Khi Đường Miên Phong tỉnh lại, ngoài trời đã tối dần, mở hai con mắt mơ màng, hắn phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng.
Căn phòng không lớn lắm, ước chừng hơn mười thước vuông , ngoài chiếc giường của hắn còn một chiếc giường khác . Cạnh giường của hắn có một cái ghế , chính có một cô gái đang ngồi , nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì .
"Đây là đâu?" Đường Miên Phong khàn khàn hỏi, thân thể cảm giác vô lực . Đây là di chứng sau khi sử dùng “ Long Phượng Thiên Nộ “
Cô gái thấy hắn tỉnh lại, đáp “ Đây là ký túc xá của chúng ta, sau này ngươi cùng ta ở cùng một gian. ” Giọng nói lành lạnh cất lên . Cô gái ngẩng đầu lên , lúc này Đường Miên Phong mới nhìn rõ khuôn mặt nàng , hắn bật thốt lên
“ Chu Trúc Thanh , tại sao ngươi lại ở đây ? “ Sau đó hắn nhìn khắp căn phòng , không thấy tiểu Vũ đâu lại vội vàng hỏi
"Tiểu Vũ đâu? Nàng thế nào?".
Chu Trúc Thanh nhìn vẻ mặt của Đường Miên Phong , nhẹ giọng đáp "Yên tâm đi, nàng không có việc gì, Ninh Dung Dung đang chăm sóc nàng . Đám kia nam nhân đều như nhau , tay chân vụng về , vậy nên ta phải ngồi đây trông chừng ngươi “
Đường Miên Phong nghe vậy thở phào , trong lòng cũng thầm kích động , sau này ở chung với băng mỹ nhân như vậy cũng là một việc rất kích thích .
Hai người không ai nói gì , không khí trong phòng lập tức lâm vào trầm mặc .
Vẫn là Đường Miên Phong mở miệng trước
“Ấy, Trúc Thanh bạn học, chúng ta sau này chính là bạn cùng phòng… truớc tiên giới thiệu một chút thế nào? Ta là Đường Miên Phong , ngươi sau này có thể gọi ta là Tiểu Phong hoặc là A Phong cũng được . “
Chu Trúc Thanh nhìn hắn , ánh mắt hơi nhu hòa
“ Chu Trúc Thanh , ngươi có thể gọi ta là Trúc Thanh . “ Giọng nói lành lạnh nhưng đã tăng thêm chút cảm tình .
]
“ Cái này , không tiện lắm chứ ? “ Đường Miên Phong vẻ mặt ái ngại . Rõ ràng cái tên này được tiện nghi còn ra vẻ .
Chu Trúc Thanh mặt không thay đổi nói “ Tùy ngươi “ Sau đó nàng liền trở về phía giường của mình , lấy ba lô ra , cũng không biết làm gì .
Đường Miên Phong thấy nàng bỏ đi , lại cảm thụ trong người suy yếu , hắn cũng không phân tâm nữa , thu nhiếp tâm thần , vận khởi “ Long Phượng tu thần quyết “
Đêm dài tĩnh lặng, cả Sử Lai Khắc học viện hoàn toàn yên tĩnh. Ban ngày khảo thí, ngoại trừ Đường Miên Phong đám bọn họ, không còn ai có năng lực thông qua ba cửa. Năm nay, là năm Sử Lai Khắc học viên thu đựoc nhiều đệ tử nhất.
Triệu Vô Cực thân là phó viện trưởng, tự nhiên cũng có chỗ ở của riêng mình, lúc này ngồi tại phòng, trong lòng lại có chút phiền muộn không vui. Hắn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương trên ngừơi đều đã khép lại, nhưng cả người vẫn cảm thấy suy yếu , đầu óc còn choáng váng .
Cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, mình chính là muốn giãn gân cốt, lại bị mất thể diện, nếu là trước kia hắn sẽ không nghĩ nhiều lắm, tự mình thu thập Đường Miên Phong, nhưng hiện tại là sư phụ của học viện, chỉ còn cách nuốt cục giận này xuống.
Đồng thời, hắn cũng rất hài lòng với biểu hiện của Đường Miên Phong , từ góc độ thiên phú mà nói, Đường Miên Phong so với Đái Mộc Bạch có phần mạnh hơn, nói không chừng, tương lai chính là một đại vũ giả. Ngoài ra còn có một Đường Tam , điều tiết trận chiến rất tốt .
Tay trái nắm lại thành quyền, hơi run run , lại thả ra .Triệu Vô Cực bất đắc dĩ thở dài nói:"Ta không may xui xẻo, lại gặp phải tên yêu nghiệt này, xem ra, sau này cuộc sống cũng không được yên bình a." Nói xong câu cuối cùng, cười khổ.
"Triệu Vô Cực". Triệu Vô Cực đang nghĩ sau này về Đường Miên Phong sự tình , thì một thanh âm đột ngột phát ra, khiến cho ngay cả nụ cười khổ trên mặt hắn lập tức tắt hẳn .
Phải biết rằng, hắn là một gã Hồn Thánh cấp 76, tại Đấu La đại lục hồn sư giới này đã là cao thủ, chính mình xung quanh tồn tại một lớp khí có thể nghe thấy mọi động tĩnh trong vòng một trăm thước, ngay cả lá cây rơi xuống cũng có thể nghe rõ. Vậy mà lúc này hắn lại không cảm giác được chung quanh có người, mà thanh âm lại trực tiếp lọt vào tai hắn, tựa như người bên cạnh đang nói chuyện bình thường, loại thực lực này…
Triệu Vô Cực cảnh giác đứng lên .
"Là ai?" Đứng thẳng người lên, Triệu Vô Cực trong mắt hàn quang đại phóng, lúc trước tại hồn sư giới danh tiếng hắn cũng không tốt, cừu gia không ít, mấy năm nay ở ẩn tại Sử Lai Khắc học viện, lòng cũng trầm tĩnh lại, không ngờ bây giờ lại xuất hiện một đối thủ cường đại.
"Ra đây". Một âm thanh như hơi thở phả lại người Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực không chút do dự, xuyên cửa sổ phóng ra ngoài. Hồn lực chợt tăng lên đỉnh điểm, cẩn thận đề phòng, đồng thời cũng tìm động tĩnh xung quanh.
Trước mặt hắn xuất hiện một hắc y nhân . Triệu Vô Cực cảnh giác nhìn hắn , lạnh giọng hỏi “ Ngươi là ai ? “ Vũ hồn Kim Cương Hùng lập tức phụ thể , toàn thân phóng ra khí thế, không giận tự uy .
Hắc y nhân không trả lời hắn, chỉ lạnh nhạt nói: "Tại địa phương này, ta chỉ muốn cùng Bât Động Minh Vương bàn luận một chút. Đã lâu không hoạt động gân cốt rồi" Nói xong hắn tháo mũ xuống lộ ra khuôn mặt già nua mà cương nghị , chính là Đường Miên Phong cùng Đường Tam phụ thân , Hạo Thiên Đấu La – Đường Hạo.
Vừa nói, Đường Hạo chậm rãi nhìn lên tay phải của mình, một đạo quang mang màu đen xuất hiện từ lòng bàn tay, ngưng tụ biến thành một vật thật lớn, cùng lúc đó chín hồn hoàn đột nhiên xuất hiện quanh ngừơi hắn, hai vàng, hai tím, bốn đen , một đỏ .Chín hồn hoàn cũng không chuyển động như của Triệu Vô Cực mà lẳng lặng đứng yên tại vị trí xác định bất đồng trên cơ thể hắc y nhân, bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn. Kinh khủng nhất trong chín hồn hoàn là thứ chín đỏ như máu , chính là Mười Vạn Năm hồn hoàn.
"Phong Hào Đấu La", khó khăn lắm mới phát ra được bốn chữ, Triệu Vô Cực hay là Bất Động Minh Vương thân thể có chút run rẩy, nếu nói hắn là hồn sư cao cấp thì Phong Hào Đấu La chính là cực đỉnh cao cấp trong giới hồn sư.
So với lời nói kiêu ngạo trước kia, Triệu Vô Cực khom lưng thi lễ: "Xin hỏi vị tiền bối giá lâm, không biết có gì chỉ dạy tiểu nhân. Ta làm sao dám cùng ngài luận bàn".
Đường Hạo lạnh nhạt nói: "Có cái gì mà không xứng. Ngươi ban ngày khi dễ mấy đứa nhỏ, lúc đó chẳng phải khỏe lắm sao? ta phát hiện, khi dễ người khác có cảm giác rất tốt… không sai, đúng rồi! Để ta khi dễ ngươi xem sao. Tất nhiên ngươi cũng có thể cho rằng ta ỷ lớn hiếp nhỏ".
Không có một hơi thở mạnh nào phát ra, Đường Hạo từng bước từng bước đi tới , uy thế mạnh mẽ đè ép hướng Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực trong đầu suy nghĩ thật nhanh, Phong Hào Đấu La trong đại lục mỗi người đều có danh, số lượng cực ít, vị phong hào trước mặt này rõ ràng là tu luyện khí vũ hồn lại càng hiếm, rốt cuộc là vị nào đây?
Đột nhiên, Đường Hạo còn cách Triệu Vô Cực mười bước bỗng dừng lại
“ Phất Lan Đức , ta lại còn phải mời ngươi đi ra nữa hay sao ? “