đi. Anh làm được tôi tin anh.

Dứt lời không cho Phong Thiên và Dạ Nguyệt ý kiến hắn đã tới bên cách cửa chuẩn bị mở cửa. Khi cánh cửa được mở ra một tên bên ngoài xông vào nhưng chưa kịp làm gì đã nhận ngay một dao của Trương Minh, nhưng tên đằng sau thấy thế vội dơ súng lên xả đạn liên tục. Nhưng thứ chúng bắn vào chỉ còn lại xác của tên đi đầu. Vội vàng đưa mắt tìm kiếm hắm xung quanh lúc này ở cuối hành lang vọng tới một tiếng hô:

-Ê lũ ngu bên này.

Một lần nữa tiếng súng xối xả liên tục lại vang lên nhưng trái với lần trước khi tiếng súng vang lên kèm theo đó cũng là những tiếng kêu than liên tục. Khi tiếng súng cuối cùng vang lên cả hành lang đã chìm vào trong biển máu. Trương Minh lắc đầu, chợt đưa tay ra sau trực tiếp túm tới. Trên tay hắn lúc này là một người.

-Cắn trộm thì cũng lên biết người mày muốn cắn như thế nào chứ. Với cái sự dao động của mày trong không khí tưởng có thể trốn được tao sao?

Trương Minh trực tiếp bẻ cổ tên kia rắc một cái hắn đã chìm vào trong bóng đêm vĩnh viễn. Lau nhẹ vết máu trên mặt Trương Minh tràn ngập khí thế quát lên.

-Cùng lên một lượt đi.

Phía trước hắn lúc này xuất hiện năm người. Họ đều là người sử dụng hợp chất X. Khi nghe Trương Minh nói cả năm người cùng sử dụng khả năng của mình khi được cải tạo lại mà lao lên. Trương Minh không hề do dự, trên tay cầm con dao cướp được lao mình vào giữa năm người. Dù cho cả năm người mỗi người một loại năng lực khác nhau nhưng tốc độ của Trương Minh quá nhanh họ không bắt kịp được thân ảnh của gã. Truong Minh nhân cơ hội một tên mất tập trung trực tiếp cắt đứt cuống họng của gã rồi lại hóa vào hư vô không thấy tung tích. Mấy giây sau lại thêm hai người trực tiếp ngã xuống. Hai tên còn lại hoang mang ráo riết nhìn quanh. Một lần nữa Trương Minh lại hiện ra trực tiếp kết liễu hai tên còn lại. Lúc này lại một đám người nữa xông tới. Trương Minh đẩy hết khả năng của mình liên tục giết thêm hàng chục người nữa. Nhìn cánh cửa kính thoát hiểm bên cạnh hắn vội vang mở ra chạy thật nhanh xuống tầng một. Khi chuẩn bị chạm tay vào cửa để thoát ra thì một quả cầu lửa từ đằng sau bay thẳng tới trực tiếp phá tan cánh cửa đồng thời cặn luôn đường của Trương Minh khiến cho hắn phải ngừng lại.

-Đừng hòng chạy. Không phải mày chính là người giết chết Ares sao cho tao thấy được sức mạnh của mày đi.

-Mày cũng thấy cái chết của Ares rồi đó. Mày nghĩ mày có thể giết tao sao.

-Giết mày thì không cần. Nhưng muốn bắt mày thì không thành vấn đề.

-Tao cũng muốn cho mày trong thấy được sức mạnh của tao lắm nhưng mà giờ chưa phải lúc chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.

Vừa nói bước chân của Trương Minh lui dần ra cửa. Đúng lúc đó Phong Thiên dịch chuyển tới sau đó biến mất cùng với Trương Minh.

Phong Thiên đưa Trương Minh xuất hiện tại một một căn nhà nhỏ khu vực nông thôn ở ngoại thành, khá gần với trung tâm nghiên cứu.

-Cậu không sao chứ? Sao trên người cậu nhiều máu vậy, có phải bị thương ở đâu không?

Dạ Nguyệt thấy Trương Minh người toàn máu vội vàng tới hỏi.

-Tôi không sao. Đây là đâu vậy?

Phong Thiên bên cạnh vội vàng đáp:

-Nhà của tôi. Trước khi bị bán vào phố buôn người thì tôi ở đây. Yên tâm nơi này rất an toàn. Có lẽ trong phút chốc họ sẽ không tìm ra được chúng ta.

Trương Minh soi xét xung quanh cảm thấy Phong Thiên nói không hề sai.

-Rất tốt. Chúng ta sẽ ở lại đây. Tối nay chúng ta sẽ hành động. Hai người chuẩn bị sẵn tinh thần đi nhé.

Nhìn Trương Minh của hiện tại sẽ không có ai có thể nói rằng hắn chỉ mới mười bảy tuổi.

-Cậu có kế hoạch cụ thể không, nơi đó là khu vực trọng yếu của bọn họ sẽ rất nguy hiểm nếu cứ thế xông vào.

- Dạ Nguyệt cô hãy thông báo với tổ chức của cô bảo ba tên theo đuôi chúng ta ngày hôm nay phối hợp cùng hành động với chúng ta. Tôi muốn họ quấy rối cánh cổng phía tây thu hút sự chú ý của lính gác. Tôi tin cô có khả năng nói chuyện được với bọn họ. Trong khi bọn họ quấy rối Phong Thiên anh hãy nhanh chóng đưa tôi và Dạ Nguyệt vào trong, chúng ta sẽ nhân lúc hỗn loạn mà chà trộn vào đó.

-Vậy khi vào trong rồi thì sao?

Dạ Nguyện hỏi.

-Chúng ta sẽ chia ra hành động. Cô và Phong Thiên sẽ đi tìm cô gái kia rồi trốn đi. Tôi sẽ đi tìm tên giáo sư để giải đáp thắc mắc của tôi. Nếu chúng ta còn sống hãy gặp nhau tại đây.

-Không được như vậy anh sẽ rất nguy hiểm.

-Dạ Nguyệt nói đúng đó. Như vậy rất nguy hiểm anh đi một mình lỡ may rơi vào bẫy của bọn họ thì sao.

-Nghe tôi đi. Tôi biết được một việc rồi họ sẽ không giết tôi đâu. Tôi có đầy đủ tự tin mà.

Tại căn cứ, tổng chỉ huy đang ngồi trên ghế thưởng thức tách trà.

Có một người chạy vào:

-Báo. Có thông tin từ mật thám truyền về từ nước A, vào chiều nay bên đó đã có một cuộc tập kích vào khách sạn lớn nhất của thành phố. Khách sạn đó là nơi mà Dạ Nguyệt và Trương Minh ở.

-Vậy sao?

-Dạ, theo như tin truyền về thì họ đã trốn thoát thành công. Bên nước A tổn thất một lượng lớn nguồn nhân lực.

-Ồ, có biết ai đã khiến họ tổn thất như vậy không.

-Thưa chính là Trương Minh.

-Báo. Dạ điện thoại tới nói muốn gặp chỉ huy.

-Đưa cho ta. Alo.

Biểu cảm của tổng chỉ huy khi nghe điện thoại của Dạ rất phong phú từ ngạc nhiên, khích động cho đến suy tư. Cuối cùng ông cũng chỉ gật đầu đồng ý. SAu khi cúp điện thoại ông trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng đưa tay lấy điện thoại liên lạc với Long.

-Alo. Đêm nay các cậu hãy nghe theo chỉ đạo của Dạ. Sau khi xử lý xong nếu cô ấy có thể ra ngoài lấy thông tin của cô ta rồi giết. Cả tên đi theo cô ta nữa. đừng cho hai người bọn họ có cơ hội quay trở lại.

-Rõ thưa chỉ huy.

Sau cúp điện thoại ông ngồi xuống nâng tách trà lền bàn tay gõ nhịp trên bàn một cách đầy tùy ý.

-Tôi cũng muốn xem các người có thể cho tôi được sự ngạc nhiên như thế nào.